Lấy chồng khùng chương 4 | Đấu khẩu với vú nuôi

04/12/2023 Tác giả: Hà Phong 250

Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, đóng cửa lại mạnh mẽ, bỏ lại Phong bên trong…

Ngồi trên giường, cơn tức giận không thể nào kiềm chế được. Phong, hay nói cụ thể hơn, cậu hai nhà này thật quá đáng. Nếu anh ta là người bình thường, tôi đã có thể phản ứng mạnh hơn, thậm chí là xé ҳάc anh ta ra rồi. Nhưng với tình hình hiện tại, làm sao tôi dám thái độ cứng rắn? Tôi còn nghi ngờ có chuyện gì đó đằng sau đó. Phong giả ҟҺùпg và giả điên suốt mấy năm qua, có lẽ không phải vô lý. Một người đẹp trai, giàu có như anh ta, làm sao mà có thể giữ được bí mật đó?

Sau một khoảng thời gian, tiếng nước chảy trong phòng tắm ngưng lại. Tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng cửa mở, liền giả vờ nằm xuống giường, trùm chăn lại. Có tiếng bước chân, tâm trí tôi bắt đầu rối bời. Không biết Phong đang làm gì?

Bước chân im lặng, không gian trong phòng trở nên yên bình, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Rồi, một lúc sau, giường bên tôi giảm xuống, Phong nằm gần. Tôi nghe giọng nói ấm áp và trầm lắng bên tai:

“Hôm nay có vợ, được ngủ chung với vợ… vui quá.”

Tôi lật chăn ra, đôi mắt tròn nhìn Phong và nói:

“Anh nằm chung với tôi làm gì? Và anh đừng giả ҟҺùпg nữa, nghe anh nói mà tôi nổi da gà luôn.”

Phong nhìn tôi bình thản và trả lời:

“Tôi đang nói bình thường mà. Có cô mới không bình thường đó. Vợ chồng mà không ngủ chung thì ngủ thế nào?”

Tôi bĩu môi đáp:

“Vợ chồng tгêภ danh nghĩa thôi. Không yêu không thương thì đừng có ngủ chung, nghe chưa?”

Phong nhướn mày, nhìn tôi và cười:

“Vậy giờ mình yêu nhau rồi ngủ chung nha… vợ.”

Nghe Phong kéo dài từ “vợ” làm tôi đứng cả lông gà. Thấy anh ta giả tạo quá, tôi liền dùng chân đạp Phong một cái đau. Tôi nổi giận:

“Đừng có nói những điều đó. Ai mà yêu anh chứ? Mau đi ra chỗ khác.”

Phong ngồi bật dậy và nhìn tôi:

“Đây là phòng tôi, cô đang nằm trên giường tôi đấy. Ai đuổi ai chưa biết đấy.”

Tôi cũng đứng dậy, đối mặt với Phong, dưới ánh đèn mờ, tôi trừng mắt:

“Được, tôi sẽ nằm dưới đất. Không cần giường của anh đâu. Xích!”

Nói xong, tôi nhanh chóng cầm gối và lao xuống sàn nhà. Nhìn qua bên kia, tôi thấy có chiếc ghế dài, nên tôi chạy tới và đặt mình lên đó. Sau vài lần vặn vẹo, cuối cùng tôi tìm được tư thế thoải mái và chìm vào giấc ngủ say.

Ò ó o o o

Tiếng gà gáy không ngừng khiến tôi khó chịu. Nhìn ra cửa sổ, bên ngoài vẫn tối đen. Tôi trở mình, cơ thể mệt rã rời vì nằm trên chiếc ghế không quen thuộc. Nhưng rồi… ánh sáng tinh khôi trong phòng khiến tôi giật mình. Tôi ngẩng đầu, đôi mắt khép lại khi thấy Phong đang vùi mình trong chiếc chăn, cơ bụng nhấp nhô với hơi thở đều đều…

Rất thoải mái khi ngủ trên giường, tôi tự nhiên mỉm cười. Kéo chăn lên, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể… Phong, dường như cũng có tư cách của một người đàn ông… Sau đó, tôi lại chìm vào giấc ngủ…

Khi có tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi tỉnh giấc, ngẩn ngơ ngó qua bên giường, Phong vẫn ngủ nên tôi vội vã bước xuống giường, đặt đôi dép và đi mở cửa. Một phụ nữ xa lạ, ăn mặc sang trọng đứng ở ngoài… Hình như tôi chưa gặp người này khi tôi về đây hôm qua.

Bà ta nhìn tôi với ánh mắt sắc sảo, nghi ngờ:

“Chào ai không? Hay cô bị câm sao?”

Tôi cúi đầu lễ phép trả lời:

“Chào bà?”

“Bà có biết tôi là ai trong nhà này không? Hay cô không nhận ra?”

Tôi nhìn bà ta, đôi môi mỏng lắp bắp:

“Dạ, con không biết. Bà là…”

Bà ta liếc mắt rồi nói lớn:

“Tôi là Ꮙ-ú nuôi của bà hai nhà này, bà hai rất coi trọng tôi đấy.”

Tôi nghe vậy, không còn cảm giác sợ hãi như trước. Nếu bà ta chỉ là Ꮙ-ú của bà hai, không có lý do gì phải sợ bà ta trong nhà này.

“Má hai coi trọng bà vì bà là Ꮙ-ú của má. Nhưng bà không phải Ꮙ-ú của tôi đâu?”

