Lấy chồng khùng chương 28 | Bộ mặt thật của bà hai

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 587

Ông Trần nhanh chóng cầm tờ giấy của chú bảy để đọc. Tôi đứng bên ngoài, hồi hộp nhìn vào trong, muốn chạy vào nhưng bà cả đã ngăn tôi lại. Ông Trần, sau khi đọc xong, từ vẻ mặt nghiêm túc chuyển sang giận dữ. Ông nhìn bà Ꮙ-ú với ánh mắt lạnh lùng và nói lớn:

“Huệ, bà giải thích đi. Chuyện này là sao đây hả?”

Tờ giấy rơi xuống chân bà Ꮙ-ú và bà nhanh chóng vò nát nó, không đọc mà chỉ nhìn ông Trần với đôi mắt đỏ bừng, bày tỏ sự phẫn nộ:

“Đến cả ông cũng nghi ngờ tôi à? Chỉ vì một tờ giấy không căn cứ mà ông lại nghi ngờ tôi à? Ông Trần, ông thật sự làm tôi thất vọng.”

“Nghi ngờ, vậy bà giải thích rõ cho tôi nghe, tại sao từng chữ trong tờ giấy này lại giống với chữ viết của bà? Và tại sao bà rời đi mà không một lời nói? Khi Thục Trinh ốm, Phong tai nạn, bà quay trở lại. Bà giải thích đi.”

“Tôi… tôi… ông đã không tin tôi rồi thì tôi không cần phải giải thích gì cả?”

Bà Ꮙ-ú trả lời một cách chống chế, tạo sự tò mò cho mọi người về nguyên nhân của vụ án. Bất ngờ hơn, bà cả nhanh chóng nói:

“Nó không muốn giải thích thì để tôi nói. Lý do tôi đuổi nó là vì tôi phát hiện nó cố quyến rũ chồng tôi. Bà giải quyết thế nào nếu tôi không đuổi nó đi? Ngày Phong lên 5 tuổi, nó đưa tôi đi xem bói và nói rằng Phong khắc tuổi với gia đình tôi, nếu Phong sống, gia đình tôi sẽ tan nát. Tờ giấy ký cam kết với anh bảy và trả tiền cũng là hành động của nó.”

Bà cả nói xong, mọi ánh mắt đổ dồn nhìn bà, không tin được rằng người mà họ coi là chị em lại có thể làm điều đó, lại sang trọng như vậy.

Một cú tát đập vào mặt Ꮙ-ú Huệ từ bà cả, tạo ra sự ngạc nhiên cho mọi người. Bà cả nhìn ông Trần với ánh mắt đầy oán hờn và nói:

“Không muốn giải thích thì để tôi nói. Lý do tôi đuổi nó đi là vì tôi phát hiện nó cố quyến rũ chồng tôi. Ông nghĩ tôi phải giải quyết thế nào nếu tôi không đuổi nó đi? Ngày Phong lên 5 tuổi, nó đưa tôi đi xem bói và nói rằng Phong khắc tuổi với gia đình tôi, nếu Phong sống, gia đình tôi sẽ tan nát. Tờ giấy cam kết với anh bảy và trả tiền cũng là hành động của nó.”

Bà cả nói xong, mọi ánh mắt đổ dồn nhìn bà, không tin được rằng người mà họ coi là chị em lại có thể làm điều đó, lại sang trọng như vậy.

Phong nhìn bà cả, tôi nghĩ anh sẽ ôm chặt bà và nói những lời an ủi. Nhưng thực tế làm tôi ngạc nhiên, đôi mắt anh trở nên lạnh lùng, ánh mắt cười khẩy và anh trả lời một cách thản nhiên:

“Bà xin lỗi, ai ép bà hả? Bà là mẹ mà tình mẹ con nhỏ hơn cả tình bạn bè hay sao mà bà lại nghe lời bà ta. Bà xin lỗi tôi à… xin lỗi vì lúc đó không ôm chặt tôi nhưng ngược lại, bà lại trách tôi. Cho tôi hỏi động lực nào để một người mẹ có thể đưa tay đẩy đứa con mình rơi xuống núi hả bà cả, bà là người hay là quỷ hả?”

