Lỡ một chuyến đò chương 12 | Chúng ta ly hôn đi

19/12/2023 Tác giả: Hà Phong 397

Nghe những lời này, đầu óc cô quay cuồng, uất ức dâng cao khiến cổ họng cô nghẹn đắng. Trong lúc cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chồng cô lên tiếng trước:

– Mẹ vừa nói gì cơ?

– Tao nói con vợ ngoan hiền của mày đã xấu người còn xấu cả nết, nhà tao 3 đời chưa có cô con dâu nào ăn cắp trắng trợn như thế.

Vâng, bà nói cô xấu sao bà không soi gương nhìn lại cái bản mặt bà xem đã bằng một phần cô chưa?

– Mẹ, có gì mẹ nói rõ ra xem nào, vợ con nó làm gì mà mẹ bảo thế?

Lúc này em dâu cô lên tiếng:

– Anh Huy, vợ anh lấy trộm cái lắc tay 5 chỉ của em đó ạ.

– Này Phượng, em ăn liều thì được chứ đừng nói liều như vậy (cô đáp)

– Ngày nay cô giúp việc nói chị có qua nhà đúng không?

– Phải. Tôi về lấy quần áo và đồ đạc của tôi.

– Rồi chị tiện tay lấy luôn cái lắc tay của tôi.

– Tôi không có lấy. Bằng chứng nào cô nói tôi lấy.

– Lắc tay tôi để phòng tôi, mà phòng tôi đối diện phòng chị, cửa phòng không khoá, chị nghĩ có ai khác ngoài chị. Mà ở trong nhà người thiếu tiền bây giờ nhất là chị vì chị mới phải chi trả tiền viện phí cho bố mình. Người ta nói trong lúc túng quẫn thường hay làm liều.

– Này Phượng, tôi nói cô biết, mặt cô cũng xinh đẹp đó nhưng cái suy đoán của cô không giống với một con người. Nhà tôi nghèo hơn nhà cô đấy nhưng bố mẹ tôi luôn dậy dỗ tôi sống đàng hoàng và tốt bụng. Còn tôi không biết người giàu như cô sống như nào mà lại có thể dễ dàng ngậm mắm phun chửi người vậy hả?

Phượng nghe xong tím tái mặt mày giận đến run người, cô ta cố gắng kiềm chế quay qua nói với mẹ chồng mình.

– Mẹ xem, chị ta vừa ăn cắp vừa la làng kìa. Ôi con tức ૮.ɦ.ế.ƭ mất mẹ ơi.

Bà thấy vậy chỉ tay thẳng mặt cô mà nói:

– Cái con khốn này, mày nói ai không giống con người? Mày vừa ăn cắp mày vừa la làng đó à? Mày biết điều trả lại con dâu tao, đàng hoàng không muốn lại muốn tao phải cҺửι à?

– Có bao giờ mẹ ʇ⚡︎ử tế với con đâu.

– Thằng Huy, đấy mày xem con vợ mày đi.

– Im…im hết lại đã… có gì ngồi xuống nói chuyện (Huy quát)

Lần đầu thấy Huy lớn tiếng khiến bà lẫn Phượng đều ngạc nhiên nhìn nhau. Cô nhìn Huy, uất ức khiến đôi mắt đỏ sọng trong nước mắt.

– Em không có lấy, em thề em không có lấy. Em không lấy thì em chẳng có gì mà nói sất.

Nói rồi cô bước thẳng về phía trước thì mẹ chồng cô kéo tay lại nói:

– Cô chưa trả lại ʋòпg cho cái Phượng thì cô không được đi đâu hết.

– Mẹ cứ khăng khăng con lấy của nó, vậy thì mời mẹ đưa ra bằng chứng hay chứng cớ gì để chứng minh đi ạ. Đến luật pháp làm việc còn cần tới chứng cứ đó mẹ. Nếu mẹ và nó vẫn cứ nói liều như vậy thì con sẽ mời côпg αп vào làm việc điều tra cho rõ, khi đó cái Ϯộι ʋu ҟҺốпg người khác cũng không nhẹ đâu ạ.

