Lấy chồng nhỏ tuổi chương 12 | Chuẩn bị lấy chồng

24/11/2023 Tác giả: Hà Phong 334

Chán chường nằm một chỗ, tôi quyết định ra ngoài và trò chuyện với mẹ. Thấy mẹ đang nấu cơm, tôi muốn giúp nhưng mẹ từ chối:

— Sang ngồi đi, không cần phải giúp, con đang mang thai nên không nên vào bếp, mùi dầu mỡ có thể gây khó chịu.

— Con đã giảm nghén nhiều rồi mẹ ơi, để con nhặt rau cho mẹ cũng tốt hơn nằm đó thôi.

— Thế thì ngồi đó đi, mẹ sẽ đem rau qua cho con.

Mãi từ khi tôi mang thai đến giờ, mẹ chủ yếu nấu thịt vì tôi không ăn cá. Điều tuyệt vời là mẹ biết biến chuyển thực phẩm để tạo ra các bữa ăn ngon và đa dạng, không lặp lại món trong một thời gian dài.

Mẹ và tôi cùng làm việc và trò chuyện. Tôi luôn cảm thấy may mắn khi có một người mẹ như vậy. Tôi về đây không chỉ làm con mà còn được chăm sóc, dù đôi khi tôi thấy ngần ngại, nhưng tôi cảm ơn ông trời vì đã ban tặng cho tôi một người mẹ tuyệt vời như thế.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa, tôi liền nghĩ đến việc ai đó nên đi mở cửa. Đúng như tôi nghĩ, Phong đến, cầm theo giỏ trái cây. Tôi nhớ chú Lâm đã nói rằng trái cây sạch này rất đắt, nên tôi bảo Phong:

— Tôi không ăn nhiều đâu, cậu đừng mua nữa, tốn kém lắm.

— Tôi mua cho con tôi.

— Vậy thì tôi không ăn, con của cậu hấp thu làm sao mà không có mẹ ăn cùng, cậu nói chuyện buồn cười quá.

— Thì cười đi.

Tôi ngơ ngác nhìn Phong, người mà tôi nghĩ là ít nói, lạnh lùng, nhưng giờ lại chu đáo như vậy. Sự biết ơn tăng thêm một chút trong tôi.

Chúng tôi ngồi ăn trưa cùng trái cây mà Phong mang đến. Trong lúc trò chuyện, Phong nói:

— Hôm nay mẹ con đến đúng không dì?

— Ừ, bà ấy có ghé một chút.

— Con biết mẹ con sẽ nói gì. Quan trọng là con, dì và Lệ đừng lo.

Mẹ tôi thở dài:

— Nhưng cách bà ấy nói chuyện không dễ dàng lắm, lần này bà ấy rất kiên định.

— Không sao, mọi việc cứ để con lo.

Tôi không hiểu tại sao Phong lại muốn kết hôn với tôi. Theo mẹ cậu ấy, ngoài cái thai này, tôi không thể sánh kịp với cô gái khác. Nên tôi nói với Phong rằng:

— Nếu không được thì đừng miễn cưỡng. Dù sao, chúng ta cũng không yêu nhau, cố chấp quá cũng không là điều tốt.

— Tôi sẽ giải quyết được.

Mẹ, sau khi nói vài câu, liền lấy cớ để ra ngoài với lý do có việc. Tôi hiểu rằng mẹ muốn tạo không gian riêng cho chúng tôi. Tuy nhiên, tôi không biết phải nói gì với Phong, vì cả hai chúng tôi đều thuộc dạng ít nói, nên khoảng thời gian im lặng kéo dài cho đến khi Phong bắt đầu nói:

— Cô có muốn kết hôn với tôi không?

Câu hỏi trực tiếp đó khiến tôi cảm thấy hơi buồn cười. Tôi đáp:

— Sao anh lại hỏi như vậy?

— Cô hãy trả lời đi.

— Tôi… thực sự tôi cũng không biết nữa. Một phần tôi muốn, vì tôi muốn con tôi có đầy đủ ba mẹ như bao đứa trẻ khác. Một phần khác, tôi lo sợ rằng giữa anh và tôi, từ tuổi tác đến xuất thân, có quá nhiều chênh lệch.

— Tôi cũng không muốn con mình bị thiệt thòi, nên chúng ta cùng cố gắng nhé.

Lúc này, tôi không thể không nhìn Phong, khuôn mặt đẹp trai cùng những lời nói ấy khiến trái tim tôi rung động một chút. Cảm giác này lạ lùng, chưa từng trải qua.

