Lấy chồng nhỏ tuổi chương 18 | Chiến thắng vang dội

24/11/2023 Tác giả: Hà Phong 343

Trên đường về nhà, Phong cười tủm tỉm, chốc chốc nhìn sang tôi rồi véo má, có khi đưa tay sang xoa đầu, tôi nhíu mày hỏi:

— Hôm nay làm sao thế này? Say rồi đúng không?

— Thích.

— Thích gì? Hấp à?

— Thích nhìn em ghen.

Tôi hơi xấu hổ nên cãi:

— Ai ghen, vớ vẩn.

— Chả ghen, toàn móc họng nhau, nhưng tôi thích.

Phong một tay cầm vô lăng, một tay đan vào tay tôi, trong khoang xe nhỏ hẹp này mọi thứ thu nhỏ thành một khoảng trời đầy hoa mộng, làm cho con tim tưởng đâu tàn úa lại hóa xốn xang.

Đến nhà, chúng tôi dìu nhau lên phòng ngủ, thấy Phong hơi say tôi vào mở nước ấm ra sẵn, lấy quần áo và nhà tắm rồi bảo:

— Cậu vào tắm đi tôi mở nước rồi, tắm nhanh kẻo ốm. Tôi đi pha cốc trà gừng cho cậu.

Tôi đi xuống nhà bếp đun chút nước sôi thì mẹ Phong từ trên lầu đi xuống hỏi:

— Cô làm gì đấy?

— Dạ con đun nước pha trà cho anh Phong, mẹ chưa ngủ ạ?

— Anh chị đi ăn uống vui vẻ mãi không biết đường về, tôi nào dám ngủ. Cô đừng tưởng tôi cưới cô về đây là cô đã làm chủ cái nhà này, đừng tưởng một bước lên trời, nói cô biết vịt mãi không bao giờ hóa thiên nga được, đừng có ở đó mà lên giọng ngạo mạn với người khác.

Tôi ngơ ngác nhìn mẹ Phong mà không biết mình đã phạm phải tội gì.

— Cô đừng trưng gương mặt vô tội đó nhìn tôi, tôi cảnh cáo cô còn xúc phạm con bé An một lần nữa thì đừng có trách tôi không cảnh báo cô trước.

Mẹ chồng tôi hừ lạnh rồi bỏ lên phòng, tôi cũng hiểu ra là Kiều An đã nói gì cho nên mẹ Phong mới mắng tôi như vậy, tiên sư cô ta bên ngoài thì luôn tỏ ra hiền lành thánh thiện nhưng bên trong thì kích đểu cho mẹ Phong ghét tôi, thế nào lúc không có tôi ở công ty cô ta cũng tìm đủ mọi cách để tiếp cận Phong, đúng là không phải người đơn giản.

Nước sôi tôi đem trà lên phòng, Phong cũng đã tắm xong đang nằm trên giường, tôi biết thời gian này cậu ấy đã vất vả, áp lực nhiều lắm rồi nên không muốn để cậu ấy phiền lòng chuyện tôi và mẹ nên cười nhẹ:

— Uống chút trà gừng đi rồi ngủ.

— Lâu vậy?

— Tôi đun nước, bếp hết nước sôi, cậu uống rồi ngủ trước đi tôi đi tắm.

Bước vào nhà tắm, tôi treo quần áo lên thì nhìn thấy trên bồn bàn chải đánh răng đã được quét kem cẩn thận, nước cũng mở sẵn và có mùi tinh dầu thơm thoang thoảng lên cánh mũi, tôi không biết đó là tinh dầu gì nhưng hương thơm dịu nhẹ, tắm xong người cũng sảng khoái rất nhiều.

Cứ ngỡ Phong đã ngủ rồi nhưng cậu ấy vẫn còn thức, trên tay cầm cái gì đó nho nhỏ, gọi tôi:

— Nhanh lại đây.

— Làm gì vậy?

Hỏi vậy nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi đến bên giường, Phong đưa tuýp màu trắng đó lên cho tôi xem:

— Đây là kem chống rạn da, để tôi thoa cho em.

Tôi lại bất ngờ nhìn Phong không chớp mắt, mãi mới ấp úng nói:

— Tôi chưa bị rạn mà?

— Thế đợi bị mới dùng à? Bây giờ dùng trước nó sẽ không bị hoặc ít nhất có bị cũng ít hơn, nằm xuống đi.

