Lấy chồng nhỏ tuổi chương 16 | Tiểu tam xuất hiện
Câu nói của Phong đánh thức một cảm xúc mới lạ trong tôi, làm trái tim tôi ấm lên như có một nguồn năng lượng tích cực, xua đi nỗi sợ hãi và cô đơn.
Tôi nghĩ rằng sau sự xuất hiện của Đăng Phong, tôi sẽ phải đối mặt với sự khó chịu, sự cáu kỉnh, và có thể là những lời trách móc. Nhưng không ngờ, Phong không chỉ không trách móc, mà còn thể hiện sự quan tâm và chăm sóc đặc biệt. Trái tim tôi tràn đầy cảm xúc ấm áp và biết ơn đối với cậu ấy.
— Phong, tôi xin lỗi, tôi luôn làm cậu lo lắng.
— Không cần phải xin lỗi. Lo lắng cho cô là điều tất yếu.
Câu trả lời của Phong khiến tôi cảm thấy an tâm và tự tin hơn. Tâm hồn tôi trở nên ấm áp, như được bao bọc bởi tình thương và sự hiểu biết.
— Mẹ có biết chuyện của tôi không?
— Tôi nói cô chỉ bị chóng mặt, chị Năm đang mang đồ vào. Có đói không?
— Không.
Chị Năm đưa vào đồ dùng và sữa cho tôi. Sau một thời gian nói chuyện, chị ấy rời đi. Phong tự pha cho tôi một cốc sữa bầu và đặt nó lên giường.
— Uống đi, sau đó đi ngủ. Nếu có vấn đề gì, hãy gọi tôi.
Phòng khám chật hẹp, chỉ có một chiếc giường, vì vậy tôi hỏi:
— Cậu ngủ ở đâu?
— Tôi sẽ kéo chiếc ghế này vô đây ngủ.
Phong rời khỏi phòng một lúc, sau đó, cậu ấy quay trở lại với chiếc ghế xếp dài và tự làm nó thành một chỗ ngủ.
— Ngủ trên chiếc ghế này nhớ tới những chuyến dã ngoại.
— Cậu cũng thích dã ngoại à?
— Tôi đã từng tham gia khi ở nước ngoài.
Trong không khí yên tĩnh, chẳng có gì để nói giữa tôi và Phong. Mỗi người nằm ở vị trí của mình. Giữa đêm, tôi nghe thấy Phong trở mình và cảm giác như cậu ấy không thể ngủ. Liệu có phải chiếc ghế quá cứng không? Tôi nhanh chóng hỏi:
— Cậu không ngủ được à?
— Ừ.
— Vậy thì đổi chỗ đi, cậu lên giường nằm, tôi xuống đó ngủ. Tôi dễ ngủ lắm, ở đâu cũng được.
Phong nhìn tôi:
— Cô bị hâm à?
— Ơ, tôi chỉ muốn giúp cậu thoải mái hơn thôi, đừng nói như thế. Biết thế tôi đã không nghĩ cho cậu, lòng tốt đôi khi không đặt đúng chỗ.
Tôi quay mặt vào tường, không chú ý đến Phong. Sau một thời gian, có giọng thì thầm:
— Ngủ chung quen rồi, ngủ riêng khó chịu chứ không phải vì chiếc ghế.
Nụ cười nheo môi tự nhiên nở lên trên môi tôi, trái tim như được đánh thức bởi âm nhạc êm dịu. Nhẹ nhàng nhấc cơ thể lên một chút, tôi tạo ra một khoảng trống để ai đó có thể tham gia, và sau đó, cả hai chìm sâu vào giấc ngủ, đến khi ánh sáng bình minh đánh thức, tiếng bước chân và tiếng nói nhộn nhịp mới vang lên, và tôi mở mắt chậm rãi, đang nằm đầu gối vào tay ai đó, khuôn mặt chạm vào vòng ấm của ngực rắn rỏi, hòa mình trong bình yên.
Một lúc như vậy, tôi vẫn giữ nguyên tư thế ôm Phong, cánh tay kia vẫn bình thường đặt lên người cậu. Tôi lắng nghe nhịp tim và hơi thở nhẹ nhàng của Phong, cảm giác ấm áp và thư thái bao trùm lấy không gian.
Phong đang mặc chiếc áo sơ mi, nhưng chỉ có hai cúc áo đầu tiên được mở ra. Tôi nhẹ nhàng đưa tay vào vòm ngực của Phong, hướng tới ngực trái và cảm nhận nhịp tim đều đặn. Sau khoảng hai mươi phút, Phong mới nói:
— Ngủ ngon không?
