Lấy chồng khùng chương 32 | Xử lý triệt để

12/12/2023 Tác giả: Hà Phong 643

Chị My bước ra ngoài trong một bộ đồ lao công đã cũ, mái tóc rối bù được buộc vội lên, cả gương mặt bây giờ chẳng còn chút phấn son nào cả mà thay vào đó là nét đẹp bình thường giản dị nhất. Nhìn chị lúc này, ʇ⚡︎ự dưng hai mắt tôi rưng rưng như không thể tin được chị My lại thành ra thế này.

Ngước mặt nhìn thấy tôi đứng, chị My định vội trốn tránh quay đi nhưng tôi đã kịp bước tới vội vã nắm lấy tay chị. Tôi gọi lên hai tiếng: “Chị hai…!

Nước mắt phút chốc chảy dài xuống hai bờ má, tôi nghẹn giọng nhìn chị với tất cả thâm tình. Còn chị My thoáng bất ngờ hai mắt mở tràn nhìn tôi. Rồi chị nhếch môi hỏi: ” Mày tìm tao làm gì nữa. Tìm gặp để hả hê đúng không?

Tôi lắc đầu. Đưa tay quệt ngang dòng lệ: “Em không có ý đó?

Chị My bật cười, giọng nói đầy kiêu ngạo trong ánh mắt là sự thù hận dành cho tôi: ” Mày không có ý đó nhưng mày lại muốn mượn tay chồng mày để hại tao thành ra như thế này. Từ trước giờ mày luôn đóng vai người tốt, nhưng tâm mày lại quá ác ᵭộc. Mày nghĩ mày rơi nước mắt là tao tin mày hiền lành hay sao? Mày sai rồi bản chất xấu xa của mày dù có giấu kín và che đậy thế nào thì tao cũng nhìn ra thôi.

Dứt lời chị My lạnh lùng vung tay hất mạnh tôi ra, trong lúc lảo đảo cũng may tôi bám chặt được cάпh cửa nên không bị ngã. Tôi thở phào, trong tιм vô thức ᵭ.ậ..℘ thình thịch do bị hoảng sợ.

Nhìn thấy tôi xém ngã chị My cũng xanh mặt, định đưa tay ra kéo tôi lại nhưng thấy tôi đã an toàn nên chị liền quay mặt nhìn chỗ khác. Tôi hiểu chị không phải cố ý.

Đứng đối diện với chị My, mặc dù chị không nhìn tôi, nhưng tôi vẫn nói ra mấy lời: “Dù chị có nghĩ em thế nào thì em cũng không giải thích đâu vì một khi người ta không tin mình giải thích cũng chỉ bằng thừa. Nhưng em chỉ muốn nói với chị thế này, dù mẹ và chị đã từng đối xử với em thế nào thì em vẫn xem hai người là người nhà, dù chị ghét em chị vẫn là chị hai của em, nên không bao giờ em nghĩ đến chuyện em sẽ hại chị hoặc nhờ ai đó hại chị cả. Hôm nay gặp chị ở đây thật sự em rất bất ngờ. Nên em mới gọi chị ra hỏi cho rõ mọi chuyện là thế nào? Em có thể giúp chị được gì hay không? Nhưng bây giờ chị đã nghĩ em không tốt thì đành thôi vậy. Em về đây.

Nói hết câu, tôi nhìn chị My một lần nữa, gạt nỗi buồn, tôi bước chân đi. Ban đầu tôi cứ nghĩ tôi hận chị lắm vì chị không tốt với tôi và chỉ mong sau này tôi và chị đừng dính dáng gì đến nhau nữa. Nhưng không, hôm nay tôi mới chợt hiểu ra một điều, dù không chung một dòng ɱ.á.-ύ nhưng đã từng ở chung nhà, từng cùng nhau gọi hai tiếng tình thâm thì mãi mãi tôi vẫn xem chị là người nhà.

