Lỡ một chuyến đò chương 1 | Gái độc không con
Một ngày mùa thu, lá vàng rơi rụm trên con phố, cũng là dịp kỷ niệm 4 năm ngày cưới của anh và cô.
Hôm đó, cô đã mua một chiếc váy hàng hiệu tuyệt đẹp, là chiếc váy đắt nhất mà cô từng sở hữu. Cô trang điểm cầu kỳ, tin rằng anh sẽ bất ngờ khi thấy cô.
Nhìn vào gương, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể xinh đẹp như vậy. Thực sự, suốt 4 năm qua, cô đã quên đi bản thân mình quá lâu. Nhớ lại thời gian ấy, cô cảm thấy hạnh phúc vì đã chọn đúng người, nhưng trong lòng, có một nỗi chua xót không rõ ràng…
Họ gặp nhau trong một ngày mưa thu, thông qua một người bạn của cô giới thiệu. Lúc đó, anh mới 30 tuổi nhưng đã làm trưởng phòng ở một công ty lớn. Còn cô, là sinh viên năm cuối tại trường Cao đẳng Y Hà Nội. Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp trong trẻo của cô. Cô có đôi mắt hai mí to tròn, sống mũi cao, đôi môi trái tιм xinh xắn nổi bật trên nền da trắng hồng.
Trời mưa không ngừng từng giọt, anh bị sốt xuất huyết mấy ngày nay, nhưng vẫn quyết rời bệnh viện để mua bó hoa hồng đẹp nhất, tặng cô vào ngày tròn 22 tuổi.
Khi nhìn thấy anh ướt nhẹp đứng trước cửa, mặt tái nhợt đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn không quên nở nụ cười hạnh phúc, đưa bó hoa hồng cho cô, anh nói:
– Chúc mừng sinh nhật em. Chúc em một đời an nhiên!
Cô rất xúc động, đôi mắt ướt nhòe nhìn anh, sau khi biết anh đang bị Ьệпh mà vẫn ngốc nghếch như vậy, cô mắng anh, mắng nhiều lắm vì lúc đó cô cảm thấy thương anh, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc vì anh thương cô. Cô vẫn nhớ cảm giác lúc đó, trái tιм như được ᵭ.ậ..℘ rộn ràng, cả buổi cứ lâng lâng như cái hồn nó bay mất. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được rung động, và anh đã chinh phục cô sau 3 tháng theo đuổi.
Sau một năm hẹn hò, anh đã đề nghị cưới cô. Lúc đó, cô mới ra trường, chưa có công việc ổn định nên cô không muốn kết hôn sớm. Cô đồng ý lấy anh do áp lực từ gia đình. Gia đình cô thuộc tỉnh lẻ, bố mẹ cô đều là giáo viên đã về hưu. Khi biết cô quen anh, bố mẹ cô rất hài lòng, và gia đình anh cũng tương đối ổn định. Cô cảm thấy vui vẻ vì có anh, nhưng vẫn cảm nhận một nỗi buồn khó nói, liệu có phải do thái độ xa cách của mẹ chồng không?
Đang đắn đo và suy nghĩ, giọng gọi lớn của mẹ chồng đột ngột làm cô giật mình tỉnh táo. Thì ra, cô đã làm dâu trong gia đình họ được 4 năm.
– Mấy giờ rồi mà chưa làm việc nhà, chuẩn bị cơm nước gì đấy? Đứng đó làm chi, vào phòng nhanh đi, đừng làm mất công tốt lên phòng để tránh việc làm nhà!
Cô nghe thấy chỉ biết cười mỉm nhạt, bởi đã quá quen thuộc với những lời mắng nhiếc như vậy. Mặc dù đã sống riêng với chồng được hơn một năm, nhưng mỗi lần bà đến vẫn không quên những chỉ trích, nghiệt ngã. Bà thường nói rằng gia đình họ không hạnh phúc vì đã cưới cô 4 năm mà chưa có thai. Cô, là một người phụ nữ, hiểu rõ niềm hạnh phúc của mình đến từ việc sinh con. Cô đã từng là niềm tự hào của gia đình với vẻ ngoan ngoãn và hiền lành. Mặc dù đã cố gắng hoàn thiện bản thân, nhưng ông trời đến bây giờ vẫn chưa ban cho cô niềm hạnh phúc làm mẹ. Nỗi đau này như một thứ ᵭộc, từng ngày phá hủy trái tιм của cô.