— Để.. để tôi tự làm, cậu ngủ trước đi.

Dù tình cảm giữa tôi và Phong có chút tiến triển, nhưng ngoài lần ở khách sạn, chúng tôi vẫn chưa có bất kỳ khoảnh khắc thân mật nào khác. Đến mức môi còn chưa chạm nhau, tôi xấu hổ đưa tay giữ chặt váy và ngượng ngùng cúi mặt xuống hai bầu má như hai quả cà chua chín mọng.

Trong khoảnh khắc đó, bàn tay nhẹ nhàng của Phong nâng cằm tôi lên để hai khuôn mặt đối diện nhau, để hai ánh mắt lạc vào lửa tình đang cháy.

Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy giờ rất gần, chỉ cách nhau chưa đầy một gang tay, gần đến mức hơi thở của Phong phà vào mặt tôi nóng bỏng, như ngọn đuốc đang bùng cháy, nóng và mãnh liệt.

Trong khoảnh khắc đó, Phong cúi xuống nhẹ nhàng chạm vào vành môi tôi, và cánh tay giữ váy của tôi đã từ lâu ôm lấy cổ Phong, cả hai trao cho nhau nụ hôn dưới ánh đèn sáng quắc, giống như cách chúng tôi đến với nhau – đơn thuần và không toan tính vụ lợi.

Nụ hôn triền miên mãi không dứt. Phong đặt tôi xuống giường, tôi ngượng ngùng lấy tay che người và yêu cầu Phong tắt đèn vì vết sẹo ở giữa bụng tôi. Nhưng cậu ấy nói:

— Đừng ngại, tôi thương em, thương tất cả về em.

Tay Phong nhẹ nhàng xoa lên vết sẹo, không ngần ngại cúi xuống hôn lên đó một nụ hôn, và rồi hai cơ thể trao nhau những tinh hoa của ái tình… Thời khắc đó tựa như mùa xuân với ngàn chim hòa mình vào khúc ca hạnh phúc.

Và mùa xuân luôn là thời điểm đẹp và vui vẻ nhất…

Nhưng tiếc rằng, một năm chỉ có một mùa xuân và còn có mùa thu với những chiếc lá héo úa rơi rụng, cũng như mùa đông mang theo những cảm xúc lạnh lẽo đau lòng.

Đêm hôm đó, tôi và Phong ôm nhau rất lâu. Không biết đã qua bao lâu, chỉ nhớ khi thân dưới tôi nhận được dòng nước ấm áp, cũng là lúc bên tai tôi có tiếng nói của Phong:

— Yêu em…

Tôi vẫn đi làm cùng Phong như bình thường, nhưng khoang xe giờ đã không còn im lặng mà thay vào đó là những câu chuyện hay những lời quan tâm lẫn nhau. Tôi cũng không về nhà một mình mà ở lại làm thêm với mọi người. Ban đầu, Phong không đồng ý để tôi ở lại vì lo lắng rằng tôi sẽ vất vả. Nhưng tôi nài nỉ xin xỏ, không được thì chuyển sang giận dỗi không ăn. Kết quả là có người véo vào bầu má tròn trịa của tôi và mắng:

— Tôi chiều em quá nên em hư đúng không?
— Hehe, bắt kịp trend quá ha. Nhưng thích hư đấy, chịu không chịu cũng phải chịu.

Một số người trong khoang xe lắc đầu, khuôn mặt rầu rĩ:

— Một công chúa đã thế này, hai công chúa không biết sẽ thế nào đây, haizz, tôi khổ quá mà.
— Cứ khổ đi vì cuộc đời cho phép.

Phong đưa tay vào eo kéo tôi ngồi vào lòng cậu ấy. Tôi hốt hoảng bảo:

— Cậu làm gì vậy, đây là công ty đấy, mọi người thấy bây giờ.
— Thấy thì mặc kệ họ, vợ anh anh ôm, sợ gì ai. Mà anh đã bảo em đổi xưng hô, gọi anh đi.
— Ngại lắm…
— Ngại gì, gọi đi. Nhanh lên nào.
— Thôi tôi chưa quen. Gọi anh thấy nó ngượng miệng sao á.

Có người không yên, đưa bàn tay của mình cật lực trêu đùa và kề sát tai thì thầm:

— Không quen cũng phải quen, gọi từ từ sẽ quen.

