Lỡ một chuyến đò chương 10 | Những ngày đen tối

19/12/2023 Tác giả: Hà Phong 323

Phía trước khi anh rời sân bay, bà luôn bảo anh yên tâm, vì mẹ con cô ở nhà đã có bà lo. Tuy bà nói ngọt ngào, nhưng sau khi anh rời đi, thái độ của bà lại thay đổi đột ngột. Giọng nói nhỏ nhưng đủ để cô nghe thấy.

– Đẻ cũng không biết đẻ giờ còn bày đặt làm nũng ăn vạ, ngày xưa bà đây gánh nước đến ngày đẻ đã đếch ai giúp. Đúng là nhà vô phúc mới đi rước thứ đàn bà vô dụng.

Nghe bà nói vậy, cô cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nhận ra bản tính giả dối của bà vẫn không thay đổi. Tuy nhiên, cô quyết định để bà nói chán, và công việc của cô bây giờ là chăm sóc bản thân mình.

Ở nhà, cô nhẹ nhàng thực hiện những công việc nhẹ nhàng, tập trung nghỉ ngơi nhiều hơn ở phòng của hai vợ chồng ngày xưa. Chiều đó, khi đang nằm, em dâu cô gõ cửa:

– Chị Nhi, em vào được không?

– Ừ, em vào đi.

Phượng mang theo cốc nước cam và nói:

– Sáng giờ em sang nhà mẹ em ăn cỗ, và vì bận công việc ở cửa hàng nên em không ở nhà lâu.

– Ừ, thì có gì chồng em đâu?

– À, chồng em bận công việc, em có còn đang chưng bị bánh mỳ ác, nếu chị muốn ăn thì em mang qua cho.

Cô nhìn Phượng với ánh mắt buồn bã, nhớ lại bữa gặp bà, và nhận ra gà ác mang về cũng là do con dâu của bà không ưa thích. Cô cười nhạt:

– Không, chị không ăn đâu. Em để đó cho chồng em ăn.

– Chị bảo vậy đó, em đâu có ép chị ăn.

Cô quay đầu điều chuyển chủ đề:

– Hôm nay em đi siêu âm, em thấy thế nào?

– Ý bác sĩ thì bảo mọi thứ đều ổn. Em hỏi bác sĩ giới tính của em bé, nhưng bác sĩ nói chưa thể xác định rõ lắm. Em đang lo lắng lắm đấy chị.

Cô nở một nụ cười nhẹ:

– Đứa bé sẽ khỏe mạnh, đừng lo quá nhiều. Mà sao chú thím em không thấy đến?

– Chú đi công tác xa, hình như có một chuyến gì đó.

– Vậy à, chúc chú công tác suôn sẻ. Có gì em sẽ giữ gìn sức khỏe, chờ chú về.

Phượng nói xong rồi nói:

– Thôi chị, em đi đây. Nếu có gì chị cứ gọi em.

Cô gật đầu và nói cảm ơn. Sau khi em dâu đi, mẹ chồng cô bước vào và nói:

– Gớm, cô lấy được con trai tôi là hạnh phúc bấy lâu. Tôi còn lo sợ cô bám chặt lấy nó không buông này. Cô thấy có ai như nhà tôi không? Chưa đầy một năm mà không chưa đẻ đứa nào, người ta cưới vợ mới cho con họ rồi.

Cô thở dài, không quan tâm đến những lời của bà. Từ khi chồng cô rời đi, cô đã quyết định bước chân vào địa ngục trần gian một lần nữa. Ở trong ngôi nhà này, có bố chồng là người tử tế, còn lại mọi thứ đều bạc bẽo.

Ngày thứ 4 ở nhà chồng, cô có lịch hẹn khám với bác sĩ và mẹ chồng đưa đi. Sau khi khám xét, bác sĩ cho biết mọi thứ đều ổn định và không còn vấn đề gì phức tạp. Cô rất biết ơn và cảm ơn bác sĩ.

– Dạ vâng, em cảm ơn bác sĩ.

– Nhưng em vẫn phải duy trì chế độ ăn uống và nghỉ ngơi đều đặn, không nên chủ quan.

