Lấy chồng khùng chương 7 | Tuổi thơ bất hạnh

05/12/2023 Tác giả: Hà Phong 309

Tôi nhìn sâu vào Phong, không biết nói gì thêm. Anh vừa nói một câu khiến tôi bất ngờ và ấm áp. Sự chân thành trong lời nói đó làm lòng tôi ngọt ngào đến bất ngờ. Trong mười mấy năm, chưa một lần ai nói với tôi câu nào đầy ý nghĩa như vậy. Nước mắt rơi không kiểm soát được. Phong nhìn tôi và mỉm cười, anh hỏi:

“Khóc vì gì? Cảm động à?”

Tôi cảm nhận Phong đang trêu ghẹo, nhưng tôi vẫn giữ đầu gối chặt vào ngực anh và thổn thức không ngừng.

Phong lại sờ nhẹ vào mặt tôi, lau đi những giọt nước mắt, rồi sửa lại mấy sợi tóc rơi vào tai tôi. Anh tiếp tục:

“Đừng khóc nữa… lần này thôi, từ mai phải kiên cường nhé, Ngọc My.”

“Ngọc My?”

Anh vừa gọi tôi là Ngọc My?

Tôi ngạc nhiên nhìn lên, đôi mắt vẫn còn ướt nhòa, nhưng ánh nhìn đầy kinh ngạc. Tôi run lên và hỏi:

“Anh vừa gọi tôi là gì vậy?”

Phong thấy tôi bất ngờ, anh nhìn tôi chăm chú và bình thản trả lời:

“Thì cô là Ngọc My? Tôi gọi sai à?”

Lần này khi nghe rõ tên mà Phong gọi, tôi chỉ biết đứng thừ người ra, Ngọc My là tên của chị tôi mà? Tại sao anh lại gọi như thế? Hay là anh không phân biệt được tôi và chị My? Nhưng mà chẳng phải từ hôm qua tôi đã nói với Phong tên tôi là Vy sao? Tại sao anh lại hỏi như thế?

Nghĩ đến sự nhầm lẫn này, tôi liền hỏi:

“Tại sao anh nói tôi tên Ngọc My, chẳng phải hôm qua tôi…”

Tôi chưa nói hết, Phong nhìn tôi cười nửa miệng và đưa tay lên miệng, ý như là bảo tôi im lặng.

Sau đó, khi tôi đứng bất động ngơ ngác nhìn Phong, anh ghé sát tai tôi và nói nhỏ:

“Tôi biết cô tên Vy, nhưng từ nay cô hãy sử dụng tên Ngọc My đi. Sẽ có lợi ích chứ không có hại gì cho cô đâu.”

“Nhưng mà…”

“Cấm cãi…”

Phong làm bộ ra mặt nghiêm túc, và trừng mắt nhìn tôi, khiến tôi đành phải im lặng. Tôi bĩu môi nhưng chỉ nhìn Phong và không nói thêm gì. Đến khi bên ngoài phòng, tôi nghe tiếng la hét ồn ào, ánh sáng chói lọi, tôi nhìn ra ngoài và lắng tai để nghe tiếng mọi người nói:

“Bà cả bắt đầu cơn đau rồi, mọi người ơi, báo cho ông nhanh lên… mọi người ơi.”

Nghe câu đó, không chỉ riêng tôi, thậm chí cả Phong cũng nhõm dậy. Anh mở cửa sổ và nhìn ra ngoài, tôi cũng tò mò nhìn theo.

Phía sau căn nhà đổ nát đó, mọi người đang hỗn loạn. Tôi còn thấy có ông Trần đứng ở đó. Tôi quay lại Phong và nói:

“Tôi đi ra ngoài nhé? Anh đi không?”

Phong níu chặt tay tôi và nói:

“Đừng đi…”

Tôi ngạc nhiên nhìn Phong, nhìn bàn tay anh đang nắm chặt tay mình đầy khó hiểu. Cảm nhận như Phong có điều gì đó khó nói, như một lo lắng nặng lòng về bà cả nhưng không thể thốt ra được. À mà chờ đã, bà cả có phải là mẹ của Phong không? Nghĩ đến đây, tôi liền lên tiếng hỏi:

Tầm mắt Phong bỗng nhiên khựng lại, anh nhìn thẳng vào tôi, cảm xúc nặng nề bủa vây, rồi anh gật đầu xác nhận:

“Bà ấy là mẹ của tôi.”