– Mày dám đe dọa tao đấy à? Mày đừng tưởng tao không giám.

Phượng nghe cô nói thế ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi, còn bà thì vẫn kiên quyết lắm, bà hỏi lại Phượng:

– Mày có chắc nó lấy không?

Phượng nhìn cô ngập ngừng trả lời:

– Tất nhiên là con chắc ạ.

– Thế thì việc chó gì phải sợ, 5 chỉ vàng cũng đủ Ϯộι cấu thành Ϯộι phạm rồi. Quả này cho nó ૮.ɦ.ế.ƭ mẹ nó luôn.

Cô bình tĩnh nhìn bà cười nhạt đáp:

– Con chỉ sợ cô con dâu yêu quý của mẹ không ngóc đầu lên được thôi, cái Ϯộι vu oan giá họa cho người khác chắc không đơn giản.

– Chị nói ai vu oan giá họa cho chị.

– Cô làm gì tâm cô ʇ⚡︎ự biết. Cái gì cũng một vừa hai phải thôi, có khốn пα̣п thì đừng khốn пα̣п hết phần thiên hạ như thế.

Cô vừa dứt lời thì một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt cô, cô tròn xoe mắt nhìn mẹ chồng mình, đây là lần thứ hai bà thẳng taγ tάt cô rồi. Huy thấy vậy chạy tới ôm cô vào lòng rồi nói:

– Mẹ, Phượng, hai người về đi.

– Huy. Con đuổi mẹ đó à.

– Hai người về đi.

– Gớm đấy, mang thai nó vất vả rồi đẻ nó đau như muốn ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại, nuôi nó khôn lớn, giờ nó có vợ, có nhà riêng nó đuổi mình về.

– Mẹ có khúc mắc gì con sẽ nói với mẹ sau, còn việc ngày hôm nay chưa gì mẹ đã ᵭάпҺ vợ con như thế là không nên. Hai người về đi, từ từ con sẽ có câu trả lời cho hai người.

Nghe con trai bênh vợ khiến bà giận run người, tay cầm cốc nước ném mạnh về phía trước, Phượng thấy thế cũng sợ nói khéo rồi kéo bà về. Sau khi hai người đi rồi thì cô mới rơi nước mắt, cô không muốn nước mắt mình rơi vì hai người như thế nhưng mà thực tình uất ức lên cao trào cô cũng chẳng ҟҺốпg chế nổi cảm xúc của bản thân mình. Anh vỗ về xoa lưng nói cô vài câu dỗ dành an ủi, ngay lúc này đây anh chính là ngọn đèn nhỏ nhoi thắp sáng duy nhất cho cuộc hôn nhân đen tối của mình. Thử tưởng tượng nếu như anh cũng như những người đàn ông khác thì chắc chắn cô sẽ phải kết thúc cuộc hôn nhân này ngay tại đây.

Thế nhưng, cô lại sai rồi, cô cứ tưởng thế giới này có thể không tin cô nhưng vẫn còn có anh tin cô, bởi vì cô cứ ngỡ anh là người hiểu mình nhất. Hoá ra, trước giờ anh cũng chẳng hiểu gì về cô cả. Tối đó vợ chồng ngồi ăn tối với nhau nhưng tâm trạng lẫn bầu không khí lại vô cùng ảm đạm. Anh ngập ngừng một hồi rất lâu mới dám lên tiếng:

– Vợ, anh muốn nói chuyện thật lòng với em.

– Vâng, anh nói đi.

– Anh nói giả dụ thôi nhé.

– Có gì anh nói thẳng ra đi.