Tôi giả vờ như đang dậy và không nói lời nào.
— Sao cậu biết tôi đã thức?
— Biết thôi.
Phong biết tôi đã tỉnh lâu rồi, khiến tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng vì đã ôm cậu ta một cách cố ý. Tôi vội rút tay và nhích người ra khỏi Phong, cảm giác bối rối hiện rõ trên khuôn mặt tôi.
— Cậu không đi làm à? Sao lại ở đây?
Phong đặt một chiếc gối dưới đầu tôi rồi mới ngồi dậy.
— Tôi nghỉ.
Tôi thấy hơi khó chịu khi nhớ lại khoảnh khắc ôm Phong, nhưng tôi không biểu lộ ra ngoại trừ là những câu hỏi thông thường:
— Đêm qua cậu ngủ chưa?
— Ừ.
— Vậy là sao cậu ở đây?
Phong không trả lời, vào nhà vệ sinh và nhắc nhở:
— Bác sĩ nói thời gian này kiêng quan hệ.
Tôi cảm thấy khó hiểu:
— Sao lại nói như vậy?
Phong không trả lời, chỉ đi vào nhà vệ sinh mà không nhìn tôi. Tôi bối rối và tỏ ra không hiểu chuyện.
Sau đó, khi cả hai đang rửa mặt, mẹ của Phong đến mang đồ ăn sáng vì sợ thức ăn ngoại trời không an toàn. Cô nói:
— Cô thấy thế nào, có ổn không?
— Con không sao đâu mẹ. Bác sĩ bảo nằm để theo dõi, mấy hôm nữa con về.
— Thế thì con phải báo cho bà Hân biết.
— Con chưa nói với mẹ Hân, con không sao mà, cứ nằm ở đây là được rồi.
— Ừ, dạo trước bà Hân cũng kêu khó ngủ. Ăn đi con, nóng đây.
— Vâng, mẹ ăn chưa?
— Ăn rồi, Phong còn ăn đi, đêm qua con ngủ được không?
Phong để thức ăn ra và trả lời:
— Ăn đi con, đêm qua con ngủ có được không?
Tôi tỏ vẻ thoải mái hơn khi Phong không lay động vấn đề. Mẹ Phong còn góp ý:
— Đêm nay, Phong về nhà nghỉ đi, tôi kêu chị Năm vào ngủ với Lệ, cái giường này nhỏ quá.
— Ừ, đêm nay mẹ về đi, ở đây cũng chật chội lắm.
— Để chị Năm ở đây thay con cưng chăm sóc.
Phong không chịu đổi ý:
— Không cần mẹ, con chăm vợ con được rồi.
Mẹ Phong bực tức và nói với tôi:
— Ơ cái thằng này, mẹ vừa vào là nó đuổi mẹ về à?
— Phòng chật, mẹ về nghỉ ngơi đi.
— Thế hôm nay mẹ bảo chị Năm vào nha.
— Không cần mẹ, con ở với Lệ là đủ.
Mẹ Phong cứng họng và nói thêm:
— Nhưng con ở đây làm sao mà đi làm được, chị Năm làm việc cả ngày vất vả, để chị ấy nghỉ ngơi, con chăm vợ con tại nhà là được rồi.
Phong không chịu lay động và cũng không thèm nói lời nào thêm. Mẹ Phong bực bội rời đi, tôi cũng đi theo y tá để siêu âm lại. Bác sĩ nói mọi thứ không có thay đổi nên chiều nay có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.
— Bác sĩ, vậy con tôi bình thường đúng không ạ?
— Ừ, bình thường rồi, chỉ cần nghỉ ngơi và giữ tinh thần thoải mái, đừng lo lắng.
Tôi về phòng và nằm trên giường, không biết làm gì nên mở hài kịch để xem. Phong ngồi bên ghế xem laptop, có lẽ đang làm việc. Khi thấy Phong nhăn trán, tôi đeo tai nghe để không làm phiền cậu ấy.
Khoảng chín giờ, Tâm đến và nói:
— Em dự định sáng nay sẽ đến sớm với chị nhưng có việc nên mới đến được giờ này. Chị đã ăn sáng chưa?
— Mẹ chồng chị đem đồ ăn vào rồi.
— Thật tuyệt. Chị có cảm thấy không ổn không? Chị ngủ được đêm qua không?
— Chị không sao cả, bác sĩ nói chiều nay cho xuất viện.
