Lấy chồng nhỏ tuổi chương 8 | Người phụ nữ của tôi
Tôi cầm ly nước chanh lên phòng thì Phong cũng từ hướng khác đi tới, cậu ấy hỏi:
— Uống gì đấy?
— Tôi không uống, tôi mua cho vợ sắp cưới của giám đốc, cô ấy đang đợi giám đốc trong phòng làm việc.
Tôi đồng thời cũng thấy cái chau mày của Phong, đôi mắt di chuyển vào căn phòng phía trước, sải những bước chân dài tiến về nơi đó, có phải cô gái đó rất đặc biệt nên cậu ấy mới khẩn trương như vậy.
Lửng thửng theo sau, vừa thấy Phong cô ấy liền đứng dậy nở nụ cười dịu dàng:
— Anh.
Phong ngồi đối diện hỏi:
— Sao em lại đến đây?
— Em gọi anh không được, em lo lắng nên em nấu chút canh sang cho anh, anh ăn đi cho nóng.
Cô ấy kéo cà mên lên định mở ra thì Phong ngăn lại:
— Anh vừa ăn xong còn no lắm.
— Thế em để đây tí nữa anh nhớ ăn nhé, chính tay em làm cho anh đó.
Tôi đặt ly nước chanh xuống, khẽ mời cô ấy thì cô ấy ngẩng lên nhẹ nhàng hỏi:
— Chị là trợ lý mới hả?
Tôi gật đầu:
— Vâng tôi mới vào công ty.
— Thảo nào lần đầu tôi thấy chị, nhờ chị lưu ý vấn đề ăn uống của anh Phong giúp tôi nhé, anh ấy có tật làm gì là cắm đầu vào làm không màng ăn uống. Mới đây là mặt đã hóp lại rồi.
— Tôi biết rồi, tôi sẽ để ý .
Cô ấy lại quay sang Phong:
— Anh đấy làm gì thì làm cũng phải chú ý sức khỏe của mình, có sức khỏe mới làm việc tốt được, Đừng cố quá, em xót lắm có biết không?.
— Anh biết rồi.
— Vậy thôi em không phiền anh làm việc nữa, em sang đi mua sắm với bác gái, hôm nay về sớm nhé, hôm nay em vào bếp nấu cho anh.
Nói xong cô ấy lấy túi xách rồi ra về còn cười nhẹ với tôi một cái, lúc cô ấy đi rồi hương thơm dịu nhẹ vẫn còn đọng lại trong phòng, đó là mùi hương mà chỉ cần ngửi cũng biết là một loại nước hoa đắt tiền.
Tôi đem ly nước đi dẹp rồi quay lại bàn làm việc, nhưng mà dù chú tâm cũng không tránh khỏi những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu, Phong sắp cưới vợ rồi, cô gái ấy xinh đẹp lại dịu dàng như vậy xem ra rất xứng với nhau, chuyện tôi có thai cũng không giấu mãi được, mọi việc nên làm thế nào cho vẹn tròn đây?
Tôi khẽ nhìn Phong, nhìn người đàn ông có đôi mắt thâm sâu đẹp đẽ đang tập trung làm việc, cậu ấy là ba của con tôi nhưng sắp là chồng người khác, trong lòng có chút khó chịu đang len lỏi mà không hiểu vì sao lại như vậy nữa, tôi điên mất.
— Nhìn tôi làm gì?
Dù đôi mắt dán vào máy tình nhưng Phong vẫn nhận ra tôi đang chăm chăm nhìn cậu ấy, có chút bối rối tôi liền lảng tránh:
— Không có gì.
— Muốn nói gì?
— Không có, thật đấy.
Tôi cúi xuống giả vờ gõ vào bàn phím thì nghe Phong nói:
— Con tôi tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Chú Lâm không có ở đây nên tôi cũng không ngại nói ra những lời trong lòng mình:
— Cậu cũng sắp kết hôn, hay là cho tôi sang bộ phận khác được không?