Phong nói tôi nên nghỉ ngơi hết tuần này và sau đó mới đi làm lại. Tôi đồng ý và nghe theo, nằm ở nhà dưỡng cho thai nhi khỏe mạnh. Mỗi khi Phong đi làm về, anh ta luôn ghé qua, có khi đưa tôi đi ăn và sau đó đưa về nhà. Mối quan hệ của chúng tôi không sâu đậm, nhưng tôi cảm thấy sự chăm sóc của anh ta, mọi thứ đều hướng về điều tốt đẹp nhất cho đứa trẻ.

Vào trưa chủ nhật, khi tôi đang ủi quần áo, mẹ bước vào với khuôn mặt hạnh phúc:

— Lệ, dì Nhàn vừa gọi, chút nữa bà ấy sẽ đến nói chuyện với hai đứa.

Tôi dừng lại và hỏi:

— Nói gì thế, mẹ?

— Bà ấy sẽ nói về việc cưới xin của hai đứa, con chuẩn bị đi.

— Nhưng làm sao dì ấy lại thay đổi ý nhanh thế? Mấy hôm trước còn phản đối mạnh mẽ mà?

— Bà ấy nói rằng nếu thằng Phong đã quyết định thì không dễ thay đổi được, vậy thôi con chuẩn bị đi, mẹ cũng đi chuẩn bị một chút.

Mẹ vừa đi ra, Phong liền gọi điện. Tôi nhấc máy và nói:

— Tôi đây.

— Chút nữa nhà tôi sang.

— Tôi vừa nghe mẹ nói, tôi… có chút sợ.

— Có tôi đây rồi, không có gì phải sợ.

Phong ít nói nhưng mỗi câu anh ta nói đều tạo cảm giác an toàn cho tôi, cảm giác được bảo vệ và quan tâm. Có một chút yên bình.

— Tôi hiểu rồi.

— Ừ, chuẩn bị đi.

Tôi thay đổi trang phục, trang điểm nhẹ nhàng và phụ mẹ chuẩn bị trà nước và trái cây. Sau khoảng hơn ba mươi phút, tiếng xe đỗ trước cổng vang lên. Mẹ ra mở cửa và mời họ vào. Gia đình Phong và mẹ tôi đã quen biết nhau nên cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ hơn tôi tưởng. Tôi cảm nhận thấy sự không thoải mái của mẹ Phong khi cuộc trò chuyện diễn ra.

Sau một khoảng thời gian, ông nội nói rằng tháng sau, ngày mùng 9 âm lịch là ngày đẹp nhất để tổ chức hôn lễ. Nếu không chọn ngày đó, chúng tôi phải đợi thêm hai năm nữa. Cuối cùng, quyết định chọn ngày mùng 9 tháng sau làm lễ cưới. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, và khi gia đình Phong về, tôi vẫn còn chưa tin là mình sắp kết hôn với cậu ấy. Cậu ấy, một người nhỏ tuổi hơn tôi hai tuổi, người mà từ đầu tôi đã không nghĩ đến việc hẹn hò, bất ngờ trở thành chồng tôi.

Vì thời gian không còn nhiều, tôi và mẹ bắt tay vào chuẩn bị cho lễ cưới. Khi đang tham khảo áo dài cho mẹ, mẹ nắm lấy tay tôi và nói:

— Còn ba mẹ ở quê thì sao, nên báo cho họ biết một tiếng chứ.

— Con không muốn liên quan đến họ nữa.

— Đó là quyết định của con, nhưng dù sao họ vẫn là ba mẹ của con. Bây giờ con kết hôn, hãy thông báo với họ, có đi hay không là quyền của họ, họ không bắt buộc con gì cả. Hãy nghe mẹ đi.

— Dạ, mẹ.

Phong, trong thời gian chuẩn bị, khá bận rộn. Trong buổi chụp ảnh cưới, tôi để ý thấy anh ta có vẻ mệt, đặc biệt là khi tôi đi thay váy và làm lại kiểu tóc. Anh ta ngủ gục trên ghế, đôi hàng mi cong khép lại, làm khuôn mặt anh ta trở nên tươi sáng hơn bao giờ hết. Phong đẹp, điều tôi không thể phủ nhận, nhưng với tính ít nói và khuôn mặt lạnh lùng, tôi không ngờ anh ta sẽ là chồng của mình.

Sau khoảng ba mươi phút ngủ, Phong tỉnh giấc, đưa tay lên xoa trán:

— Sao không gọi tôi?