” Ngọc Vy?

Chân tôi đang bước bất ngờ khựng lại, nghe tiếng chị gọi tôi quay gắt lại nhìn. Rồi hai chị em ôm lấy nhau bật khóc nức nở một trận cho tâm trạng nhẹ nhàng trở lại…Một lúc sau buông nhau ra, cùng ngồi chung tгêภ chiếc ghế đá. Chị My nhẹ đưa tay sang sờ vào chiếc bụng nho nhỏ mới nhô ra của tôi. Chị mỉm cười e ngại hỏi tôi: “Em bé được mấy tháng rồi Vy?

Cảm nhận câu hỏi đầy quan tâm của chị tôi liền vui vẻ trả lời: ” Bốn tháng rồi chị. Lúc nảy em với anh Phong vừa đi siêu âm về, là bé trai chị ạ.?

Chị My xoa bụng tôi một lúc, có vẻ chị cũng đang ham muốn có một đứa con thì phải, bởi vì ánh mắt của chị có vẻ như đang mong mỏi lắm. Lúc sau chị thu tay về, ngập ngừng nói với tôi.

“Chúc mừng vợ chồng em? À mà em cũng nên cẩn thận với con Sen nhé?

Nghe nhắc đến con Sen tôi liền ngạc nhiên nhìn chị hỏi lại

“Liên quan gì đến con Sen hả chị? Chị, có chuyện gì chị kể em nghe đi ạ!

Chị My trần tình

” Con Sen nó mưu mô lắm đấy em, trước cũng chính nó đến nhà tìm chị nói cho chị nghe là vợ chồng em không yêu thương nhau và nó còn nói em không được lòng gia đình ông Trần nên xúi chị qua đó để phá em. Rồi khi mà nó biết chị bị Phong và anh Minh hợp tác lại hại chị, họ bắt chị làm lao công trong xưởng này vì ngoài ở đây ra không nơi nào chịu nhận chị vào làm nữa cả, mà em biết rồi đó, cái tính của mẹ hay ς.ờ .๒.ạ.ς bây giờ thiếu nợ người ta cả đồng tiền nữa rồi, ngày nào bọn cho vay cũng tới nhà ᵭòι пợ, chịu không nổi chị nghe lời con Sen qua nhà ông Trần định về đó kiếm một ít tiền nhưng chưa chi đã bị cậu Phong phát hiện, cậu Phong đưa chị qua xưởng hợp tác với anh Minh nói rằng gia đình sắp phá sản và anh Minh đang thu mua xưởng gỗ, anh Minh thì lại giả vờ như vẫn còn thương chị…ai mà ngờ khi chị quậy bên nhà cậu Phong rồi thì anh Minh cũng trở mặt, chị mới biết anh Minh chỉ giúp cậu Phong quản lý xưởng gỗ thôi…Mấy ngày sau đó chị quay về nhà nhưng chị và mẹ không còn được bình yên nữa, bọn ᵭòι пợ ngày nào cũng quậy phá ᵭ.ậ..℘ đồ trong nhà, chị chịu hết nổi đi khắp nơi xin việc nhưng ở trong huyện mình ít ai thuê người lắm mà có chỗ nào thuê người thì cậu Phong đã ra mặt nên họ không nhận chị. Cuối cùng bí quá chị phải xin vào đây làm lao công?

Ngưng một lúc để quẹt nước mắt. Chị My lại nói tiếp. Thời gian ở đây có mấy lần con Sen qua đưa cơm cho công nhân nó nói chị là do em nhờ Phong hại chị rồi kêu chị quay lại trả thù em đi. Lúc đó chị hận em lắm, cũng định sẽ trả thù em lắm, nhưng mà dần dần chị cũng nghiệm ra trả thù qua lại chị cũng chẳng sướиɠ ít gì với lại ở đây hằng ngày chị còn được gặp anh Minh, chị biết sau tất cả chị còn thương anh ấy lắm, chị sợ chị làm sai một lần nữa thì sẽ không còn cơ hội gặp ảnh nữa. Nên chị đành an phận. Hằng ngày làm tròn công việc của mình, không cần anh ấy ngó đến chị chị chỉ cần được nhìn anh ấy mỗi ngày là chị vui rồi.Và hôm nay gặp lại em nghe em nói chị cũng hiểu em không phải là người hại chị cũng may chị chưa gây ra lỗi lầm gì lớn. Vy nè chị xin lỗi em nhé!