Phong nói, nhưng đôi tay cậu vẫn tiếp tục hoạt động trêu đùa. Tôi lo sợ có ai đó bất thình lình nên gạt tay Phong ra. Nhưng người đó cứ đùa giỡn không chịu buông tha.

— Để yên, đang giờ giải lao, không ai vào đâu cả.

Haizz, tôi lại bị dụ dỗ trong phòng làm việc. Không biết có phải do có thai nên tôi thay đổi hay không, nhưng khi quan hệ với Phong, tôi cảm thấy hưng phấn. Thân dưới tôi không còn khô cằn như lúc trước quan hệ với Đăng. Ngày xưa, tôi sợ quan hệ, luôn né tránh với Đăng vì những lần đau đớn. Nhưng với Phong, mọi thứ khác biệt hoàn toàn. Tôi không hiểu tại sao lại khác nhau như vậy.

Sau màn ân ái, Phong mặc quần áo cho tôi và dặn dò:

— Em ở lại, nhưng không cần phải làm gì nhiều. Sức khỏe là quan trọng. Đã bảo về nhà nghỉ ngơi mà không nghe.
— Về nhà không có cậu… à không, không có anh chán lắm. Với em, cũng thích vẽ. Em ở lại học hỏi mọi người.

Phong đưa tay vuốt những sợi tóc của tôi và hỏi:

— Em thích vẽ sao?

Tôi gật đầu:

— Rất thích. Ngày bé, em còn mơ mình có một cửa hàng bán quần áo do chính mình thiết kế. Nhưng nó xa vời quá…
— Đợi em sinh Bơ, anh sẽ hoàn thành ước mơ của em. Hãy tin anh.

Vì ba chữ “hãy tin anh” mà tôi đã trao cho Phong rất nhiều hy vọng. Nhưng vốn dĩ tình cảm con người là thứ khó lường trước được. Chuyện hôm nay khác hẳn với ngày mai…

Vật đổi sao dời, thì thử hỏi lòng người, làm sao vẹn nguyên mãi mãi.

Tôi được ở lại và chọn một chỗ ngồi, tùy hứng vẽ những chiếc áo dài theo cảm hứng. Không ngờ, chị phó phòng thiết kế khi thấy bản vẽ của tôi lại tròn mắt:

— Đây là em vẽ à?
— Vâng, em vẽ. Chị đừng cười, em vẽ vì đam mê.

Chị phó phòng nghe tôi nói xong, vội vàng cầm bản vẽ đem đến cho Phong xem:

— Giám đốc, cậu xem đi, xem những bản vẽ của cô Lệ đi ạ.

Phong nhận lấy và giương ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi:

— Là em vẽ.

Tôi không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu:

— Dạ, là em vẽ. Sao vậy ạ? Sao mọi người nhìn em lạ vậy? Có gì không ổn sao? Em chỉ tùy tiện vẽ thôi mà.
— Tùy tiện mà đã đẹp như vậy rồi, cố gắng thì nhất định sẽ có những tác phẩm kiệt xuất. Giám đốc thấy cô Lệ rất có năng khiếu, những mẫu vẽ này rất có hồn, chỉnh sửa một chút bảo đảm sẽ rất có cơ hội.

Phong tán thành:

— Đúng vậy, vừa nhìn vào đã thấy được cái hồn của tác phẩm, rất đẹp. Em sang đây, chúng ta chỉnh sửa lại một chút.

Không cần nói, tôi sung sướng khi tác phẩm của mình được khen ngợi. Ngồi xuống bên cạnh, tôi hoàn thiện chiếc áo dài của mình cùng với Phong, xem xét lại những điểm được và chưa được.

— Nét vẽ em rất đẹp, vừa uyển chuyển nhưng cũng có khí chất riêng, rất giống tính cách của em.

Tôi ngẩng mặt lên và hỏi:

— Giống em, vậy theo anh, em là người như thế nào?
— Có lúc rất dịu dàng, ngoan ngoãn nhưng cũng rất cương trực, mạnh mẽ như xương rồng.
— Xương rồng có gai đấy, anh có sợ không?

Có người nói gần tai tôi:

— Không, anh thích xương rồng, thích cả làm chồng em.

Dù đã nghe nhiều câu nói ngôn tình, nhưng lần này tôi cảm động đến mức rơi nước mắt. Phong hốt hoảng:

— Em sao vậy? Tại sao lại khóc? Anh nói sai gì à?

Tôi lắc đầu:

— Không, anh làm em xúc động đấy.