— Tại sao ?
— Tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn.
— Thế ở đây không tốt à?
— Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu, dù chúng ta không yêu thương nhau nhưng cậu cũng là cha của con tôi, cậu sắp kết hôn chẳng lẽ bắt tôi hằng ngày chứng kiến ngôn tình à, tôi không thích.
— Cô ghen?
Ghen, chắc là không phải ghen nhưng tôi thật sự không lý giải được bản thân mình sao nữa, thật lòng không hiểu chính mình.
— Tại sao tôi phải ghen, nói chung là không thích thôi. Cậu cho tôi về phòng kế toán cũng được mà.
— Không.
Đáng ghét, cậu ta đúng là cái đồ đáng ghét, đã không có tình cảm còn muốn tôi ngày ngày nhìn thấy cậu ta hạnh phúc, đúng là thật biết làm khó người khác.
Ngồi làm một lúc thì có chú Lâm đi công việc về, trên tay còn có đĩa trái cây nữa, chú nói:
— Cậu Toàn gửi cho cậu, tôi rửa sạch sẽ rồi, cậu ăn thử đi.
— Mọi việc ok chứ?
— Rất tốt thưa giám đốc.
— Tốt lắm.
— À bảy giờ tối nay chúng ta có cuộc hẹn với bên công ty Thăng Long, ký được hợp đồng này nữa sẽ là một bước tiến quan trọng vì bên đó rất khó hợp tác, tổng giám đốc rất vui khi hay tin này.
— Tôi nhớ rồi, tối nay tôi sang đón cô Lệ rồi sang đón chú.
Nghe tên mình tôi liền ngẩng mặt lên;
— Tôi cũng đi nữa ạ?
— Ừ.
Phong đứng dậy đem đĩa trái cây đặt lên bàn làm việc của tôi:
— Ăn đi, trái cây organic, sạch đảm bảo an toàn vệ sinh, đừng ăn linh tinh bên ngoài không tốt cho sức khỏe.
Hành động đơn giản của Phong, câu nói bình thường đó cũng làm tôi xúc động, thời gian vừa qua tôi lăn lộn trong đời, trải qua rất nhiều việc, gặp qua nhiều loại người nhưng chưa ai là quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt như vậy, tự nhiên trong lòng có chút cảm kích nhưng Phong đi vội quá nên tôi không kịp nói câu cảm ơn..
Đợi Phong đi ra ngoài chú Lâm cười cười:
— Ăn đi, trái cây này là ở cửa hàng trái cây sạch, số lượng bán ra hằng ngày có hạn.
— Nhưng sao cậu ấy không ăn mà để con ăn?
Chú Lâm lại cười :
— Cái này chú không biết.
Nhìn nhưng trái cherry chín mọng được trang trí bên cạnh chùm nho xanh mát đúng là kích thích người khác, tôi có mời mà chú Lâm không ăn, nên tôi một mình thưởng thức những trái nho xanh giòn ngọt đó, đúng là rất ngon.
— Ngon quá, giá bán ra cũng không rẻ hả chú?
— Đĩa này hơn một triệu .
Tôi xém sặc:
— Cái gì ạ một triệu á chú?
Chú Lâm gật đầu:
— Ừ, hơn triệu đấy, nho đấy đắt mà, chùm nho hơn cả ngày lương của chú.
Tôi nhìn chùm nho đã bị tôi ăn gần nửa mà đẩy sang một bên, mẹ cha ơi, tôi không dám ăn nữa đâu, đắt … quá đắt, đúng là nhà giàu tiêu tiền có khác.
Loay hoay đã hết giờ làm việc, trước khi về chú lâm còn nhắc nhở tôi về cuộc hẹn tối nay phải chuẩn bị thật kỹ và đúng giờ vì đó là đối tác quan trọng, tôi cũng không dám bê bối, về nhà mở tủ chọn lựa một hồi lại thấy chiếc váy mà chị Châu đã tặng nên quyết định mặc nó và mang đôi giày cao ba phân, chuẩn bị xong xuôi thì đi ra phòng khách đợi Phong đến nhưng cậu ta đã đến từ lúc nào lại còn ngồi nói chuyện với mẹ, hại người nói gì mà cười nói vui vẻ lắm.
