Lấy chồng khùng chương 26 | Sảy thai

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 513

Tôi bắt đầu di chuyển về nhà vào khoảng 7 giờ tối, sau một ngày dài đi cùng Phong. Anh Hải, người lái xe, đồng ý đưa tôi về trước vì Phong muốn ghé qua nhà thầy Diệp.

Khi mở cửa xe, tôi bước vào nhà với tâm trạng uể oải và mệt mỏi. Ý định ban đầu là đi tắm và thay đồ rồi nằm xuống ngủ ngay. Tuy nhiên, ngay khi đến cổng, tiếng khóc và ồn ào từ trong nhà đã lôi cuốn sự chú ý của tôi. Ánh đèn sáng rực, một số người đứng ngoài cổng hướng về phòng lớn của ông Trần, nhìn vào bên trong.

Tôi ngay lập tức chạy về phía đó, quên mệt mỏi và lo lắng trong tâm trạng. Con bé Linh quay mặt ra ngoài và gesticulate để tôi đến gần. Sau khi đứng cạnh con bé, Linh nói nhỏ vào tai tôi:

“Mợ, sao giờ mợ mới về, chiều nay trong nhà có chuyện lớn đó.”

Tôi nhìn con Linh, thấy sắc mặt nó trắng bệch và có vẻ rất lo lắng, khiến tôi cũng căng thẳng theo. Tôi hỏi:

“Chuyện gì vậy em? Mợ nghe nói rõ xem sao?”

Con Linh thở dài, ánh mắt nó lóe lên tia lo âu:

“Dạ, chiều nay bà hai ăn xong, nằm nghỉ, đột nhiên chưa đầy một tiếng bà hai đau bụng quá, rồi nghe nói bà hai sảy thai mất em bé trong bụng rồi, mợ ạ.”

Tôi nghe xong, kinh ngạc, nhưng chỉ trong ít giây sau, tôi nhớ lại khi tôi thấy bụng bà hai kỳ kỳ, khiến tôi lấy lại sự bình tĩnh.

Tôi nghiên mình hỏi Linh:

“Có mời bác sĩ đến khám không? Bây giờ bà hai thế nào rồi? Ông Trần có ở trong phòng của bà hai không?”

“Dạ, không có mời bác sĩ đâu mợ.”

“Không có bác sĩ? Vậy làm sao em biết bà hai sảy thai?”

“Dạ, chính bà hai nói vậy, em không biết gì cả mợ ạ.”

Linh nói mà làm tôi càng thấy khó hiểu. Tôi nhìn vào trong phòng, thấy dì Lành, thằng Tèo và một số người khác thấp thoáng, liền bước tới. Đứng cạnh dì Lành, tôi hỏi nhỏ:

“Dì có biết chuyện gì không?”

Dì Lành đứng nhìn tôi, sau đó chậm rãi nói:

“Dạ, nghe con Sen khóc, giờ không nghe rõ nữa, và tiếng ông quát lớn, mợ ạ.”

“Vậy à. Có Vú Huệ ở trong đó hả dì?”

“Mợ đoán đúng rồi, cả nhà đều ở trong đó.”

“Dạ, thôi để con vào xem thử có chuyện gì nha. Mọi người đứng đây chờ đi.”

Tôi vội vàng bước vào, nhưng dì Lành níu chặt tay tôi, lo lắng trên khuôn mặt.

“Mợ ơi, hãy ở ngoài này đi. Tôi thấy mợ bị họ ghen tỵ, rồi đổ tội cho mợ.”

Con Linh tiếp lời:

“Dì Lành đúng đó mợ. Hay mợ ở lại đây đi.”

Thấy họ lo lắng cho mình, lòng tôi tràn đầy cảm xúc, nghẹn ngào nhìn họ, sau đó tôi khẽ cười, gỡ tay dì Lành và nói để họ yên tâm:

“Dì và bé Linh đừng lo. Con không sao đâu…”

“Nhưng mà… tôi lo cho mợ lắm.”

“Cậu hai đâu rồi, sao không về cùng mợ?”

“Cậu hai đang trên đường về, hai người đừng lo. Khi cậu về, hai người sẽ ngạc nhiên. Bây giờ, hai người đứng yên ở đây chờ tôi nhé.”

Nói để dì Lành và Linh yên tâm, tôi hít một hơi sâu và đẩy cửa vào. Kịp lúc thấy Vú Huệ đang tát mạnh vào mặt con Sen, khuôn mặt cô thể hiện sự căm phẫn.

“Mày còn phủ nhận hả? Nếu không phải mày thì ai? Mày có nhiệm vụ trông coi bà hai, giờ bà ấy gặp chuyện, mày phủ nhận sao?”

Con Sen bị tát tới mức miệng rách, máu chảy đỏ, nhưng vẫn không chịu nhận lỗi, đáp lại Vú Huệ mạnh mẽ:

“Tôi đã nói tôi không hại bà hai, Vú Huệ tin tôi hay không là tùy cô?”

“Nếu mày vẫn cứng miệng, tao sẽ đuổi cậu…”

Vú Huệ đẩy con Sen, họ hai đấu vật kinh khủng, nhưng tình hình này làm tôi không thể can thiệp. Tôi nghĩ ông Trần sẽ ngăn cản hoặc cảnh cáo họ, nhưng ông im lặng, khuôn mặt trầm ngâm, nước mắt trong ánh mắt. Bà hai nằm gối đầu vào ông, thường ngày ông luôn uy nghiêm, nhưng giờ đây khuôn mặt ông thể hiện sự buồn bã, còn bà hai thì đầy phấn, nức nở. Ban đầu tôi cảm thấy thương xót cho bà hai, nhưng sau đó, khi bà ta nhìn thấy tôi, ánh mắt không hài lòng, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Thay vì đau xót, tâm trạng tôi chuyển sang không còn quan tâm đến bà ta.