Cô thả mình một hơi, gấp gọn tờ giấy và đặt vào ngăn kéo, rời khỏi căn phòng. Mẹ chồng đã ngồi sẵn trên ghế, khuôn mặt bà tỏ ra tức giận. Nhìn thấy cô, bà thậm chí càng trở nên tức giận hơn. Bà dự định nói trước, nhưng cô đã lên tiếng.
– Dạ mẹ, mẹ mới qua ạ? Con xin lỗi, con đang bận trong phòng một chút.
– Cô bận cái gì mà lừa dối. Chẳng khác gì đứa con dâu vô dụng.
Bà nói xong liền liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, và nói:
– Cô tính đi đâu với bộ trang điểm như con cαʋe vậy?
– Mẹ? Hôm nay là ngày kỷ niệm 4 năm ngày cưới của chúng tôi, nên Huy nói tối nay chúng tôi sẽ đi ăn tối ạ.
Bà nghe xong liền bỉu môi nói:
– Thật ghê gớm, đi ăn tối à. Tôi hỏi cô này, cô làm vợ tôi, làm dâu nhà tôi 4 năm mà chẳng có thai đứa con nào, cô có lẽ phải xấu hổ. Cô thấy có lỗi không? Cô hàng xóm của con còn kết hôn sau cô 3 tháng mà giờ đã có con rồi đấy.
– Mẹ, chúng tôi đang cố gắng mà.
– Cố gắng? Năm nào cũng cố gắng, tiền của bỏ vào các loại thuốc thang mà đâu có kết quả gì. Người ta còn nói “cây ᵭộc không trái, gáι ᵭộc không con” đấy. Tôi chẳng biết cô sống như thế nào mà mãi chẳng có con, hay là trước khi cưới cô là loại gáι chẳng ra gì thế?
Mẹ chồng cô nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, dự định nói thêm điều gì đó, nhưng bóng dáng của con trai xuất hiện tại cửa, thái độ của bà thay đổi ngay lập tức, khuôn mặt trở nên nhẹ nhàng hơn khi nhìn thấy anh. Anh vừa bước vào nhà, câu chào đầu tiên là gọi tên vợ.
– Nhi ơi, anh về rồi đây.
Cả hai cặp đôi quay qua nhìn anh, anh nhẹ nhàng cười và nói:
– Ôi mẹ, mẹ vừa ghé nhà à?
Bà nở một nụ cười tươi rói:
– Ồ, vừa về đến nhà đã vợ vợ… mà thậm chí chẳng để ý đến mẹ anh đang đứng đây.
– Không có mẹ.
– Mẹ nghe nói tối nay hai đứa ra ngoài ăn tối kỷ niệm 4 năm ngày cưới. Nè, xem cái Nhi đi, hôm nay ăn mặc sang trọng thật đẹp. Như vậy mới hợp mốt thành phố khi sống ở đây.
Anh liếc mắt nhìn vợ, thấy cô trông xinh đẹp anh vui sướng, trong suốt 4 năm qua đây là lần đầu tiên anh thấy vợ như vậy. Anh đùa vui:
– Sướng nhất em nhé, có sự ủng hộ của mẹ thì còn gì bằng. Mai hai mẹ con cùng đi mua vài bộ váy kiểu này để mặc nè.
Cô không biết phải làm thế nào với mẹ chồng đang đứng trước mặt cô. Trước mặt chồng, bà luôn tỏ ra là người phụ nữ hiểu biết và tốt bụng, nhưng sau lưng, cô biết rõ bà từng chỉ trích cô như thế nào. Lúc này, cô chỉ biết mỉm cười và gật đầu, tỏ ra như một người phụ nữ may mắn. Nhiều người từng khuyên cô nên nói thẳng với chồng, nhưng cô hiểu chồng cô quá hiểu rõ tính cách của mẹ, và vì bà diễn xuất rất tốt, chắc chắn anh sẽ không tin lời cô. Trong tâm trạng hạnh phúc và biết ơn, cô tiếp tục cuộc sống với chồng, biết rằng anh luôn xem mẹ mình như người phụ nữ tuyệt vời nhất!
Sau đó, mẹ chồng vui vẻ ra về, trước khi đi, bà chúc vợ chồng cô có một bữa tối hạnh phúc. Chờ anh thay đồ, anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng sang trọng đã đặt bàn trước đó. Trên đường đi, anh liếc mắt nhìn vợ mình với ánh mắt tràn ngập tình yêu.