— Tôi thấy cậu có vẻ mệt, nên muốn cậu nghỉ ngơi một lúc.

— Tôi không sao.

Chúng tôi hoàn thành bộ ảnh và về đến nhà. Tôi mệt nhoài, nằm xuống và thở mấy cái. Phong rót nước và đưa cho tôi:

— Uống chút nước đi.

— Cảm ơn cậu.

— Lên nghỉ sớm đi, ngày mai đi chọn trang sức là xong rồi, mọi thứ còn lại để tôi lo.

— Phong, cảm ơn cậu.

— Vì sao?

— Tôi cũng không biết nói sao nữa, nhưng thật lòng cảm ơn cậu. Tôi nói thật đó, không phải để làm lòng cậu đâu.

Phong cười và đưa tay xoa đầu tôi:

— Ngốc quá. Đi nghỉ đi, hôm nay cậu vất vả rồi.

— Cậu cũng mệt mà. Cậu về nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya như đêm qua.

— Sao cô biết đêm qua tôi thức khuya?

— À, đêm qua tôi thấy fb cậu còn màu xanh.

— Tôi biết rồi, về phòng đi, tôi về đây.

Phong đứng lên và bước đi, nhưng không có nụ cười trên môi anh ta, tôi cũng không thấy anh ta trả lời gì. Cuối cùng, tôi biết rằng giữa tôi và Phong, có một duyên nợ từ trước, và sau một quãng đường dài, chúng tôi lại gặp nhau.

Chín giờ sáng hôm sau, Phong đến nhà đón tôi để cùng nhau đi chọn trang sức. Tôi không khỏi choáng ngợp trước sự lấp lánh của các mẫu trang sức ở đây. Tất cả đều đẹp mắt và khiến tôi không thể rời mắt. Trước hết, chúng tôi quyết định chọn nhẫn cưới. Vì đã gần ngày cưới, chúng tôi chỉ chọn những mẫu có sẵn để khắc tên, tôi thích tất cả các mẫu vì đều rất đẹp. Phong lại khá khó tính, dành nhiều thời gian để lựa chọn, thậm chí thử đeo từng mẫu lên tôi. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài, cậu ấy mới chọn được một cặp mà nhân viên nói là duy nhất trong bộ sưu tập, mang ý nghĩa của sự bền vững và trọn đời bên nhau. Tôi hài lòng với sự chọn lựa của cả hai.

Tiếp theo là việc chọn bông tai và dây chuyền. Tôi ưa thích những mẫu đơn giản, nhân viên lại giới thiệu một bộ trang sức mới nhất có tên là “Vĩnh Cửu,” với ý nghĩa về sự bền vững và không chia lìa. Tôi đeo thử và bị ấn tượng bởi vẻ lấp lánh của sợi dây mỏng và nhỏ nhưng tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời. Tôi hết sức hài lòng và quyết định chọn bộ trang sức này.

— Đẹp lắm. Lấy bộ này đi.

Phong cũng thích nên chúng tôi nhanh chóng hoàn tất việc chọn trang sức và sau đó đi kiểm tra siêu âm một lần nữa. Mặc dù cuộc hẹn là vào ngày mai, nhưng do Phong phải đi làm nên chúng tôi quyết định đi trước một ngày. Mọi thứ đều ổn, cả mẹ và bé đều khỏe mạnh. Bác sĩ còn nói thai nhi khả năng cao sẽ giống mẹ.

Khi ra khỏi phòng siêu âm, tôi hỏi Phong:

— Cậu thích làm cha trai hay làm cha gái?

— Cả hai đều thích, nhưng nếu là con trai thì tốt hơn.

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười và nói:

— Bác sĩ nói khả năng là con gái.

— Ừ.

Còn vài ngày nữa là đến ngày cưới, tôi cầm điện thoại lâu mới quyết định nhấn gọi cho mẹ Đăng. Số này là số mới và không nhiều người biết, nhưng không hiểu sao Đăng lại có. Cuộc gọi được nhấc máy:

— Alo.

— Con đây.

Có vẻ như bà Đăng bị sốc và phải mất một chút thời gian để nói tiếp:

— Gọi tao làm gì?

— Tôi sắp kết hôn, vào ngày mùng 9 tháng này…

Tôi chưa kịp nói hết, bà Đăng đã đánh giá:

— Mày kết hôn với ai? Có giàu không, họ đã chuẩn bị tiền đính hôn chưa, đã đi bao nhiêu chưa?

