Lấy chồng nhỏ tuổi chương 11 | Hôn nhân vì lợi ích

24/11/2023 Tác giả: Hà Phong 348

Đăng vùng vẫy mặc cho sức mạnh của những vệ sĩ, nhưng so với họ, anh ta như một hạt bụi. Mẹ anh ta vẫn cố gắng xin xỏ mẹ của Châu, nhưng bị bác sĩ đóng cửa phòng và có hai vệ sĩ canh gác, sẵn sàng giải quyết mọi tình huống xấu. Mẹ Đăng nhận ra sự hy vọng đã mất và rời đi, trong khi đi ngang qua tôi, bà ấy đưa ánh nhìn đầy căm phẫn, như tôi là người gây ra mọi thảm họa:

— Làm con khốn nạn, đã hủy hoại sự nghiệp của con tôi, hôm nay tôi phải đánh chết mày.

Bà ta vẫn giữ bộ dạng hung hăng, nhưng khi tay bà ấy đưa lên để tấn công tôi, Phong kịp thời nắm chặt tay bà ta:

— Bà dám!

— Nó là con tao, có gì mà sợ. Mày là thằng mới của nó, đúng không? Cả đám mày cùng hợp sức hùa nhau hãm hại con tao có đúng không?

Tôi chỉ cười và nói với bà ấy:

— Con? Rất tiếc, tôi không có phần phúc làm con của bà.

— Đừng có nói láo. Dù tôi đối xử với mày như thế nào, mày cũng không có quyền phản kháng. Mày nợ tôi, nợ nhà tôi một mạng. Nếu không có nhà tôi, mày đã chết từ lâu và không còn cơ hội ở đây. Mày biết chưa? Biết chưa, thằng mất dạy kia.

— Tôi đã trả đủ giá bằng thanh xuân để trả nợ cho bà. Từ giờ về sau, tôi và nhà bà không liên quan gì nữa.

Tôi rời đi, Phong cũng giữ tay bà ấy, và sau lưng tôi nghe tiếng bà ấy chửi rủa vang lên. Dường như tôi còn nghe thấy tiếng vệ sĩ nhà Châu kéo bà ấy đi sang nơi khác. Tôi mệt mỏi, tôi không muốn quan tâm đến bà ấy nữa.

Quay lại phòng, tôi ngồi xuống giường, nhìn ra cửa sổ. Có những điều không thể diễn đạt bằng lời, chỉ có thể chôn sâu trong lòng. Phong ở lại một lúc nữa, sau đó tôi bảo cậu ấy về nghỉ để mai còn đi làm. Cậu ấy chần chừ, nhưng mẹ Hân tôi nói:

— Phong yên tâm đi, có dì ở đây rồi.

— Thế thì phiền dì chăm sóc mẹ con cô ấy giúp con, có vấn đề gì dì gọi cho con nhé.

— Ừ, về đi.

Phong cúi xuống lấy áo vest, đến gần tôi nói:

— Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.

— Cậu về cẩn thận.

Phong rời đi, bước chân xa dần. Tôi cũng mệt nhoài, thay bộ quần áo mẹ đem vào, uống một ly sữa ấm mẹ pha, sau đó lên giường nằm xuống. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, cảm giác đau nhức đầy người. Nhìn vào đồng hồ, mới chỉ sáu giờ sáng, nhưng bệnh viện đã rất đông người nói chuyện. Tôi tựa lưng vào thành giường, nhìn điện thoại. Tình cờ thấy Đăng đổi ảnh đại diện Facebook thành màu đen như mực. Tôi cười khẽ, thầm nghĩ rằng bây giờ anh ta chắc là khó chịu lắm. Chỉ sau một đêm mà mất đi cả chức giám đốc và mỏ vàng kia, chắc là anh ta không ngủ được. Nhưng tôi hiểu anh ta lắm, hiểu anh ta sẽ cố gắng mọi cách để van xin Châu, vì giữa hai người họ có một sinh linh bé nhỏ kết nối họ, giống như tôi và Phong, mặc dù không yêu nhau nhưng vì đứa bé trong bụng, họ buộc lòng phải ở bên nhau, sớm tối.