Vú Huệ đè vật con Sen xuống, nắm lấy nó và tát liên tục, cùng với lời nói căm giận dành cho con Sen:

“Mày là kẻ tâm động, tôi mới hiểu lòng dạ của mày. Mày có biết bà hai khó khăn để mang thai đứa con này không? Tại sao mày lại làm tổn thương bà? Mày độc ác lắm, Sen ơi.”

Bà Ꮙ-ú vung tay mạnh, căm ghét con Sen, trên gương mặt bà lăn nước mắt uất ức và trả thù cho chủ của mình. Con Sen trông thất vọng.

Nhưng với con Sen, không phải là hết, khi bà Ꮙ-ú ngưng chất vấn, nó nhanh chóng đẩy bà ngã ngửa ra. Nó lên người bà, đấm mạnh vào miệng bà. Nó la lớn:

“Bà đã đủ chưa? Chửi tôi đủ chưa? Bây giờ cứ im, tôi sẽ nói đây. Tôi không có thù hằn gì với bà hai, cũng không rảnh để làm chuyện hại người khác. Nếu bà sảy thai vì bị hại như bà nói, tại sao không gọi bác sĩ để xác định nguyên nhân? Bà đừng chướng lắm, trong nhà này, bà đừng tự cho mình làm chủ. Tôi cảnh báo bà, hôm nay tôi sẽ trả đủ mỗi cái tát mà bà đã đánh.”

Con Sen dứt lời, Ꮙ-ú Huệ cố mở miệng thì máu chảy từ miệng bà, tôi không thể nhìn tiếp.

Ngỡ rằng họ sẽ ẩu đả tiếp, nhưng ông Trần lên tiếng:

“Mọi người có im hay không, muốn gây rối ở đây à?”

Con Sen và Ꮙ-ú Huệ buông nhau, trước sự đe dọa của ông, họ run rẩy, trả lời:

“Ông ơi, tôi không hại bà hai. Ông… tin tôi không?”

Con Sen khóc, lần đầu thấy nó khóc nức nở, thấy nó bị oan, tôi cảm thấy ấm lòng. Còn Ꮙ-ú Huệ thì không nói gì, chỉ nép một bên, kín miệng lại. Tôi tiếp tục theo dõi, ông Trần nói:

“Hãy gọi bác sĩ từ thầy Diệp đến xem tình hình bà hai. Nếu là do sức khỏe bà, không truy cứu. Còn nếu ai hại bà, ông sẽ truy cứu. Nghe chưa?”

Con Sen gật đầu, nhìn Ꮙ-ú Huệ rồi chạy đi. Bà Ngọc Phụng đau khổ nói với ông Trần:

“Con mất rồi, anh còn gọi ông Diệp đến làm gì? Anh muốn khơi gợi đau đớn của em à? Mấy tên lang băm ở đây không giỏi chữa bệnh, toàn loại treo đầu dê bán thuốc. Anh tin tưởng mấy tên đó nên em mới mất con trong đau đớn này. Anh… mời thầy tựa như cắn lưỡi em cho anh vừa lòng.”

“Em…! Haiii…Vậy không thăm khám thì làm sao biết ai hại em hả?

” Anh không cần mời người này người kia. Em chỉ biết con em mất rồi, và con Sen là đứa hại con em thôi. Em phải ᵭάпҺ nó ૮.ɦ.ế.ƭ em mới hả dạ.

“Em…haiii. Đúng là gia môn bất hạnh mà

Nghe bà hai hăm dọa nên ông Trần đành bất lực không nói nên lời, còn con Sen nụ cười tгêภ môi nó tắt ngấm luôn lúc bà hai mở miệng ra nói nó hại bà ta. Bà Ꮙ-ú lúc này thì khỏi phải nói sau câu bà hai nói lại bà ta dù cái miệng đang bị sưng húp vì con Sen ᵭάпҺ vậy mà cũng ráng cong môi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi chứng kiến mọi chuyện đến giờ phút này cũng không biết phải nói ra sao? Chỉ biết rằng đúng là bà hai lạ thiệt, có phải bà ta giả mang thai rồi vờ đổ Ϯộι cho con Sen hay không, nếu không tại sao bà ta không dám mời thầy Diệp tới. Và bà hai rốt cuộc là đang muốn hại ai…Càng suy nghĩ tôi càng nhức đầu, thật sự câu hỏi này rối trí thật.

Thế nhưng mà trong lúc không gian đang ngột ngạt, mọi người đang nghi ngờ sợ sệt lẫn gian dối chưa kịp tính toán định liệu thế nào thì ngoài cửa phòng bất ngờ mở toang ra. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng nói mà tôi cảm thấy quen thuộc đang cất lời nói lớn

” Không cần tìm bác sĩ, con đưa thầy Diệp về rồi đây..

Tôi giật mình, cùng lúc con tιм ᵭ.ậ..℘ rộn ràng khi nghe tiếng của anh và vội quay lại. Thấy Phong và thầy tђยốς Diệp đang hiên ngang đi vào bất giác tôi thở phào và thấy yên tâm hơn. Còn bà Ꮙ-ú, con Sen , bà hai cùng ông Trần đồng loạt nhìn nhau như không tin vào hình ảnh mà mắt họ đang nhìn thấy.

Bài viết liên quan