— Giám đốc đến rồi ạ?
— Ừ tôi vừa đến.
— Vậy bây giờ chúng ta đi được chưa?
Phong chào mẹ tôi định đi nhưng thấy tôi tiến thêm mấy bước liền cau mày lại:
— Sao lại mang giày cao gót.
— Cũng không cao lắm, chỉ hai ba phân thôi.
— Thay đôi khác đi.
— Tôi thấy đôi này hợp với váy này..
— Thay đi.
Phong dứt khoát muốn tôi đi đổi đôi giày khác, thấy thái độ cậu ta như vậy tôi đành thay đôi búp bê bệt, như vậy ai đó mới chịu ra xe lái đi đón chú Lâm. Dọc đường đi Phong càm ràm:
— Cô lì lợm nhỉ, bác sĩ đã dặn không nên mang giày cao gót mà vẫn cứ mang. Cô không biết thương con à?
Ơ, con tôi mà sao tôi lại không thương, chẳng lẽ tôi lại đi thương cậu ta?
— Tôi thấy nó không quá cao với cả đế nó không nhọn rất dễ đi có gì đâu mà cậu khó chịu từ lúc nãy đến giờ.
— Cố chấp.
Tôi cũng chẳng muốn cãi nhau với cậu ta làm gì nên im lặng nhìn ra ngoài, bây giờ đang vào giờ cao điểm nên xe cộ đông đúc, có đoạn kẹt xe phải nhích từng chút một, may là đón chú Lâm đến nhà hàng là sáu giờ năm mươi phút, vẫn còn dư mười phút đợi khách hàng.
Tôi lần đầu tiên đi gặp khách hàng quan trọng như vậy thật ra cũng có chút bối rối và hồi hộp, đợi thêm hơn mười phút nữa thì bên công ty Thăng Long đến, giám đốc bên đây là một người đàn ông trung tuổi, tôi đoán tầm năm mươi tuổi, người hơi béo và thấp, đi bên cạnh còn có một thư ký cũng trạc tuổi như vậy.
Lúc đầu họ trao đổi thêm về các điều khoản và lợi nhuận đôi bên sẽ nhận được khi hợp tác với nhau, thật ra tuy mới vào nhưng lúc chiều tôi có xem qua công ty Thăng Long rồi, bên đây chuyên tổ chức sự kiện thời thời trang, những nhãn hàng được trưng bày và được mẫu mặc sau một đêm sẽ hot cho nên được hợp tác với Thăng Long là điều mà bất cứ nhãn hàng nào mong muốn, Hoàng Kim cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà trong lúc đang nói chuyện giám đốc bên Thăng Long cứ nhìn tôi với anh mắt mắt rất lạ, còn cười cười hỏi tôi:
— Em tên gì?
— Tôi tên Lệ ạ.
Ông ấy nhíu mày;
— Nghe tôi có vẻ xa lạ quá, sau khi anh ký hợp đồng này thì chúng ta đã là đối tác của nhau rồi, sẽ thường xuyên làm việc với nhau, gọi anh em cho nó tình cảm em ạ, em bao nhiêu tuổi rồi?
Tôi nghe ra cái mùi thả dê của ông ấy nhưng vì phép lịch sự nên vẫn phải cười nhẹ đáp:
— Tôi ..à em hai tám tuổi ạ.
— Hai tám á, anh nhìn cứ nghĩ em hai bốn hai lăm tuổi là cùng, em trẻ và đẹp lắm.
— Dạ em cảm ơn ạ.
