Lấy chồng nhỏ tuổi chương 20 | Con của ai?

27/11/2023 Tác giả: Hà Phong 283

Thời gian trôi nhanh, tôi đã bước sang tháng thứ bảy của thai kỳ, bụng ngày càng to lớn, cơ thể tăng cân nhiều. Không rõ có phải do cơ địa hay là nhờ vào việc thường xuyên bôi kem mà tôi không bị rạn da. Đùi và bụng trở nên mịn màng, trơn láng. Mỗi khi chuẩn bị bôi kem, Phong lại cúi xuống nói chuyện với bụng bầu của tôi, làm tôi cảm thấy hạnh phúc khi nghe anh gọi “Con ơi”.

Khi thấy bụng tôi đã lớn, Phong bắt tôi nghỉ ngơi ở nhà để chuẩn bị cho quá trình sinh nở. Tôi phản đối:

— Ở nhà buồn chán lại không có tiền, làm gì cũng chán. Em làm thêm một thời gian nữa đi.

Phong nghe tôi nói và cười:

— Thẻ lương em giữ, mà bảo không có tiền. Điêu quá.

— Nhưng đó là tiền của anh, không phải tiền của em. Em muốn tiêu bằng tiền của mình.

— Tiền chúng ta…

Nghe Phong nói, người tôi trở nên mềm mại hơn, nụ cười tự nhiên hiện lên trên môi.

— Ngày kia anh phải đi Hà Nội có công việc, chắc ba ngày mới về. Em ở nhà phải ngủ sớm, nghe chưa?

— Em biết rồi. Hà Nội dạo này lạnh, anh phải chú ý không bị cảm đấy.

— Ừ, ngủ nào, anh buồn ngủ quá.

Hôm Phong đi công tác, tôi tiễn anh ra cổng và nhắc nhở anh giữ ấm vì dự báo thời tiết Hà Nội đang vào đợt rét, chỉ có 10 độ C nên rất dễ bị bệnh.

Sau khi Phong đi, tôi vào nhà và ngồi đọc sách về thai giáo và cách chăm sóc trẻ sơ sinh. Đến tối, khi đang nói chuyện với ông nội, có người nhấn chuông cổng. Chị Năm đi mở cửa và sau một lúc chạy vào báo:

— Có người tự xưng là mẹ của cô Lệ, muốn gặp cô ấy. Nhưng không phải là bà Hân.

Cả nhà đều nhìn tôi như muốn biết, tôi cũng không biết người đó là ai, có thể là mẹ của Đăng, có lẽ bà ta đến gây rối.

Vội vã đi ra cổng, khi mở cửa, mẹ Đăng đứng đó và cười:

— Lệ, mẹ đến thăm con.

Tôi cảm thấy lạ vì bà ta đến một cách đột ngột và không báo trước. Tôi quyết định hỏi thẳng:

— Tôi khỏe mạnh, cảm ơn mẹ.

— Con không mời mẹ vào nhà sao?

Tôi nhìn mẹ Đăng từ trên xuống, bà ta gầy hơn so với lần gặp ở đám cưới của tôi, khuôn mặt hốc hác và nếp nhăn minh chứng cho tuổi tác và sức khỏe kém.

— Có việc gì mẹ cứ nói ra đi.

Mẹ Đăng bấm bụp ngón tay vào nhau và cúi đầu, sau một hồi nói lời:

— Con cho mẹ vay ít tiền được không?

Lại là tiền, cuộc sống của bà ta luôn xoay quanh tiền.

— Tôi không có tiền.
— Nhà chồng con giầu như vậy mà bảo không có tiền, ai mà tin được. Cho mẹ vay một ít đi.
— Tôi đang mang thai, không đi làm nên tiền đâu mà vay. Bà về đi.

Mẹ Đăng lập tức quay mặt:

— Này con kia, trong khi tôi đang nói chuyện đàng hoàng thì mày tỏ ra khôn hồn nôn tiền. Còn không, tôi sẽ hét lên để chồng mày biết rằng mày ăn ở với con tôi như vậy bấy lâu nay chẳng khác nào vợ chồng, cuối cùng bị con tôi bỏ. Họ giấu mặt vào đâu nhỉ? Có đưa tiền không?

Tôi tức đến nỗi không thể nói lên lời:

— Bà… bà…
— Ông bà gì, đưa tiền cho tao…
— Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền, một đồng cũng không có.
— Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tao, nếu tao đã đến đây thì mày nghĩ tao sợ gì mà không dám vào nói chứ. Để tao xem mày sẽ tiếc tiền hay bị đẩy ra khỏi đây trong đêm nay, loại đàn bà như mày không ai cần đâu.

