Lấy chồng khùng chương 30 | Ngọc My: Thật giả
Phong nghe tôi hỏi, anh lập tức nhìn ra ngoài theo cách tôi chỉ. Trong khoảnh khắc đó, môi anh nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, rồi anh đưa tôi quay lại, bảo anh Hải cho xe chạy và sau đó nói với tôi:
“Ai thì kệ đi, em quan tâm làm chi. Nếu họ làm sai, kết cục không đẹp thôi.”
Tôi cố gắng nói thêm, nhưng anh Phong cắt ngang:
“Không cần nói thêm gì. Bây giờ em chỉ cần lo cho con của chúng ta thôi.”
Tôi bực mình với thái độ của Phong, nhưng tôi không thể giữ lại được tinh thần như anh. Phong theo sát tôi, và khi chiếc xe quay xuống, tôi quay lại và bắt đầu nghĩ về những vấn đề phức tạp trong gia đình.
Tôi chợt nhớ lại vấn đề của mình. Tôi tái mặt và nghĩ đến nỗi sợ hãi. Tôi sợ rằng sự cẩu thả của mình có thể tạo điều kiện cho một âm mưu nào đó trong gia đình, giống như cách mà Vũ Huệ đã bị đối xử bởi gia đình tôi. Từ sau ngày Vũ Huệ bị bắt vì tội ác đối với người khác, và Ngọc Phụng bị cha tôi đuổi ra khỏi nhà, tôi không ngừng lo sợ. Chỉ có Sen là được giữ lại vì cô ta không có tội lỗi.
Khi tôi suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, tôi chợt nhớ đến bí mật của mình. Tôi lặng lẽ đưa tay sang cầm lấy tay Phong và nói nhỏ:
“Anh ơi, khi nào chúng ta nên nói sự thật với ba mẹ vậy?”
Phong nhìn tôi với bản mặt nghiêm túc, môi định nói, nhưng tôi đặt ngón tay lên miệng, hiệu cho anh giữ im lặng. Tôi tiếp tục:
“Em nghĩ là khi nào anh nên nói cho ba mẹ biết em là Ngọc Vy, không phải Ngọc My?”
Phong trầm ngâm một lúc trước khi nắm chặt tay tôi và nói:
“Bây giờ em đã mang thai, chắc ba mẹ sẽ không quá khắt khe. Thôi thì sẵn dịp này, mình lấy công chuộc lỗi.”
Tôi nghe anh nói nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Tôi thở dài và nói nhỏ vào tai anh:
“Em sợ rằng chúng ta đã quá vội vàng. Bây giờ là thời điểm đúng để nói hay không?”
Phong nắm lấy bàn tay tôi và nói:
“Anh em đâu có còn cơ hội nào khác. Cứ để anh lo. Còn lo lắng gì nữa, vào nhà đi.”
Chúng tôi bước vào nhà, chuẩn bị chia sẻ niềm vui với ba mẹ.
Tôi gật đầu, cố nở một nụ cười nhẹ để làm Phong yên tâm. Anh đưa hai tay áp sát vào mặt tôi và hôn nhẹ lên trán tôi. Trong giây phút ấy, giọng anh truyền đến tai tôi:
“Em hãy nhớ, em là vợ của anh. Anh sẽ bảo vệ em suốt đời.”
Tôi ngậm ngùi, nước mắt chợt lưng lưng. Tôi hiểu rằng anh muốn tôi phải bình tĩnh và tin tưởng vào anh, nên anh mới nhấn mạnh câu nói đó.
“Em hiểu rồi. Thương anh.”
Phong gật đầu, vỗ nhẹ vào má tôi, sau đó nắm lấy tay tôi và chúng tôi bước về phía trước. Tại cổng, con Sen xuất hiện với một khay trà, và khi nhìn thấy chúng tôi, nó chào hỏi và nhìn tôi với ánh mắt đầy kỳ bí.
Nhận ra sự khác lạ trong biểu cảm của nó, tôi hỏi:
“Sao nhìn tôi vậy?”
