Lấy chồng khùng chương 6 | Không phải dạng vừa
“Bà hai??? Tôi nhìn lại trong đầu, bà hai này là người mọi người vừa nhắc đến, người là người hậu thuẫn cho con Sen và bà Ꮙ-ú… bà hai… cuối cùng tôi cũng được gặp mặt bà rồi, nhưng mà… bà hai này với bà Ꮙ-ú điên đảo quá mà hôm qua tôi gặp bà nào mới là mẹ chồng thực sự của tôi?…
Tôi nhẹ bước rón rén đi ra ngoài cùng mọi người. Kịp lúc cửa xe mở ra, ông Trần bước ra trước, ông ấy tôi đã gặp nhiều lần rồi, không lạ lẫm gì. Gặp ông, tôi cúi đầu và mọi người cũng cúi theo. Ông Trần chỉ liếc nhìn tôi thoáng qua, sau đó lớn tiếng gọi:
“Con Sen, Ꮙ-ú Huệ đâu ra đỡ bà hai bây nè…
Tôi ngơ ngác nhìn theo, không hiểu tại sao bà hai cần phải được đỡ. Phía sau bà Vú, dì Lành và con Linh gấp gáp chạy lên và mở cửa. Tôi tò mò nhìn theo và bất ngờ khi người trong chiếc xe bước ra là bà hai. Nhưng bà hai này trông trẻ trung hơn tôi một chút, vậy là bà ta không phải là mẹ ruột của Phong. Vậy cái bà điên kia là ai? Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu bà Ꮙ-ú có phải là mẹ chồng tôi hay không, hoặc có thể là người quen khác mà tôi chưa từng gặp.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng gõ. Tôi tưởng Phong về, liền chạy ra đón, nhưng cửa mở ra trước mặt tôi lại là bà hai, người vừa mới thấy mặt đi chung với bà Ꮙ-ú. Tôi nhẹ nhàng cúi đầu và nói:
“Con chào bà hai…
Bốp…
Một bàn tay năm ngón đánh thẳng vào mặt tôi khiến tôi lảo đảo. Bà Ꮙ-ú và bà hai bước vào phòng tôi, đóng cửa lại. Tôi sau giây phút bàng hoàng ngước lên, một tay ôm má và nhìn bà hai:
“Sao bà ᵭάпҺ con?
Bà hai thong thả ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn tôi rồi rít lên:
“Mày vào nhà này đã là lỗi của mày rồi. Vậy mà tao nghe nói từ hôm qua đến nay mày chẳng ở nhà, tao không thấy mày quan tâm đến ai cả. Ngay cả người của tao, mày cũng không nể nang đến.
“Ơ con có làm gì, bà chưa nghe gì cả mà bà đã phán Ϯộι cho con rồi. Đâu phải ʇ⚡︎ự nhiên mà con không chịu xem họ ra gì? Sao bà không nghĩ họ đã đối xử thế nào với con chưa?”
Rầm…
Bà ta đập tay mạnh xuống bàn, ánh mắt nổi lên như đang muốn nuốt chửng tôi, và nói:
“Mày đúng là lẽo mép. Vú Huệ ᵭάпҺ tét miệng nó cho con…
Bà Ꮙ-ú nghe thế liền hăm he lau đến gần tôi, nhưng tôi chẳng để dễ dàng cho người ta ʇ⚡︎ự tiện ᵭάпҺ. Bà Ꮙ-ú vừa xông lên, tôi liền cầm chặt cái ghế và rồi giơ nó lên hăm dọa bà ta:
“Bà có ngon thì đến đây nhận, đó giờ bà biết ghế bay là thế nào chưa?
Bà Vú thấy tôi cầm ghế nảy giờ, liền khựng chân lại, mặt bà xanh lét nhìn qua bà hai và nói:
“Đó, con thấy con quỷ này chưa? Nó hung dữ lắm, con coi nó có coi con ra gì đâu.
Nghe vậy, bà hai còn tức giận hơn nữa. Ánh mắt bà ta trừng lên to nhìn tôi, hai bàn tay nắm chặt. Bên kia, bà Ꮙ-ú cầm cái quạt quất vào bà hai và nói:
“Con bình tĩnh, tức giận là hại ς.-ơ τ.ɧ.ể đó. Huống hồ con còn đang có thai… con này phải cho nó ăn roi kìa, nó mới sợ.
“Không cần Ꮙ-ú ạ, ᵭάпҺ nó, anh Hào lại bắt phạt chúng ta. Vú tránh ra đi để con nói chuyện với nó.
Bà Ꮙ-ú nép sang một bên, cùng lúc bà hai đứng dậy đi thẳng đến tôi. Thấy vậy, tôi từ từ hạ ghế xuống. Nắm ghế đã làm tay tôi mỏi, và tôi mới nghe bà hai nói về việc có thai. Nhìn mặt bà, chẳng phải người nhân hậu, và lúc này nếu bà ta có ý làm điều gì khuất tất và đổ Ϯộι cho tôi, thì tôi có lẽ sẽ chẳng rửa sạch được oan trái. Vậy nên, phòng Ьệпh hơn chữa Ьệпh. Bà hai càng tiến lại, tôi càng thụt lùi. Mãi đến khi cách tôi vài bước, tôi đã dựa lưng hết vào tường.
