Lấy chồng khùng chương 27 | Gặp mặt má cả
Gương mặt Phong bây giờ trở nên vô cùng bình thản, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người trong nhà. Bà Ꮙ-ú, con Sen, bà hai Ngọc Phụng đều cảm thấy run rẩy, và bà Ꮙ-ú thậm chí trông tái mặt, chân run rồi gần như muốn ngã quỵ.
Phong dừng lại khi đến gần tôi, ánh mắt anh trở nên ấm áp khi nhìn tôi, làm cho tôi cảm thấy an tâm hơn. Trong đầu tôi, dường như đã đoán trước rằng khi Phong trở về với bản thân thật của mình, gia đình ông Trần sẽ xôn xao.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Phong, chỉ có ông Trần là giữ được bình tĩnh. Ông nhìn Phong, nhìn từng đường nét trên khuôn mặt, và dường như ông đã biết Phong không phải là kẻ điên loạn. Ông chỉ nheo mắt lại và nói:
“Phong… Con có định…?”
Phong trả lời một cách dứt khoát:
“Ba yên tâm. Thời điểm này là thích hợp nhất.”
Ông Trần thở dài và gật đầu:
“Ừ.”
Thái độ của Phong đầy nguy hiểm, và bà Ꮙ-ú không ngừng nhìn anh ta, đôi mắt đầy nghi ngờ. Bà ta lắp bắp hỏi:
“Cậu… Phong… chẳng phải cậu… cậu không điên hả?”
Phong nhìn bà ta với nụ cười nhạt, giọng lạnh lùng:
“Vú muốn tôi điên suốt đời à?”
Bà Ꮙ-ú trông lúng túng, trán đột ngột rụt lại đầy mồ hôi:
“Đâu có… sao tôi lại mong cậu điên chứ? Cậu… cậu khỏe lại, tôi mừng còn không kịp.”
Phong cười khinh bỉ:
“Vậy à? Vậy Ꮙ-ú có mừng khi gặp lại người này luôn không hả Ꮙ-ú?”
Bà Ꮙ-ú trông khá lúng túng, trán bất chợt rịn ra đầy mồ hôi:
“Đâu có… sao tôi lại mong cậu điên chứ? Cậu… cậu khỏe lại, tôi mừng còn không kịp.”
Phong cười khẩy:
“Vậy à? Vậy Ꮙ-ú có mừng khi gặp lại người này luôn không hả Ꮙ-ú?”
Bà Ꮙ-ú sắc mặt càng lúc càng tái, đôi mắt hướng nhìn xung quanh dáo dát một vòng, rồi dừng lại khi đến phía thầy Diệp. Bà ta liền run run trả lời Phong:
“Người… người nào hả cậu, thầy Diệp thì tôi biết mà.”
Phong lắc đầu, biểu cảm bí ẩn:
“Không… bà quay lại nhìn ra cửa một lần nữa đi.”
Phong nói xong câu đó, mọi người cùng quay đầu nhìn ra cửa. Ꮙ-ú Huệ trông lúng túng, trán đột ngột rụt lại đầy mồ hôi:
“Đây có… sao tôi lại mong cậu điên chứ? Cậu… cậu khỏe lại, tôi mừng còn không kịp.”
Phong cười khẩy:
“Vậy à? Vậy Ꮙ-ú có mừng khi gặp lại người này luôn không hả Ꮙ-ú?”
Bà Ꮙ-ú sắc mặt càng lúc càng tái, đôi mắt hướng nhìn xung quanh dáo dát một vòng, rồi dừng lại khi đến phía thầy Diệp. Bà ta liền run run trả lời Phong:
“Người… người nào hả cậu, thầy Diệp thì tôi biết mà.”
Phong lắc đầu, biểu cảm bí ẩn:
“Không… bà quay lại nhìn ra cửa một lần nữa đi.”
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn cửa. Lần này, bất ngờ có một người đàn ông bước vào. Ông ta đi khập khiễng, đội một cái mũ quả dưa màu đen. Khi ông ta bước vào, không khí trở nên căng trướng, và mọi người trong nhà đều bất ngờ. Bà Ꮙ-ú cũng nhìn chăm chú và đầy nghi ngờ, đôi mắt cứ nhìn mãi không ngừng. Tôi đã nhận ra chú bảy, và tôi hiểu chú ấy đến đây với mục đích gì.
Ông Trần thấy người đàn ông lạ và gần như tỏ ra kinh ngạc, ông bắt lấy vai của chú bảy nhẹ nhàng và nói:
“Thằng bảy, là… mày… đó sao?”
Chú bảy ngước mặt lên nhìn ông Trần, cởi mũ ra, và mái tóc hoa râm cùng khuôn mặt hóp lại đã đượm màu qua thời gian. Ông Trần không khỏi rùng mình khi thấy người trước mắt. Ông nhìn chú bảy một cách chăm chú, và giọng vui mừng lẫn nghẹn ngào:
“Thằng bảy, là… mày… đó sao?”
Chú bảy, với khóe mắt ứa nước, cúi đầu và nói:
“Là tôi… là tôi đây cậu Hào?”
Hào trơ mắt nhìn chú bảy, kinh ngạc và vui mừng:
“Mày… mày còn sống à? Tao tưởng mày mất tích rồi. Tại sao mấy năm nay mày đi không một lời nói? Mày chê gia đình tao đối xử bạc đãi với mày à, thằng bảy?”
“Xin lỗi cậu.”