Con Sen hắng giọng, hất mặt vào trong và nói:
“Có người tìm cậu mợ trong kia, cơ mà nhà này sắp đổi chủ nữa rồi đó cậu. Mấy ngày nay con không nói chuyện nhiều với cậu, giờ nhìn cậu đẹp trai lắm đó.”
Phong hừ một tiếng, không đáp lại con Sen và nắm chặt tay tôi để bước vào. Cảm giác hậm hực của con Sen dõi theo chúng tôi khi chúng tôi đi vào nhà.
Mọi thứ bất ngờ trở nên kịch tính khi chị My đưa ra tấm hình cũ và nói về việc “Ngọc Vy” sắp rời đi. Mặc dù tôi và Phong đã bước vào, nhưng mặt tôi cứng đơ và khó chịu, Phong phải giữ chặt tay tôi để bước gần má. Cả chị My và mẹ Lan chào đón tôi với sự ấm áp và vui mừng, nhưng tôi chỉ cảm thấy tức giận và lo lắng.
Mẹ Lan tỏ ra vô cùng tự tin khi nói về việc thay thế tôi bằng chị My. Tôi cảm thấy rằng bà ấy có thể dễ dàng thay đổi quan điểm của mình và đối xử khác nhau với tôi. Tôi bị tổn thương và buồn bã khi thấy gia đình mình trở nên phức tạp như vậy, nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc giữ tay Phong và chịu đựng.
Ba chồng của tôi đợi cho chị My nói xong thì bất ngờ, ông đập mạnh lên bàn khiến ai cũng giật mình.
“Ồn ào quá, mẹ con muốn làm loạn gia đình à?”
Tiếng ông nói to, rõ, và ác độc khiến mẹ con chị My tái xanh mặt. Phong và mẹ tôi hỗn hợp giữa lo lắng và đau buồn, còn tôi ngồi xuống ghế, cố gắng lau đi nước mắt trên khuôn mặt. Chị My liền giải thích:
“Hôm nay con đến đây không phải để tranh cử hay làm phiền gia đình. Con chỉ muốn xem xét xem em Vy sống ra sao thôi, rồi mẹ con con về. Khi con nói chuyện với em Sen ngoài kia, em ấy nói Phong và em Vy không hạnh phúc, và em Vy không được lòng gia đình. Vì vậy, mẹ con mới nhắc lại lời của bà cả ngày trước. Nếu bà cả không phản đối, con sẽ giữ lời hứa và trả Ngọc Vy về cho bà.”
Chị My nói như một người nghiêm túc, nhấn mạnh vào việc không muốn gây rối trong gia đình. Mẹ Lan tiếp lời:
“Con Vy từ nhỏ đã rất ương bướng. Nếu em làm phật lòng gia đình, xin gia đình tha lỗi cho con nhỏ. Tôi sẽ dẫn nó về và giáo dục lại. Bảo đảm…”
Phong, người ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng cắt ngang lời của mẹ Lan:
“Vậy à? Ngọc My hiền lành và siêng năng à mẹ? Để cô ấy ở lại đi. Nếu đúng như mẹ nói, tôi sẽ suy nghĩ lại và trả Ngọc Vy về cho mẹ. Vì giữa hai người, tôi chưa thể phân biệt rõ.”
Phong nói nhưng tôi lặng lẽ nghe, cảm nhận sự đau đớn không thể diễn đạt khi người tôi yêu bỗng nhiên nghi ngờ tình cảm giữa chúng tôi. Nước mắt tràn ngập, tôi cố nén lại, không dám thể hiện sự oan trái của mình. Ông và bà Trần, dù ngày xưa gọi là bố mẹ, giờ im lặng không nói một lời. Bà Trần vẫn vỗ về tôi nhưng lời nói hướng về chị My.
“Ừ, tôi cũng thấy Phong nói đúng. Vậy thì đi. Bà ra xe tài xế để chở về. Hãy để cô ấy ở lại để chúng tôi kiểm chứng?”