— Vậy là ổn rồi, về nhà sẽ thoải mái hơn. Khi rảnh rỗi, em sẽ sang để chơi với chị, giúp chị không cảm thấy buồn.
Tâm nói to, tôi nhanh chóng giơ tay lên để nó im lặng lại:
— Nói nhỏ đi, Phong đang làm việc.
— Vâng, nếu anh ấy bận thì tôi về thôi. Chị yên tâm, chúng tôi sẽ giữ cho chị không bị lạc trong một chút nào đó. Cuối tuần này, em sẽ rất rảnh.
— Có lẽ anh nên về trước, tôi đã ổn rồi đấy.
Phong đóng laptop và đứng dậy:
— Vậy hai chị em nói chuyện, tôi ra ngoài một chút.
Không khí vui vẻ trở lại với sự xuất hiện của Tâm. Cô nói rất nhiều, khiến tôi cười phá lên, cảm giác như có một cuộc trò chuyện vui vẻ. Nhưng rồi, cô nhắc đến Đăng:
— Lão Đăng và vợ chia tay đó chị, lúc đầu em chỉ nghĩ không chắc, nhưng bây giờ là chắc chắn rồi. Quả báo đến nhanh thật đấy chị nhỉ?
— Anh ta trong tình hình như vậy, tôi cảm thấy thương anh ta. Ung thư không phải điều dễ trị, nếu có tiền có thể kéo dài sự sống một chút.
— Em nói vậy là quả báo đến nhanh thật, lúc trước anh ta bỏ chị để cưới vợ giàu và anh ta không có tội gì, bây giờ chị cảm thấy xót xa nhưng không có lý do, anh ta xứng đáng nhận những điều đó. Em thấy đúng không?
Tôi thở dài:
— Dù vậy, không thể coi nhẹ được, tôi lo nhất là ba. Nếu Đăng có chuyện, ba sẽ rất sốc. Ba kỳ vọng vào anh ta. Cả dòng họ chỉ có anh ta làm giám đốc, mọi người kính trọng ba tôi hơn.
— Bỏ qua Đăng đi chị. Chị đói chưa? Em đi mua cơm cho chị.
— Chút nữa đi, chị chưa đói.
— Vậy chờ em xíu, em đi mua.
Sau khi Tâm đi không lâu, tôi nghe bước chân quay lại, đang cắm sạc điện thoại nên tôi không nhìn thấy mà hỏi:
— Nhanh quay về thế?
— Chào chị.
Nghe giọng nói đó, tôi biết ngay không phải là Tâm. Tôi ngẩng đầu lên, đó là cô gái từ công ty, vợ sắp cưới của Phong, cô ta mang theo giỏ quà và một ít trái cây để cho chị:
— Sáng nay em đi shopping với bác gái, nghe nói chị bị bệnh nên mua ít trái cây sạch để chị ăn. Chị đã khỏe chưa?
— Cảm ơn cô, tôi khỏe rồi, Cô ngồi tạm ở ghế đó nhé.
— Vâng chị cứ để em tự nhiên, mà chị cứ gọi em là An, em tên Kiều An, là thanh mai trúc mã với anh Phong.hihi..
Tôi cười nhưng bên trong có chút thắc mắc về lý do Kiều An đến. Tôi không thấy có mối quan hệ gì đặc biệt giữa cô và tôi, lại càng không hiểu tại sao cô lại tận tâm đến thăm. Mọi thứ trở nên mơ hồ hơn khi cô bày tỏ mối quan hệ thân thiết với Phong.
Kiều An ngó nhìn quanh và hỏi tiếp:
— Anh Phong không có ở đây hả chị?
— Phong vừa ra ngoài.
— À vâng, mà chị bị sao lại phải nhập viện thế?
— Tôi hơi mệt thôi.
— Vâng, em đến đường đột như thế này có phiền chị không ạ? Sắp tới em sẽ vào công ty làm việc, chị em mình sẽ là đồng nghiệp rồi. Em và anh Phong cũng lớn lên với nhau, tình cảm rất tốt, như người một nhà, nên chị đừng ngại nhé.
Tôi tất nhiên không ngại, nhưng lòng tôi đầy ắp thắc mắc về mục đích thực sự của Kiều An. Cô này thích Phong, vậy thì tại sao lại quan tâm đến tôi đến mức thăm viện? Cô ta có lẽ không phải là người hiền lành như vẻ bề ngoài.