— Họ bình thường, tiền đính hôn tôi dùng để đặt cỗ ở nhà hàng, bà đến hay không cũng được.

— Mày… con mất dạy, tao nuôi mày hai mấy năm mà mày ăn nói với tao thế đó hả?

— Vậy bà muốn tôi nói với bà như thế nào trong khi mẹ con bà sống với tôi quá lỗi. Tôi nói thật, bà không đến càng tốt… Vậy thôi nhé.

Tôi tắt máy và ném điện thoại xuống giường. Mẹ đã đứng ở sau tôi, vỗ nhẹ vào vai:

— Được rồi… Được rồi… Không sao đâu.

Chỉ còn một đêm nữa là đến ngày cưới. Tôi nghĩ về mọi thứ như một giấc mơ, nơi tôi là nàng lọ lem may mắn lấy được chàng hoàng tử điển trai, khiến bao cô gái khác đều phải ganh tị và đố kịch.

Hy vọng rằng đây là một giấc mơ đẹp.

Khi tôi chìm vào suy nghĩ, điện thoại reo lên. Một số lạ hiện ra, tôi nhấc máy:

— Alo.

— Anh đây.

Ngay khi nghe giọng, tôi biết đó là Đăng. Không biết là tại sao anh ấy có số điện thoại của tôi, vì đây là số mới và không có nhiều người biết.

— Có chuyện gì?

— Anh nghe mẹ nói em sắp kết hôn, là thật sao?

— Anh vào thẳng vấn đề đi.

Đăng thở dài qua điện thoại:

— Thì ra là vậy… Mình gặp nhau một lúc nhé, anh đang ở trước cổng nhà.

— Tôi không có gì để nói với anh nữa, tôi tắt máy đây.

Ban đầu tôi dự định tắt máy, nhưng giọng Đăng vội vàng nói tiếp:

— Lệ ơi, anh sắp chết rồi.

— Anh nói những điều kì quái gì vậy?

— Anh nói thật, anh không sống được bao lâu nữa. Lệ, anh xin em gặp anh một lần thôi, anh sắp chết rồi không sống được bao lâu nữa, xin em hãy cho anh được gặp em lần cuối. Lệ, anh xin em… xin em đấy…

Tôi đi ra mở cổng, và thật, Đăng đang đứng ở bên ngoài. Sau một khoảng thời gian ngắn không gặp, anh ta đã gầy đi nhiều, khuôn mặt hốc hác so với lần gặp trước đó ở bệnh viện. Người gầy đi, trông thấy.

Nhìn thấy tôi ra đến, Đăng đứng dậy khỏi chiếc xe Honda cũ, gọi tên:

— Lệ…

Tình cảm đã hết thì lời nói cũng trở nên nhạt nhòa:

— Tìm tôi để làm gì?

— Em lấy anh ta thật sao?

— Có sao đâu?

— Em và anh ta mới quen nhau, không hiểu rõ anh ta là người như thế nào mà lại kết hôn. Lệ, mọi chuyện quá vội vàng, hãy cẩn trọng và đừng nhìn lầm người.

Tôi nhìn Đăng và cười khẩy:

— Vậy thì sao?

— Anh khuyên em thật đấy, hôn nhân là chuyện trọng đại, phải tìm hiểu kỹ lưỡng, không sẽ hối hận sau này.

— Ồ, vậy anh quen chị Châu bao lâu, có sai lầm hay không? Có hối hận không?

— Anh… Nói chung là anh chỉ muốn điều tốt nhất cho em thôi. Anh không muốn thấy em đau khổ.

— Được rồi Đăng, đừng nói những điều thừa thãi nữa, nếu anh có thời gian rảnh thì về chăm sóc vợ con anh đi, đừng làm phiền tôi nữa. Tôi và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa, chuyện của tôi không cần anh can thiệp, về đi.

Đột nhiên, Đăng tiến đến gần tôi, bất ngờ ôm chặt tôi. Tôi kêu lên:

— Này, anh làm gì vậy, buông tôi ra, buông tôi ra…

— Lệ… Cho anh ôm em lần cuối đi, một lần thôi, sau này anh không còn cơ hội được nhìn thấy em nữa, anh… Anh không còn sống bao lâu nữa… Anh bị ung thư giai đoạn cuối rồi…

Giọng Đăng đầy đau khổ, có vẻ như anh ta đang khóc, những giọt nước mắt rơi xuống vai tôi, làm ướt bờ vai.

— Ung thư?