Mẹ con chị My vui mừng, chị My bước vào nhà này một cách tự tin. Tôi bước ra khỏi nhà, cảm giác tim tôi tan rã, từng bước chân nặng trĩu đi trên con hành lang vắng vẻ. Bầu trời đen kịt, mây âm u che phủ cả bầu trời. Tôi ngồi tựa vào tường, nhìn xa xa.
Chắc chị My đã dọn đồ vào phòng tôi, và tối nay, chắc chắn họ sẽ ngủ chung. Họ mới chính là gia đình thực sự. Ngay cả ông và bà Trần, bây giờ phải gọi là ông và bà Trần, im lặng không nói một lời. Bà vẫn vỗ nhẹ lưng tôi nhưng lời nói đều dành cho chị My.
“Ừ, tôi cũng thấy Phong nói đúng. Vậy thì đi. Bà ra xe tài xế để chở về. Hãy để cô ấy ở lại để chúng tôi kiểm chứng?”
Mẹ con chị My vui vẻ hân hoan, chị My tỏ ra mạnh mẽ bước vào nhà một cách tự tin. Tôi bước ra khỏi nhà, tim rơi xuống đất, từng bước chân trở nên trĩu nặng trên con đường cô đơn. Bầu trời, bây giờ đen thui, mây âm u bao trùm, che khuất hết khắp bầu trời. Dưới ánh đèn vàng lung linh, tôi ngồi tựa vào tường, ánh mắt hướng ra phía xa xăm.
Giờ này, chị My có lẽ đã đặt đồ vào phòng tôi và chuẩn bị cho cuộc sống mới. Tối nay, họ sẽ ngủ cùng nhau. Họ là gia đình thực sự. Ngay cả ông và bà Trần, bây giờ là ông và bà Trần, im lặng, không nói một lời. Bà Trần vẫn vỗ nhẹ lưng tôi nhưng lời nói dường như chỉ dành cho chị My.
Tôi đưa tay xuống, đặt lên bụng mình, mỉm cười giữa đau xót. Đứa con nhỏ của tôi xuất hiện không đúng lúc, tưởng như có con rồi thì tôi và anh sẽ thành một gia đình hạnh phúc. Nhưng không, bão tố chỉ mới bắt đầu.
Ngồi suy nghĩ, tôi bất giác phát hiện bé Linh đang ngồi bên cạnh tôi từ lúc nào đó. Nó buộc sợi thun buộc đuôi tóc của tôi, rồi an ủi:
“Mợ khóc à? Mợ đừng buồn, mợ không phải là người tồi tệ đâu mợ.”
Tôi quay lại, thấy ánh mắt chân thành của bé Linh, tôi không kìm được cười, lau đi nước mắt:
“Ừ, mợ không buồn đâu, chỉ là suy nghĩ một chút thôi. Em đừng lo nha. À, em sao không đi ngủ sớm?”
“Còn sớm mà mợ. Mợ không ngủ, mợ nói chuyện với con. Đêm đấy ngồi đây lạnh lắm đó mợ.”
“Mợ ngồi ngắm mây một chút thôi. Khi nào mợ buồn ngủ thì mợ vào. À, Linh ơi, em cho mợ hỏi.”
“Dạ, mợ hỏi đi.”
Tôi liên tục nhớ đến sự cố ở chợ trưa nay và hỏi Linh:
“Chuyện là trưa nay mợ thấy có người ngồi ăn xin giữa chợ, người đó giống bà Ngọc Phụng lắm. Tháng này em có đi chợ không? Em có gặp người đó không?”
Linh vỗ đùi và giải thích:
“Vụ này con biết. Mợ con nói nhỏ mợ nghe nha, là do cậu hai làm. Ôi trời, cậu hai thật là ghê, nghe đồn bà Ꮙ-ú ngồi tù, còn bà Phụng thì ông nể tình đưa quay về nhà, ai ngờ bà ấy phá sản. Bây giờ cả gia đình phải sống ven đường, bà Phụng đi xin việc nhưng không ai nhận vì cậu hai đứng sau giựt dây hết địa bàn ở đây. Cả người xóm kia cũng không ai nhận, vì mọi người nể tên tuổi của gia đình này nên không dám nhận bà ấy vào làm. Cuối cùng bà ấy phải vào chợ làm nghề.”