— Tôi không ngại gì đâu, cô là bạn của chồng tôi thì cũng là bạn của tôi rồi, sau này lại còn là đồng nghiệp thì tôi càng không có lý do gì phải ngại. Ngược lại, tôi thấy phiền nếu cô đã cất công đến đây thăm tôi. Cảm ơn cô lần nữa nhé, Kiều An.
Kiều An có vẻ thay đổi chút ít khi tôi phát ngôn, nhưng cô nhanh chóng trả lời:
— Bác gái nói chị quê mùa khờ khạo nhưng em thấy chị ăn nói lưu loát lắm, không như bác gái nói, chắc bác gái lại khiêm tốn rồi.
Tôi cười trừ. Trong lòng tôi, sự đẹp đẽ của Kiều An hóa ra không kết hợp hoàn hảo với tính cách. Mỗi câu cô nói đều chứa đựng một hàm ý không hề vui vẻ, như khi cô nói về mẹ Phong chê trách tôi. Có vẻ như cô ấy muốn tôi và mẹ Phong có mâu thuẫn.
Cô gái này tôi cần phải đề phòng.
Bên ngoài, tiếng cười của Tâm vẫn vang vọng, cái cười giòn tan nơi xa, mặc dù chưa thấy mặt nhưng từ cách cười đó, tôi cảm nhận rằng có chuyện gì đó không ổn. Tâm và Phong bước vào, nhìn thấy Kiều An, nụ cười trên môi cô giảm đi, cô đặt túi xoài gần giỏ trái cây của Kiều An và nhìn tôi, bày tỏ sự tò mò. Tôi cười và nói:
— Sao lâu vậy?
— Lúc nãy có bà cụ đi tìm con cháu mà không biết đường nên em đưa bà đi, về thì gặp anh rể, hai anh em đi chung luôn. Để em gọt xoài cho chị.
Tôi gật đầu, Kiều An nói với Phong:
— Em tiện đường nên ghé thăm chị Lệ một lúc, nãy giờ hai chị em nói chuyện vui lắm anh ạ.
Phong không trả lời ngay, anh đi đến bên tôi và ngồi xuống. Từ từ, anh hỏi lại:
— Sao em biết vợ anh ở đây?
— À lúc nãy em đi mua sắm với bác gái, nghe bác gái nói em mới biết, tiện đường nên em vào luôn. Vợ anh cũng đáo để lắm nhé.
— Đáo để? Tôi đáo để cái gì chứ?
Phong cười:
— Vậy à?
— Vâng, chị ấy vui tính lắm đâu như bác gái nói, mà thôi em còn có việc em đi trước nhé. Thứ hai gặp lại. Chào mọi người.
Tôi gật đầu, Kiều An cười rồi cầm chiếc túi xách đi ra khỏi phòng. Cô ấy đi rồi nhưng hương thơm vẫn còn lưu lại, có lẽ là nước hoa đắt tiền giữ mùi lâu như vậy.
Sau cùng, Phong và Tâm rời khỏi bệnh viện. Tâm giúp tôi thu dọn đồ đạc và sau khi Phong hoàn tất thủ tục xuất viện, cả ba chúng tôi lên xe về nhà. Tôi và Phong chia xe một cách bình thường, còn Tâm di chuyển bằng xe máy.
Trên đường về, Tâm hỏi tôi:
— Cô ta đến đây làm gì vậy chị?
— Nói là đến thăm chị.
Tâm bĩu môi:
— Chị tin à?
— Tin hay không thì cũng như vậy rồi.
— Em thấy cô ta là ưa không nổi, kiêu căng bỏ mẹ.
— Người ta đẹp giàu thì kiêu căng là chuyện bình thường thôi. Với cô ta cũng không có gì quá đáng, sao tự dưng mày lại ghét?
— Đã ghét thì không cần lý do, chị phải cẩn thận đó, à lúc nãy cô ta nói thứ hai gặp là sao?
— Nghe đâu thứ hai cô ta vào làm.
Tâm dừng tay ngẩng lên nói:
— Thế thì chị càng phải hết sức cẩn thận, không đùa được đâu.
Tôi thấy bọ dạng khẩn trương của nó thì bật cười:
— Cẩn thận gì chứ?
— Thì cẩn thận coi chừng mất chồng chứ sao. Trời ơi, bà chị ngốc nghếch của tôi ơi, chồng bà chị đẹp như diễn viên hàn quốc lại giàu có phong độ như vậy, không cẩn thận là mất như chơi đấy. Mấy con tiểu tam bây giờ ghê gớm lắm nhé, đừng nhờn với bọn chúng. Phải giữ cho chặt vào.