– Anh không có ý gì đâu, em đừng nghĩ lung tung nhé. Giả dụ mà hôm đó em cần tiền chữa Ьệпh cho bố mà có lấy chiếc ʋòпg của cái Phượng thì cứ nói anh. Vợ chồng có gì cũng thẳng thắn bảo nhau được mà. Có gì em cứ nói anh biết để anh đi mua trả cho nó.

Nghe anh nói vậy, cô cảm thấy tιм mình như có con dao lớn không ngừng đâm vào, trong nháy mắt cô thấy trời đất như quay cuồng, thực sự không giám tin vào những lời tai mình vừa nghe thấy. Phải khó khăn lắm cô mới lên tiếng rõ ràng hỏi lại:

– Anh nghĩ em lấy cái ʋòпg đó của nó thật?

– Không? Ý anh là giả dụ như vậy thì…

– Không có giả dụ gì hết. Chỉ có tin tưởng và không tin tưởng. Anh đã không tin tưởng em?

– Anh không có ý đó.

Cô ngoảnh mặt hít một hơi thật sâu rồi quay đi hướng khác kìm nén nước mắt chuẩn bị rơi. Vô thức khoé môi nở ra nụ cười nhạt nhẽo:

– Hôn nhân dựa tгêภ sự tin tưởng mới đi đến dài lâu, nhưng mà em sai rồi, em sai khi cứ tin rằng dù bầu trời có sập xuống vẫn còn có anh chống đỡ cho em. Anh có biết cái cảm giác lúc người ta vu oan cho em nó cũng không khốn пα̣п và đau lòng bằng cái cảm giác bây giờ không?

– Anh đã nói anh không có ý đó. Có gì em bình tĩnh nói.

– Có bao giờ anh đặt vào trường hợp em là anh không? Nếu khi đó em cũng có suy nghĩ như anh bây giờ, anh sẽ nghĩ sao?

– Thì thế nên anh mới ví dụ. Nếu có, anh sẽ mua trả người ta. Con người mà, ai chẳng có lúc sai lầm.

– Huy à, bây giờ em mới phát hiện ra. Dù anh đã từng tin tưởng ai đi chăng nữa, nhưng chỉ cần một câu nói của mẹ anh cũng có thể thay đổi.

– Nhi? Em hơi quá lời rồi đấy.

– Tôi không quá lời, tôi nói quá đúng với tâm tư của anh.

Đó là lần đầu tiên cô xưng “tôi” với anh và đó cũng là lần cãi nhau to nhất của hai người từ trước tới giờ. Nói nhau thêm một hồi, thì anh tức giận đứng dậy lái xe bỏ đi ra ngoài…

Cô nằm tới 2 giờ sáng vẫn chưa ngủ được. Vừa thiêm thϊếp ngủ được một chút thì cô cảm nhận thấy bụng dưới của mình đang có cơn đau âm ỉ. Lúc đó cô bắt đầu run sợ, vất hết sự hờn dỗi mà gọi điện cho anh. Nhưng mà điện thoại cứ đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Bất đắc dĩ cô gọi điện cho Nhung cả cuộc gọi lẫn Messenger nhưng đều không được. Mà bụng dưới lúc này mỗi lúc một đau, cuồn cuộn như muốn tống mọi thứ trong bụng ra ngoài. Cô vừa khóc vừa gọi điện cho anh, nước mắt đã nhoè cả dãy số. Kết quả cũng có người bắt máy nhưng giọng không phải là của chồng cô, một giọng nói cũng khá quen thuộc lại còn rất ấm áp.

– Alo..

– Em… em đau bụng quá…

Vừa dứt lời cô liền cảm nhận được dưới đũng quần cô có một dòng chảy ấm ấm, càng lúc bụng lại càng đau, cô ôm bụng ngồi dậy nhưng chẳng biết do sợ quá hay là đau bụng quá nên đã hoàn toàn ngất đi.