– Tối nay vợ đẹp lắm!
– Vậy còn ngày thường, vợ không đẹp hả?
– Không, ngày thường vợ cũng đẹp, nhưng bây giờ đẹp hơn. Chồng thích vợ ăn mặc kiểu này đấy.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh, không khí hạnh phúc tràn ngập không gian nhỏ. Nhìn chồng, cô cảm ơn ông trời đã cho cô gặp anh. Anh là người đàn ông tốt bụng và yêu thương, công việc ổn định, nhà mặt phố, đẹp trai và thu hút phụ nữ. Đặc biệt, trong suốt 4 năm cố gắng điều trị tìm kiếm thai nghén, anh không bao giờ mệt mỏi hoặc trách móc cô, ngược lại, anh luôn động viên và tin rằng một ngày nào đó con sẽ đến với vợ chồng mình. Người đàn ông như anh, trên đời này có lẽ rất hiếm. Nhưng càng vậy, nỗi đau trong tâm hồn cô càng trở nên nặng nề hơn. Cô biết rằng anh yêu thương trẻ con, mỗi khi anh nhìn thấy đứa trẻ, ánh mắt anh toát lên niềm khao khát. Anh là cháu trai trưởng nhà, con trai cả, trách nhiệm sinh con và giữ gìn dòng họ ngày càng trở nên nặng nề hơn. Cô muốn cuộc sống của người đàn ông này trở nên tươi sáng, hoàn hảo hơn… BỞI VÌ, ANH XỨNG ĐÁNG NHƯ VẬY!
Bữa tối hôm nay thật sự tuyệt vời và romantique, như lúc mới kết hôn lần đầu, khi Nhi chỉ mới 22 tuổi. Phòng khách ngập tràn hương hoa hồng, ánh sáng từ nến, hòa cùng giai điệu tình ca, đôi tình nhân hướng ánh mắt âu yếm về nhau. Mọi cử chỉ của Huy đều đơn giản nhưng tràn đầy tình yêu thương mãnh liệt. Qua 4 (không, là 5) năm, mọi thứ vẫn giữ nguyên vẻ đẹp thuần khiết của tình yêu đầu tiên. Cô nở một nụ cười tươi rạng như ánh nắng buổi sáng. Đáng tiếc, niềm vui ấy chấm dứt để nhường chỗ cho giọt nước mắt tuôn rơi. Bất ngờ, cô khóc, rút ra một tờ giấy từ túi và đặt trước mặt anh.
“ĐƠN XIN LY HÔN”
Bị shock, Huy nhìn cô với vẻ kinh ngạc, lông mày dày khẽ nhíu lại. Huy hoảng sợ hỏi:
– Nhi, đang có chuyện gì vậy?
– Anh Huy, chúng ta nên ly hôn.
– Ly hôn? Em đang đùa à?
– Bữa tối nay thật sự tuyệt vời, khoảnh khắc này thật sự hạnh phúc. Nhưng em không thể làm khổ anh nữa. Anh là người đàn ông tốt, còn em, chỉ là người phụ nữ vô dụng. Suốt năm năm rồi mà em chẳng thể mang lại đứa con nào cho anh. Em cảm thấy mình không xứng làm vợ anh. Sau khi ly hôn, anh có thể tìm một người phụ nữ khác, họ sẽ có những đứa trẻ đáng yêu.
– Ai nói anh cần phải có con? Anh chỉ cần em thôi, Nhi ạ. Trẻ con phiền lắm, chúng ta có thể sống mà không cần chúng đâu.
– Anh đừng dối lòng nữa Huy, rõ ràng anh cũng yêu thương trẻ con. Em biết anh nói những lời đó chỉ để an ủi em thôi.
Anh tức giận nhìn cô, nhìn rất lâu trước khi khuôn mặt trở nên bình thản hơn. Anh nhẹ nhàng cầm tờ đơn ly hôn trong tay, xé làm đôi trước mặt cô, đơn ly hôn rơi xuống đất. Hai người cứ như vậy nhìn nhau, nước mắt của cô tuôn rơi, mắt anh cũng đỏ hoe vì đau đớn.
– Chẳng bao giờ có cuộc ly hôn nào xảy ra cả. Hãy tỉnh táo lại, Nhi. Chẳng lẽ em đánh giá thấp tình cảm của chúng ta sao?