Bà cả quỳ xuống và khóc nức nở khi Phong đặt câu hỏi. Tôi đứng giữa cảnh tượng này không biết phải làm sao, muốn khuyên anh ngừng giận nhưng ánh mắt của anh làm tôi sợ hãi, nên tôi chỉ vội vàng ngồi xuống, cố gắng đỡ bà cả lên và chuyển khăn lau nước mắt cho bà.

Ở bên cạnh, Ꮙ-ú Huệ bất ngờ bật cười ha hả, mái tóc bồng bềnh như kẻ thất thường.

“Đáng đời mày chưa? Ha ha, quả báo đã đến với mày rồi, Trinh ạ. Tại mày lúc nào cũng kiêu ngạo, ỷ mình giàu có, cho vay nặng lãi. Mày bắt tao về phục vụ gia đình mày trong khi tao đâu có thua kém mày? Tại sao mày lại sống sung sướng còn tao phải trở về để trả nợ cho mày? Bây giờ quả báo đã đến, mày nghe thấm chưa? Ha ha… Tao cứ tưởng mày đã chết rồi đấy Trinh à? Không ngờ số mày cao đến vậy? Ha ha ha ha.”

Tiếng cười vang vọng, tiếng khóc lẫn nùng nục làm khung cảnh gia đình Trần trở nên hỗn loạn, nhưng không có dấu hiệu dừng lại. Ông Trần, sau khi nghe cuộc tranh cãi, ngồi xuống ghế và ôm đầu gào lên thê lương:

“Trời ơi, oan nghiệt… oan nghiệt rơi xuống cái gia đình này rồi…”

Phong quay mặt đi, nhìn thấy cảnh trạng hỗn loạn của gia đình, trái tim anh đau đớn. Tôi nhìn thấy nước mắt của Phong, nhưng anh nhanh chóng lau đi vì sợ ai đó thấy. Chú bảy bước đến và vỗ vai Phong, nói lớn để mọi người nghe:

“Cậu đừng hiểu lầm bà cả. Ngày xưa tôi đã gây lỗi, lo sợ nên tôi đã nói dối cậu rằng là bà cả hại cậu. Nhưng thực tế, ngày đó bà cả đưa cậu lên chùa để tìm sự giúp đỡ. Lúc đó tâm trạng bà cả không ổn định, nhưng vì tôi và bà Huệ cấu kết, nên chính tôi mới là người gây tai nạn cho cậu. Sau khi bà cả và cậu bị ngất đi, tôi đã đưa bà cả vào viện và cậu về nhà. Tôi tỉnh táo nhưng vì sợ nên không dám tiết lộ sự thật cho cậu, và lo sợ bà Huệ sẽ hại cậu nên đến khi bà Huệ rời đi, tôi mới dám đưa cậu về và rời xa quê hương để tránh trách nhiệm. Tôi… tôi xin lỗi mọi người. Hôm nay tôi đã nói ra tất cả. Tôi đã nhẹ lòng lắm rồi. Ngày mai, tôi sẽ ra ʇ⚡︎ự thú.”

Lời giải thích của chú bảy làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, mọi người trong gia đình Trần nhìn nhau với ánh mắt tràn đầy xúc động và hạnh phúc, giải quyết được những hiểu lầm và mở lòng với nhau. Tôi nhìn thấy Linh, dì Lành, và con Sen thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau nở một nụ cười hạnh phúc khi thấy cuộc sống của họ đi đến cái kết tốt đẹp. Đặc biệt là tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc vì người đàn ông tôi yêu đã giải phóng mình khỏi cảm giác hận thù để có thể chấp nhận tình cảm thấm thiết từ gia đình mình.

Không khí trong phòng lúc này giữ lại những khoảnh khắc êm đềm, nhẹ nhàng, khiến mọi người cảm thấy nhẹ lòng sau cơn bão loạn. Tôi cảm nhận có một người muốn tận dụng bỏ trốn, nên tôi vội vàng đưa tay lên để ngăn chặn.

Tôi lớn giọng nói:

“Ấy má hai, má mới sảy thai mà đi đâu vậy má?”