– Dạ vâng ạ.

– Kia là mẹ chồng của em đúng không?

– Dạ, đúng ạ.

– Em sức khỏe tốt đấy, nay có mẹ chồng đưa đi khám là tốt nhất rồi đấy.

Sau khi khám, cô cười trừ và khi bước ra cửa phòng khám, nghe thấy bà đang nói chuyện điện thoại:

– Con yên tâm đi. Mẹ ở nhà bồi bổ cho nó đâu có thiếu thứ gì. Mà nó khoảnh ăn lắm con ạ, mẹ ép ăn mà có chịu ăn đâu. Khổ ghê ấy.

– Ừ ừ, thế nhé. Cứ yên tâm, mẹ lo cả rồi. Đây này, mẹ còn đang đưa nó đi khám thai đấy.

Bà tắt điện thoại, quay lại nhìn cô, mặt bà bình thản, không thể cảm nhận được sự xấu hổ hay ngượng ngùng nào.

– Ơ thế khám xong rồi à?

– Dạ vâng.

– Đợi chút, tôi vào hỏi bác sĩ xem thế nào.

Bà hỏi bác sĩ về tuần thai của cô và cả giới tính của thai nhi. Bác sĩ nhìn cô, cô gật đầu và bác sĩ tiết lộ:

– Dạ, em bé giống mẹ ạ.

Khuôn mặt bà phản ánh vẻ thất vọng, có lẽ bà vẫn hy vọng làm sao đó. Bà quay đi mà không nói gì, không có sự xấu hổ hay ngượng ngùng.

Mấy ngày chồng đi công tác, cô ít nhận được cuộc gọi hay tin nhắn. Cô nghĩ có thể chồng bận rộn, nhưng cũng không thể hiểu tại sao không nhắn tin một cái. Sáng sớm, mẹ chồng gọi cô dậy và chỉ trích:

– Mấy giờ rồi mà cô còn ngủ? Dậy giặt quần áo với quét dọn đi chứ. Mấy hôm trước cô động thai, tôi đã nhượng nhịn, bác sĩ cũng nói thai khỏe rồi thì cô nên dậy mà làm. Tôi đưa cô về để làm dâu chứ không phải để làm người hầu.

– Mẹ, có gì mẹ bảo con từ từ, mẹ không cần nói nặng lời thế đâu ạ.

– Cái ngữ cô không quát vào mặt thì cứ ì ra đấy.

Bố chồng cô từ dưới đi lên và hỏi:

– Cái gì mà mới sớm ra bà đã oang oang lên thế?

– Ông xem con dâu ông ấy, rõ ràng là cố tình giả vờ để tôi như con ngốc phục vụ nó.

– Bà mong nó có bầu, giờ nó có bầu nhưng lại động thai, bà nghỉ ngơi một chút thì đã làm sao.

– Úi dời, bầu cái con vịt thì làm ăn gì được. Vịt mai sau cũng bay về nhà người ta thôi, không chừng lại vô tích sự giống con mẹ.

Cô nghe bà nói như vậy mà cô giận run người. Bà quá đáng, con cô chỉ là đứa bé chưa chào đời, tại sao bà lại nói những lời như vậy. Cô không thể kìm chế được nữa và nói thẳng với bà.

– Bố xem mẹ nói như vậy được không ạ? Nếu mẹ cảm thấy ngay từ đầu không ưa con, mẹ có thể để con ở nhà của con để con tự chăm sóc. Con kêu mẹ qua đây để cho mẹ sẽ ทɦụ☪ thế ạ. Con của con cũng là con của con trai mẹ, đứa bé này không có Ϯộι.

Bà nghe xong tức đỏ mặt chỉ thẳng tay vào mặt cô mà đay nghiến.

– Cô ʇ⚡︎ự hào cô có ăn có học mà cô nói được những lời vậy hả? Cô thử hỏi cả thế giới này xem có người con dâu nào cãi mẹ chồng nhem nhẻm vậy không?

– Vậy con cũng hỏi mẹ, mẹ thử hỏi xem có ai chấp nhận được những lời mẹ vừa nói không ạ?