Tôi im lặng nghe chị My nói hết, cuối cùng cũng thở phào khi mà chị cũng đã rút bỏ hết những tật xấu để mà làm lại một người tốt rồi. Nên tôi liền khẽ mỉm cười, đưa tay mình nắm lấy tay chị. Tôi nói

“Có gì mà phải xin lỗi hả chị?Chị em ta hiểu nhau là được rồi. À mà để em nói anh Phong cho chị làm công việc khác nha.

Nghe tôi nói thế Chị My liền ngăn tôi lại. Chị lắc đầu từ chối

” Không cần đâu , công việc này chị làm cũng quen rồi.

“Không được. Để em nói chị đừng ngăn em…!

Hai chị em nói qua nói lại thì phía sau tôi nghe tiếng Phong hắng giọng lạnh lùng cất lên

” Có chuyện gì vậy Vy? Cô ta làm gì em à?

Chắc là tôi và chị My đã nói quá to, khiến Phong hiểu nhầm. Anh vội vã đến với vẻ lo lắng, còn anh Minh theo sau. Tôi phải làm rõ ngay:

“Không đâu, chị My chẳng làm gì cả đâu, anh ơi.

Nhưng Phong vẫn không tin. Anh liếc nhìn chị My rồi hỏi lại tôi:

” Chắc chắn không? Nếu cô ta dám làm phiền em một lần nào nữa, tôi sẽ không khoan nhượng.

Tôi thấy chị My đứng lên sợ hãi, cúi đầu không nói lời nào. Đành phải đứng ra bảo vệ chị:

“Anh cũng không có quyền đuổi chị ra đường đâu, chỉ là không làm ở đây thôi. Mà không làm ở đây thì làm ở chỗ khác chứ. Chẳng phải anh cả nhà anh cũng cho người làm việc à?

Phong nhếch môi cười, anh Minh cũng bước tới. Anh ta nói:

“Xung quanh huyện này, xưởng lớn nhỏ đều của gia đình Phong, cậu ấy có mối quan hệ rộng lớn. Nếu cậu ấy không chấp nhận, chẳng ai nhận làm việc. Hoặc nếu muốn đi làm ở chỗ khác, cậu ấy cũng cần phải rời xa.

Tôi vẫn cố hỏi lại, không tin:

” Không có chứ, anh theo phe chồng em nên nói như vậy thôi. Phong đã không còn quyền lực nữa, làm sao mà anh ấy có thể nói như thế?

Anh Minh chỉ cười:

“Tuổi trẻ có sức mạnh của nó đấy. Chị nên tìm hiểu sẽ rõ hơn. Ví dụ như bà hai Ngọc Phụng đấy.

Tôi không còn cách nào để bào chữa. Chị My nhìn anh Minh, ánh mắt buồn rồi nhẹ nhàng trả lời:

“Em… em sẽ đi làm ngay.

Anh Minh nhìn chị lâu sau nhưng không nói gì. Tôi níu tay chị khi chị quay đi:

” Đừng đi, chị ơi.

Rồi nhìn sang Phong, tôi năn nỉ:

“Anh đừng quá nghiêm khắc với chị My. Chị ấy đã hiểu lỗi rồi, đừng để chị em phải làm công việc này.