Bà hai nhìn tôi với cặp mắt giận dữ, nhưng cũng phản phất nét sợ hãi. Bà hai cố vùng vẫy khỏi tôi và hét:

“Mày bỏ tao ra, bỏ tay tao ra…”

Tôi giữ chặt và đùa:

“Ơ sao má vội thế. Mới sảy thai mà má định đi đâu. Má mà phản kháng lỡ má xĩu thì con không chịu tránh nhiệm đâu đấy nhá.”

Bà hai gắt lên:

“Mày buông tao ra, tao không sao cả?”

Ông Trần cầu mày:

“Ngọc Phụng ơi, em đi đâu vậy? Còn con My, sao con không bỏ má hai ra?”

Tôi giữ tay bà hai và quay mặt trả lời:

“Thưa ba, con thấy má hai định đi đâu đó, nên con ngăn má lại. Má mới sảy thai, sợ má tổn hại sức khỏe ba ạ?”

Bà hai nói gắt:

“Mày buông tao ra, tao không sao cả?”

Phía bên kia, ông Trần cau mày:

“Em lại giường nghĩ ngơi đi. Muốn gì thì bảo tụi nó làm. À, sẵn đây có thầy Diệp, em để thầy khám xem sức khỏe thế nào rồi.”

Bà hai vẫn giữ mạnh tôi lại và nói:

“Không, tôi không cần, thả tôi ra. Thả tôi ra…”

Bà hai la hét khiến mọi người đều ngạc nhiên. Tôi cười thầm, nhưng vì bà hai giữ giụa mãi, tôi cũng đổ mồ hôi. May mắn sau đó có Phong, anh giữ chặt tay bà hai lại và thả mạnh bà ta xuống giường. Anh nhét một cái khăn vào miệng bà hai và nói:

“Chú Diệp, làm phiền chú rồi. Còn thằng Tèo, giữ chặt bà hai lại.”

Bà hai cố gắng nhưng không thể la được. Ông Trần, sau khi thầy Diệp kiểm tra sức khỏe bà hai, lên tiếng:

“Em lại giường nghĩ ngơi đi. Muốn gì thì bảo tụi nó làm. À sẵn đây có thầy Diệp. Em để thầy khám xem sức khỏe thế nào rồi.”

Thầy Diệp nói:

“Thưa ông, bà hai hoàn toàn không có thai. Thế nên chuyện hư thai là không có?”

Ông Trần sửng sốt và nhìn bà hai. Phong và bà cả đỡ ông ngồi xuống ghế. Dì Sen rót trà đường cho ông, và dì Lành cùng con Linh cầm quạt làm mát. Vì sợ kích động ông, mọi người không dám làm phiền bà hai Phụng và Ꮙ-ú Huệ nhiều. Bà cả và thầy Diệp nhẹ nhàng giải thích những gì hai người làm cho ông Trần nghe rõ. Bà cả lo lắng nhìn ông, vuốt ռ.ɠ-ự.ɕ, và nói nhỏ nhẹ thủ thỉ.

”Ông ơi, hãy bình tĩnh lắng nghe tôi. Nếu không, ông có thể nghi ngờ tôi hại cô ta. Theo mẹ con tôi điều tra âm thầm, Ngọc Phụng không có thai. Cô ta đang dự định liên lạc bí mật với bên ngoài để mua con người khác thay thế cho đến khi cô ta giả vờ sinh nở. Tuy nhiên, do không tìm được người thích hợp, cô ta quyết định giả vờ sảy thai để đối mặt với áp lực từ con Sen. Lý do cô ta đổ tội cho con Sen là do con Sen yêu thương thằng Phong, người từng là tình đầu của Ngọc Phụng. Xin ông đừng giận vội. Hãy lắng nghe tôi kể chuyện hơn, vì bà Huệ còn định hại con Phụng giống như ngày xưa. Bà ta đã tự tay đặt tội hại tôi, cũng như đặt tội an thai theo ý ông, nhưng lại dùng cỏ tranh để gây tử vong. Ban đầu thầy Diệp tưởng cô ta mua để trị ho cho ông, nhưng sau khi nghi ngờ lúc tôi bị sốc, chúng tôi đã điều tra và phát hiện rằng rễ cỏ tranh trong đông y có thể gây co bóp tử cung và sảy thai ở phụ nữ dưới 3 tháng thai. Bà ta muốn hại con Phụng giống như đã hại thằng Phong năm xưa. Ông hiểu chưa ạ?