– Anh Huy…
– Em đừng nói nữa. Em xem, bữa tối nay đã bị em phá hủy rồi đấy. Mọi thứ đang rất tốt đẹp. Còn chuyện sinh con, đó không phải là lỗi của em. Chúng ta chỉ cần thêm thời gian. Bác sĩ nói chúng ta đều bình thường, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, con nhất định sẽ đến. Em tin vào anh, phải không Nhi?
– Em…
– Tin anh đi.
– Được!
Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng. Tình yêu của anh dành cho cô, chắc chắn sẽ khiến nhiều người phải ghen tị. Giả như ông trời có thể ban cho họ một đứa con, họ sẽ là một gia đình hạnh phúc! Sáng sớm hôm sau, Huy có dự án quan trọng, nên anh phải đi làm từ sớm. Cơm nước cô đã chuẩn bị xong nhưng anh lại chẳng kịp ăn. Sau khi dọn dẹp nhà cửa, cô lại bắt đầu làm việc bán hàng online. Mặc dù đã tìm được việc sau khi tốt nghiệp, nhưng cô chỉ làm được hai năm đầu, sau đó Huy đề xuất cô nghỉ việc vì lo lắng cô vất vả và muốn cô tập trung vào việc sinh con. Do đó, nguồn thu nhập chính của cô là bán hàng online, làm đại lý bán mỹ phẩm cho một công ty nổi tiếng. Dù chỉ là cộng tác viên, nhưng vì đam mê bán hàng, cô đã đạt được doanh số bán hàng đáng kể. Mỗi tháng, thu nhập của cô cũng khá ổn định, giúp cô không phải phụ thuộc hoàn toàn vào lương của Huy, anh dành lương chủ yếu cho các kế hoạch lớn và tiết kiệm cho tương lai.
Sau khi gửi hàng xong, cô nhận được cuộc gọi từ anh thông báo rằng anh đã để quên tài liệu ở nhà. Cô liền nhanh chóng mang theo tài liệu và đến công ty của chồng. Đây là lần đầu tiên cô đến công ty của chồng sau 4 năm kết hôn, điều này khiến cô cảm thấy hồi hộp.
Khi bước vào sảnh, không ai biết cô là ai, nên cô hỏi lễ tân để được chỉ dẫn. Sau khi giới thiệu, mọi người bắt đầu để ý đến cô hơn, như thể đang đánh giá một điều gì đó.
– Vậy chị đợi em gọi anh Huy xuống ạ. Chị cứ ra ghế ngồi chờ.
– Cảm ơn cô.
Chưa đầy 5 phút sau, chồng cô xuất hiện và mọi cử chỉ của anh đều dành cho cô, thu hút sự chú ý của mọi người.
– À, trưa nay anh có ăn cơm ở nhà không?
– Chắc là không, anh trưa nay có lịch họp với đối tác.
– Vậy anh làm việc đi, em về trước.
– À, Nhi này.
– Sao anh?
Anh rút ra một tấm thẻ ATM từ ví và đưa cho cô, sau đó nhìn xung quanh trước khi nói:
– Bữa nay em rảnh thì mua mấy chiếc váy giống hôm qua em mặc đi. Cũng đổi váy này đi, anh thấy cũ rồi.
Anh chăm sóc cô, nhưng sao cô cảm thấy nặng lòng thế này? Ánh mắt của anh có lẽ đang xấu hổ với đồng nghiệp về cô à? Chiếc váy này vẫn mới mà, cô chỉ mặc một lần thôi mà. Cô gật đầu và nhận chiếc thẻ từ tay anh. Cô cảm thấy không cần dùng thẻ, nhưng cô không muốn tạo ra đôi co giữa đám đông.
Khi cô quay người để đi về phía cửa, những lời thì thầm từ phía sau cô rõ ràng đến tai cô.
– Vợ anh Huy xinh quá các chị nhỉ? Nhưng ăn mặc hơi quê một chút.
– Ừ, cô Ly kia chỉ được cái xinh thôi, chẳng thể so sánh với vợ anh ấy. Nếu cô ấy chăm sóc bản thân một chút, chắc cô Ly kia sẽ không làm mất điểm như vậy đâu.
Cô dừng lại trong chốc lát, tự hỏi cô Ly mà mọi người nhắc đến là ai? Liệu cô Ly có quan hệ gì với chồng cô không?