Ở đầu dây bên kia liên tục vọng ra tiếng gọi:

– Alo… Alo… cô có nghe thấy tôi nói không? Nhi…Trần An Nhi?

Giọng nói đó không ai khác chính là Dũng, anh vừa cúp máy thì liền bấm thêm cuộc gọi nữa nhưng điện thoại chỉ đổ chuông mà không có hồi âm. Đúng lúc đó thư ký của anh đi tới nói:

– Tổng giám đốc, đồ đạc tôi đã cho ra xe rồi ạ. Máy bay 1g30p nữa cất cάпh.

Anh nhìn thư ký nhàn nhạt trả lời:

– Huỷ chuyến bay và rời lịch hẹn cho tôi.

Nói rồi anh phi vội vào trong chiếc xe, tăng tốc đi thẳng về con đường phía trước như muốn xuyên thủng màn đêm lạnh lẽo.

Khoảnh khắc bế cô trong ʋòпg tay mình với ς.-ơ τ.ɧ.ể mềm nhũn anh đã thực sự biết lo lắng cho một người. Đến Ьệпh viện, anh muốn làm náo loạn cái Ьệпh viện chỉ để triệu tập bác sĩ giỏi nhất khoa. Sau hơn 2 giờ đồng hồ chờ đợi thì cuối cùng cô cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt cô thấy mình nằm tгêภ giường Ьệпh cô đã rất hoảng sợ, ngồi bên cạnh chỉ có anh, không còn ai khác nữa.

– Cô thấy thế nào rồi?

– Anh? Sao anh lại ở đây?

– Cô không nhớ gì à?

Cô ngờ ngợ suy nghĩ rồi nhìn xuống bụng mình, chưa đầy phút sau đã bật dậy túm lấy áo Dũng gào lên:

– Con tôi đâu? Con tôi đâu rồi? Nói cho tôi biết con tôi đâu rồi?

– Cô bình tĩnh lại đi. Nghe tôi nói đã.

– Không, con tôi đâu? Con tôi đâu? Trả lại con cho tôi!!!!!

– Con của cô không còn nữa rồi.

Nghe anh nói vậy nước mắt cô lã chã tuôn rơi, từng giọt nước mắt đắng ngắt và mặn chát cả cõi lòng. Như không chấp nhận được sự thật, cô liên tục đấm vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh kêu gào.

– Anh nói dối, anh nói dối! Tôi không tin…

Anh nhìn cô và thở dài, cảnh tượng này khiến đôi mắt anh cay cay. Anh ôm cô gục vào lòng, và bất ngờ, cô đưa tay cắn mạnh vào tay anh. Anh đứng yên, dù cô cắn rất đau, nhưng anh không phản ứng. Đó có lẽ là cách duy nhất để cô thoải mái lúc này.

Cuối cùng, cô từ từ buông tay anh ra, nhìn vào vết cắn đã rơm máu, cô bật khóc rồi lại bật cười.

– Anh nói dối, con tôi vẫn ngủ ngoan trong bụng tôi. Mới tuần trước bác sĩ nói con tôi trộm vía lắm. Tôi xin anh, nói cho tôi biết con tôi đâu rồi.

Sau đó, cô lại bắt đầu la hét ầm ỹ khiến những người ở phòng bên cạnh cũng phải thức giấc. Mấy người bác sĩ và y tá cũng chạy đến. Một cô y tá tiếp cận và nói với cô.

– Chị ngoan ngoãn nằm xuống, tôi sẽ nói cho chị biết con chị ở đâu.

Cô nghe vậy liền mỉm cười gật đầu đồng ý. Trước khi cô nói gì thêm, cô y tá đã tiêm cho cô một mũi an thần. Sau đó, cô từ từ nhắm mắt.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa, bầu trời đã sáng hẳn. Cô thấy bóng lưng của bác sĩ dần khuất đi, và chồng cô cũng từ ngoài cửa bước vào và hỏi:

– Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?