Khi bà cả kể, mọi người không khỏi kinh ngạc, nhìn mặt bà Ꮙ-ú và bà hai, không ngờ những người đẹp đẽ lại chứa đựng những độc ác ghê tởm. Điều đáng sợ hơn là những con người âm mưu hại nhau cuối cùng lại trở thành nạn nhân của mình.

Tôi đứng im, trong lòng nhấn chìm trong suy nghĩ. Mặc dù tôi đã suy luận được một phần, nhưng không ngờ mọi chuyện lại rối bời đến thế. Trong giây lát, tôi chỉ biết im lặng, tâm tư yếu đuối, những nhịp tim mạnh mẽ đập từng nhịp, lo sợ và hoảng hốt. Sợ hãi trước tâm tư của con người.

Bà cả dừng lại, tưởng ông Trần sẽ sốc và tình trạng ông trở nên tồi tệ hơn, nhưng ông chỉ thở dài một lúc, khuôn mặt chùng xuống, ông tỏ ra xấu hổ và gào lên:

“Tôi cứ nghĩ gia đình này sẽ là một niềm tự hào của xã hội. Ai ngờ mọi người trong gia đình lại là những con rắn độc… (ông thở nặng) Tôi đã làm điều sai lầm, bây giờ ông trời đang trừng phạt tôi.”

Tiếng oán trách của ông Trần, tiếng lòng của bà cả nức nở, không khí chìm vào bóng tối, tiếng Ꮙ-ú Huệ cười vang trộn vào tiếng khóc, sau đó là tiếng van xin của bà hai Ngọc Phụng:

“Anh Hào ơi, em không làm như vậy đâu. Anh ơi, tha lỗi cho em đi anh.”

Nghe điều này, bà hai nảy lên, đôi mắt ướt đẫm bỗng trở nên tinh tế, túm cổ bà Ꮙ-ú Ϧóþ mạnh, bà hai gào lên:

“Vậy là lần trước tôi có thai, có phải cũng chính bà hại con tôi đấy hả? Tại sao bà lại làm thế chứ? Bà có biết tôi yêu quý bà lắm không?”

Do bà hai Ϧóþ mạnh vào cổ nên Ꮙ-ú Huệ chỉ ngước cổ hướng mặt lên một chút, nhưng thái độ vẫn ngông cuồng. Bà ta đáp trả:

“Giờ thì cô biết cũng đã muộn màng rồi. Ai bảo cô lấy ông Trần chứ? Haha, ông ấy là người tôi yêu, nên dù ông ấy không chấp nhận tôi, tôi cũng sẽ loại trừ tất cả những kẻ dám qua mặt tôi. Và cô cũng không ngoại lệ.

“Bà… bà độc ác lắm. Con tôi… con tôi.”

Bà hai tỏ ra giải bày hết giận bằng cách đặt tay lên bàn, mặt Ꮙ-ú Huệ ngày càng đỏ bừng và khó thở hơn.

Khi Ꮙ-ú Huệ suýt kiệt sức, Phong bước đến ngay, nắm tay bà Ngọc Phụng, rời bỏ cổ bà Ꮙ-ú và cảnh báo bà hai:

“Nếu bà muốn ngồi tù vì tổn thương tôi, hãy tiếp tục. Nếu không, hãy dừng lại ngay lập tức.”

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Phong, bà hai run rẩy buông tay, đôi mắt nước mắt rơi không ngừng. Trong một cảnh tượng bất ngờ, bà ta ôm chặt Phong và thú nhận lỗi lầm:

“Anh Phong, em đã sai rồi… em xin anh, em không muốn chia xa anh. Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm.”