Tôi giận dữ, cảm giác tức giận tràn ngập, tim đập mạnh, chẳng có ai trong cuộc đời tôi mà lại mất liêm sỉ như bà. Chỉ vì tiền mà bà dám đến đây gây sự. Tôi quá rõ tính cách đê tiện của bà, với bà, vì tiền, mọi tội ác đều trở nên dễ dàng. Tôi tức giận hỏi:

— Bà muốn bao nhiêu?

Bà cười lạnh lùng, đưa ra hai ngón tay. Tôi ngờ nghệch hỏi:

— Hai mươi triệu?
— Hai trăm.
— Làm sao? Hai trăm triệu, bà nghĩ tôi có số tiền đó ở đâu? Tôi không có đâu.
— Không sao, mẹ cho con kỳ hạn đến ngày mai, ngày mai con mang đến cho mẹ là được.

Tôi nhìn bà ta mệt mỏi và nói:

— Tôi nói thật, tôi không có tiền. Trước giờ, mọi thu nhập tôi đều dành hết cho gia đình con bà, không có số tiền hai trăm triệu đó. Con bà và tôi đã chấm dứt mọi duyên nợ, bà đừng làm phiền tôi nữa, tôi đau khổ đủ rồi hay sao mà bà cứ đến làm phiền tôi liên tục như thế này. Tôi xin bà đó.
— Con nói quá, nhà chồng con giàu có, vài trăm triệu như chẳng là gì cả, con hãy yên tâm, đưa tiền xong mẹ sẽ không làm phiền con nữa, sau này nếu gặp mặt cũng sẽ giả như chẳng quen. Mẹ hứa với con đấy.

Tôi đứng đó mãi không biết phải làm gì, đành gật đầu:

— Được rồi, ngày mai tôi gặp bà ở đâu?
— Ngày mai gì nữa, hãy đưa ngay cho mẹ để mẹ về quê, mẹ đã mua vé rồi.
— Hiện tại tôi chỉ có một trăm triệu, đây là số tiền tôi đã chuẩn bị để đón con, tôi đưa hết cho bà. Mong bà giữ lời hứa, đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.
— Ôi, con lại đòi giữ tiền với mẹ. Mẹ nghe nói chồng con là giám đốc, tháng nào cũng thưởng trăm triệu. Con tiếc tiền với mẹ mấy đồng bạc à?
— Ai nói với bà là lương chồng tôi cả trăm triệu?
— Là mẹ nghe nói thế thôi, nhưng mẹ nghĩ chồng con chắc cũng không khác gì. Mẹ yên tâm, đưa tiền mẹ sẽ không làm phiền con nữa, sau này nếu gặp mặt thì cũng sẽ giả như chẳng quen biết, mẹ hứa đấy.
— Bà…
— Con đang mang thai, đừng nóng, kẻo sinh ra non thì không nuôi được đâu.
— Bà im đi, bà không được trù ẻo con tôi. Nói tóm lại, tôi chỉ có một trăm triệu, bà lấy hay không là tùy, còn nếu bà muốn làm lớn chuyện, tôi cũng không ngăn cản, thậm chí tôi sẽ phanh phui luôn chuyện con bà “ăn cháo đá bát”. Chưa ly thân tôi đã biết quen người mới, đừng nói là tôi sợ bà đâu.
— Thôi thôi, một trăm triệu thì một trăm triệu. Con đi lấy ngay cho mẹ về quê.
— Đợi tôi một chút.

Tôi lên phòng, đắn đo mãi trước khi mở két sắt của Phong. Trong tình hình này, tôi phải giữ kín bí mật về tôi và Đăng, biết rằng không thể che giấu mãi, nhưng ít nhất lúc này thì còn ít sự rối loạn. Tôi lấy ra một trăm triệu rồi đưa cho mẹ Đăng:

— Đây, một trăm triệu, không thiếu một xu.

Mẹ Đăng lấy tiền rồi hí hửng như ai vừa chiến thắng, đôi mắt bà sáng lấp lánh. Lúc ấy, mẹ Phong xuất hiện đột ngột và la lên:

— Cô làm gì thế? Cô lấy gì mà đưa cho bà ta?

Mẹ Phong nhanh chóng lấy túi xách từ tay mẹ Đăng lại, khi nhìn thấy số tiền, cơn tức giận đến mức mắt bà đỏ bừng:

— Nói đi, cô lấy số tiền này ở đâu? Bà ta là ai?