Vừa nghĩ đến Phong, anh ta bước vào, thật là một sự trùng hợp linh thiêng.

— Cười gì vậy?

— Không có gì.

— Miệng mở to thế kia, có vui tôi đến cô không?

Anh giám đốc này cũng hỏi thế à, có khi nào nhớ tôi thật không mà còn hỏi. Nếu nhớ, chắc chẳng ai dám thừa nhận.

— Không có gì đâu, cậu đang cầm cái gì vậy?

— Thức ăn cho con tôi.

Phong mở cửa một cách tự tin, mùi thơm bỗng nhiên tràn ngập không gian. Tôi tựa mình để nhìn xem làm thế nào mà có mùi thơm đó. Mẹ từ bên ngoài đi vào, cũng ngửi thấy mùi thơm và hỏi:

— Mùi gì thơm thế? Phong mới đến à, không đi làm à?

— Tiện đường mang đồ ăn sáng cho dì và Lệ.

Tôi ngước nhìn Phong, nghĩ sao mà “tiện đường” được, đường từ nhà anh ta qua đây rồi lại đến công ty là hơi xa, mất ít nhất cũng hơn nửa tiếng nếu đường thông thoáng, và đoạn đường này thường kẹt xe vì gần bệnh viện và trường học. Nhưng càng nghĩ, tôi càng hiểu ý tốt của Phong, vì thế tôi cười nhẹ và nói:

— Cảm ơn, cậu đã ăn sáng chưa, hay chúng ta cùng ăn đi.

— Tôi đã ăn rồi, sáng nay có cuộc họp với cấp trên, nên tôi vào trước. Cậu thoải mái, con có mẹ ở đây với cậu là được rồi.

— Ừ, cậu đi trước đi. Con đi nha dì.

— Ừ, tôi đi trước. Con đi nha dì.

Phong rời đi, mẹ tôi và tôi cùng ngồi ăn sáng với những thức ăn mà anh ta mang theo. Mùi vị của món cháo thịt bò làm tôi cảm thấy thèm thức. Tôi nghĩ về những lần trước khi Đăng ốm, tôi thường mua thịt bò để nấu cho anh ta, nhưng giờ đây món này lại thấy ngon hơn, mùi thơm ngát và hậu ngọt.

— Có người ăn mà cười thế kia, chắc ngon lắm đây.

Mẹ Hân trêu tôi, khiến tôi ngượng ngùng:

— Thì ngon mà mẹ, mẹ không thấy ngon à?

— Thực sự, không phải do cháo ngon mà là do người mang vào. Đấy, cái mặt đỏ thế kia mà cứ từ chối, yêu rồi.

— Không có mà mẹ.

–Mẹ từng trải qua giai đoạn đó, mẹ hiểu tâm trạng của con. Yêu một người là điều bình thường, đừng ngần ngại. Thoải mái đi con, mẹ nói rồi, dù thế nào mẹ cũng ủng hộ con.

Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, thấy tình yêu thương mẹ dành cho mình, mẹ tiếp tục:

— Trời xanh có mắt không bạc đãi ai mãi. Mở lòng ra, có thể tìm được người đồng hành tốt với con. Mẹ biết Phong từ khi nó mới bắt đầu, mẹ hiểu tính cách của nó. Dù không nói ra, nhưng nếu nó đã yêu ai đó, nó sẽ yêu hết lòng. Người như nó, con nên giữ.

— Nhưng chắc chắn cậu ấy đã yêu tôi, hôm trước có một cô gái đẹp đến công ty tìm Phong và nói là vợ sắp cưới.

— Liệu Phong có khẳng định cô ấy là bạn gái của nó không?

