Lấy chồng khùng chương 9 | Mê chồng
Phong nắm tôi vững vàng, ánh mắt đầy gian trá, anh nói:
“Mê tôi à?”
Lời nói của Phong làm tôi như bị đánh mất tĩnh lặng. Tôi vội vàng đẩy Phong ra, giọng lạnh lùng:
“Tôi mê anh à? Đừng có mơ!”
Phong tiếp tục chọc ghẹo:
“Sao nhìn tôi như muốn nuốt tôi vậy? Hả?”
“Tôi… uhm… lúc nảy anh hỏi gì, tôi quên mất rồi.”
Tôi cố gắng tránh câu hỏi của Phong, nhưng anh nhìn tôi với vẻ gian tinh, sau đó nhẹ nhàng gõ vào đầu tôi một cái cốc tгêภ.
“Đã là vợ chồng rồi, mà còn ngại à? Vợ mê chồng có gì sai đâu mà không dám thừa nhận.”
Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn quyết liệt:
“Ờ, mê đi rồi có chi không? Có ai chồng nào không muốn vợ mê mình đâu? Sao anh ngộ quá vậy?”
Phong cười đắc ý:
“Cần gì phải hỏi thẳng như vậy? Ha ha, vậy là cô thừa nhận mê tôi rồi đấy.”
“Tôi?”
Tôi quay mặt đi, không nhìn Phong, nhưng anh liền níu lấy tay tôi, nhẹ nhàng và ngọt ngào:
“Thôi, đừng giận nữa mà.”
Tôi vẫn giữ im lặng, bất chấp lời nói dịu dàng của Phong.
“Cho xin lỗi đi mà, chọc cô xíu thôi làm chi mà tới mức giận dữ vậy?”
Tôi quay lại, nhìn Phong với ánh mắt giận dỗi:
“Tôi không giận, ai mà dám giận cậu hai nhà họ Trần chứ?”
Phong thấy tôi quay lại, liền giả vờ níu tay và mèo nheo, giọng ngọt ngào:
“Giận hả?”
“Nè?”
“Ngọc Vy?”
“Thôi mà, đừng giận nữa mà?”
Tôi vẫn im lặng, không động lòng trước sự ngọt ngào và khéo léo của Phong.
“Cho xin lỗi đi mà, chọc cô xíu thôi làm chi mà tới mức giận dữ vậy?”
Tôi cười nhẹ khi nhìn thấy cử chỉ của Phong, nhưng vẫn giữ lấy tâm trạng giận dữ:
“Xin lỗi thật không?”
“Thật mà?”
“Ừ, vậy thôi, tha đó.”
Phong nghiêm túc:
“Lúc nãy cô định nói chuyện gì vậy?”
Tôi cố gắng trả lời một cách lảng tránh:
“Chuyện gì? Tôi có nói chuyện gì đâu?”
Phong nhìn tôi đòi hỏi:
“Không giỡn nữa nhé, có chuyện gì thế?”
Tôi lại cố tình phớt lờ:
“Tôi có giỡn đâu. Anh lạ nhỉ?”
“Được thôi, tôi cũng chẳng muốn hỏi nữa.”
Phong ngả người xuống giường và giả vờ ngủ. Tôi lúng túng, ban đầu chỉ muốn trêu Phong một chút, nhưng nếu tôi không nói với Phong thì sẽ nói với ai trong cái nhà này? Những thắc mắc trong lòng tôi cũng chỉ có Phong mới có thể giải đáp. Lưỡi điệu bộ, tôi đưa tay lay Phong dậy, mặc dù biết anh ta chỉ giả vờ ngủ mà thôi.
Một lúc sau, tôi không thể chịu được sự khó chịu, vì vậy tôi quyết định dùng tay để đánh thức Phong dù biết rõ rằng anh ta chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi.
“Nè, anh dậy đi.”
Phong mở mắt, nhăn mặt và nhìn tôi với vẻ giả vờ ngáy ngủ.
“Cô lại làm trò gì thế? Biết mấy giờ rồi không?”
Tôi nhìn đồng hồ và đáp:
“Mới 10 giờ đêm mà, còn sớm.”
“Thì nếu cô không ngủ thì để tôi ngủ chứ?”