Phong dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi, hành động cực kỳ nhẹ nhàng:

— Hâm quá. Nín đi, em khóc con sẽ cười em đấy. Anh thương…

Sau mấy ngày cực nhọc làm việc, Phong chọn tác phẩm của tôi làm mẫu để dự thi. Cả phòng thiết kế đều đồng thuận và bắt tay vào may hoàn thiện. Chúng tôi chọn màu chủ đạo là màu vàng và điểm nhấn chính là hoa sen được thêu nổi trên thân áo. Mỗi nhãn hàng chỉ được dự thi một tác phẩm, nên tất cả các khâu đều chuẩn bị rất chu đáo. Ngày nào, tôi và Phong cũng đi khảo sát, kiểm tra từng chi tiết nhỏ để tránh sơ sót không đáng có.

Cuối cùng, sau bao ngày vất vả, chiếc áo dài cũng hoàn tất. Màu vàng lấp lánh, đóa hoa sen đỏ rực rỡ, nhìn tác phẩm của mình được cắt may lại còn đem đi dự thi, cảm xúc tôi như vỡ òa, nước mắt trực chờ nơi khóe mắt. Nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc.

Tôi vòng tay ôm lấy Phong, nép mặt vào thân người cao lớn ấy chẳng biết nói gì ngoài câu “Cảm ơn”.

Quay đi quẩn lại, đã đến ngày dự thi. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, hôm ấy, tôi, Phong, Kiều An, phó phòng thiết kế và chú Lâm đem tác phẩm đến nơi tổ chức để tham gia từ sáng sớm.

Cuộc thi này quy mô vô cùng lớn, quy tụ rất nhiều hãng thời trang lớn nhỏ. Nghe Phong nói, hai năm nay công ty Thiên Thanh luôn đoạt giải nhất, có tiếng tăm trong giới thời trang, còn cao hơn Hoàng Kim một bậc.

Phần thi bắt đầu, từng mẫu thiết kế được đưa lên để ban tổ chức xem xét và chấm điểm. Đúng như Phong đã nói, đa phần mẫu dự thi đều là váy dạ hội, những trang phục cao cấp lần lượt được lên sàn, mẫu nào cũng sang trọng quý phái. Đến lượt Thiên Thanh, tôi bất ngờ khi cũng là một chiếc áo dài màu vàng đồng. Thân áo lấp lánh với nhiều kim tuyến nổi bật, vừa lên sân khấu, mọi người đã trầm trồ, máy ảnh chụp liên tục. Tôi thấy ban giám khảo cũng rất hài lòng, khen nhiều.

Tác phẩm của tôi là tác phẩm cuối cùng, một chiếc áo dài màu vàng, điểm nhấn lớn nhất là màu đỏ của hoa sen. Ban giám khảo chỉ xem rồi chấm điểm riêng, nhưng không hiểu sao đến tác phẩm của tôi, họ lại nói bằng tiếng Pháp. Mc phiên dịch lại là bà Emma muốn người thiết kế áo dài này lên sân khấu nói chuyện. Tôi vừa run vừa hồi hộp, Phong nắm tay và nói:

— Tự tin lên, em làm được.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đi lên sân khấu, run, rất là run, nhưng vẫn cười tươi chào ban giám khảo. Bà Emma hỏi tôi có biết nói tiếng Anh không, may mắn là tôi có thể giao tiếp cơ bản.

— Chào bạn, bạn hãy giới thiệu về chiếc áo dài này.
— Dạ, đây là bản áo dài truyền thống của người Việt Nam, một biểu tượng văn hóa quan trọng được kế thừa qua nhiều thế hệ và không thể thiếu trong các dịp lễ tết quan trọng. Áo dài sử dụng chất liệu lụa mềm mại, tôn lên vẻ đẹp truyền thống của phụ nữ Việt Nam. Chúng tôi đã tận dụng chất liệu này và thêm vào đó các chi tiết thủ công như thêu bướm nhỏ trên phần tay áo, tượng trưng cho sự may mắn.
— Tại sao bạn chọn màu vàng thay vì màu trắng chẳng hạn?
— Màu vàng kết hợp với hoa đỏ mang ý nghĩa về máu da vàng của người Việt Nam, cũng như là ký ức về những anh hùng đã hy sinh để giữ vững hòa bình ngày nay.
— Được, tôi chỉ muốn hỏi bạn một câu nữa, bạn có nghĩ rằng tác phẩm của mình là đẹp nhất trong số các tác phẩm được trình diễn hôm nay không?