Tôi lắc đầu:

— Không, nó không nói gì về cô ấy. Nhưng nếu giữa họ không có gì, tại sao cô ấy dám tuyên bố như vậy.

— Mẹ cũng chưa nghe Phong nói gì, nhưng mẹ với bà ấy rất thân, nếu có kế hoạch sắp cưới chắc bà ấy sẽ nói với mẹ. Có khi cô ấy đặt điều, con đừng sợ, mạnh mẽ lên. Huống hồ gì bây giờ con đang mang thai, đừng sợ.

— Dạ.

Ăn xong, bác sĩ bảo tôi qua phòng siêu âm một lần nữa và khẳng định mọi thứ đều ổn, cho phép tôi xuất viện. Trong khi tôi đang soạn lại quần áo, bất ngờ có bước chân cao gót tiến vào. Tôi dừng lại khi nhận ra đó không phải là mẹ Hân, mà là mẹ của Phong. Tôi bối rối và lời nói không trôi chảy lắm:

–Dì… Dì Nhàn…

Tôi định đứng lên nhưng mẹ Phong cản lại:

–Cứ ngồi đó đi.

Mẹ Phong đặt chiếc túi xách xuống bàn và ngồi kế bên tôi, nhìn xuống bụng của tôi và nói:

–Dì vừa nghe ông nói chuyện của hai đứa, con làm dì bất ngờ quá.

Tôi không rõ mẹ Phong đến với mục đích gì, không biết liệu dì ấy thích tôi hay không. Thật sự, tôi cảm thấy hơi sợ, vì trước đó, tôi chưa bao giờ nghĩ tới khả năng làm dâu cho dì Phong nên giờ đây, tôi bối rối vô cùng.

–Hai đứa vẫn chưa tính gì cả.

–Chưa tính gì? Con đùa à? Cái thai đã 2 3 tháng mà con nói chưa tính gì? Vậy ai đã nói với ông về việc cưới nhau?

Mẹ Hân can thiệp:

–Hôm qua ông nói năm nay tuổi của Phong đẹp nên…

–Nên cưới luôn à?

–Sao bà lớn tiếng vậy?

Mẹ Hân cung cấp giấy tờ và giải thích:

–Uống nước đi, tôi sẽ nói sau. Chuyện là tôi vừa biết, tôi đã hỏi nhưng hai đứa chưa quyết định nên tôi chưa nói gì với bà. Bây giờ bà đã biết rồi đây, được cả trâu lẫn nghé đấy nhé.

–Trâu nghé gì đâu, chuyện này không được.

Cả tôi và mẹ Hân nhìn nhau, mẹ Hân tiếp tục hỏi:

–Tại sao lại không được? Bác trai đã đề xuất làm đám cưới cho hai đứa rồi đấy chứ?

Mẹ Phong nâng cốc nước lên và nhìn tôi:

–Hôm nay tôi đến đây vì chuyện này, Lệ, dì không có ý định chê trách hay có hiềm khích với con cả, nhưng thật sự dì đã chọn người phù hợp để Phong cưới rồi.

–Bà nói vậy là sao?

–Tôi cũng không che giấu điều gì cả, bà cũng biết về hoàn cảnh của tôi. Tôi đang suy tính cho mẹ con tôi một con đường lâu dài nhất, tôi muốn Phong cưới con gái của ông Trần Lợi, cũng là một cổ đông lớn trong công ty. Chỉ có như vậy, mẹ con tôi mới có một tương lai an toàn.

–Bà lo xa quá, hiện tại bác trai đã giao quyền quản lý lại cho chồng bà rồi thì bà còn sợ cái gì nữa, tài sản đó sớm muộn gì không thuộc về thằng Phong, bà nghĩ đi đâu vậy bà Nhàn.