“Vậy thì ngủ đi. Định kể chuyện bà cả cho anh nghe, nhưng anh không nghe thì thôi vậy?”
Tôi liếc mắt nhìn Phong, và nhận thấy thái độ của anh đã thay đổi ngay sau khi nhắc đến bà cả. Phong ngẩng đầu lên ngay lập tức, ánh mắt trở nên sáng lên.
“Bà cả có chuyện gì vậy?”
“Không muốn nghe à?”
“Nói đi.”
Nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Phong, tôi cảm thấy hơi sợ và không dám trêu chọc anh ta nữa. Tôi nhanh chóng trả lời:
“Thì bà cả bị sốc vì tình trạng sử dụng tђยốς hằng ngày, người ta nói là do chất tђยốς an thần.”
Phong nghiêm túc, ánh mắt anh tràn đầy sự xót xa:
“Chuyện đó tôi biết rồi. Nói tiếp phần sau đi.”
“Anh quan tâm đến bà cả à?”
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt của Phong và đặt câu hỏi. Tuy nhiên, anh ta phản bác:
“Không, chỉ là hỏi cho biết thôi.”
Tôi nhếch môi với Phong:
“Xạo? Nếu quan tâm thì cứ nhận đi.”
“Cô?”
“Anh không thừa nhận à? Vậy tôi không nói?”
Phong nhìn tôi như thể đang bối rối, và cuối cùng, anh ta tốt nghiệp:
“Được rồi, tôi thừa nhận. Cô nói đi.”
Tôi cười tươi hài lòng và tiếp tục:
“Ông Trần đã mời bác sĩ đến kiểm tra bà cả. Cuối cùng, họ kết luận rằng do trong phần tђยốς hàng ngày của bà cả có chứa tђยốς an thuần, và bà cả đã sử dụng quá nhiều nên bị ngộ độc.”
Phong nghe xong liền nhăn mày, sắc mặt anh bất an hiện rõ:
“Vậy có điều tra được là ai làm chưa? Bà ấy chắc chắn không thể tự hại mình.”
Tôi lắc đầu:
“Chưa, bác sĩ đem toa tђยốς để điều tra, ngày mai mới trả lời. Anh có nghĩ ra là ai làm chưa?”
Phong im lặng một lúc, rồi nắm chặt đôi bàn tay lại và khẳng định:
“Là bà ta?”
Tôi không hiểu, liền hỏi:
“Là ai?”
“Bà Ꮙ-ú?”
???
Đêm đã trôi qua, sáng sớm hôm sau, lúc gà vừa gáy, ngoại trời còn đầy sương. Tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn sang giường và thấy Phong vẫn đang ngủ, nên tôi lặng lẽ mở cửa phòng và đi ra ngoài, cố gắng làm thật nhẹ để không đánh thức Phong.
Tôi rón rén thay đổi trang phục, gấp nệm và gối mền, sau đó mở cửa phòng một lớp rồi bước đi. Im lặng, tôi bước vào không gian yên tĩnh của buổi sớm sương mù. Thậm chí là sớm hơn cả, Dì Lành và bé Linh đã tỉnh dậy, bé Linh đang đun ấm nước, còn Dì Lành đang quét dọn nhà cửa. Khi thấy tôi, bé Linh vẫy tay và gọi:
“Mợ hai, mợ hai lại đây, con có chuyện này muốn nói mợ.”
Tôi tiến tới, mỉm cười và hỏi:
“Có chuyện gì mà gọi mợ thế em?”
Con bé Linh ngó nhìn xung quanh như thể đề phòng, sau đó nhẹ nhàng nói nhỏ với tôi:
“Lúc tối ông gọi mợ có việc gì vậy mợ?”
“Ông chỉ muốn hỏi mợ vài điều thôi em. Mà sao thế? Có chuyện gì không?”
“Thế mà con tưởng ông hỏi mợ vụ bà cả bị sốc tђยốς.”
Tôi nghi ngờ nhìn con Linh rồi hỏi:
“Sao em lại hỏi mợ vụ đó?”