Bà bất ngờ giáng mạnh một bạt tai xuống mặt cô rồi quát:

– Cô, cô cút ra khỏi nhà tôi.

Bố chồng cô thấy vậy lên tiếng:

– Im, im hết lại đã.

– Đấy ông xem, ông sáng cái mắt ông ra chưa, nhà này đúng là vô phúc, vô phúc!!!

Cô ngước mắt nhìn ông, hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi nói:

– Bố, con xin phép bố cho con ra ngoài một lát ạ. Con nghĩ mẹ cũng đang không muốn nhìn mặt con.

Ông khẽ gật đầu, cô bước chân đi xuống lầu, vừa đi vừa khóc như một đứa trẻ, bao nhiêu uất ức tủi thân dâng trào.

Sau khi cô đi rồi thì em dâu cô mới mắt nhắm mắt mở ra khỏi phòng hỏi:

– Có chuyện gì thế bố mẹ? Mẹ, sao mẹ khóc à?

– Không có gì đâu. ( ông trả lời)

– Ông lại còn bao che cho nó, thứ con dâu hỗn hào, ở nhà bố mẹ không biết dậy con mới vậy.

– Mẹ nói con ấy ạ?

– Mẹ nói cái con Nhi ấy. Chứ cứ như con thì mẹ có gì mà chê trách.

– À, thì ra mẹ vừa cãi nhau với chị Nhi. Mà chị ấy chẳng hiểu ăn ở kiểu gì mà toàn làm mẹ bực bố ạ. Chứ con thấy mẹ tuyệt vời lắm ấy chứ.

Ông thở dài không nói gì rồi nhìn ra cửa. Ngoài kia, cô bước đi trên con đường tấp nập, cái lạnh giá mùa đông không bằng sự lạnh giá trong tâm hồn cô. Từng dòng người hối hả lướt qua nhau, cảm giác cô ᵭộc lạnh lẽo bao phủ toàn thân cô, ngón tay bất chợt nổi lên hồi run rẩy. Vô thức cô đưa tay đặt lên chiếc bụng nhỏ, ở nơi đó có một điều kỳ diệu khiến cô phải mạnh mẽ. Nhưng hôm nay, cô thật sự rất buồn, rất rất buồn…

Bất chợt, có một chiếc xe dừng lại chiếc mặt cô, theo phản xạ cô quay đầu về hướng chiếc xe, kính xe từ từ hạ xuống, bên trong là khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, người đó cất lời:

– Cô lên xe đi.

– Là anh, Hoàng Anh Dũng?

– Trời lạnh này mà cô cứ ăn mặc phong phanh như đứa dở dở ương ương đi tгêภ đường thế hả?

Chẳng biết người ta chê cười mình hay quan tâm mình nữa nhưng mà công nhận giọng nói này thật êm tai, lại vô cùng ôn nhu, phảng phất chút ấm áp khiến người nghe thoải mái. Giữa tâm trạng rối bời thế này, không hiểu vì cái gì mà nhìn thấy anh ta cô lại thấy an lòng. Rồi cô lại ʇ⚡︎ự trách mình điên rồi sao? Cho dù lúc này muốn tìm cảm giác an toàn thì người cô nghĩ đến phải là chồng mình mới đúng. Cô khẽ thở dài đáp:

– Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không muốn làm phiền người lạ.

– Làm sao mà ngay cả tất chân không đi?

Cô hơi sững sờ, vô thức nhìn xuống chân mình, đã không đi tất chân lại còn dép cũng đi cọc cạch mỗi bên một chiếc. Ngay lập tức cô cảm thấy mất ʇ⚡︎ự nhiên, có chút xấu hổ nữa. Chưa để cô lên tiếng thì anh đã nói:

– Lên xe đi, cô định đi bộ với bộ dạng này sao?

– Anh…tại sao lại ở đây?

– Duyên!

– Duyên?

– Phải, có duyên thì ắt sẽ gặp.

– Anh đừng đùa nữa. Anh kêu tôi lên xe, anh muốn đưa tôi đi đâu?