Tôi quay đầu nhìn Phong, ngồi dưới đấy, nắm lấy micro để trả lời:

— Tôi không dám tự tin nói rằng đó là tác phẩm đẹp nhất hôm nay, nhưng với riêng tôi, nó không chỉ đẹp mà còn mang ý nghĩa lớn. Đây là tác phẩm đầu tiên mà chồng tôi và tôi thực hiện cùng nhau. Chúng tôi đã chọn lựa từ chất liệu đến những họa tiết nhỏ nhất, cùng nhau tạo nên. Ở phần tay áo, chúng tôi đã thêu hai chữ cái P và L, đó là chữ cái đầu tiên của tên chúng tôi, hy vọng rằng chúng tôi sẽ cùng nhau hợp tác ở nhiều tác phẩm khác trong tương lai.

Mọi người đồng loạt vỗ tay, giám khảo Emma gật đầu:

— OK, chúc mừng vợ chồng bạn, chúc bạn hạnh phúc nhé, cảm ơn bạn.

Trở về chỗ ngồi, bàn tay nào đó nắm chặt lấy tay tôi và không buông ra. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi biết Phong cũng đang hạnh phúc. Tôi chỉ mong rằng mối quan hệ này sẽ mãi mãi tươi đẹp như truyện cổ tích, chỉ mong dù có giông bão, họ vẫn nắm chặt tay nhau đối mặt với sóng gió cuộc đời.

Ba ngày sau là ngày công bố kết quả, ai là người chiến thắng cuộc thi “Cây Kéo Vàng”. Mọi người đều hồi hộp, chỉ có Phong là bình tĩnh, làm việc mà không hề động đậy đến cuộc thi. Tôi hỏi:

— Anh không quan tâm đến kết quả à?
Phong cười:

— Anh đã có kết quả rồi.
— Ồ, sao anh biết, kết quả như thế nào? Nói em nghe đi.

Tôi tò mò bước đến bên cạnh bàn làm việc của Phong, hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Nhưng người kia nhàn nhạt nói:

— Thắng rồi.
— Thật không? Ai đã nói với anh, bảo là công bố kết quả lúc 12h hôm nay mới? Bây giờ mới chưa đến 11h… Phong nói đi, em nghe đi.

Phong gấp máy tính lại, vòng tay ôm lấy eo đặt tôi ngồi lên đùi anh, tận hưởng thời gian cùng nhau. Phong nói:

— Anh không nói về cuộc thi.
— Vậy anh nói thắng là thắng cái gì?
— Thắng trái tim, anh nghĩ rằng mình sẽ không yêu ai nữa, nhưng mọi thứ đã thay đổi từ khi gặp em.

Tôi xoay người lại ôm lấy cổ Phong, thú nhận:

— Em cũng vậy.

Đúng lúc đó, chú Lâm hớt hơ hớt hải từ ngoài chạy vào, quên cả việc gõ cửa. Chú ta quýnh quảng nói:

— Thắng rồi, chúng ta thắng rồi, giám đốc ơi! Chúng ta đoạt giải nhất rồi!

Tôi cảm nhận không gian xung quanh trở nên phấn khích, cảm xúc tràn ngập lồng ngực. Trái tim như muốn nhảy múa khỏi lồng ngực, niềm sung sướng cực độ khiến cho mọi giọt mồ hôi đều trở thành dấu hiệu của niềm vui. Mọi người ùn ùn kéo đến, reo mừng và nhảy nhót, tạo nên bức tranh rộn ràng và phấn khích. Đây là một kỳ tích vui mừng chưa từng có, và hạnh phúc lan tỏa khắp công ty.

Tuy nhiên, trong sự phấn khích của đám đông, tôi để ý đến sự khác biệt trong biểu cảm của Kiều An. Cô nhếch môi, tỏ ra cười một cách khó hiểu. Tay cầm điện thoại, cô bấm một số nào đó rồi rời đi mà không gây chú ý nhiều. Mắt phải của tôi giật mạnh và liên tục, trong khi đó, trong lòng, một cảm giác nóng như lửa đang bùng cháy. Một sự va chạm mạnh mẽ làm rơi nát chiếc cốc nước trên bàn, tạo ra tiếng vỡ nát như âm nhạc hỗn loạn trong sự phấn khích.

Bài viết liên quan