Con bé thật thà trả lời:
“Thì tối qua bà cả bị sốc tђยốς bất tỉnh, mọi người nghe đồn bà bị ngộ ᵭộc tђยốς, nên nghe bảo ông gọi mợ. Làm con cứ tưởng ông nghi ngờ mợ.”
Ah, vậy là con bé Linh hiểu nhầm tôi bị nghi ngờ. Tôi mỉm cười và trả lời để làm yên tâm nó:
“Ông gọi mợ trước, sau đó mới mời bác sĩ đến kiểm tra bà mà em. Với lại mợ mới về đây, chẳng có lý do gì ông lại nghi ngờ mợ.”
Con bé gật đầu như hiểu rõ và nhìn tôi với bộ mặt hồ hởi:
“Vậy hả mợ? Thế mà con và dì Lành lo cho mợ quá. Hi hi, thôi mợ lên nhà đi, ở đây hít khói không tốt đâu mợ ạ.”
“Không sao, mợ không phải tiểu thư nhà quyền quý đâu, không sợ chuyện này đâu. Nếu có chuyện gì, em cứ bảo mợ làm.”
“Vậy mợ rửa dùm cho cái bình trà và mấy cái tách ở bên kia, rồi để lên tгêภ ráo nước tý, con sẽ pha trà cho ông nha mợ.”
“Được, để mợ làm cho.”
Tôi ở lại bếp làm vài công việc nhỏ cùng con Linh cho đến khi trời sáng hẳn. Thấy Phong tung tăng chạy xuống bếp, tôi ngưng tay và lên tiếng hỏi:
“Anh đi đâu xuống đây thế?”
Con Linh thấy Phong, cúi đầu. Phong nhìn nó cười và giả vờ ҟҺùпg ҟҺùпg điên điên nói với tôi:
“Vợ lên phòng, không có vợ ngủ không được.”
Tôi nhướn mày, định trả lời lại Phong, nhưng nhớ lại anh ta đang giả ҟҺùпg, nên tôi nhẫn lại. Nhìn Phong nhấp mắt ra hiệu với mình, tôi đoán anh ta có việc cần nói, nên tôi liền đi lại rửa tay và nói với bé Linh:
“Em làm công việc đi nha, mợ đưa cậu lên phòng đã.”
Bé Linh ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ mợ.”
Sau khi tôi đi theo Phong về phòng, cách xa khoảng 10 bước chân, Phong liền lên tiếng:
“Con Sen đang trong phòng?”
Tôi khựng chân lại, khó hiểu hỏi Phong:
“Thì sau, chắc nó tìm anh thôi. Sao bảo tôi về phòng làm gì?”
“Nó theo lệnh bà hai gom nệm và gối mền đi giặt.”
“Thì cứ để cho nó giặt.”
Tôi nói xong liền ngoe nguẩy bước đi tiếp, không nghĩ Phong lại làm vụ chuyện lên như thế. Tôi nhận ra rõ ràng con Sen nó có tình cảm với Phong, nên việc nó kiếm chuyện vào phòng tìm Phong là điều bình thường. Ở xa, tôi nghe Phong lên tiếng:
“Ý họ là để kiểm tra cô đó?”
Tôi hốt hoảng, hoang mang trước câu nói của Phong. Tôi định hỏi anh ta lý do, nhưng khi đến cửa phòng, thấy con Sen đang định gỡ tấm vỏ bọc chiếc nệm của tôi, mọi ý định đó thất trắng. Tôi nhanh chóng bước vào và nhìn con Sen, hăng giọng:
“Con Sen thấy tôi liền khựng tay lại, nó nhìn tôi chẳng chút sợ sệt và nói:
‘Con theo lệnh bà hai gom đồ của mọi người đi giặt.’
Tôi tiến tới và nhẹ nhàng gỡ tay nó ra khỏi tấm nệm, nói:
‘Mày hỏi ý tao chưa mà vào đây?’
Nó nhìn tôi bất ngờ, rồi kênh mặt nói:
‘Bình thường con vẫn làm thế thôi.’
‘Hình như tao cảnh cáo mày rồi mà Sen? Phòng của tao khi nào tao cho phép mày mới được vào, hiểu chưa? Ở đâu ra cái thói muốn làm gì thì làm?’