Với sự đoán trước từ trước, tôi không quá bất ngờ. Tôi rút tay ra khỏi bàn tay của Phong, bộc lộ sự tức giận:

“Vậy tại sao anh không để tôi đi? Liệu mẹ anh có thể nhìn thấy anh bị đau như thế này mà không làm gì?”

Phong đáp trả, ánh mắt anh trở nên nặng nề, bàn tay nắm chặt thành quyền:

“Bà ấy là mẹ, nhưng lại muốn hủy hoại tôi. Bây giờ, mọi chuyện của bà ta chỉ là đáng đời thôi.”

Tôi đứng hình, mắt tròn to nhìn Phong, không thể tiếp thu ngay lời Phong vừa nói. Những gì anh kể nghe làm tôi không thể tin nổi. Bà cả là mẹ ruột của Phong, nhưng lại muốn hủy hoại anh? Không thể nào có chuyện đó, có lẽ chỉ là hiểu lầm nào đó.

Bên cạnh, Phong bước đến giường và ngồi xuống. Tôi thấy anh lộ rõ sự bất lực trên khuôn mặt, nhìn xuống bàn tay anh, đầy máu và đỏ ửng. Tôi hốt hoảng bước đến, cầm tay Phong lên để xem vết thương:

“Tay anh chảy máu rồi kìa, anh không thấy đau à?”

Phong lắc đầu, giọng trầm hẳn:

“Không, vết thương nhỏ này không đáng gì.”

“Tôi sẽ đi ra ngoài kiếm bông băng và nước rửa nhé.”

“Không cần đâu.”

“Sao vậy?”

Bất ngờ, Phong níu tay tôi và bảo ngồi xuống bên cạnh anh. Sau đó, anh nhìn xa xa, như đang nhìn vào một khoảng không không rõ. Anh nói:

“Thà là để tôi đau vết thương này, còn hơn là phải chịu đựng nỗi đau trong lòng mà bao năm qua không thể chữa trị được.”

“Chuyện gì vậy, anh nói rõ tôi nghe.”

Tôi không thể nhịn không hỏi, và đến bất ngờ của mình, Phong đồng ý trả lời:

“Tôi chỉ biết khi tôi 5 tuổi, mẹ tôi nhẫn tâm đẩy tôi từ trên núi xuống để giết tôi. Nhưng may mắn có chú bảy là tài xế lái xe cho gia đình tôi, đã cứu sống tôi và đưa tôi trở về. Kể từ khi tỉnh lại, tôi đã mất trí nhớ, sống như một đứa trẻ ngơ ngơ. Chỉ mới ba năm nay, tôi mới nhớ lại mọi chuyện, nhưng vì muốn biết lý do mẹ tôi lại muốn giết tôi, nên tôi đành phải giả vờ đến hôm nay.”

Nghe Phong kể, ánh mắt anh đỏ bừng, biểu hiện sự tức giận cùng với nỗi đau cấp bách. Tôi thấy thương anh, đẻ ra trong một ngôi nhà giàu có, đẹp trai như vậy, nhưng lại phải chịu nỗi đau không tưởng. Tôi quay mặt trực tiếp nhìn Phong, cảm nhận rõ anh run lên như đang kiềm chế sự tức giận, một cái nhìn chán thật sự đến Phong còn mang theo sự thương hại. Tôi nghĩ rằng tôi đang gặp người có cuộc đời khó khăn và đau đớn hơn cả mình.

Tôi nghĩ rằng có điều gì đó khó hiểu trong câu chuyện của Phong. Năm đó, Phong mới 5 tuổi, vậy mà anh biết chuyện đó? Có lẽ anh chỉ biết từ người khác chứ không thể nhớ được. Ngoài ra, nếu bà cả gây hại cho anh thế, tại sao lại trở thành người bị điên? Tôi nghĩ rằng không có người mẹ nào đủ tàn nhẫn để hại con mình như vậy.