Mẹ Phong cười nhạt:

–Bà nghĩ như vậy là sai lầm, vì ba chồng tôi đã giao quyền điều hành lại cho chồng tôi nên tôi mới ráo riết như vậy. Nếu một ngày nào đó mẹ con cô ta trở về thì sao, bà đừng quên theo luật thì mẹ con cô ta cũng có quyền. Tôi phải tính trước một bước, chưa kể đến Minh Tài, nó cũng rất thích con bé đó. Nếu để nó cưới được con bé kia thì chắc chẳng phải cái ghế chủ tịch của chồng tôi lung lay hay sao?

–Tôi nghe bà nói mà tôi nhức đầu quá. Nhưng nói chung, ý bà như thế nào, nói thẳng ra đi.

–Máu mủ của nhà tôi tôi không bỏ, tôi sẽ có trách nhiệm chu cấp cho nó đàng hoàng. Còn kết hôn thì không thể được, tôi muốn cháu Lệ hủy hôn.

–Hủy hôn?

Cả tôi và mẹ đều đồng thanh hỏi ngược lại mẹ Phong. Dì ấy gật đầu:

–Đúng vậy, dì mong con hủy hôn, dì không biết con và thằng Phong qua lại như thế nào, nhưng chắc chắn chưa đậm sâu gì đúng không? Cho nên dì lấy tư cách ra đảm bảo dì sẽ chu cấp cho con đến khi đứa nhỏ lớn khôn. Sẽ không để nó chịu bất cứ thiệt thòi nào cả.

Mẹ Phong lấy túi xách, móc ra cái thẻ ATM nhét vào tay tôi:

–Trong đây có sẵn năm trăm triệu, coi như là tiền bồi dưỡng thai kỳ. Con cầm cho dì vui.

Tôi nhìn cái thẻ cứng ngắc, một chiếc thẻ nhỏ xíu nhưng giá trị của nó không hề nhỏ, tận năm trăm triệu. Một số tiền lớn mà tôi chưa từng có trong suốt hai tám năm qua. Tôi chợt nghĩ đến những bộ phim tình cảm, có cảnh như này lắm. Tuy nhiên, tôi không phải là nữ chính hiền lành, dịu dàng thánh thiện. Tôi là Dương Nhật Lệ, bươn chải đời từ khi còn bé. Nên nhẹ nhàng nói:

–Con cảm ơn ý tốt của dì nhưng thật sự con không dám nhận đâu ạ.

Tôi đặt thẻ vào tay dì và cười nhẹ. Mẹ Phong hỏi:

–Con muốn bao nhiêu mới đồng ý hủy hôn? Cứ đưa ra giá đi?

Mẹ tôi lên tiếng:

–Bà Nhàn, bà nói cái gì vậy? Con bé không phải hạng người tham tiền đâu. Bác trai đã đồng ý và thằng Phong cũng đồng ý với hôn sự này. Bà đừng làm như vậy. Huống hồ con bé đang mang thai cháu nội của bà. Bà vào đây đã hỏi han nó câu nào chưa mà ép buộc nó, không phải tôi không hiểu khó của bà, nhưng suy đi cũng phải nghĩ lại. Thằng Phong giỏi giang, bác trai vô cùng tin tưởng. Bà đừng lo xa nữa, sẽ không có chuyện cô ấy quay về đâu. Mà có quay về thì đã làm sao. Dù sao con bé là con gái, chẳng lẽ lại tranh được với thằng Phong nhà bà. Bà cứ nghĩ đi đâu…?

Mẹ Phong thở dài một hơi, thở dài đó không đơn thuần, mà dường như dì ấy rất phiền não:

–Không đơn giản như bà nghĩ đâu. Ông ấy vẫn còn nặng tình với mẹ con cô ta. Tôi dù sao cũng phải lo lắng chu toàn cho con trai. Phải để con đường nó đi thật bằng phẳng. Nói chung là thằng Phong cưới con gái của ông Trần Lợi là tốt nhất, cũng là hậu thuẫn cho nó sau này. Nhà ấy chỉ có mỗi con bé đó thôi.