Sau câu nói đó, cả ông Trần và chú bảy rơi nước mắt, hiển nhiên, họ có mối quan hệ thân thiết từ trước đó. Hai người đàn ông trung niên này kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ là rưng rưng nước mắt và quệt ngang khóe mắt.
Tôi đứng cạnh Phong, quan sát cảnh này, cảm thấy đau lòng. Dòng lệ nóng chảy xuống hai bờ má của tôi không ngừng. Phong ôm tôi vào lòng và nói nhỏ:
“Em nín đi và đưa mẹ về phòng má cả, được không?”
Tôi nhấm nháp và nhìn Phong, hỏi:
“Chi vậy à anh? Mẹ mới khỏe mà, với lại mẹ… mẹ chịu đi với em không?”
Phong nhấm nháp và thầm thì khẳng định:
“Em cứ sang đi. Mẹ sẽ đi theo em.”
Tôi bĩu môi nhưng không nói gì thêm, rời đi trong yên bình nhất.
Khi tôi bước ra ngoài, Linh, Tèo và dì Lành chạy đến hỏi về tình hình:
“Sao rồi mợ, bà hai thế nào rồi?”
“Con Sen có sao không mợ? Sao nghe cãi vã nhiều thế?”
Tôi giải thích một chút về tình hình và nói:
“Vú Huệ và con Sen đang đổ lỗi cho nhau vụ bà hai sảy thai. Nhưng mọi người đừng lo, đúng sai sẽ rõ ngay sau đây. Bây giờ, hãy qua xem ông có nói gì không? Tôi đang có việc gấp một xíu.”
Nói xong, tôi nhanh chóng rời đi, bước trong êm đềm dưới ánh đèn vàng. Cảm giác của tôi trở nên lạ lùng khi bóng tôi in rõ dưới nền gạch, chiếc đầm bồng nở lại, tạo nên một hình ảnh đẹp hơn mỗi lần gió lùa vào.
Đến căn phòng của bà cả, tôi hơi chùng chân. Hít một hơi dài, sau đó quyết định đẩy cửa vào. Hồi hộp và sợ hãi một chút, tôi nhớ đến lời Phong nói và đưa tay đẩy cửa. Tôi hiểu rằng, có lẽ việc này liên quan đến bà cả một phần.
Cánh cửa mở ra, tiết lộ căn phòng được sơn màu trắng, với ánh sáng mềm mại, tạo cảm giác thoải mái. Bên giường và những vật dụng khác đều được bài trí màu trắng, tạo nên một không gian trật tự và sang trọng. Tủ sách và tủ quần áo cũng được sắp xếp gọn gàng. Bà cả ngồi bên cửa sổ, ánh đèn chiếu lên gương mặt bình thường của bà.
Tôi tiến lại và nhẹ nhàng thông báo:
“Thưa má, con là vợ của anh Phong!”
Bà cả quay lại, khuôn mặt bình thường và đẹp đẽ, không có dấu hiệu của sự bất thường. Bà nói nhẹ nhàng:
“Má biết. Con đến có việc gì à?”
Tôi trả lời khiêm tốn:
“Dạ, anh Phong nói con mời má sang phòng má hai có việc ạ.”
Nói đến “má hai,” bà cả trở nên trầm tư. Bà gật đầu và nói:
“Ta hiểu rồi. Con đợi ta một lúc.”
“Dạ má!”
Tôi nhường bước để bà cả đi vào phòng tắm. Khi bà cả trở lại, tôi ngạc nhiên vì sự thay đổi rõ rệt. Bà đã khoác lên mình bộ váy đỏ thẩm, tạo nên vẻ sang trọng và quý phái. Mặc dù bà vẫn còn những dấu vết của lo lắng trên khuôn mặt, nhưng vẻ đẹp của bà vẫn nổi bật, khiến tôi phải thừa nhận rằng nhan sắc ở tuổi của bà là không thể phủ nhận.
Tôi và bà cả đi cùng nhau đến cửa phòng, nơi đã tụ tập đông người, bao gồm cả Linh, Tèo, dì Lành và Ꮙ-ú Huệ. Ꮙ-ú Huệ đang quay rồi ngã xuống nền nhà, bày tỏ sự oan trái:
“Trời ơi, nhìn xuống coi, cả đời này tôi hiến dâng hết mình vì gia đình này. Nhiều năm qua, tôi trung thành đến đâu, tại sao lại có người âm mưu hại tôi, vu oan như vậy? Cậu hai, hai người phải làm chủ tôi mới được. Còn anh bảy, xưa nay chúng ta cũng coi nhau như anh em, cùng là tôi tớ, nếu anh không thương thì cũng phải nhớ đến những ký ức xưa, nếu mợ cả giờ bình tĩnh như xưa, chắc chắn mợ sẽ làm chứng cho tôi. Trời ơi, trời ơi!”
Nghe Ꮙ-ú Huệ kêu gào, bà cả lặng người lại, ngăn tôi không nên vội bước vào. Bà nở nụ cười khẩy trên môi, ánh sáng nhấp nhô trong đôi mắt.
Trong phòng, chú bảy vẫn giữ thái độ bình thản. Chú không ngần ngại, đưa tay vào túi áo và rút ra một tờ giấy đã úa vàng theo thời gian. Tờ giấy được chú đặt trước mặt mọi người và nói:
“Thưa cậu Hào và mọi người, để làm rõ mọi thứ từ lúc này, hãy xem đây. Đây là bản thoả thuận giữa tôi và bà Huệ liên quan đến vụ tai nạn của cậu Phong.”