Trước khi tôi kịp giải thích, mẹ Đăng bất ngờ khóc lóc:

— Huhu, tôi là mẹ của chồng cũ của con Lệ, cũng là bà của đứa trẻ trong bụng nó. Nó đưa tiền và bảo tôi giữ bí mật, tôi đã nói là không đúng nhưng nó không nghe, nó còn mua vé xe để tôi về quê, chị xem đây.

Tôi ngạc nhiên nhìn sang mẹ Đăng, không biết nên nói gì vì không nghĩ bà lại lợi dụng tình huống như vậy. Tôi thử hỏi:

— Bà… bà nói gì vậy…

Bà ta nắm lấy tay tôi, ánh mắt như đầy sự nhân từ:

— Lệ ơi, quay đầu là bờ con ạ. Con không nên lừa dối gia đình người khác như vậy, không đúng chút nào đâu con. Cháu của mẹ, mẹ sẽ nuôi, dù nghèo khó, mẹ cũng sẽ cố gắng để nó được tốt nhất. Về với mẹ, đứa con trai của nó cần con…

Bà ta nói xong, nước mắt cứ rơi không ngừng, trông thực sự thương tâm. Còn mẹ Phong, bà lắc đầu mắng:

— Đủ rồi, tôi không ngờ cô lại quỷ quyệt và gian trá như thế này. Tôi từ trước đã nghi ngờ rằng cái thai này không phải của con Phong, làm sao con có thể yêu cô được. Cô dụ dỗ lừa dối con để vào nhà tôi, người trắc lỗi, cút đi, cút khỏi nhà tôi…

Khi tiếng ồn ào, ông nội và cha Phong đi ra, ông nội bảo mọi người vào phòng để trò chuyện. Tôi không thể ngờ mẹ Đăng lại tinh vi như vậy, bà ta muốn gì khi đặt ra một cốt truyện như thế?

Trong phòng khách, ông nội hỏi:

— Đầu đuôi chuyện gì? Hãy kể tôi nghe.

Mẹ Đăng lại tiếp tục khóc lóc, không ngừng rơi nước mắt:

— Đến lúc này thì tôi cũng không giấu được nữa. Con Lệ là con nuôi của chúng tôi, chúng tôi đã nuôi nó từ khi nó chỉ 6 tuổi. Nó và con trai tôi lớn lên bên nhau và phát sinh tình cảm. Họ yêu nhau từ nhiều năm trước. Bây giờ, con trai tôi bị bệnh, nên nó đã tìm cách rời bỏ. Bản tính nó thích đua đòi, ham chơi, trước đây tôi đã cảnh báo nhưng không hiệu quả. Trước đây, tôi cũng đã một vài lần phát hiện nó có mối quan hệ khác, nhưng vì thương con nên tôi đã bỏ qua tất cả. Ai ngờ, nó thấy Phong, người ở nhà này, giàu có, thành công nên đã lên kế hoạch để bắt cậu ta vào bẫy. Thực tế, cái thai này là của con trai tôi, không phải của Phong.

Tôi quá sốc

— Bà đừng vu oan cho tôi, tôi có thai với con bà từ khi nào chứ?

— Con ơi, đến lúc này con còn cố chấp làm gì nữa hả? Con giấu được một ngày, một bữa có giấu được cả đời không. Dù người ta có giàu đến đâu, cũng không bằng máu mủ ruột rà đâu con. Nghe mẹ đi, đi về với mẹ, mẹ sẽ tha thứ tất cả mọi lỗi lầm của con, chúng ta cùng nhau chăm sóc đứa bé, cả gia đình sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

Người khác làm ơn cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không? Tại sao mẹ của Đăng lại thay đổi đột ngột như vậy?

Mẹ Phong bắt đầu nói xấu về tôi, và Kiều An bất ngờ xuất hiện, ngồi bên cạnh an ủi mẹ Phong. Tuy nhiên, bà vẫn không ngừng chửi rủa tôi bằng những lời nặng nề. Đến khi anh Phong quát bà, bà mới thôi để ông nói:

— Chuyện này còn gì để nói, bà làm gì sồn sồn lên vậy, để con dâu nói xem, bà nghe một phía mà đã làm ầm lên như thế này, thật không ra trông gì.

— Chuyện rõ ràng như ban ngày mà bà còn muốn thế nào nữa, tôi đã tự thấy nó đưa tiền cho bà ấy rồi, tự thấy những bức ảnh trước ngày cưới nó ôm ấp người yêu cũ.

— Thì cũng phải nghe con dâu nói như thế nào, bà luôn hấp tấp nóng nảy, ngồi im đi.

