Lấy chồng khùng chương 8 | Thuốc an thần
“Mợ hai ơi, mở cửa đi, ông gọi mợ hai lên nhà có việc cần đấy… mợ hai ơi?”
Nghe thấy tiếng gọi, tôi bất ngờ và không biết ông Trần gọi có chuyện gì. Phong nhanh chóng buông tay tôi và ngồi xuống giường. Anh gật đầu, bày tỏ ý muốn tôi đi xem có chuyện gì.
Bên ngoài, tiếng Sen vẫn lên:
“Mợ hai, mợ có lỗ tai không mợ?”
Tôi đứng hình, không ngờ con Sen lại nói như vậy.
“Tôi nghe rồi, cái miệng của mày như cái loa, ai mà không nghe? Mày có chịu im không? Định không để cậu ngủ à?”
“Cậu ngủ rồi hả, vậy mợ ra đi rồi theo con?”
Tôi tỏ ra bực tức:
“Tao biết rồi.”
Tôi mở cửa và ra khỏi phòng, chẳng may đúng lúc Sen nhìn qua và bị tôi gặp, tôi nhanh chóng đóng cửa lại, để lại con Sen đứng ngơ ngác. Tôi tự hỏi liệu nó có tình cảm với Phong không.
Bước ra, tôi nghe Sen thầm thì:
“Cậu Phong? Cậu ra đây? Cậu coi vợ cậu mắng con kìa cậu Phong?”
Tôi cười khẩy, nghĩ rằng Sen đang thủ đoạn để câu view của Phong. Tiếp tục bước đi, tôi cảm thấy hài lòng sau khi đã chọc giận con Sen.
Khi bước vào phòng, tôi thấy ông Trần, bà hai, và Ꮙ-ú Huệ đang ngồi trên sofa. Tôi cảm thấy lo lắng không biết họ gọi tôi đến vì lí do gì.
Tôi đi đến và chào hỏi:
“Ba với má gọi con?”
Ông Trần đặt tách trà xuống bàn và lên tiếng:
“Con ngồi xuống đi, ba có chuyện cần nói.”
“Dạ, con xin phép ạ.”
Tôi ngước mặt, không gian trở nên im lặng đến mức áp đặt, khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Bước nhanh đến ghế, tôi ngồi xuống. Lần đầu tiên chạm vào không gian này, tôi cảm thấy nó lạnh lẽo, khác hẳn với thời tiết nóng bức ngoài kia. Cảm giác ớn lạnh bao trùm cả cơ thể tôi, khiến tôi khó chịu.
Thấy tôi đã ngồi, ông Trần mở lời:
“Hôm qua con về đây vì ta và má con có chút việc bận, nên không ở nhà được. Bây giờ, con nói cho ba biết, về đây con có thấy thoải mái không?”
Tôi nhìn ông Trần, lời nói nhẹ nhàng và hiền từ, nhưng gương mặt ông trầm trồ, khó đoán. Trong lúc này, áp lực và sợ hãi trong tôi giảm bớt, nhưng trước khi tôi kịp trả lời, bà hai lên tiếng:
“Con dâu mình thì thoải mái lắm anh ạ, đến em nó còn trả treo được, mặc kệ ai?”
Ông Trần đập mạnh tay xuống bàn, liếc mắt nhìn bà hai, bày tỏ sự khó chịu:
“Em có thôi đi không, tôi đang hỏi con dâu mà?”
Bà hai giật mình và nhìn ông Trần, miệng méo xệch:
“Thì có sao, anh nói thế làm gì em nóng tính quá. Con dâu anh nó không hiền đâu, chiều qua nó còn trả treo tôi không chịu nổi.”
“Nhưng tôi chưa có hỏi em. Là người lớn trong nhà mà phép tắc em không có, thì còn dạy được ai?”
Ông Trần nhìn bà hai khó chịu, khiến tôi hả dạ. Ông Trần có vẻ giàu có, nhưng không khinh người và nói chuyện rất đàng hoàng. Trong làng An Phú, ai cũng kính trọng ông, và tôi cảm thấy nể trọng ông.