Ông ấy không thôi nhìn tôi, lại còn dùng mũi giày cạ vào chân tôi nữa, đôi mắt hiện rõ mồn một những suy nghĩ đen tối, tôi giật mình rút lại nhưng không dám nói gì, cũng may là Phong đưa hợp đồng cho ông ta xem lại rồi nói:
— Giám đốc Trần xem lại thử xem còn có vấn đề gì nữa không, nếu ok thì chúng ta ký hợp đồng nhé.
Ông ấy nhận lấy rồi nhìn lật lật xem tới xem lui, sau đó lại tiếp tục nhìn tôi nói:
— Có mấy chỗ vẫn chưa hiểu lắm, em sang đây giải thích cho anh đi.
Tôi khẽ lướt sang Phong, khuôn mặt cậu ấy không thể hiện cảm xúc gì, tôi cũng không biết là cậu ấy cho hay là không nên chưa dám nhúc nhích, cậu ấy nói:
— Cô Lệ vừa vào làm đang trong quá trình học hỏi, thư ký Lâm, chú sang đó giải thích cho giám đốc Trần đi.
Chú Lâm vừa đứng lên thì Giám đốc bên Thăng long liền đưa tay lên ngăn lại:
— Tôi muốn cô ấy.
Câu nói vừa có cả nghĩa đen và nghĩa bóng như này thật là làm cho tôi ngẩn người ra, và có cả chút hoảng sợ, không phải tôi không biết những chuyện trao đổi giữa các công ty với nhau, mà là không dám nghĩ có một ngày có một giám đốc nhìn trúng mình, với từ trước đến giờ tôi luôn phấn đấu đi lên từ thực lực chưa từng nghĩ qua sẽ dùng thân đổi vị, không biết vị giám đốc của tôi sẽ giải quyết như thế nào.
Tầm hơn nửa phút như vậy Phong mới trả lời:
— Thật ngại với Giám đốc Trần cô ấy chỉ là một thực tập sinh mới vào làm, kinh nghiệm cũng chưa có, hay là để tôi nói lại các điều khoản một lần nữa.
Giám đốc bên công ty Thăng Long nhất mực không chịu, lại nói:
— Cũng được, vậy để cô ấy rót rượu đi, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện. Nào sang rót cho anh ly rượu đi người đẹp.
Lúc này đây đôi mắt ông ấy dán vào bầu ngực của tôi một cách trắng trợn, biểu cảm trên khuôn mặt như thể muốn đem tôi ra thịt ngay, mẹ kiếp cha già này đúng là lấn lướt ép buộc người khác quá mức mà, nhưng tôi lại không thể phản kháng hay chửi lại được, vì ông ta là đối tác quan trọng với Hoàng Kim, đến cả Phong từ nãy giờ cũng nhượng bộ ông ta mấy phần để được cái chữ ký trăm tỷ của ông ta. Chú Lâm nhìn tôi gật gật đầu, ý chú là bảo tôi sang đó, tôi đành nuốt cục tức xuống định đứng dậy thì cổ tay đã bị ai đó giữ lại rất chặt.
— Ngồi xuống đi.
Giám đốc bên Thăng Long chau mày không vui ra mặt:
— Hửm, cậu sao thế, không nể mặt tôi à?
— Giám đốc Trần thông cảm, người đẹp tôi không thiếu, nhưng cô ấy thì không được.
Ông ấy dựa lưng vào ghế bật cười một cái mới nói với Phong:
— Phụ nữ tôi thích trước giờ chưa từng không có được.
Phong cũng đáp lại ngay:
— Phụ nữ của tôi trước giờ chưa từng để người khác chạm vào.
Hai người đàn ông nhìn nhau chăm chăm, ánh mắt Phong kiên định không có vẻ nhún nhường, bàn tay nắm chặt tay tôi không buông.
Còn tôi, tôi cảm nhận được cái bảo vệ Phong vừa đem đến, cảm nhận ngữ điệu kia không quá lớn nhưng hàm ý khẳng định kia làm trái tim tôi bỗng chốc xốn xang mấy nhịp.
