Lấy chồng khùng chương 25 | Chăm lo cho vợ

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 293

Tôi vừa nói xong, Phong có vẻ lạ lắm, chiếc xe vẫn lăn bánh và anh nhìn tôi như thể thấy điều gì đó kỳ lạ. Anh nhướng mày hỏi lại:

“Em không biết thật à?

Tôi ngây ngô gật đầu trả lời:

” Em hỏi thật. Đâu có rời bếp mà biết nơi nào đâu?

Lần này, Phong bất ngờ bật cười, xoa đầu tôi vài cái, những nụ cười làm cho gương mặt nam tính của anh càng thêm phần rạng rỡ. Nét đẹp của Phong luôn làm tôi say mê mỗi khi anh cười.

Khi anh Hải dừng xe đúng địa điểm, Phong cần đến, anh mở cửa và nắm tay tôi, kéo tôi ra khỏi xe. Anh nói một vài điều rồi cùng tôi bước về phía chợ đông đúc. Tôi giữ chặt tay anh, sợ lạc trong đám đông đông đúc này.

Khi vào bên trong, tôi kinh ngạc với sự đa dạng và số lượng hàng hóa tại đây. Cảnh tượng này lớn hơn gấp nhiều lần so với chợ gần nhà Phong. Tôi quên mất rằng đang theo anh và đi lang thang nhìn từng gian hàng.

Khi đứng trước một gian hàng bày bán quần áo đẹp, tôi ngạc nhiên với những chiếc đầm treo đẹp và sang trọng. Nhìn bộ đồ bình dân của mình, tôi cảm thấy một chút xấu hổ và cũng bị mọi người nhìn kiểu lạ lùng như tôi là người lạ tự nhiên ở đây.

Tôi đứng lặng người, đôi tay run rẩy, đầu óc bất an. Nhưng may mắn là khi tôi nhìn thấy Phong ở ngay sau lưng, anh nắm chặt tay tôi, an ủi. Anh đã nói với người bán hàng:

“Cho vợ con chọn đồ mới đi, càng kín cổ càng tốt nhưng phải là những mẫu thiết kế mới, chất liệu vải cũng phải cao cấp.”

Người bán vui vẻ gật đầu và mời chúng tôi vào để chọn đồ. Tôi nhìn Phong với vẻ mặt không hiểu rõ, anh gật đầu rồi nhẹ nhàng nói:

“Em vào đi, anh ở đây đợi em.”

Nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút và gật đầu rồi bước theo người bán hàng.

Cô dẫn tôi vào một phòng thay đồ lớn, nơi có cái gương to trước mặt và từng bộ đầm sang trọng được đưa vào để tôi thử. Khi lần đầu tiên trút bỏ bộ bà ba, tôi mặc chiếc đầm mới vào, cảm giác lạnh lẽo làm tôi giật mình và ngần ngại. Tôi không dám nhìn vào gương để xem mình nhưng khi bước ra, tôi thấy Phong ngồi ʇ⚡︎ựa lưng trên chiếc ghế với khuôn mặt nghiêm túc. Nhưng khi anh nhìn tôi, ánh mắt anh trở nên ưng ý và hài lòng. Tôi lấy lại sự tự tin, tự tin nhìn vào gương và bắt đầu cảm thấy mình thực sự xinh đẹp. Chiếc đầm hồng kín cổ với chất liệu mỏng và mịn, che điểm những đường cong nhưng vẫn tôn lên vẻ quyến rũ của tôi.

Sau khi rời khỏi phòng thử đồ với nhiều túi đầy đủ, tôi mới thực sự hiểu cái từ “CHỢ LỚN” mà Phong nói đến là như thế nào, nơi thật sự rộng lớn.

Ngồi trong xe và di chuyển tiếp, tôi nhấn chìm đôi chân thon dài vào chiếc đầm, mái tóc đen óng mượt che phủ một phần gương mặt. Tôi cảm thấy tự tin hơn và bày tỏ sự biết ơn:

“Em cảm ơn anh.”