Tôi nghe xong rùng mình vì không ngờ Phong lại tàn độc đến vậy. Dù sao, cũng là người anh tôi yêu, nhưng cách anh ấy đối xử với bà Ngọc Phụng khiến tôi lo sợ cho tương lai của mình, khi tôi cũng sắp rời đi như Ngọc Phụng.
Tôi nén thở dài và tỏ vẻ tiếc nuối:
“Thật ra anh ấy cũng tàn nhẫn đấy em nhỉ. Dù sao Ngọc Phụng còn trẻ, và gia đình giờ phải kiếm sống như vậy, tương lai của bà ấy sẽ đi về đâu?”
“Em nói ai tàn nhẫn hả?”
Giọng nói của Phong, vốn quen thuộc và cao quý, làm tôi giật mình khi quay lại không thấy Linh. Tưởng rằng mình mơ, tôi nhăn mắt mấy lần trước khi dám trả lời:
“Anh làm em sững sờ. Anh ra đây lúc nào vậy? Anh nghe hết chuyện em nói rồi đúng không?”
Phong gật đầu, ánh mắt anh nghiêm túc, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tôi, anh đặt câu hỏi một cách nghiêm túc:
“Anh mới là người hỏi em, tại sao em ra đây đó. Anh tìm em cả buổi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười buồn:
“Anh tìm em làm gì. Trong khi chị My đang ở trong phòng với anh chứ?”
Phong nhìn tôi lườm một cái, đánh thức giấc mộng của tôi, anh nói mạnh mẽ:
“Ai nói chị My ở trong phòng với anh? Ai vậy?”
“Tôi đoán thôi. Chẳng phải lúc ở nhà lớn anh nói với mọi người anh đưa chị My đi sắm đồ một lúc rồi về sao?”
Nói ra câu đó, tôi cảm thấy buồn và chạnh lòng vô cùng. Nhớ lại cử chỉ ân cần của Phong đối với chị My, lòng tôi trở nên yếu đuối. Tôi nhìn xuống, giả vờ đưa tay bức mấy ngọn cỏ để che giấu cảm xúc của mình, không muốn Phong nhận ra. Nhưng khác biệt hoàn toàn với tâm trạng của tôi, Phong lại ngồi cạnh và bật cười vui vẻ. Anh xoay người, kéo tôi lại và nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, rồi mắng nhẹ:
“Ngốc quá… Vợ anh ở đây mà, con nào dám vào phòng mình đâu? Anh đưa Ngọc My đến xưởng gỗ của nhà mình để gặp một người thôi, và nhờ họ giữ cô ấy dùm anh một đêm. Sau đó anh chạy về tìm em ngay. Anh thấy con mèo đang ngồi khóc một mình, anh đau lòng thế kia. Em xem đây, tim anh đập mạnh lắm đây.”
Phong nói một cách vui vẻ, đồng thời vỗ nhẹ lên ngực tôi, đặt tay ở vị trí nhạy cảm. Biết Phong đang đùa, tôi liền đấm mạnh vào vùng đó, mỉm cười gượng gạo:
“Ai mà tin anh chứ? Tim em cũng đập mạnh đấy, nhưng em có nhớ anh đâu?”
“Không nhớ hả? Vậy để về phòng, anh làm em nhớ lại.”
“Á, anh làm gì vậy, buông em ra coi?”
“Không buông?”
“Buông em ra đi mà. Mọi người nhìn kìa?”
“Không? Họ nhìn kệ họ. Vợ anh, anh ẫm chứ có ẫm ai đâu mà sợ.”
“Nhưng mà… kỳ lắm… Anh bỏ em xuống đi mà?”
“Em nằm yên!”
