Lỡ một chuyến đò chương 13 | Tình yêu sét đánh
– Tôi không muốn ăn gì cả.
– Bà phải cố gắng ăn, ăn vì sức khỏe của bà. Hãy nhớ có ra sao, thì cũng phải khỏe mạnh sống tốt.
Nhung nói mãi, cô mới chịu gật đầu và ăn một vài thìa cháo, mặc dù cổ họng đang bỏng rát và đắng ngắt vì đau đớn. Một lúc sau, Nhung liếc mắt nhìn Huy ngoài cửa. Thấy Huy đi khỏi, Nhung mới dám hỏi:
– Bà với ông Huy làm sao thế? Tôi thấy ông ấy ngập ngừng không dám vào.
– Kệ ông ấy đi.
Thấy cô không muốn nhắc đến Huy, Nhung cũng không dám hỏi thêm. Đến khi Nhung rời đi vào đầu chiều, Huy mới bước vào và lên tiếng.
– Em thấy ς.-ơ τ.ɧ.ể sao rồi? Còn đau chỗ nào không?
– Chúng ta mất con thật rồi.
– Em đừng như vậy nữa, mất con anh cũng đau lòng nhưng em phải cố gắng lên. Rồi con sẽ quay lại bên mình sớm thôi, em nhé.
– Chúng ta nên ly hôn đi!
– Em vừa nói gì cơ?
– Huy, cuộc hôn nhân của chúng ta có lẽ là một sai lầm. Cho dù có tiếp tục bên nhau cũng chỉ chuốc lấy đau khổ, tại sao lại phải cố gắng tiếp tục?
– Không. Anh không thấy sai lầm nào hết. Lấy em là một sự đúng đắn nhất đời anh. Anh biết thời gian gần đây vợ chồng mình có nhiều bất hoà, là do anh, do anh không tốt, do anh không tin tưởng em, do anh vô tâm. Nhưng em cũng biết mà, anh yêu em thế nào.
– Anh không muốn ly hôn là vì sợ người đời cười chê hay là sợ không tìm được con ngốc nào nhẫn nhịn như em?
– An Nhi, anh coi như những câu nói này của em là do bị kích động, anh hiểu em mới mất con nên suy nghĩ không tỉnh táo. Còn việc ly hôn, anh nhất định sẽ không bao giờ ly hôn.
Thái độ của Huy vẫn rất kiên quyết, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô. Cô cười nhạt nhìn anh, khẽ thở dài đáp:
– Huy à, anh biết em muốn ly hôn vì những lý do gì mà. Đừng bắt em cố gắng trong cuộc hôn nhân sai lầm này nữa, em mệt rồi.
– Anh hứa, những việc xảy ra gần đây nhất định sẽ không tái diễn lần nữa.
– Không, không ai có thể nói trước được tương lai cả. Anh biết mối quan hệ giữa em và mẹ anh thế nào mà. Em đã cố gắng vì con nhưng mà đứa con này bây giờ cũng không còn nữa, xem ra số phận đã an bài rồi.
– An Nhi!
– Anh đừng nói gì nữa. Đơn ly hôn em sẽ sớm hoàn thành.
Nói xong cô hờ hững nhìn chồng mình một cái rồi quay mặt về hướng khác.
– Được, anh sẽ không nói gì nữa, anh sẽ để em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện sau. Còn anh vẫn muốn nói trước sau như một, anh sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn em. Em nghỉ đi, anh ra ngoài mua cho em ít thuốc sắt, vừa bác sĩ có dặn anh vậy.
Tiếng bước chân vừa rời khỏi, cửa phòng khép lại, cô thấy ngột ngạt vô cùng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, cổ họng như bị tắc nghẹn lại. Một lúc sau, đôi môi mỏng nhỏ xinh khẽ nở ra nụ cười hết sức đau khổ.
Yêu?tình yêu này có đủ lớn để níu giữ một cuộc hôn nhân thất bại không? Anh và cô đã chẳng còn là những chàng trai cô gáι hết lòng bùng cháy vì tình yêu như những năm tháng thanh xuân dại khờ. Thời gian thay đổi, con người cũng đổi thay!