Tôi đặt tay lên tay Phong, muốn anh bình tĩnh lại bằng sự ấm áp của mình. Rồi tôi nói nhẹ nhàng:

“Anh hãy bình tĩnh để tôi hỏi thêm nhé?”

Phong gật đầu, hơi thở đều lại, đôi lông mày dày của anh nhăn chặt, anh nhìn tôi và đáp:

“Anh đây, cứ hỏi đi.”

Tôi nhìn Phong và nói:

“Tại sao bà cả lại muốn hại anh? Tôi không thể tưởng tượng ra lí do cho việc đó?”

Lần này, Phong cười một cách lạnh lùng. Ánh mắt anh nhìn ra cửa sổ, nhìn về phía căn nhà cũ bên kia. Anh đang nhớ về những kí ức xưa, rồi anh lặng lẽ kể:

“Vì bà ấy tin thầy bói, họ nói rằng tôi là tai họa cho gia đình. Họ dự đoán rằng sau này gia đình tôi sẽ tan nát, chồng bà sẽ bỏ bà đi, và bà đã muốn hại tôi để tránh điều đó.”

“Tại sao bà lại trở nên điên?”

“Đó là do bà hai hại.”

Lần này, tôi thực sự bàng hoàng. Tôi không ngờ rằng gia đình này lại phức tạp và bí ẩn như vậy. Tôi thở dài, nhìn Phong, nỗi sợ hãi trỗi dậy khi thấy thế giới của người giàu đẹp đẽ lại đầy âm mưu. Một gia đình tưởng chừng hoàn hảo lại có những bí mật không ngờ, thậm chí còn hại nhau. Tôi nói:

“Người thân trong một gia đình lại đối xử với nhau như vậy, với một người ngoại đạo như tôi, không biết có thể sống yên ổn ở đây không.”

Phong nghe tôi nói, anh nhăn mày, bật cười:

“Cô cũng sợ hại à?”

Tôi trở lại nhìn Phong, không hiểu anh ta đang nói gì, và đột nhiên, anh lại có vẻ nham hiểm?

“Anh nghĩ tôi xinh đẹp nhưng tuổi đời còn trẻ, nếu tôi bị hại sớm, có lẽ là mất phí lắm đấy. Dù sao, cũng phải có chồng, con cái mới đúng chứ?”

“Tính ra, cô cũng đã có chồng rồi, chỉ còn một bước nữa thôi. Giờ chúng ta có thể tiến tiếp một bước nữa không?”

“Tại sao anh lại nói như vậy?”

Tôi không hiểu Phong đang nói gì, anh ta dường như có vẻ nham hiểm hơn.

“Vì cô nói muốn có chồng, sinh con xong mới ‘cậy’. Vậy thì tôi cũng là chồng của cô rồi. Để sinh con, chúng ta phải cùng hợp tác đúng không?”

Phong nói như vậy, mặt anh hiện lên vẻ nham hiểm, anh lại tiến gần tôi. Tôi thấy sợ hãi khi thấy sự gian tà trên khuôn mặt Phong. Khi anh sắp đưa khuôn mặt vào gần tôi, tôi đã đẩy anh ra mạnh, nhảy xuống giường và đi xa hơn, cố gắng né tránh anh. Tôi nhìn Phong, đưa tay thủ thế sẵn sàng.

“Anh muốn lợi dụng tình hình à? Nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ đối đầu và trừng phạt anh đấy. Còn về chuyện ૮.ɦ.ế.ƭ, tôi quả không hề có ý định… làm với anh đâu.”

Phong phá vỡ cảm giác căng thẳng bằng một cười giòn tan, trêu đùa với tôi:

“Ồ, ấy là gì vậy, cô giải thích đi.”

Tôi đỏ mặt, ngần ngừ:

“Không phải là… tôi…”

Phong nhìn tôi với bản năng tò mò:

“Sao, cô không nói được à? Vậy thì để tôi thực hành cho cô hiểu nhé…”

Phong nhanh chóng đứng dậy, với một động tác nhẹ nhàng, anh kéo tôi vào vòng tay của mình…

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài. Tiếng Sen nói to:

“Mợ hai ơi, mở cửa đi, ông gọi mợ hai lên nhà có chuyện cần nói đấy… mợ hai ơi…”

Bài viết liên quan