Bà hai bắt đầu ụ mặt và khóc rớm rớm:
“Bởi vì số em nó khổ nên chồng chẳng thương. Mẹ con mình nên dọn đi thì hơn, sống ở đây chỉ tổ họ ức hận mình.”
Bà Ꮙ-ú nói nhẹ giọng:
“Mợ hai mang thai, khó ở, cậu phải thông cảm cho mợ chứ?”
Ông Trần dịu dàng hơn:
“Thôi Ꮙ-ú dìu em ấy về phòng đi. Ở đây để tôi nói chuyện với con nhỏ.”
“Dạ cậu!”
Bà Ꮙ-ú dẫn bà hai rời đi, bà hai vụng trộm nhìn tôi, sau đó hâm hâm bước theo bà Ꮙ-ú. Cảm giác hả dạ trong tôi càng tăng khi bà hai nhìn tôi. Ý thú vị sau sự kiện với bà hai hôm nay, là ánh mắt giữa bà Ꮙ-ú và ông Trần nếu như có ý gì đó, nhưng tôi chưa thể hiểu rõ.
Họ đi rồi, chỉ còn mình tôi và ông Trần trong căn phòng lớn này. Sau một thở dài nặng lòng, ông nói:
“Con trả lời câu hỏi lúc nảy của ta đi.”
Nghe tới đây, tay tôi siết chặt, nhớ lại hôm qua về đây thực sự không dễ dàng gì. Chỉ mới hai ngày, tôi đã phải đối mặt liên tục với những rắc rối từ con Sen và bà Ꮙ-ú. Bị Phong quấy rối đến mức xoay như chong chóng, những chuyện nhỏ như thế, nếu nói ra với ông, cũng không giải quyết được gì. Do đó, tôi giữ nguyên nụ cười và nói:
“Dạ, con về đây cảm thấy thoải mái ạ. Hôm qua ba và má không có ở nhà, nên con cũng không kịp ra mắt ba má. Con xin lỗi ạ.”
Ông Trần ngăn chặn ngay lời tôi:
“Không sao cả. Ba có chút việc nên không trách con được. Con về đây hôm qua, chắc cũng biết thằng Phong thế nào rồi đúng không? Chính vì nó khó bảo như thế, nên ta không thể tổ chức lễ cưới chu toàn cho các con. Mong con hiểu nỗi lòng của ta khi muốn con sống với thằng Phong cho đúng chuẩn.
Ông Trần thực sự biết cách xử lý mọi tình huống. Mặc dù tôi được gả về đây để trừ nợ, nhưng ông không coi thường tôi. Ông nói chuyện rất tôn trọng, có một người cha chồng như ông, tôi nếu có tu mấy kiếp nữa mới được làm dâu ông cũng không tiếc.
Tôi cúi đầu nhẹ và nhấn mạnh:
” Cảm ơn ba đã thương tình. Phận con thấp hèn, con chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong gia đình thương tình và chăm sóc con thôi ạ.
Ông Trần nở một nụ cười vui vẻ:
“Đúng là ta không nhìn nhầm người. Khà khà, thôi con đi về phòng nghỉ đi.
” Dạ, ba cũng nghỉ sớm đi ạ. Con chào ba…
“Ừ.”
Tôi chuẩn bị bước ra khỏi phòng và trở về phòng nghỉ khi bên cạnh, chiếc màn được vén ra từ bên trong. Tôi ngừng lại, quay đầu nhìn. Ông bác sĩ vẫn mặc chiếc áo blu trắng tinh khôi, đang trao đổi với ông Trần:
“Thưa ông bà, cả qua cơn nguy kịch rồi ạ. May mắn gia đình phát hiện kịp, nhưng sau khi qua thăm khám, tôi phát hiện bà đã sử dụng thuốc trị mệt mỏi trong thuốc thường ngày. Vì liều lượng khá cao khiến bà bị sốc thuốc và chứng mất trí nhớ ngày càng trở nên nặng hơn khi sử dụng chất đó, có thể dẫn đến tình trạng tâm thần luôn ạ.
Ông Trần lộ ra nét mặt lo lắng và giận dữ, hỏi lại:
” Thuốc ông kê cho bà hàng tháng, tại sao trong thuốc lại có thành phần an thần? Ông nói rõ cho tôi nghe.