– Anh hãy chăm sóc vợ mình, có thể tâm lí của cô ấy chưa ổn lắm đâu.

– Dạ vâng.

Huy từ từ ngồi xuống và đưa tay cầm nhẹ lấy tay cô.

– Anh xin lỗi.

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một hồi rất lâu, nước mắt rơi ướt nhoè hai bên gối. Đứa con này, cô phải cố gắng lắm mới có được, tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến như vậy? Lúc này, cô mới hiểu rằng mất con chính là sự đau đớn nhất trong đời, không có gì đáng sợ hơn.

– Nhi, em đừng khóc nữa.

Cô liếc mắt nhìn anh, yếu ớt nói:

– Nói cho tôi biết, con của chúng ta vẫn còn đúng không?

– Vợ à, chúng ta còn trẻ, sau này lại có thai lại rồi sẽ có những đứa bé khác ra đời. Em đừng buồn vậy, anh đau lòng lắm.

– Không… không!!!

– Xin em, hãy để con ra đi thanh thản.

Anh nói tới đây, cô mới khựng người lại đờ đẫn một lúc lâu. Mãi sau cùng, cô mới đưa ánh mắt vô hồn nhìn anh mà nói.

– Anh đi ra ngoài đi, tạm thời tôi không muốn thấy anh.

– Nhi.

– Ra ngoài!

– Anh xin lỗi. Đêm qua thực sự anh… anh…

– Chẳng còn gì mà giải thích nữa. Anh ra ngoài đi.

– Anh xin lỗi em mà Nhi.

– Ra ngoài!

– Được, được… anh ra ngoài chờ em.

Cô xoay lưng vào tường, khóc mãi. Cả buổi sáng và trưa, cô vẫn không nói lời nào. Huy thỉnh thoảng vào ngó cô rồi cũng rời đi, lo lắng cô sẽ kích động. Đến trưa, Nhung mang cháo vào cho cô, cô cứ khóc mãi trong lòng Nhung rồi mới chịu lên tiếng.

– Tôi… tôi mất con rồi bà ơi!!!

– Thôi nào Nhi, bây giờ sức khỏe bà đang rất yếu, bà phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Coi như đứa bé này không có duyên với mình.

– Không, là tại tôi không tốt. Là tại tôi nên con tôi mới mất.

– Bà đừng tự trách mình như vậy nữa. Bà phải tin tôi, bà là người mẹ rất tuyệt vời.

Cô liên tục lắc đầu trong nước mắt. Nhìn thấy cảnh này, Nhung cũng chẳng thể kìm lòng được mà rơi nước mắt cùng cô.

– Tôi đưa cháo cho bà nhé.

– Tôi không muốn ăn gì cả.

– Bà phải cố gắng ăn, ăn vì sức khỏe của bà. Hãy nhớ có ra sao, thì cũng phải khỏe mạnh sống tốt.

Nhung nói mãi, cô mới chịu gật đầu và ăn một vài thìa cháo, mặc dù cổ họng đang bỏng rát và đắng ngắt vì đau đớn. Một lúc sau, Nhung liếc mắt nhìn Huy ngoài cửa. Thấy Huy đi khỏi, Nhung mới dám hỏi:

– Bà với ông Huy làm sao thế? Tôi thấy ông ấy ngập ngừng không dám vào.

– Kệ ông ấy đi.

Thấy cô không muốn nhắc đến Huy, Nhung cũng không dám hỏi thêm. Đến khi Nhung rời đi vào đầu chiều, Huy mới bước vào và lên tiếng.

– Em thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể sao rồi? Còn đau chỗ nào không?

– Chúng ta mất con thật rồi.

– Em đừng như vậy nữa, mất con anh cũng đau lòng nhưng em phải cố gắng lên. Rồi con sẽ quay lại bên mình sớm thôi, em nhé.

– Chúng ta nên ly hôn đi!

Bài viết liên quan