Phong trở nên nghiêm túc. Anh hỏi lại:

” Em có chắc chị ấy đã thay đổi không? Với công việc đó, nhiều người làm được, chị ấy cũng vậy thôi. Em đang phân biệt đối xử đó à?

Tôi tức giận:

“Ai cũng có lỗi, còn anh không tha thứ. Nếu anh không thay đổi công việc cho chị My, thì em không nói chuyện với anh nữa.

” Nhưng tôi không có quyền quyết định thay đổi vị trí ở đây?

“Anh là chủ, không có quyền thì ai có?

” Anh giao cho Minh quản lý rồi, để anh ấy sắp xếp.

“Xin lỗi, anh không có lý do ở đây?

” Em…!

Phong nhìn tôi với ilà nổi cáu, còn tôi thì không muốn nhìn anh nữa. Chị My, nhìn thấy tình hình căng thẳng, nắm tay tôi để xoa dịu.

“Điều này là ổn, em đừng làm khó Phong nữa.”

Tôi phản hồi và hướng ánh mắt về anh Minh:

“Họ không chấp nhận sự thay đổi, chị có thể đi theo em. Chúng ta xin ba má cho chị về ở chung với em. Hai chị em có thể luân phiên sống cùng Phong. Em sẽ đảm nhiệm vai trò vợ lớn, còn chị sẽ làm vợ nhỏ. Đó là cách chúng ta có thể đối phó với những lời nói không tôn trọng.”

Tôi nói nhưng Phong nắm chặt tay tôi và nói mạnh mẽ:

“Em biết em nói gì không, Ngọc Vy? Sao em có quyền làm quyết định như vậy?”

Tôi vẫn cố giữ quan điểm của mình:

“Anh không đồng ý cũng phải chấp nhận. Em đã quyết định.”

“Em…?”

Chúng tôi đã gây rối, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Anh Minh nhanh chóng can thiệp:

“Đủ rồi, hai người ơi. Chuyện của Ngọc My để tôi sắp xếp.”

Tôi nhếch môi và giữ vẻ mặt lạnh lùng, đặt câu hỏi như là một thử thách:

“Anh có chắc chắn không? Anh không đánh giá lầm tôi chứ?”

Anh Minh gật đầu:

“Tôi chắc chắn, chị yên tâm đi.”

Nói xong, anh ta nhìn chị My, hai người đối mặt nhìn nhau với sự ngần ngại…

Sau công việc ở xưởng gỗ, tôi và Phong lên xe về nhà. Trên đường về, không có sự trò chuyện, có lẽ anh đang giận tôi nên không nhìn tôi. Tôi cũng không giải thích vì tôi vẫn còn một số vấn đề cần giải quyết, và tôi muốn xem Phong sẽ ủng hộ ai.

Xe chậm chậm vào sân nhà, Phong xuống trước. May mắn là anh vẫn biết điều và giữ tay tôi, không phải là tôi giận anh. Nhưng tôi vẫn còn nhiều thắc mắc cần giải đáp sớm và tôi cũng đang cơ hội để xem xét phản ứng của Phong.

Khi má cả thấy chúng tôi về, bà hỏi ngay:

“Sao rồi, hai đứa, em bé có khỏe không?”

Phong không trả lời và bước vào trong nhà. Sen nhận ra điều đó và bắt đầu đàm đạm:

“Nhìn cách Phong ấy, chắc chắn bà hai có tin đồn về chuyện bà có thai chứ không phải tôi đùa đâu?”

Má cả nghe con Sen nói như vậy và gạt qua:

“Không sao, quan trọng là em bé khỏe mạnh là được. Em bé nào cũng được, không phải quan trọng trai hay gái. Nhưng để mẹ vào dạy Phong một bài học.”

Tôi cảm thấy ấm lòng khi nghe má cả nói vậy, nên tôi ngăn má lại. Nhìn Sen liếc tôi, tôi nói:

“Không phải vậy, má. À, mà má, con có chuyện muốn nói với ba má. Sau khi ăn cơm, con lên phòng ba má được không?”