“Mợ trong nhà này tôi cũng được coi là quản gia rồi đó mợ. Mợ chưa dậy sớm xem ngoài kia nắng muốn hất lên tới đầu rồi, mợ chưa sẵn sàng à?”

Tôi cười nhạt, tôi không phải người hay sợ ai, nhưng tôi biết cách xử lý với người đáng sợ, còn với người có quyền lực thì không cần phải kính trọng họ quá mức. Tôi từ khi rời nhà mẹ Lan đã quyết sẽ không để ai ức hiếp mình nữa.

“Vú nói đủ chưa? Cho tôi nói Ꮙ-ú nghe. Thời này không còn thời xưa, không còn cái khái niệm phân biệt như vậy. Bà cần gọi tôi là một tiếng mợ, xem như bà nhỏ hơn tôi, tôi không cần nghe lời bà đâu…”

Bà ta nghe tôi nói, mặt thay đổi từ đỏ lên trắng, tức giận khiến trán nổi gân.

“Cô… cô được lắm. Để xem trưa nay bà hai về, bà hai sẽ xử phạt cô như thế nào?”

Tôi không để lộ dấu hiệu sợ hãi, vẫn bình tĩnh:

“Tôi không làm gì sai với má hai đâu. Nhưng nếu má hai kể lại câu chuyện đúng, không thêm mắm dặm muối, tôi sẽ không tha cho má hai đâu.”

“Mợ…”

Bà ta không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi, vì vậy tôi quay lưng và bước đi, giữ trong lòng một cục tức hậm hực. Tôi đóng cửa nhanh chóng và quay vào, ý định thay đồ và ra ngoài xem có việc gì cần giúp đỡ không. Tuy nhiên, khi tôi quay lại, bất ngờ thấy Phong đứng đằng sau tôi từ khi nào. Khuôn mặt đẹp trai và trắng trẻo của anh ta nhìn tôi làm tôi ngạc nhiên, và tôi lập tức la lên:

“Á maaaaaa…”

Phong ngay lập tức đưa tay ra để bịt miệng tôi lại:

“Cô ҟҺùпg hả? Làm gì mà la to vậy?”

Tôi đẩy mạnh tay Phong ra, trong lòng nổi lên cảm giác tức giận vì tình hình sáng sớm:

“Có anh mới ҟҺùпg à, mới sáng sớm đã muốn hại tôi à?”

Phong bật cười và tiến gần nói:

“Thấy tôi đẹp trai quá nên tιм thòng hả?”

Tôi đẩy anh ta ra và nói:

“Khùng…”

“Xem ra cô cũng thú vị nhỉ?”

“Thú vị chuyện gì?”

“Thì cách cô ᵭấu khẩu với bà Ꮙ-ú đó, tôi thích rồi nha. Phụ nữ mà yếu đuối thấy nhàm chán lắm, cô như vầy tính ra tôi thích đấy?”

Tôi đỏ mặt và bối rối:

“Thích cái gì mà anh nói?!”

Phong tiếp tục:

“Thích cách cô tỏ ra mạnh mẽ và kiên định. Đấy, cô làm tôi thấy thú vị.”

Tôi không muốn nối chuyện với Phong nữa, vội vàng bước vào phòng tắm để tránh xa anh ta. Tận dụng lúc tôi chưa chú ý, Phong nắm tay tôi lại và nói nhẹ:

“Chuyện tôi giả ҟҺùпg, mong cô giữ bí mật dùm.”

Tôi rút tay ra, không để ý nhiều, trả lời lạnh lùng:

“Yên tâm, tôi ít khi nói chuyện của người khác.”

Khi tôi bước ra ngoài, mọi người đang làm việc rất chăm chỉ. Có người tưới cây, người làm cỏ, và mọi người đều chào tôi khi tôi đi qua. Tôi lịch sự chào lại và tiếp tục nhìn xung quanh. Phía trước là những người đang làm cỏ, và phía sau là những người đang chẻ củi, nấu cơm. Tôi đứng nhìn mọi người mà không biết nên tham gia vào công việc nào, vì tôi ít khi tiếp xúc với người lạ và không thuộc loại người hòa đồng. Tuy nhiên, nhìn kỹ nhà của ông Trần từ ngoài cổng vào, tôi thực sự ngạc nhiên. Nhà chính rộng lớn, khuôn viên xung quanh đầy hoa hồng đang nở, còn gian nhà sau cũng lớn nửa, gian nhà trước như một cung điện. Tôi nhận ra rằng những lời đồn về sự giàu có và đẹp của nhà ông Trần là đúng. Thực sự, tai nghe không bằng mắt thấy.

Đứng đó chăm chú nhìn xung quanh, ánh mắt tôi vô tình hướng về phía xa xa. Có một gian nhà nửa ở đó, tôi không thể phủ nhận rằng ông Trần xây dựng nhà rất nhiều, nhưng cái gian nhà kia trông quá cũ kỹ, không rõ có người ở hay chỉ là nơi lưu trữ đồ đạc. Nó đứng rất xa so với dãy nhà này. Tôi thấy cảnh vật xung quanh rất tinh tế với ao hồ và cây cao buồng chuối. Không hiểu vì sao, tôi bắt đầu cuống chân bước về phía đó, ý định tò mò tham quan xung quanh. Nhưng đến gần, bất ngờ, một bông sen thơm tho bắt đầu nở từ bên trong, ánh mắt nó đang tỏ ra quan sát xung quanh. Nó cầm một cái chén nhỏ, bên trong chén có điều gì đó mà tôi không thể nhìn rõ.

Bài viết liên quan