Phong trả lời nhẹ nhàng:

” Không có gì cả. Mình là vợ chồng mà, và anh muốn bù đắp lại cho em. Hôm nay chỉ là một phần nhỏ, sau này anh sẽ đưa em đi nhiều nơi hơn và mua nhiều thứ có giá trị hơn.

Tôi nghe Phong nói, trái tim tôi tràn đầy ấm áp, nhưng cũng nảy ra những thắc mắc. Tôi không giấu đi niềm vui, nhưng nhẹ nhàng hỏi anh:

“Anh làm sao biết về chỗ này và có nhiều tiền như vậy? Nhưng em không cần những thứ đắt đỏ đâu, em chỉ cần… được ở bên anh thôi.”

Phong ôn nhu giải đáp:

” Em đừng lo, chồng em lo cho vợ mình là nhiệm vụ của anh. Tiền không nhiều, nhưng đủ để chăm sóc vợ và con sau này. Anh biết về nơi này từ trước, khi ba anh đưa anh lên đây để tìm bác sĩ giỏi. Nhưng đừng lo lắng, anh sẽ đưa em đi nhiều nơi hơn và mua thêm nhiều thứ quý giá hơn. À, em hỏi anh làm sao biết đến nơi này à? Trước đây ba anh đã đưa anh lên đây tìm bác sĩ mấy lần, nên anh cũng biết chút ít.”

“Dạ, anh nói thế em yên tâm rồi. Nhưng mà em… em cảm ơn anh nha. Em… có chút hạnh phúc quá à!”

Cảm nhận được sự nặng nề trong ánh nhìn của Phong, tôi không dám đối mặt trực tiếp với anh. Anh im lặng, không đáp lại bất cứ điều gì khi tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn. Nhưng khi tôi gần như sắp rơi nước mắt vì hạnh phúc, anh đưa tay sang và ôm tôi vào lòng. Khoảnh khắc này là đáp trả từ Phong, và tôi hiểu anh đã chấp nhận lời cảm ơn của mình. ʇ⚡︎ựa đầu vào vai anh, tôi nụ cười giữa những giọt nước mắt, cảm giác hạnh phúc tràn ngập.

Chiếc xe đi qua từng con đường, dừng lại trước một cửa hàng sửa chữa xe hơi. Tôi ngẩng đầu nhìn Phong, sẵn sàng hỏi anh chúng tôi sẽ đi đâu, nhưng thấy anh không thoải mái và nghĩ ngợi. Tôi không muốn làm phiền anh và phá vỡ tâm trạng của anh, vì vậy tôi giữ im lặng theo anh.

Khi chúng tôi đến gần, tôi bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước ra từ cửa hàng sửa chữa xe. Ông ta có đôi chân khập khiễng và mặc bộ đồng phục màu trắng bị bẩn lẫn dầu nhớt. Tôi bắt đầu nghi ngờ và khi nhận ra rằng ông ta có thể là người Phong đang tìm kiếm, tôi cảm thấy sự kích động và tò mò.

Tôi không dám đến gần để nghe rõ hơn, vì tôi nghĩ rằng cuộc trò chuyện giữa họ cần được bảo vệ và giữ riêng tư. Phong có vẻ đau khổ và không thoải mái, giọng nói anh cũng không ổn. Anh nói:

“Em ngồi yên trên xe đợi anh… anh đi lại đó để gặp một người.”

“Tại sao anh cần phải gặp người đó? Chúng ta có quen biết họ không?”

“Đó là chú bảy, người đã từng cứu sống anh một lần.”

Phong rời xe và tiến lại phía ông ta. Tôi cảm nhận được sự lo lắng và kích động trong tâm trạng của anh, nhưng tôi không dám làm phiền. Tôi im lặng ngồi trong xe và nhìn chằm chằm về phía trước.

Sau một thời gian dài, khi bóng nắng dần chuyển sang ánh hoàng hôn, anh và người đó quay trở lại. Phong và chú bảy cười vui vẻ và điều đó mang lại niềm vui cho tôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh vui vẻ và cuối cùng, sau những giây phút nặng nề, tôi thấy hạnh phúc khi thấy Phong và người đó tiến về chiếc xe mà tôi đang ngồi.

Bài viết liên quan