Má gật đầu:

“Được chứ con. Anh Minh để má lên nhà nói với ba con trước.”

“Dạ, má.”

Sau khi má cả đi, tôi dự định phớt lờ Sen luôn và đi vào trong. Nhưng trước khi tôi rời đi, Sen lên tiếng ngăn tôi:

“Dạo này tình cảm mợ và ông bà có vẻ tốt nhỉ? Nhưng chưa chắc kéo dài được lâu đâu đấy.”

Tôi dừng lại, nhìn nó bình tĩnh và trả lời:

“Như vậy là mày muốn nói gì?”

“Thì chắc chắn chị My không để mợ yên đâu? Chị My mới là người bà cả muốn về làm vợ Phong mà.”

Tôi nghe nói mà thấy vui trong lòng, nhìn bảo Sen còn không biết thông tin bên trong nên còn ngây thơ lắm. Tôi đưa tay khoanh chặt lại và hỏi nó:

“Chị My muốn làm vợ cậu hay là mày muốn?”

Sen tròn mắt nhìn tôi bất ngờ:

“Mợ nói vậy là có ý gì hả? Tôi… tôi chỉ muốn chú ý cho mợ thôi.”

Tôi nói lạnh lùng:

“Không cần.”

Sau đó, tôi quay bước đi vào phòng mình. Bỏ lại mặt Sen đang nhìn theo tôi với vẻ hờn dỗi. Tôi không để ý đến nó vì sắp có chuyện quan trọng khác.

Buổi chiều, sau khi ăn cơm và tắm rửa sạch sẽ, tôi mặc chiếc đầm suông, thấy Phong đang đọc sách, tôi đến gần và ngồi xuống bên cạnh. Tôi lấy quyển sách trong tay anh và nói:

“Anh theo em lên nhà trước nhé.”

Phong ngẩng đầu dịu dàng hỏi:

“Em có chuyện gì vậy?”

Tôi nhìn anh và hỏi:

“Anh có quan tâm đến em không?”

Phong đưa tay kéo tôi vào ôm, giọng anh trầm ấm:

“Vợ anh sao anh không quan tâm, hả? Anh quan tâm em nhất trên đời.”

Tôi bĩu môi:

“Vậy lúc nãy là ai giận em đấy?”

“Vậy ai đòi cưới thêm vợ cho anh?”

“Em nói thế thôi, chứ chồng em sao em nhường cho được, và nói như vậy để hai người kia phải suy nghĩ.”

“Ý em là Ngọc My và anh Minh phải không?”

“Dạ!”

“Ừ. Anh cũng nghĩ anh ta sẽ quay lại với Ngọc My thôi. Thấy còn thương lắm.”

“À mà giờ anh có đi theo em không?”

Nghe tôi hỏi, Phong gật đầu đáp:

“Đi, em nói điều gì anh nghe vậy? Mặc dù anh chưa hiểu em muốn gì.”

Tôi mỉm cười, hôn nhẹ lên má anh và nói:

“Cậu hai đi đi, rồi sẽ biết.”

Sau khi tôi và Phong ngồi cùng bàn với ba má và Sen, chúng tôi thông báo việc tôi mang thai bé trai. Ba má vui mừng biết bao, hứa hẹn tổ chức tiệc và tặng quà. Tuy nhiên, tôi từ chối vì tôi muốn kể về Sen và xin ba má một việc là cho Sen nghỉ việc. Tôi lo sợ sự an toàn của mình và đứa bé khi sống cùng Sen trong một nhà. Ba má và Phong phản ứng mạnh mẽ, và cuối cùng, ba đồng ý với quyết định của tôi.

Khi nóng giận, Sen đột nhiên nói lên:

“Là mợ, là mợ xui ông bà đuổi tôi đúng không? Mợ hai ác lắm đó?”