“Chuyện này… thưa ông, để tôi kiểm tra toa thuốc rồi mai tôi sẽ trả lời ông được không ạ. Thực tế, toa thuốc mà tôi kê cho bà mỗi ngày không có chất an thần.
Ông Trần phủi tay và vẻ mặt tức giận không giấu diếm nhìn ông bác sĩ:
” Ông về đi. Ngày mai tôi muốn nghe câu trả lời thỏa đáng. Nếu là do ông sai sót, ông không cần phải mở cửa nữa.
Ông bác sĩ mặt xanh toác và cúi đầu:
“Vâng thưa ông.”
Ông bác sĩ rời khỏi phòng, và tôi cũng vội bước theo, bỏ lại sau lưng là ông Trần gấp gáp bước vào trong buồng.
Từ khi nghe câu chuyện của họ, tôi không khỏi bàng hoàng. Ban đầu, khi mọi người nói về bà cả bị co giật, tôi không để ý nhiều, nhưng giờ đây, ông bác sĩ mới thông báo, tôi mới nhớ ra. Tôi đứng bên ngoài, dựa lưng vào cây cột, suy nghĩ về những lời ông bác sĩ vừa nói. Trong tђยốς của bà cả có sử dụng tђยốς an thần. Tôi biết rằng sử dụng lâu dài có thể khiến mất trí nhớ, thậm chí gây sốc tђยốς hoặc hôn mê. Bà cả mắc bệnh tâm thần, không thể biết được về loại tђยốς mà bà sử dụng. Nhưng bà cả luôn ở trong nhà, không ra khỏi đâu, làm sao có tђยốς để sử dụng?
Tôi rơi vào suy luận, có lẽ có người nào đó đã lén bỏ thêm tђยốς vào đơn tђยốς hằng ngày của bà cả. Mục đích của họ là gì? Tôi đoán là muốn bà mãi mãi không thể nhớ lại hoặc muốn bà từng ngày ngấm tђยốς và ૮.ɦ.ế.ƭ dần ૮.ɦ.ế.ƭ mòn. Nhưng ai lại là người hại bà thì tôi lại không suy nghĩ ra. Nghĩ đến đó, tôi rùng mình, cảm giác lạnh buốt chạy dọc lưng. Nhanh chóng, tôi chạy về phòng, sợ hãi đến tận cùng. Cái nhà này đúng là đầy rủi ro và kinh hoàng.
Phong, thấy tôi trở về với khuôn mặt tái mét và hổn hển, liền ngồi dậy, cẩn thận đến khóa cửa phòng và đứng đối diện tôi.
“Có chuyện gì?”
Tôi nhìn Phong, cảm giác an tâm khi về phòng mới khiến tôi nhớ đến Phong, nên tôi trả lời:
” Tôi vừa nghe được một chuyện quan trọng.
Phong ngồi xuống, vỗ nhẹ vai tôi và nói nhẹ:
“Chuyện gì thì cứ bình tĩnh trước đi đã, xem kìa mồ hôi đổ ướt cả mặt rồi kìa?
Anh với tay nhanh chóng rút một chiếc khăn mặt từ đầu giường, rồi chậm rãi lau sạch mồ hôi trên khuôn mặt tôi. Hành động này khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Tay anh nhẹ nhàng di chuyển khăn mặt như thể anh lo lắng tôi đau. Đúng là Phong có sự quan tâm đặc biệt, khác biệt so với những người khác. Tôi ngượng ngùng đối diện với Phong, mặt đỏ bừng.
Phong nhấc mi mắt, nhìn tôi khựng lại, tay anh đưa lên nhẹ nhàng. Khi ánh mắt của chúng tôi gặp nhau, tôi thấy Phong trở nên đẹp trai hơn bao giờ hết. Ánh mắt lạnh lùng, đôi mày rậm, vùng trán cao, sống mũi thẳng tắp, cùng với đôi má lúm đồng tiền, tất cả tạo nên vẻ ngoại hình nổi bật của Phong. Trong những giây phút này, tôi cảm thấy mình bị suy mê và không có lối thoát.