— Đúng vậy, anh bị ung thư giai đoạn cuối. Bác sĩ nói anh chỉ còn sống tối đa ba tháng nữa, anh sắp chết rồi, Lệ ơi, xin em để anh được ôm em một lần, sau này em không còn là Nhật Lệ của anh nữa…

Đăng khóc nhiều, nước mắt rơi xuống làm ướt vai tôi. Tôi ghét anh ta, tôi hận anh ta, nhưng khi biết anh ta sắp chết, tôi cũng không cảm thấy vui sướng gì. Dù sao, tôi và anh ta cũng lớn lên cùng nhau hai mươi hai năm, đã có những ngày xem anh ta như tất cả. Biết anh ta sắp rời bỏ thế giới này, trái tim tôi nhói lên một chút…

Tôi đẩy mạnh anh ta ra và hỏi:

— Anh bị ung thư gì? Ba mẹ đã biết chưa?

— Anh chưa nói với ba mẹ, anh định gặp em lần này rồi sẽ về quê sống với ba mẹ trong những ngày cuối đời.

— Đừng bi quan như vậy, y học hiện đại có nhiều cơ hội.

Đăng cười đau khổ:

— Ung thư giai đoạn cuối thì còn hy vọng gì nữa hả em, bác sĩ cũng đã nói rồi, anh chỉ biết chấp nhận thôi.

— Chị Châu đã biết chưa?

Đăng lắc đầu:

— Bọn anh đang làm thủ tục ly hôn, cô ấy không tha thứ cho anh, có lẽ đây là cái giá anh phải trả khi phụ bạc em. Lệ, ông trời đang trừng phạt anh.

— Đừng nói nữa…

Đăng nắm chặt tay tôi, mọi cố gắng giật lựa của tôi đều vô ích. Anh ta cười với đôi mắt ướt:

— Đôi tay này không thuộc về anh nữa rồi, em còn nhớ năm đầu tiên chúng ta lên Sài Gòn, anh hứa điều gì không?

— Anh nói sau này có tiền anh sẽ xây ngôi nhà và cầu hôn tôi bằng chiếc nhẫn đẹp nhất.

— Đúng vậy, nhưng giấc mơ đó không bao giờ thực hiện được nữa. Kiếp này, anh nợ em. Nếu có kiếp sau, anh sẽ báo đáp.

Tôi rút tay lại và cười nhạt:

— Mọi chuyện đã qua rồi, tôi không còn nhớ nữa, anh cũng nên quên. Giữ lại làm gì?

— Anh mãi không quên những kỷ niệm đẹp đó. Đối với anh, đó là những ngày tháng tuyệt vời nhất, và em là người phụ nữ anh trân trọng nhất. Anh kết hôn với Châu chỉ vì sự nghiệp, nhưng anh nhận ra rằng dù ở trên cao, anh vẫn cô đơn. Anh nhớ những ngày chúng ta cùng nhau ăn mì, chia đôi chén cơm nguội, dù nghèo nhưng rất hạnh phúc. Chỉ tiếc là thời gian không thể quay lại.

Nghe Đăng nói, tôi chỉ biết lặng lẽ thở dài. Đúng là thời gian không bao giờ quay lại, những kỷ niệm kia chỉ còn là những hồi ức tuổi trẻ. Đã yêu hết mình, yêu bằng cả trái tim, chỉ tiếc là không có duyên phận…

— Ôm anh lần cuối được không?

Đôi mắt cầu khẩn của Đăng. Thân hình yếu đuối, mái tóc rối bời, nhưng tôi cuối cùng cũng lắc đầu:

— Anh nên liên hệ với bệnh viện và bác sĩ khác để kiểm tra lại, không ít trường hợp kết quả có thể sai.

Đăng cúi đầu:

— Em nhìn anh là đủ biết rồi. Với vẻ ngoại hình của anh mà đột ngột gầy đi như vậy, em cũng biết sức khỏe của anh đang ở đâu.

— Anh đã nói thế thì tôi cũng không biết nói gì. Chỉ khuyên anh còn nước còn tát, đừng bi quan quá, tinh thần rất quan trọng. Giờ khá khuya rồi, anh về đi, tôi cũng phải vào nhà.

— Chúc em hạnh phúc.

Đăng lên xe và chạy đi, hòa mình vào dòng xe đang bon bon trên đường. Tôi nhìn những màu sắc kia rồi cũng đi vào nhà, trong lòng nóng bức mà không hiểu tại sao.

Bài viết liên quan