Tôi giật mình trước phản ứng của nó, nhưng sau đó, tôi bình thản trả lời:

“Con người mày thế nào, mày hiểu rõ chứ? Đừng trách tao hại mày mà hãy tự hỏi lương tâm mày đã nghĩ tốt cho tao bao giờ chưa? Hay mày luôn âm thầm tìm cách để tống cổ tao ra khỏi nhà hả?”

“Tôi không có như vậy? Mợ đừng có vu oan cho tôi. Hay là mợ, mợ sợ tôi ức chế cậu hai nên mợ đặt chuyện cho tôi đúng không? Mợ trả lời đi.”

Tôi nghe nó nói ngạo nghễ và không nhịn được cười, đứng đối mặt với nó, tôi thẳng tay tát vào mặt nó một cái. Tôi lớn giọng cảnh cáo:

“Tao sợ mày có ý ςư-ớ.ק đối với anh Phong, hay là từ trước mày đã có ý ςư-ớ.ק anh Phong rồi. Vì mày chưa đủ dũng cảm để đối đầu trực tiếp, nên mày xúi giục người khác hại tao. Từ khi má cả bị sốc đến những vụ sau này, tao nghi ngờ có mày đứng đằng sau. Tuy tao đã để ý những cú tát mày ɬ.á.ɬ tao, nhưng hôm nay trước khi mày đi, tao sẽ trả lại mày một lần.”

Dứt lời, tôi không chần chừ ɬ.á.ɬ tay vào mặt nó, một loạt cú tát mạnh mẽ. Khi tôi dừng lại, cả hai bên mặt của Sen đã đỏ ửng và sưng to.

Bất ngờ bị ɬ.á.ɬ, Sen không kịp phản ứng và ngơ ngác. Nó cố gắng lao tới, định ɬ.á.ɬ lại tôi, nhưng Phong đứng sau đã thực hiện một cú đá, đẩy nó ngã lăn xuống nền nhà. Phong đưa tay kéo tôi về phía anh.

Sen ngượng ngùng ngồi dậy, nó nhìn Phong với ánh mắt ngân ngấn nước:

“Cậu? Sau cậu ɬ.á.ɬ con? Cậu hết thương con, cậu nghe lời nó cậu ghét con đúng không? Chẳng phải trước đây không có nó cậu thương con lắm sao hả cậu?”

Sen nói trong uất ức, hai mắt nó nhìn Phong mong mỏi chờ đợi một câu trả lời. Nhưng Phong không nhìn nó, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương và lạnh lùng:

“Cậu chưa từng thương em nhưng vẫn rất quý tấm chân tình em dành cho cậu. Nhưng nếu em có ý định hại Ngọc Vy, thì chính cậu sẽ là người thẳng tay xử lý em mà không chút nhân nhượng. Ông đã lên tiếng vậy rồi. Đi hay không, thì em cũng không có quyền lựa chọn đâu. Và trong nhà này, cũng sẽ chẳng ai giữ em lại.”

Phong dứt lời cũng là lúc Sen khóc nấc lên. Lúc này tôi nhìn thấy nó Ϯộι, nhưng khi đưa tay sờ xuống bụng, tôi liền có đủ lòng tàn nhẫn để muốn nó rời đi. Tôi là phụ nữ, và nó cũng là phụ nữ. Khi đã yêu một người, chắc chắn không có ai đủ lòng nhân từ để sống cạnh tình địch của mình.

Sen xếp đồ vào ba lô và đưa ra, lúc này nó khóc òa lên, oán trách và xin lỗi để được ở lại. Nó hứa sẽ không làm sai nữa, không hại tôi. Tiếng nó tràn ngập căm phẫn khiến bầu không khí trở nên u ám. Nhưng không ai bênh vực nó, chỉ có má cả là đứng dậy để đỡ nó. Nó mừng rỡ tưởng má cả tha thứ cho nó, nhưng má cả chỉ đặt lên tay nó một phong bì tiền và nói:

“Đây là số tiền công con làm cho gia đình, kèm theo một số vốn để con có thể có cuộc sống bên ngoài tốt hơn. Những gì con làm cho gia đình này không thể thứ tha được. Cả bà cũng vậy. Nên bà hy vọng khi con ra khỏi nhà, bản tính con sẽ thay đổi sớm.”