— Người ta muốn đi thì giữ cũng không được. Gò bó quá đôi khi lại phản tác dụng ấy chứ.
— Chị cứ chủ quan sau đừng tìm em mà khóc nhé. Em cảnh báo trước rồi đó.
— Biết rồi, mày cứ như bà cụ non suốt ngày dặn dò chị.
— Ai bảo em thương chị chứ. Chị mà không lấy chồng có khi mình yêu nhau luôn đó chị nhể?
— Thôi thôi tao xin, tao gái thẳng trăm phần trăm, không chơi bách hợp.
Tâm bĩu môi bỏ quần áo vào túi cẩn thận, Phong cũng làm xong thủ tục. Khi Tâm đã về đến nhà, tôi và Phong tiếp tục hành trình về nhà chồng. Mặc dù đã hơn sáu giờ tối, nhưng Tâm còn chờ đợi để nói:
— Chị, nhớ lời em đó, giữ anh rể chặt vào.
— Rồi chị biết rồi, chạy xe cẩn thận đó. Về nhắn tin cho chị nhé.
— Ô kê con dê.
Buổi tối đó, như mọi ngày, Phong xuống bếp pha sữa cho tôi uống trước khi đi ngủ. Sau đó, anh leo lên giường và tắt đèn. Tôi nằm đó một lúc, chẳng biết có nên hỏi Phong về Kiều An không. Nếu hỏi, thì hỏi như thế nào? Chẳng lẽ hỏi về công ty, hoặc hỏi về mối quan hệ giữa cô ấy và Phong. Không được, không thể hỏi như vậy. Nhưng để trong lòng cứ thấy khó chịu, kiểu gì mà không biết tại sao. Hậm mà.
— Muốn nói gì à?
Phong hỏi, tôi quay sang nhìn anh, đôi mắt dưới ánh đèn vẫn rõ ràng, tôi nhìn thấy chiếc mũi cao và khuôn mặt như tranh.
— Không có.
— Tôi và Kiều An không có gì cả.
— Cậu nói với tôi làm gì chứ?
Phong nghiêng người sang nhìn tôi, đôi mắt sâu kia tựa hồ mặt nước yên bình nhưng chứa đựng nhiều điều bí ẩn, lại mang chút ôn hòa làm tôi như bị cuốn vào đó không thể thoát ra:
— Để cô an tâm.
Bốn mắt gặp nhau, liếc nhau không rời, không biết đã bao lâu, cho đến khi tôi do dự nói:
— Tôi… tôi có gì không an tâm chứ?
— Đôi mắt cô nói lên tất cả.
— Tôi… tôi tệ như vậy sao?
Phong gật đầu, dịch người hôn nhẹ lên trán tôi. Mặc dù là hành động nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn cảm nhận rõ sự mềm mại của đôi môi anh. Trong khoảnh khắc đó, tôi như bị cuốn vào một không gian mộng mơ, như là một bản hòa nhạc dịu dàng…
Đêm đó, tôi nằm trong vòng tay của Phong, chìm đắm trong những giấc mơ tươi đẹp.
Vì thai kỳ, tôi phải ở nhà nghỉ ngơi, không đi làm. Ngày qua ngày, tôi lười biếng nằm trên giường, giải trí bằng chiếc laptop, nhưng cũng chán ngấy. May mắn là Phong về đúng giờ, giúp tôi quên đi những suy nghĩ lạc quan. Mặc dù chúng tôi không nói nhiều, nhưng tôi cảm thấy yên tâm, không còn suy nghĩ lung tung.
Sau một tuần, hôm nay Phong đưa tôi đi tái khám. Bác sĩ thông báo rằng thai kỳ đã ổn định, chúng tôi mừng rơn rốn. Tôi muốn đi làm, nhưng Phong không đồng ý:
— Cô còn khá mới ổn định, cứ ở nhà thêm một thời gian nữa, khỏe hẳn rồi mới đi làm, làm gì vội? Anh lo đủ tiền nuôi cô.
— Ở nhà chán lắm, cả ngày nằm trên giường một mình. Anh cho tôi đi làm đi, tôi chỉ làm ít thôi, đi, anh cho tôi đi làm đi…
Tôi nài nỉ, cuối cùng Phong cũng đồng ý, nhưng có điều kiện:
— Đi làm thì quyết định là ở tôi, cô không được phản đối.
— Ok, tuân lệnh của giám đốc đẹp trai.