Tôi không thấu hiểu sâu sắc vấn đề mà mẹ Phong đề cập, nhưng cũng nhận ra rằng mẹ Phong, sau khi trở thành vợ, có thể cảm thấy áp lực từ vợ trước của ba Phong và lo lắng rằng họ có thể quay trở lại, làm đảo lộn cuộc sống của Phong. Do đó, mẹ Phong muốn cưới một cô gái để giúp Phong ổn định và phát triển sự nghiệp. Đối với một người mẹ, điều này là hoàn toàn bình thường, vì họ luôn mong muốn điều tốt nhất cho con cái của mình.

Tôi bày tỏ quan điểm của mình:

— Quan trọng nhất là Phong có đồng ý không, anh ấy có thích cô bé đó không. Bà hiểu tính cách của con trai mình rồi, nếu anh ấy không muốn, ông trời cũng không thể ép buộc được.

— Vì vậy tôi mới đến đây. Tuy rằng cháu Lệ mang thai, nhưng để cưới, đó không phải là quyết định đúng đắn. Lệ à, con nghĩ dì có thể có ý đồ xấu hoặc âm mưu gì đó, nhưng khi trở thành mẹ, con sẽ hiểu được nỗi lòng của dì.

Lúc này, tôi không biết phải nói gì nữa, mối quan hệ giữa tôi và Phong thật sự không sâu sắc như mẹ Phong nghĩ. Tuy chỉ là kết quả của một đêm say rượu, nhưng sợi dây của chúng tôi đang ngày càng phát triển trong bụng của tôi. Nếu cắt đứt, liệu có phải là tàn nhẫn với đứa con của mình không?

— Con cứ suy nghĩ thật kỹ và sau đó trả lời dì. Dì đã nói rồi, chắc chắn không để mẹ con con thiệt thòi đâu. Con nghỉ ngơi đi, dì về trước còn có việc.

— Tôi tiễn bà.

Mẹ tôi đã tiễn mẹ Phong rất lâu mới quay lại ngồi gần tôi:

— Đừng buồn, đừng suy nghĩ nhiều. Quan trọng nhất là quyết định của Phong.

— Nhưng dì Nhàn không thích con làm dâu. Nếu con vẫn cố chấp lấy Phong, chắc chắn khi sống chung cũng không vui vẻ.

— Điều đó là ý kiến của bà ấy. Con làm sao để bà ấy thích con mới là bản lĩnh của con. Ngày xưa, mẹ chồng của mẹ tôi cũng không thích mẹ, thậm chí chửi bới và xúc phạm mẹ. Nhưng mẹ vẫn kiên quyết không bỏ cuộc. Bây giờ bà rất thương mẹ, chia sẻ mọi thứ. Cố gắng lên.

Tôi “Dạ” một tiếng rồi cùng mẹ thu xếp đồ để về nhà. Tôi nói tôi không yêu thích Phong nhưng từ lúc mẹ cậu ấy đến và nói những lời đó, trong lòng tôi cảm thấy rất buồn. Về đến nhà, tôi nằm suy nghĩ không rõ điều gì, mãi một lúc sau điện thoại thông báo có tin nhắn. Ban đầu tôi không chú ý, nhưng như có sự thúc đẩy, tôi mở điện thoại và phát hiện đó là tin nhắn của Phong:

“” Cho con ăn chưa? “”

Tôi không thể nhịn cười, nhưng cũng không hiểu sao lại cảm thấy có ai đó thúc đẩy tôi kiểm tra.

“” Tôi được xuất viện rồi. “”

Sau một lúc, Phong trả lời:

“” Nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung. Khi nào làm xong, tôi sẽ sang. “”

Tôi định nói không cần, nhưng sau đó lại thôi, để xem liệu tôi và Phong có duyên với nhau không đã.

Bài viết liên quan