Cô ở viện tới ngày thứ hai thì mới dám gọi điện về cho gia đình dưới quê. Sau khi nghe tin hai mẹ con cứ vừa nói vừa khóc qua điện thoại. Bố cô cũng mới từ viện về nên bà cũng chẳng lên chăm cô được, những lúc này cô mới thấy tủi thân thế nào. Nhưng cô hiểu mà, chỉ dặn đi dặn lại bà yên tâm không phải lo cho mình. Cô cũng chưa dám nói đến việc sẽ ly hôn với chồng cho bà biết. Vừa tắt điện thoại thì Nhung bước vào, lần nào cô ấy tới cũng mua bao nhiêu đồ ngon bồi bổ cho cô.
– Hôm nay bà thấy sao rồi?
– Tôi thấy đỡ hơn hôm qua, bà yên tâm đi.
– Ừm, nay tôi có mang cháo tổ Yến tới đây, bà ráng ăn cho lại sức. Tôi nghe nói một lần sa bằng ba lần đẻ ấy nên phải cố gắng kiêng khem không mai sau lại khổ.
– Ừ, cảm ơn bà nhiều nhé. Những lúc như này chỉ có bà là quan tâm tôi nhất thôi.
– Cái bà này, dạo này mau nước mắt lắm đấy nhé. Thôi không khóc nữa không mắt sưng húp lên rồi.
– Tôi đã nói vấn đề ly hôn với ông Huy bà ạ.
– Bà nghĩ kỹ chưa?
– Nghĩ kỹ rồi.
– Tôi không dám khuyên bà ly hôn hay không ly hôn, nhưng nếu đặt tôi vào trường hợp của bà chắc chắn tôi cũng không chịu đựng được.
– Ừm. Cứ coi như duyên nợ chỉ đến vậy thôi.
– Thế ông Huy đồng ý không?
– Không, ông ấy nói nhất quyết không chịu ly hôn.
– Thế bà tính sao?
– Tôi tính là khi nào xuất viện sẽ về quê chơi mấy hôm. Sau khi để cả hai bình ổn tâm trạng thì sẽ bàn bạc nghiêm túc với nhau lại lần nữa.
– Ừ thôi thế cũng được. Dù thế nào tôi vẫn luôn ủng hộ bà.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa phòng vang lên, rồi người từ bên ngoài bước vào, là anh nhân viên giao hàng trên tay cầm một bó hoa hướng dương và một giỏ trái cây. Cô và Nhung ngạc nhiên nhìn nhau, anh nhân viên giao hàng lớn tiếng hỏi:
– Cho hỏi cô Trần An Nhi nằm ở phòng này đúng không ạ?
– Dạ vâng, là tôi.
– Có một vị khách nhờ cửa hàng chúng tôi chuyển bó hoa và giỏ quả này tới cho cô. Vị khách ấy nói chúc cô sớm khỏe Ьệпh.
– Cảm ơn anh, vị khách đó có để lại họ tên hay thiệp gì không?
– Dạ không.
– Khách nam hay nữ ạ?
– Dạ vị khách đó không cho nói thông tin ạ. Mong cô thông cảm.
Cô khẽ gật đầu cầm lấy bó hoa hướng dương từ tay anh nhân viên giao hàng, bất giác cô lại nghĩ đến Dũng.
– Úi za, nay có trai đẹp tặng hoa kìa.
– Biết trai hay gáι đâu mà, biết đâu là gáι thì sao?
– Úi dời, số bạn nữ bà quen tôi thuộc trong lòng bàn tay. Mà chẳng có đứa nào ʇ⚡︎ử tế và lãng mạn như thế. Người tặng này ắt hẳn là đàn ông, dù không biết anh ta như nào nhưng tôi mạnh dạn đoán rất đẹp trai. Chắc chắn hơn chồng bà luôn ấy.
– Nhiều bạn gái bà thích quá.
– Thôi kệ đi, tôi đã sớm không quan tâm tới hai người họ nữa rồi.
Thế rồi cô ở viện được thêm hai ngày nữa thì xuất viện về nhà. Trong suốt mấy ngày nằm viện cô cũng chẳng nhận được tin nhắn hay cuộc gọi hỏi thăm nào từ mẹ chồng nên cô cũng chẳng trông mong bà sẽ tới thăm. Mà như vậy cũng tốt, sẽ chẳng có gì phải mắc nợ bà cả. Sáng sớm Huy đã tới đón cô, trong suốt dọc đường từ viện về nhà hai người không hề nói một câu nào. Về đến nhà cô đi lên thẳng phòng nghỉ ngơi. Có 4 ngày không ở nhà mà nhà cửa mọi thứ bừa bộn cả lên. Vừa đặt lưng xuống giường được một lúc thì cô nghe thấy tiếng mẹ chồng mình vọng ra.