Giám đốc bên Thăng Long nhếch môi:
— Cậu trai trẻ, hợp đồng này có vấn đề, tôi không ký.
Sắc mặt chú Lâm tái đi, vội vàng nói:
— Giám đốc Trần đừng giận, tôi đã sắp xếp một tiết mục rất vui, bây giờ chúng ta bàn lại hợp đồng và đợi nhé.
Sự hống hách ngạo mạn hiện rõ trên khuôn mặt của ông ta, hai tay khoác lên ghế lộ cái bụng béo tròn, giọng nói đầy ý hăm dọa:
— Bảo cô ấy làm tôi vui vẻ thì tôi sẽ xem xét lại còn không thì…
Ông ấy nhún vai cười thâm hiểm, lúc ấy Phong chồm người lấy tờ hợp đồng xé ngay trước mặt ông ấy và mọi người, còn dõng dạc nói:
— Không cần, tôi không làm ăn với ông. Về.
Phong kéo tay tôi đi nhanh ra khỏi nhà hàng trong sự ngỡ ngàng của mọi người, giọng chú Lâm gọi phía sau:
— Giám đốc, giám đốc.
— Mẹ kiếp thằng ranh con, mày tưởng mày là ai mà thái độ thế hả, đừng mang mặt đến cầu cin tao nhé.
— Giám đốc Trần thông cảm cậu ấy trẻ người non dạ, giám đốc đừng giận..
— Cút, cút ngay.
Phong kéo tôi đi đến khi bên tai không còn nghe thấy tiếng họ nói chuyện nữa, cậu ấy mở cửa xe cho tôi vào rồi phóng xe chạy vù đi, tôi hốt hoảng nói:
— Chưa thấy chú Lâm lên xe.
— Có taxi là đủ.
Trong chiếc xe này, chỉ còn tôi và Phong. Điện thoại của Phong liên tục reo, màn hình hiển thị tên “An” nhưng cậu ta không nhấn máy. Tôi gói ghém cảnh báo:
— Điện thoại cậu reo kìa.
— Để nó reo.
Tôi cảm thấy một phần tại tôi nên hợp đồng mới bị hủy, nên tôi đã lên tiếng xin lỗi Phong:
— Xin lỗi cậu.
— Không liên quan đến cô. Dù sao, hợp đồng đã ký cũng không mang lại lợi nhuận.
— Nhưng nếu nhãn hàng của chúng ta được trưng bày ở đó, nó sẽ đạt được một sự chú ý cao hơn.
— Không đơn giản vậy đâu, nếu nó dễ dàng như thế, mọi nhãn hàng đều nổi tiếng rồi à?
Có một khoảnh khắc im lặng, sau đó, Phong hỏi:
— Muốn ăn gì?
— Tôi ăn bất cứ thứ gì cũng được.
Phong lái xe một đoạn và quyết định ghé vào một quán ăn, nơi chủ yếu phục vụ thịt bò. Tôi, chưa từng đến quán như vậy, không biết nên chọn món gì. Cuối cùng, Phong đã đảm nhận việc chọn món và đồ uống. Khi vào quán, điện thoại vẫn không ngừng rung, nhưng Phong không để ý một chút nào.
— Sao cậu không nghe điện thoại, có chuyện quan trọng không?
— Không quan trọng.
Tôi nghĩ tính cách của Phong có lẽ cũng do tôi. Chắc chắn cậu ta không muốn nói, vậy thì tôi không can thiệp. Ngồi đợi một lúc, nhân viên mang đồ lên. Có nhiều món như bò sốt, bò nướng, trải dài trên bàn. Phong lấy từng miếng cho tôi:
— Ăn cho đủ chất, muốn gì thì cứ nói, đừng ngần ngại.
Tôi đang thưởng thức món bò sốt ngon, vì thế tôi nói đùa:
— Ăn cậu có ngon không?