Tôi lau nước mắt và nói:

— Thưa ông, thưa bố mẹ, khi tôi 6 tuổi, tôi bị mẹ ruột bỏ lại nhà bà ta. Từ đó, tôi lớn lên ở đó và quả thực, tôi và con Đăng có mối quan hệ nhưng bà ta luôn cản trở. Lúc đó, bà ta muốn có con dâu giàu có và tài năng, tôi và anh ta yêu nhau 8 năm. Chính xác, 8 năm, nhưng sau khi quen nhau, anh ta có mối quan hệ với người phụ nữ khác và cưới cô ấy, con gái của công ty Minh Châu – có lẽ ba mẹ cũng biết đến công ty đó. Sau khi chia tay, tôi gặp Phong và có thai. Tôi không bao giờ có ý định lợi dụng tài sản của gia đình mình. Để chứng minh điều này, khi đứa bé ra đời, tôi sẽ sẵn sàng làm xét nghiệm ADN bằng tính mạng của mình để chứng minh rằng đứa bé trong bụng tôi là con của Phong. Nếu tôi nói dối, tôi sẽ chấp nhận trách nhiệm.

Mẹ của Đăng lại khóc, thề rằng chưa bao giờ bà ghét tôi như lúc này, khi nhìn vào khuôn mặt giả tạo và những giọt nước mắt giả vờ đó, tôi chỉ muốn đánh vào mặt bà một cú để làm bà tỉnh táo.

— Bà nói như vậy không sợ tội lỗi à con ơi? Dù con không phải là con ruột của mẹ nhưng chúng ta đã sống dưới một mái nhà, mẹ thương con không kém gì con ruột. Con với Đăng đã có mối quan hệ từ lúc nhỏ, nhưng mẹ luôn ngăn cản vì mẹ mong muốn có con dâu giàu có, tài giỏi. Con và anh ấy yêu nhau 8 năm, đúng, là 8 năm, nhưng sau khi quen nhau, anh ấy lại có mối quan hệ với người phụ nữ khác và cưới cô ấy, con gái của công ty Minh Châu – có lẽ ba mẹ cũng biết đến công ty đó. Sau khi chia tay, con gặp Phong và có thai. Con không bao giờ có ý định lợi dụng tài sản của gia đình mình. Để chứng minh điều này, khi đứa bé ra đời, con sẽ sẵn sàng làm xét nghiệm ADN bằng tính mạng của mình để chứng minh rằng đứa bé trong bụng con là con của Phong. Nếu con nói dối, con sẽ chấp nhận trách nhiệm.

Ba Phong hỏi:

— Con bà thương Lệ vậy sao lại kết hôn trước?

— Vì con Lệ chia tay con trai tôi, tôi buồn bã quá nên đi uống rượu giải sầu, rồi đã quá giới hạn với cô gái kia nên mới cưới để chịu trách nhiệm. Nhưng trong lòng nó, lúc nào cũng nhớ thương về con Lệ.

Mẹ của Phong lại gào thét lên:

— Đấy cả nhà thấy bộ mặt thật của nó chưa, mày cút, cút khỏi nhà tao.

Lúc này Kiều An mới nhẹ nhàng lên tiếng:

— Bác bình tĩnh đi ạ, con thấy chị Lệ cũng không phải là loại người đó đâu. Bình thường, chị ấy rất hiền lành và chịu khó. Bác hãy nghe chị ấy nói xem sao.

— Nói gì nữa, nó đã thừa nhận ăn ở với thằng kia bao nhiêu năm qua, chẳng thà nó có người yêu nhưng thi thoảng gặp gỡ, đằng này khác gì vợ chồng không?

— Con thấy hay là thế này, bác gái kia có cái lý của bác ấy, chị Lệ cũng có cái lý của riêng mình. Bây giờ để chứng minh, chúng ta có thể xác minh ADN. Lúc ấy mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn.

— Nhưng bây giờ nó mới bảy tháng, phải hai tháng nữa nó mới sinh.

— Bây giờ không cần sinh ra mới xét nghiệm được đâu ạ. Ở trong bụng vẫn xét nghiệm được, người ta gọi là xét nghiệm không xâm lấn NIPT. Trong ngày là có kết quả luôn ạ. Nhưng không biết chị Lệ có chịu không?

Tôi trong sạch, không sợ gì cả nên gật đầu đồng ý. Nhưng bây giờ đã tối rồi nên ngày mai mới thực hiện được. Mẹ Đăng than khóc ỉ ôi rồi đi về, tôi ngồi thất thần trên ghế, cả nhà im lặng đến lạnh lẽo, không ai nói gì. Kiều An lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng:

— Chị đừng lo, phương pháp này hoàn toàn không gây hại cho thai nhi lẫn người mẹ. Bạn em cũng lâm vào trường hợp tương tự nên nó vừa đi làm tuần rồi, kết quả có luôn trong ngày.