Tôi từ chối và đồng thời nhắc lại chuyện cũ với thái độ khó chịu, nhằm làm anh nhớ đến sự không thoải mái mà con Sen đã kể cho tôi về việc tắm chung với anh khi anh mất trí nhớ. Phong vẫn mỉm cười và giữ nguyên thái độ, tiến tới gần tôi, áp sát vào tường. Bàn tay anh lớn luồn qua vạt áo của tôi và di chuyển lên ռ.ɠ-ự.ɕ sau, anh xoa nhẹ, đôi môi cong lên hình ʋòпg cung, phát ra âm điệu mê hoặc:
“Em đang nghen à? Em nhắc anh mới nhớ từ trước giờ không có ai tắm giúp anh cả, chỉ có lần em mới cỡi đồ anh giữa chừng rồi chạy ra ngoài thôi. Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục phần sau đó luôn ha!”
“Nhưng sao lúc đó…”
“Anh nói gạt em đó.”
Vừa dứt lời, Phong cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi tôi, anh nâng tay tôi lên và cởi những thứ vướng víu tгêภ người tôi ra khỏi. Tôi bị anh ôm chặt như có dòng điện chạy vào, chủ động ôm lấy cổ anh. Phong, vì hành động này, dừng lại, ánh mắt anh trở nên ngây ngô nhìn tôi, anh thủ thỉ:
Phong vì hành động này của tôi liền dừng lại, ánh mắt anh trở nên ngây dại, nhìn tôi anh thủ thỉ:
“Tuy em không phải là người duy nhất anh có tình cảm, nhưng bên đời anh từ nay cho đến quãng đời về sau sẽ chỉ có mỗi em là người duy nhất anh thương. Đôi tay này nguyện ôm em vào lòng, che chở cho em để khi em ở bên anh, em trọn vẹn một đời bình yên.”
Tôi nghe anh nói thế, liền khẽ mỉm cười, mủi lòng nhìn anh sâu nặng. Bàn tay anh chỉ vào tâm anh và tôi khẽ nói:
“Bình yên của cuộc đời em bây giờ em gửi nơi này. Hy vọng anh sẽ giữ chặt, đừng tiện tay vứt bỏ là được. Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em!”
Anh chậm rãi nhấc tôi lên, đặt vào buồng tắm, rồi xã nước vào. Tay anh tắm cho tôi và sau đó, anh dùng chiếc khăn lớn lau khô cơ thể tôi. Sau khi hoàn tất, anh bế tôi ra ngoài. Cảm nhận cả người anh nóng lên, bên dưới còn khích lệ thêm khi cơ thể tôi phô ra trước mắt anh. Tôi nghĩ anh sẽ ăn sạch tôi trong phòng tắm, nhưng không, sau khi nói chuyện, anh tranh thủ tắm cho tôi. Cho đến khi thấy anh đặt tôi xuống giường, thở mạnh một cái, kéo chăn đắp ngang người tôi, tôi mới biết anh chẳng có ý tiếp tục phần sau nữa. Tôi hơi tỏ ra hụt hẫng, không hiểu sao bây giờ cả người cứ bị rạo rực, nhìn anh thôi đã muốn anh lắm rồi.
Nhìn mặt tôi phụng phịu, Phong lắc đầu rồi chỉ cười. Trước khi trở vào phòng tắm, anh khẽ cúi xuống đối mặt với tôi và nói:
“Em mới có thai, bác sĩ bảo khiêng mấy tháng đầu ấy. Anh cũng không dễ chịu hơn em là mấy nhưng mà thôi, vì con, nhịn đi em nhé. Bao giờ con lớn tý, anh không tha cho em dễ dàng đâu. Giờ thì em ngủ đi. Anh đi tắm rồi ra sau!”
“Dạ!”
Cả đêm đó nằm trong vòng tay anh, tôi có một giấc ngủ rất ngon. Đến khi qua ngày hôm sau, mặt trời lên tận nóc nhà, tiếng chim hót ríu ra ríu rít rộn rã khắp nơi, tôi mới giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh, đã không thấy Phong đâu cả. Cùng lúc bên ngoài, tiếng của chị My cất lên inh ỏi:
“Cậu Phong đâu, cậu ra đây… Tôi muốn về nhà… Cậu mau ra đây nói chuyện rõ ràng với tôi, nhanh lên.”