Sau khi nói xong, tôi nhận ra mình nói hớn, vội vàng ngẩng đầu lên và bị ánh nhìn của Phong khiến tôi ngượng ngùng giải thích:
— Tôi chỉ đùa thôi.
Không ngờ Phong đáp lại:
— Nếu muốn thưởng thức ẩm thực của tôi, cô phải đợi thêm ba tháng nữa, bây giờ không được.
Tôi nhanh chóng nói:
— Tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng hiểu lầm.
— Tôi thích hiểu lầm.
Không biết Phong nói đùa hay nói thật, nhưng khi lén nhìn anh ta, tôi cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Khuôn mặt của anh ta luôn khó đoán, đôi mắt sâu thẳm giống như mặt biển rộng lớn nhưng không có sóng. Dường như không thể đoán được điều gì đang chìm sâu dưới lòng đại dương đó.
Ăn no nê, Phong đưa tôi về. Trên đường về, không có chuyện gì để nói nên cả hai giữ im lặng. Cho đến khi đến nhà, thấy một chiếc xe khác đậu trước cổng. Chiếc xe ấy lại là của Đăng. Đến tìm tôi làm gì vậy? Lâu lắm rồi không gặp mặt. Đang nghĩ vậy, tôi không để ý Phong gọi tôi, cậu ta gọi lần thứ hai tôi mới tỉnh táo trở lại và hỏi:
— Cậu vừa nói gì?
— Cô ấy ở đâu vậy?
— À, không có gì, hôm nay cảm ơn cậu, thức ăn rất ngon, tôi về nhà đây.
Khi tôi bước xuống xe, cổng cũng vừa được mở, chị Châu đi ra đầu tiên, sau đó là Đăng và mẹ tôi. Thấy tôi, chị Châu gọi:
— Lệ, em về rồi, chị với anh Đăng đến tìm em.
Tôi cười trả lời chị Châu:
— Em đi công tác, chị anh tìm em có việc gì không ạ?
Tôi nói vừa nói vừa đi về phía chị Châu, cũng nhận ra sự thay đổi của chị ấy. Thường chị Châu thích diện đồ sang trọng và quyến rũ, nhưng hôm nay chị ấy lại mặc chiếc đầm suông và đi giày bệt. Liệu có phải chị ấy đang mang thai không?
— Gần đây anh chị không đến thăm em nhiều, hôm nay mới biết em đã làm con nuôi của bác chủ nhà. Chuyện vui như vậy mà em không nói gì với anh chị cả à?
— Em biết anh chị bận rộn nên không muốn làm phiền. À, còn đi siêu âm là sao, ai làm siêu âm vậy chị?
Chị Châu cười vui vẻ xoa xoa bụng:
— Chị có thai rồi, cả mẹ và bé đều khỏe. Chị đã thông báo cho ba mẹ rồi, họ rất mừng, mẹ còn nói tranh thủ lên thăm thêm nữa đấy.
Chị Châu mang thai là một tin vui, nhưng trong lòng tôi có chút lo lắng không rõ từ đâu. Tôi không thể ghen tỵ với chị ấy vì chị ấy vô tội, không biết gì về bí mật đằng sau người đang đầu ấp tay gối.
— Chúc mừng chị nhé.
— Hihi, em cũng phải tranh thủ đấy, hai tám tuổi rồi, phụ nữ có thai ở tuổi này thì để sau ba mươi tuổi là khó khăn hơn nhiều đấy.
— Dạ em biết rồi.
— Ừ, anh chị về nhé, hôm nào rảnh em mình nói chuyện nhiều hơn.
— Dạ, anh chị về.
Đăng nắm tay chị Châu và họ đi về phía chiếc xe. Đột nhiên, tiếng xe gầm rú kéo đến, chiếc xe lao thẳng lên lề đường, đèn xe chiếu thẳng vào mắt tôi, khiến tôi phải đưa tay lên che lại, đồng thời, tiếng va chạm mạnh vang lên, mọi người hét lên toàn bộ…