— Điêu…
Khi tôi đi làm, mẹ Phong có chút phản đối, nhưng với sự bảo bọc của Phong, bà cũng đành chấp nhận. Khi đến công ty, tôi mới biết Kiều An đang làm ở vị trí Trưởng phòng Sáng tạo, thuộc bộ phận Thiết kế. Cô ấy thường xuyên tham khảo ý kiến của Phong, và đôi khi xin chữ ký anh ấy đến mức khiến tôi cảm thấy không chịu nổi. Trong những lần cô ấy tham gia, không may mắn là cô ấy lúc nào cũng xuất hiện với những bộ trang phục gợi cảm, làm tôi đỏ mặt. Kiều An có lẽ không biết, hoặc có lẽ cố ý, nhưng không thèm đến gần mà thao thao bất tuyệt, thậm chí nhẹ nhàng cọ vào cánh tay của Phong, khiến tôi không thể tập trung vào công việc, chỉ biết lén lén nhìn hai người.
— Được rồi, rất tốt. Hãy cho may mẫu.
— Vâng. Anh xem qua, nếu ổn, em sẽ đưa cho bộ phận cắt may tiến hành mẫu.
Kiều An nói, đưa giấy tờ cho Phong:
— Anh, đây là bản thiết kế mới nhất mà chúng ta sẽ dự thi. Anh xem qua đi, nếu ổn, em sẽ tiếp tục thực hiện mẫu.
Kiều An nói xong, đứng gần Phong, chiếc váy cổ rộng mở cơ thể, làm tôi đỏ mặt. Nhưng có lẽ cô ấy không biết hoặc có lẽ cố ý, cô ấy không mảy may đến, mà thao thao bất tuyệt về bộ sưu tập mới. Thậm chí, cô ấy thường xuyên thay đổi tư thế, làm cho bộ ngực của mình nổi bật hơn. Có lẽ cô ấy không biết, hoặc có lẽ cô ấy cố ý, nhưng không thèm đến gần mà thao thao bất tuyệt, thậm chí nhẹ nhàng cọ vào cánh tay của Phong, khiến tôi không thể tập trung vào công việc, chỉ biết lén lén nhìn hai người.
— Được rồi, rất tốt. Hãy cho may mẫu đi.
— Vâng. Anh xem qua, nếu ổn, em sẽ đưa cho bộ phận cắt may tiến hành mẫu.
Kiều An nói, đưa giấy tờ cho Phong:
— Anh, đây là bản thiết kế mới nhất mà chúng ta sẽ dự thi. Anh xem qua đi, nếu ổn, em sẽ tiếp tục thực hiện mẫu.
Kiều An nói xong, đứng gần Phong, chiếc váy cổ rộng mở cơ thể, làm tôi đỏ mặt. Nhưng có lẽ cô ấy không biết hoặc có lẽ cố ý, cô ấy không mảy may đến, mà thao thao bất tuyệt về bộ sưu tập mới. Thậm chí, cô ấy thường xuyên thay đổi tư thế, làm cho bộ ngực của mình nổi bật hơn. Có lẽ cô ấy không biết, hoặc có lẽ cô ấy cố ý, nhưng không thèm đến gần mà thao thao bất tuyệt, thậm chí nhẹ nhàng cọ vào cánh tay của Phong, khiến tôi không thể tập trung vào công việc, chỉ biết lén lén nhìn hai người.
— Được rồi, rất tốt. Hãy cho may mẫu đi.
— Vâng. Anh xem qua, nếu ổn, em sẽ đưa cho bộ phận cắt may tiến hành mẫu.
Kiều An nói, đưa giấy tờ cho Phong:
— Anh, đây là bản thiết kế mới nhất mà chúng ta sẽ dự thi. Anh xem qua đi, nếu ổn, em sẽ tiếp tục thực hiện mẫu.
Kiều An nói xong, đứng gần Phong, chiếc váy cổ rộng mở cơ thể, làm tôi đỏ mặt. Nhưng có lẽ cô ấy không biết hoặc có lẽ cố ý, cô ấy không mảy may đến, mà thao thao bất tuyệt về bộ sưu tập mới. Thậm chí, cô ấy thường xuyên thay đổi tư thế, làm cho bộ ngực của mình nổi bật hơn. Có lẽ cô ấy không biết, hoặc có lẽ cô ấy cố ý, nhưng không thèm đến gần mà thao thao bất tuyệt, thậm chí nhẹ nhàng cọ vào cánh tay của Phong, khiến tôi không thể tập trung vào công việc, chỉ biết lén lén nhìn hai người.