Nhìn bà hai ôm Phong và thổ lộ tình cảm, tôi cảm thấy không chịu nổi. Tâm hồn tôi đau đớn, và cảm giác ghen tị bất ngờ nổi lên. Tôi mạnh mẽ vươn bước, giữ chặt Ngọc Phụng và quát:

“Đủ rồi! Anh Phong là chồng tôi. Nếu cô dám ôm anh một lần nữa, tôi sẽ xử lý cô ngay lập tức!”

Phong, nghe tôi giữ chặt Ngọc Phụng, chỉ cười nhẹ, trong khi tôi cảm thấy căm ghét đến từng tế bào. Ngọc Phụng cũng không ưa, cô vừa bị đẩy ngã, vừa trả lời:

“Mày chỉ là người thay thế thôi. Anh Phong vẫn thương tao, đúng không anh?”

“Đúng, thương nè, thương nè…”

Một cú đánh mạnh từ tôi khiến Ngọc Phụng chao đảo, tôi nghiêm túc cảnh báo:

“Đúng là tôi nên gọi má cô là đúng, nhưng giờ không cần phải câu nệ nữa. Tôi nói thẳng, anh Phong là chồng tôi. Nếu cô dám ôm anh lần nào nữa, tôi hứa sẽ xử lý cô!”

Phong nghe tôi bảo vệ Ngọc Phụng, chỉ nhếch môi và cười, trong khi tôi đang cảm thấy tức giận. Tình thế trở nên hỗn loạn khi Ngọc Phụng nói:

“Mày chỉ là người thay thế thôi. Tao tin anh Phong vẫn thương tao. Đúng không anh?”

“Được. Vậy thì… thương nè, thương nè…”

Chưa kịp phản ứng, tôi thấy một cú đánh mạnh từ phía sau khi cô ta cố lén lại gần Phong. Tôi nhìn ông Trần, nói một câu vội:

“Xin phép ba cho con dạy vợ ba lại? Và bây giờ tôi sẽ tỉnh mộng cô ấy. Đừng tưởng chồng người là chồng tôi!”

Tôi giữ chặt cổ dép và liên tục hạ gãy lên mặt cô ta, nói:

“Để tôi tỉnh táo cô nè. Đừng tưởng chồng người là chồng tôi. Ăn mặc loạn xạ như vậy, đổ nát như thế, chỉ có thể là quét sạch thôi. Cô hiểu chưa?”

Tôi liền đánh cô ta một loạt những cú dép, trong khi đó, Phong giữ chặt tay tôi để ngăn tôi tiếp tục. Ông Trần nhanh chóng can thiệp và ra lệnh:

“Dừng lại. Thằng Phong, đưa vợ con về phòng đi. Còn lại, chuyện này để ba giải quyết. Chú Bảy và thầy Diệp, ở lại Ϯộι tôi.”

Tôi và Phong nhanh chóng rời khỏi tình thế hỗn loạn, quay về phòng mình. Tôi ngồi xuống, vừa buộc đuôi tóc, vừa nói:

“Đang tỉnh táo chưa đây, Phong? Hai cô ta quấy rối ghê quá.”

Phong ngồi xuống và nói những lời ấm áp:

“Em còn muốn tỉnh táo đến bao giờ nữa? Hay là em ghen đấy? Yêu anh rồi phải không?”

Tôi bĩu môi và nhìn Phong:

“Xảo ai mà thèm yêu anh chứ? Anh mơ đi. Chỉ là con đó ăn gan hùm quá nên em muốn giúp nó ói ra thôi.”

Phong cười vui vẻ:

“Vợ anh hung dữ quá, quá đáng sợ.”

“Tao còn chưa đáng sợ đã đâu. À, mà anh ơi…”

Tôi nhích lại gần và nhìn Phong đầy nghiêm túc:

“Ruốc cuộc quậy tanh như vậy là xong, thôi luôn rồi hả anh? Ở đây không làm gì được, anh phải giúp tôi giải quyết vấn đề với Ngọc Phụng.”

Phong đưa tay ôm chặt tôi, ánh mắt sáng ngời:

“Anh tin ba đủ quyết đoán để xử lý mọi chuyện. Bây giờ anh chỉ muốn xử lý em thôi!”

Bài viết liên quan