Sen chỉ cười nửa miệng và trả lời:
‘Nhưng là đây là lệnh của bà hai? Với lại…’
Nó bỏ nửa câu, khiến tôi hơi tò mò:
‘Với lại thế nào mày cứ nói thẳng đi, không cần phải dài dòng.’
Nó đắc ý đáp:
‘Với lại là do bà hai muốn xem xem mợ còn hay mất đó mà…’
Lần này tôi đứng hình, bà hai này thật là lắm chuyện. Nhưng nếu bà ta điều tra chuyện đó thì toi rồi. Tôi và Phong hai ngày nay chẳng làm gì đáng kiểm tra cả, cả hai đến ngủ còn ngủ riêng thì sao có gì được. Trong phút chốc, tôi không biết phải làm thế nào để ngăn chặn Sen. Bên ngoài, bất ngờ Phong chạy vào, khóc òa lên và nằm xuống nệm trong sự ngỡ ngàng của cả tôi và Sen. Phong hét lên:
‘Dau quá…sợ..sợ…’
Nhìn xuống bàn tay Phong bị trầy, ɱ.á.-ύ từ đó chảy ra, Phong liên tục chùi tay xuống tấm nệm, làm tấm nệm đầy ɱ.á.-ύ đỏ.
Tôi và Sen đến hỏi Phong:
‘Anh làm sao vậy?’
‘Cậu ơi? Cậu bị gì vậy?’
Phong giả vờ sợ sệt, nhưng lại nháy mắt với tôi rồi lập tức ôm chầm lấy tôi, khóc toáng lên:
‘Đau quá. Vợ ơi đau quá?’
Tôi bị anh ôm bất ngờ nên cả người cứ cứng đơ, còn Sen đứng bên cạnh cứ nhìn Phong đầy lo lắng. Nhìn xuống bàn tay Phong vẫn còn rịn ɱ.á.-ύ, tôi nhanh chóng bảo Sen:
‘Mày ra ngoài tìm cái gì đó vào đây băng vết thương cho anh đi.’
Con Sen ngay lập tức gật đầu và chạy ra ngoài.
Phát hiện Sen chạy đi, Phong trở lại trạng thái bình thường, tôi đang cầm lấy tay anh xem xét vết thương, Phong nói:
‘Là tôi tự làm mình bị thương đó?’
Tôi ngạc nhiên nhìn Phong hỏi:
‘Tại sao? Anh không biết đau à?’
Phong mỉm cười, đưa tay lên cốc đầu tôi một cái nhẹ rồi tỉnh bơ trả lời:
‘Bình thường cô thông minh lắm mà sao nay khờ vậy? Sen nói đến thế mà cô chẳng đoán ra…Bà hai muốn kiểm tra xem tôi và cô có chuyện đó chưa đấy? Chứ từ trước đến nay công việc dọn phòng với giặt giũ là do dì Lành và con Linh làm, con Sen có bao giờ đụng đến, hôm nay bà ta sai nó làm việc này chứng tỏ là có vấn đề rồi. Bà ta gian xảo lắm, không bình thường đâu. Chuyện tôi bị ҟҺùпg đến hôm nay cũng là một nghi ngờ đối với bà ta. Cô hiểu chứ?’
Tôi ngây ra, chưa kịp tiếp thu được lời Phong vừa nói, nên vẫn lắc đầu.
Bên cạnh Phong, tôi nhìn tôi khẽ thở dài rồi kiên nhẫn nói:
” Có vậy mà cô cũng không hiểu. Đơn giản, nhà họ Trần muốn đảm bảo gia sản lọt hết vào tay đứa con trong bụng tôi, nên bà hai phải chắc chắn rằng tôi vô dụng hoặc không đáng để ý. Hiểu chưa, cô nương?
Tôi lập tức gật đầu, Phong nói thế có ý gì tôi mới hiểu.
“Vậy ʇ⚡︎ự anh làm anh bị thương cũng là muốn…
Phong nhếch môi cười gian trá.
” Ừ, thử xem chiếc nệm như thế này thì họ có thể điều tra ra được chuyện gì?
Tôi nhìn Phong mím môi đắc ý, sau đó đưa tay lên chấp lại cung kính trước anh.
“Tại hạ thật bái phục sư huynh.