Thấy vậy, bà ta liền nhẽo miệng cười đắc ý nhìn tôi:
“Sao, mày không lui nữa à?
Tôi nhanh nhẹn đáp lại:
“Tựa lưng vào đây chắc chắn rồi, bà không sợ té nữa đâu.
“Xem ra mồm mép mày cũng mau lẹ lắm đó. Tao nói cho mày biết, ở trong nhà này thì nên biết tгêภ biết dưới, biết ngó phải ngó trái, nhìn sắc mặt tao mà sống. Đừng có lanh chanh mà thiệt cái tấm thân.
Tôi nghe bà hai nói nhưng cũng không nao núng, ngay lập tức đáp lại:
“Bà hai nói thì con xin nghe, nhưng trong nhà này con thấy không phải mình bà hai là lớn nhất. Còn có ông Trần Hào và cả bà cả. Bà chỉ là bà hai thôi mà. Con là phận dâu, con ai dạy sao con nghe theo vậy? Chứ sao bà hai lại chỉ dạy con nghe mỗi mình bà? Rồi khi ông có việc gọi con, con không nghe thì con đắc Ϯộι, ai giúp con đây hả bà?
“Vậy mày có biết cái người nắm quyền nhà này là ai không? Cái thứ không biết thân biết phận như mày, mày vào nhà này đã là một sai lầm rồi.
“Vậy theo bà hai, con phải biết thân biết phận thế nào? Là nghe lời bà mới biết thân biết phận à? Con nhớ, con được hỏi cưới về đây làm mợ hai nhà này chứ không phải làm người hầu đâu, mợ.”
Bà hai bị tôi chọc tức đến mức cả người bà ta run lên, khuôn mặt bóng lên như bầu trời sắp nổi giông bão. Vừa khi bà ta sắp giơ tay ᵭάпҺ tôi, tiếng nói ồn ào từ ngoài cửa phòng là tiếng của Phong đang nói chuyện, tức thì tôi với tay nhanh chóng mở cửa phòng. Mặc dù Phong đóng vai ҟҺùпg, nên có lẽ bà ta không làm được gì anh ấy ngay lúc này, nhưng với tôi, sự xuất hiện của Phong mang lại cảm giác an tâm.
Phong bước vào cùng với con Sen, bà hai thả tay xuống đồng thời quay đi. Bà ta nhìn Phong với ánh mắt cau có, trong khi đó, Phong chỉ mỉm cười và nói:
“Vợ vợ chồng về rồi, có gì vợ nấu cơm cho chồng ăn không?
Tôi nhìn Phong, nhìn xuống bàn tay ấm áp đang ôm lấy mình. ʇ⚡︎ự dưng, cảm xúc bất ngờ tràn về, tôi ngất ngưởng nhìn khuôn mặt Phong, và cảm giác ạm nước ẩn sau đôi mắt. Tôi nói:
“Mợ có để chừa cơm bên kia cho chồng, để vợ đi hâm nóng lại cho anh đi.
Phong vẫn ôm chặt tôi, liếc đầu và làm bộ nhõng nhẽo nói:
“Không cần vợ đi đâu hết, lại đây ăn chung với chồng đi… nha… nha… vợ…
Bà hai, con Sen và bà Ꮙ-ú đứng nhìn chúng tôi đầy ganh ghét rồi quay đi nhanh chóng. Khi đi ngang qua tôi, bà hai còn quăng tia mắt như dao nhìn tôi cảnh báo, còn con Sen thì không nói gì mà chỉ thể hiện cảm xúc ghen tị rõ ràng.
Khi họ đã rời đi, Phong đưa chân để đóng cửa cẩn thận, tay anh vẫn ôm chặt tôi. Gương mặt anh bây giờ nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, hơi thở ấm nóng phả vào tai. Tôi đứng im đó, không thể nói một từ, trái tim trong lồng ngực giờ đây đang thể hiện sự ᵭ.ậ..℘ mạnh mẽ, và ʋòпg tay của Phong giờ đây chính là sự quan tâm đặc biệt tới tôi.
Ngẩng đầu nhìn Phong, đôi mắt tôi ʇ⚡︎ự nhiên ngấn nước, nhìn khuôn mặt của anh với đầy cảm xúc. Tôi nghẹn ngào:
“Mợ có để chừa phần cơm bên kia cho chồng, để vợ đi hâm nóng lại cho anh nha.
Phong vẫn giữ chặt tôi và lắc đầu, sau đó, anh nói nhẹ nhàng:
“Đau không?
Chỉ một từ “đau không” của anh đã khiến cho mọi cảm xúc đang kềm giữ bên trong tôi nổ tung. Tôi mạnh mẽ ở phía ngoài nhưng thực tâm, tôi yếu đuối rất nhiều. ʋòпg tay của Phong bây giờ là điểm tựa vững chắc. Rồi Phong nhẹ nhàng giơ tay lên và áp vào bên mặt tôi, nói:
“Đau không?
Chỉ một câu hỏi và những ánh mắt đầy chân tình, tất cả đã chảy về một điểm trích dẫn:
“Cô về đây có thể là một thiệt thòi, nhưng hãy yên tâm. Cô là vợ tôi, tôi hứa sẽ không để ai ảnh hưởng đến cô đâu!”