Thấy cô toát lên vẻ đề phòng, anh khẽ cười nhẹ rồi cũng không nói lời nào nữa, lập tức xuống xe đứng trước mặt cô. Hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề, một thân bộ âu phục cao cấp, tay đeo đồng hồ mạ vàng, chân đi giày da, mái hớt lên theo kiểu tổng tài. Tгêภ người lại còn tỏa ra hương thơm dịu nhẹ rất mê hoặc. Vô thức cô lùi lại về phía sau vài bước, đúng lúc đó điện thoại trong túi áo cô reo lên, cô vội vàng cúi xuống nhìn dãy số tгêภ màn hình rồi bấm nút nghe.

– Con nghe đây mẹ.

Ở đầu dây bên kia, mẹ cô vừa nói vừa khóc, có vẻ như tâm trạng bà đang rất Һσα̉пg ℓσα̣п.

– Nhi ơi, bố con đang ở viện Bạch Mai rồi, con rảnh không ra luôn nhé.

– Bố làm sao mà ở viện Bạch Mai hả mẹ?

– Bố con bị rắn mang hoa cắm, nhưng chủ quan không nói cho ai biết. Mãi đến đêm bị sốt với nôn mửa thì mới bảo mẹ. Đưa xuống Ьệпh viện tỉnh thì họ giới thiệu lên ngay Hà Nội.

Cô nghe xong hoảng đến nỗi sắp rơi chiếc điện thoại xuống đất, nghẹn ngào hỏi lại mẹ:

– Thế bác sĩ bảo sao mẹ? Mẹ có cầm theo nhiều tiền không?

– Mẹ cầm có 20 triệu thôi, nhưng mà con cứ vào viện đã rồi tính sau.

– Dạ mẹ, vậy mẹ chờ con, con tới ngay đây.

Cúp điện thoại xong cô định bắt taxi thì chợt thấy người đàn ông này vẫn đứng trước mặt mình, run quá cô nói:

– Anh chở tôi tới Ьệпh viện được không?

– Được. Cô lên xe đi.

Tгêภ đường đi cô cứ liên tục rơi nước mắt, anh không nói câu nào chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn cô rồi thở dài đưa cho cô chiếc khăn tay.

– Cảm ơn anh.

– Có chuyện gì thì cô cứ bình tĩnh, cô khóc cũng đâu giải quyết được gì. Hơn nữa cô cũng phải nhớ đến con cô nữa.

– Tôi lo bố tôi có mệnh hệ gì.

– Bố cô bị làm sao?

– Rắn cắn.

– Cô học ngành y cũng hiểu mà, rắn cắn bây giờ chỉ cần truyền huyết thanh là mọi thứ sẽ ổn. Cô yên tâm đi.

– Anh làm như đơn giản lắm ấy.

Cô biết anh nói vậy cũng chỉ để trấn an cô thôi nhưng giờ đây thực sự lúc này cô chẳng thể kiểm soát được lời nói. Tới Ьệпh viện cô vội vàng chạy thẳng vào trong, thậm chí còn quên nói lời cảm ơn với anh. Mẹ cô và bác cả nhà cô đang ngồi chờ ở hành lang Ьệпh viện, bố cô vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu. Mặc dù trong lòng đang rất lo lắng nhưng cô vẫn phải không ngừng động viên mẹ mình. Lúc sau bác sĩ cũng bước ra, đầu tiên là trách người nhà sao để thời gian lâu như vậy, mẹ cô vừa khóc vừa trình bày làm cô cũng khóc theo. Bác sĩ bảo bố cô cần truyền huyết thanh gấp. Số tiền hai mươi triệu mẹ cô mang vừa đóng viện phí với mua huyết thanh nhưng vẫn còn thiếu.

– Để con về nhà lấy tiền.

– Anh Tú có mang theo tiền không, cho em vay tạm, về quê em gửi anh ạ.

– Tôi không có thím ạ, tôi mang có 2 triệu phòng có việc gì thì tiêu thôi.

– Mẹ, bác Tú không có đâu. Để con về nhà lấy, con vẫn còn tiền ở nhà mà.

– Ừ thế thì cho mẹ vay tạm.