Con Sen cầm phong bì má cả và đưa cho tôi. Tưởng rằng nó đã bị má cả làm mất đi tinh thần, nhưng không, nó đột ngột bật cười to, xé rách phong bì và hất tung tiền khắp nhà. Ba má không giữ được sự bình tĩnh, giận dữ run lên từng đợt khi nhìn thấy cảnh tượng này. Sen hướng ánh nhìn đầy thù hận về phía chúng tôi, gầm gừ với giọng nói ẩn chứa nước mắt và cười, chỉ tay hăm dọa mọi người trước khi chạy ra khỏi nhà như một con điên.

“Mấy người đã đối xử với tôi như vậy, thì nhớ kỹ đây, con Sen này sẽ không bỏ qua cho các người. Nếu tôi gặp ૮.ɦ.ế.ƭ ngoài đường, mày cũng chẳng thoát khỏi tay tao đâu… ha ha ha…”

Sen chạy đi, và đột nhiên, thằng Tèo từ phía sau bước lên. Nó xin nghỉ việc, làm cho mọi người đều ngạc nhiên và hỏi tại sao. Lý do nó đưa ra là vì nó thương Sen và muốn đi theo giúp đỡ. Mọi người đồng lòng đồng ý và tiếc nuối.

5 tháng sau

Sau 3 tiếng đau đớn, tiếng khóc của đứa bé chào đời vang lên. Cảm nhận sự đau đớn kinh khủng, tôi nhẹ nhàng, và khi nhìn thấy con trai, nước mắt tôi tuôn rơi, đôi môi mỉm cười hạnh phúc khi bác sĩ đặt đứa bé bên cạnh tôi.

Mọi người trong gia đình vui mừng, xúm lại nhìn đứa bé. Phong vội vàng đến bên tôi, lo lắng lau mồ hôi và liên tục hỏi về tình trạng sức khỏe của tôi. Tôi chỉ lắc đầu, vì tôi cảm thấy mệt và thấy hạnh phúc với sự quan tâm của anh.

Thời gian trôi qua, ba chồng tôi quyết định nhường lại xưởng gỗ cho vợ chồng tôi quản lý. Ba nói ông bà già rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi và chăm sóc cháu nội. Con trai tôi rất mến ông bà nội, và sau một năm kể từ khi con chào đời, tôi quyết định theo Phong vào xưởng gỗ để làm việc cùng anh.

Nhờ vào sự thịnh vượng của xã hội, công việc của vợ chồng tôi phát triển mạnh mẽ. Phong cũng xây dựng xưởng gỗ thành một công ty lớn, thuê nhiều công nhân và chi trả mức lương cao để tạo điều kiện làm việc tốt cho họ.

Vợ chồng tôi ngày càng quấn quýt. Khi bận công việc xa nhà, anh vẫn về sớm và luôn ở bên vợ con. Anh không la cà, và nhiều khi nằm cạnh tôi, tôi thử lòng hỏi vì sao anh không cưới thêm vợ như ba xưa, Phong cốc đầu tôi một cái và trả lời rằng:

“Anh đã chứng kiến những cuộc cãi vã, những sự tranh giành và những giọt nước mắt má anh đã rơi. Nên từ đó anh đã hứa với lòng sẽ chỉ yêu mình vợ anh, để vợ của anh mãi là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Các con của anh sẽ tự hào về ba, và anh sẽ là tấm gương chuẩn mực cho con anh noi theo…”

Bài viết liên quan