— Ừ, tôi biết rồi. Con hơi mệt, con xin phép lên nghỉ ngơi.

Tôi đứng lên đi vài bước thì Kiều An nói vọng theo:

— Chị không làm gì sai thì đừng làm anh Phong lo kẻo ảnh hưởng đến công việc của anh ấy. Lần này chiến dịch mở thị trường ra bắc rất quan trọng đấy chị.

— Tôi hiểu rồi.

Nằm xuống giường, trong lòng nặng trĩu như đeo nghìn cân. Tưởng tượng tôi và Phong có thể an nhàn bên nhau, nhưng mới vừa yên ả một lúc thì mưa bão lại kéo đến. Dù lần này xét nghiệm chứng minh rõ ràng là con của Phong, nhưng mối quan hệ với mẹ Phong càng khó hòa hợp.

Cả đêm đó tôi gần như không ngủ, phập phồng không yên. Tám giờ sáng, tôi và mẹ Phong cùng Kiều An đến bệnh viện như Kiều An giới thiệu. Bác sĩ lấy máu tôi để tiến hành xét nghiệm. Bác sĩ nói đây là biện pháp an toàn nhất và chính xác nhất hiện nay. Dựa vào máu của tôi và nhau thai của thai nhi để so sánh trình tự gen của người cha. Nhưng do Phong không có ở đây, bác sĩ nói nghi ngờ người nào là cha của đứa bé thì có thể lấy trình tự gen người đó để đối chiếu.

Một lúc sau, mẹ con Đăng đến, Đăng xanh xao và sẵn sàng phối hợp. Sau khi xét nghiệm xong, tôi hơi mệt, nhưng không thấy ai cả. Một mình tôi lặng lẽ đi từng bước. Đăng chạy đến đỡ lấy tôi:

— Lệ, em sao vậy?

Tôi đẩy tay Đăng ra:

— Không có gì đâu.

— Mặt em xanh quá, em mệt hay sao? để anh dìu em.

Do mọi người hiện đang nghi ngờ về tôi và Đăng, nên tôi không muốn Đăng đến gần. Tôi nói:

— Không có gì đâu, anh tránh ra đi.

— Em đừng cố chấp như vậy được không? Đưa tay cho anh, anh dìu em ra xe kẻo em ngã.

Đăng tiếp tục tiến lại gần tôi. Mẹ Phong và Kiều An từ đằng sau đi tới, cất giọng châm biếm:

— Tình tứ quá nhỉ, yêu thương thế để tôi tác hợp cho cô toại nguyện.

Tôi mệt quá, giọng nói cũng không lớn:

— Không có gì cả.

— Có hay không, chiều nay sẽ biết. Đi thôi, An.

Mẹ Phong nhếch môi đi qua tôi, Đăng cứ lẽo đẽo theo sau. Tôi bực quá nên cáu:

— Anh làm ơn tránh xa tôi ra. Anh không thấy là mẹ chồng tôi đang hiểu lầm à? Làm ơn đi…

— Lệ sao em lại giấu anh chuyện mang thai? Đứa bé có thực sự là con anh không?

— Anh bị ngáo à mà hỏi câu đó. Tôi mang thai 7 tháng, thế nào có thể là con anh?

— Nhưng mẹ nói thai em đã 8 tháng, do em giấu. Em hạ tuổi thai xuống để lừa thằng chồng của em, Lệ…

Tôi mệt, nhưng vẫn phải cười trước câu hỏi của Đăng:

— Anh ngáo vừa thôi Đăng. Tôi và anh đã bao lâu không quan hệ mà đứa bé lại là con anh. Mẹ anh ăn nói vớ vẩn, giờ đến anh cũng thế à. Các người làm ơn để cho tôi sống bình yên được không? Tôi xin đó, đời tôi đã khổ như con chó rồi. Anh có thể để tôi sống kiếp người không? Tôi lạy anh.

Khuôn mặt của Đăng hiện rõ nét đau khổ, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói:

— Dù thế nào, anh vẫn yêu em. Chỉ cần em cần anh, anh sẽ đến.

— Bây giờ tôi cần anh biến khỏi tầm mắt tôi. Tôi chỉ cần vậy thôi.

— Được rồi, anh đi trước. Em về cẩn thận.

Đăng lặng lẽ rẽ sang hướng khác, còn tôi không để ý anh ta khi ra khỏi cổng. Tìm mãi, nhưng không thấy xe đâu. Gọi điện, mẹ Phong nói:

— Tôi với Kiều An đi làm đẹp rồi, cô tự về đi…

Bài viết liên quan