Cô bắt taxi về nhà, vừa bước chân tới cửa chẳng ngờ mẹ chồng cô đã oang oang nói:

– Sao mày không đi luôn đi, mày còn về cái nhà này làm gì nữa? Tao vừa gọi cho thằng chồng mày rồi ấy.

Lúc này cô cũng chẳng chấp nhặt bà đâu, cô không thèm quan tâm tới bà nữa, việc gấp là cô phải lên tầng lấy chìa khoá nhà rồi cầm tiền tới Ьệпh viện chữa Ьệпh cho bố. Cô bước tới cầu thang thì mẹ cô chặn lại.

– Tao nói mày cút, mày điếc à?

– Con về lấy chìa khoá nhà con rồi con sẽ đi ngay. Mẹ yên tâm đi.

– Nhà nào là nhà của mày. Nhà đó là do con trai bà hết hơi làm lụng mới có. Mày ngồi chơi xơi nước đòi hưởng không à?

– Con đang có việc gấp, xin mẹ tránh ra ạ.

– Á à, mày còn dám thái độ với tao. Động nói là động chảy cái nước đái chó ra ấy.

Uất ức £êղ đỉภђ điểm nhưng cô vẫn cố gắng mặc kệ len qua bà để bước lên phòng. Chẳng ngờ chìa khoá nhà cô để túi áo trong tủ đã không thấy đâu. Cô liền quay qua nhìn bà đang đứng ngoài cửa, cô hỏi:

– Mẹ có cầm chìa khoá nhà con không ạ?

– Tao có nhưng mà tao cầm chìa khoá nhà của con tao.

– Mẹ cho con xin lại.

– Tao không cho mày xin lại. Chồng mày lúc đi có gửi gắm mày ở nhà tao, nên vì vậy khi nào chồng mày về tao sẽ đưa.

– Con đang có việc gấp, con xin mẹ cho con xin lại.

– Tao nói tao không đưa.

– Vậy mẹ cho con xin lại số vàng mẹ nợ con.

– Mày, mày vừa nói gì?

– Số vàng mẹ nợ con từ ngày cưới tới giờ, mẹ cho con xin lại.

– Chồng đi vắng mày đòi vàng làm gì? Đi cho trai à?

– Bố con đang nằm viện cần tiền gấp, nếu như mẹ không đưa con chìa khoá thì trả lại con số vàng đó để con đi bán.

Cô cứ tưởng khi nói vậy thì chí ít ra bà vẫn còn có tình người. Nhưng không, bà đáp một câu xanh rờn:

– Mày lấy chồng rồi thì sống là người nhà này, ૮.ɦ.ế.ƭ làm ma nhà này. Con gáι lấy chồng như bát nước đổ đi nên không có phận sự gì mà lo cho nhà đẻ. Bố mày Ьệпh thì có em trai mày lo. Không liên quan tới mày.

Nghe bà nói mà cô ức đến run người, vô thức cô siết chặt tay lại để kìm nén, nếu không như vậy cô sợ khi đó cô không biết sẽ làm ra những chuyện gì.

– Bố mẹ con mãi mãi là bố mẹ con, con đi lấy chồng hay không đi lấy chồng thì con vẫn sẽ lo cho bố mẹ mình đầy đủ. Còn bây giờ bắt buộc mẹ phải đưa chìa khoá hoặc vàng trả con.

– Tao không đưa đấy, mày làm gì được tao? Hay là mày định ᵭάпҺ tao, ᵭάпҺ đi, ᵭάпҺ đi này.

Cô cười nhạt nhìn bà rồi từ từ lôi trong túi chiếc điện thoại dơ ra trước mặt, bình tĩnh nói:

– Con biết mẹ sẽ nói những lời như vậy mà nên con đã phải chuẩn bị trước rồi. Con đã ghi âm lại hết những lời mẹ vừa nói, mẹ đừng dồn ai đó vào mức đường cùng mẹ ạ. Mẹ nghe câu “ lành làm gáo, vỡ làm muôi” chưa? Nếu như đoạn ghi âm này mà lộ ra ngoài, con không biết mọi người sẽ nghĩ gì về mẹ. Đặc biệt là ông bà thông gia đáng trân trọng của mẹ ấy ạ.

Bà nghe cô nói thế tức đỏ mặt chỉ tay nói:

– Mày, mày được lắm con khốn пα̣п. Xem ra tao đã quá coi thường mày rồi. Đưa điện thoại cho tao.

Cô bước lùi chân lại, thấy tiếng động thì bố chồng cô cũng chạy sang hỏi:

– Có chuyện gì thế?

– Bố ạ.

– Ơ Nhi, con về khi nào thế?

– Con vừa về bố ạ.

– Hai mẹ con có gì từ từ nói lại với nhau.

– Dạ vâng ạ. Con đang bảo mẹ cho con xin lại chìa khoá nhà bố ạ.

Cô liếc mắt nhìn bà, bất đắc dĩ bà phải lôi trong túi áo khoác ra chiếc chìa khoá rồi ném mạnh xuống đất.

– Tôi nhỡ tay, cô nhặt lên đi.

Nhặt xong chìa khoá rồi cô xin phép bố chồng một câu rồi rời khỏi, ông nheo mắt hỏi bà:

– Bà lại làm gì nó mà nó khóc sưng cả mắt thế? Với nó đang vội gì à?

– Đúng là nhà vô phúc!

Về đến nhà lúc mở chiếc két ra cô mới cứng đờ người khi trong két chỉ còn vỏn vẹn 5 triệu đồng mà trong khi đó cô nhớ mới đầu tháng cô bỏ trong đó 40 triệu đồng cơ mà. Chưa kể những khoản tiền trước đó, tính sơ sơ cũng phải hơn trăm triệu. Vậy rốt cuộc số tiền đó đâu? Cô vội vàng bấm máy gọi cho chồng, cuộc gọi liên tục đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Mãi sau hồi tới cuộc gọi thứ tám thì mới có người nghe.

– Alo vợ, anh nghe đây.

– Anh, số tiền vợ chồng mình để trong két, anh có cầm không?

– Ừ, em hỏi làm gì ấy?

– Bố đang nhập viện cần tiền gấp.

– Bố em hay bố anh?

Cô sững sờ trước câu hỏi của anh, anh còn chưa kịp hỏi bố bị làm sao, cái anh quan tâm vẫn là bố của anh hay bố của cô. Cô hững hờ trả lời:

– Bố của em cũng là bố vợ anh.

– À thế à? Bố bị làm sao hả em?

– Bố bị rắn cắn, đang cần tiền gấp để truyền huyết thanh. Mẹ có mang tiền nhưng không đủ. Số tiền kia anh có lấy không?

– Hôm đi vội quá anh quên không bảo em. Số tiền đó anh tạm thời đầu tư vào công trình nên là…. nhưng em yên tâm, cuối tuần này anh về sẽ mang đủ về mà.

– Vậy giờ em lấy tiền đâu để chữa cho bố?

– Em vay tạm ai đi, hoặc em sang xin lỗi mẹ rồi vay mẹ ấy.

Anh dứt lời, cô thất vọng tắt máy. Chưa bao giờ cô lại thấy thất vọng với người chồng này đến như vậy.

Cô gọi điện vay những người cô quen với Nhung dồn lại được 30 triệu đồng. Nhưng khi đến bệnh viện, cô nghe mẹ nói toàn bộ số tiền còn thiếu đã có bạn cô thanh toán. Cô ngớ người hỏi lại:

– Bạn con á mẹ?

– Ừ, cậu ấy bảo là bạn con mà, con có việc nên nhờ đến thanh toán hộ.

– Thế anh ta đâu mẹ?

– Vừa mẹ thấy ai gọi hình như có việc gấp gì đó nên xin phép đi rồi.

Cô ngoái nhìn về phía hành lang ra sân bệnh viện, mẹ cô nói tiếp:

– À cậu ấy dặn mẹ đưa cho con cái này.

Cô cầm túi hạch mẹ đưa, bên trong là một đôi dép màu hồng và một đôi giày bệt nhìn rất đẹp.

Bài viết liên quan