– Huy ơi, mẹ mang gà hầm tới cho con này. Ăn đi cho nóng.
– Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi, vợ con đang trong phòng nghỉ ngơi.
– Ơ thế cái của nợ đó nó về rồi à?
– mẹ, mẹ đừng nói như vậy.
– Mẹ bảo mày rồi, nó là loại đàn bà vô phúc nên mới bị thế. Các cụ nói cấm có sai “ cây ᵭộc không trái, gáι ᵭộc không con”
– Mẹ, thôi đủ rồi. Mẹ có biết vợ chồng con sắp đứng tгêภ vực tan vỡ chỉ vì mẹ rồi không?
– Ơ hay, nếu ҳάc định ly hôn thì mày phải đâm đơn trước con ạ. Chứ nó có tư cách đếch gì mà bỏ mày.
– Mẹ ( Huy quát)
Cô ở trong phòng nghe rõ mồn một lời bà nói, uất ức nghẹn đắng cổ họng. Nếu như đã không thể nói được những lời ʇ⚡︎ử tế thì cũng đừng buông những lời cay nghiệt như vậy với một bà mẹ vừa mất con. Lẽ ra cô muốn mặc kệ cơ nhưng khi bà nói” mà con gáι mất cũng chẳng tiếc con ạ”, cô đã không thể chịu đựng thêm nữa, đứng bật dậy đi ra khỏi phòng, đứng trước mặt bà nói:
– Con không nghĩ mẹ lại ɱ.á.-ύ lạnh được tới mức vậy. Mẹ cũng làm mẹ, cũng làm phụ nữ mà sao mẹ lại ᵭộc ác thế? Mẹ không sợ trời phạt mẹ à? Mẹ nói con của con là con gáι mất cũng chẳng tiếc, vậy con hỏi mẹ, ô thế hoá ra mẹ không phải là phụ nữ à?
Bà nghe cô nói xong tức nổ đom đóm mắt, định giơ tay lên ᵭάпҺ cô thì cô né kịp. Huy nãy giờ đứng ngơ người nhìn cô, anh cũng có chút bất ngờ trước những lời lẽ cô vừa nói, anh nghĩ người phụ nữ hiền dịu như cô sẽ không bao giờ mạnh miệng như thế. Nhưng không, tгêภ đời này chẳng có ai là hiền dịu hoàn toàn cả, chỉ là người ta biết nhẫn nhịn, biết hy sinh, rồi một chốc một lát người ta biết mọi hy sinh của mình đều lãng phí, người ta cũng ʇ⚡︎ự ҳάc định chẳng còn giới hạn nào để người ta phải chịu đựng nữa rồi.
– Huy, con đứng trơ mắt ra đó để nó nói mẹ thế à?
Huy đặt nhẹ tay lên vai cô nói nhỏ:
– Nhi, em vào phòng nghỉ ngơi đi. Anh sẽ nói chuyện với mẹ sau.
– Anh Huy, mẹ đã buông những câu cay đắng như vậy thì anh biết sẵn kết quả của chúng ta rồi đấy.
Nói rồi cô quay mặt bước vào trong phòng, mặc kệ cho bà đang tức nổ đom đóm mắt nhìn theo. Bà nói lớn:
– Huy, ly hôn nó ngay cho mẹ. Rồi mẹ lấy vợ khác cho mày.
– Thôi được rồi. Con đang rất đau đầu đây, mẹ về trước đi rồi nói sau.
Sau khi bà đi khỏi bì anh cũng mang bát gà hầm vào phòng cho cô.
– Em ăn bát gà hầm này đi.
– Anh mang ra ngoài đi. Đồ của mẹ anh, thà em ૮.ɦ.ế.ƭ đói cũng sẽ không ăn.
– Nhi, em cũng đừng quá đáng như vậy.
– Em, quá đáng?
– Phải, em có biết những lời nói vừa nãy hoàn toàn không phù hợp với thân phận người làm dâu không?
– Vậy còn mẹ anh, lời nói lại quá hợp với một người mẹ chồng, một bà nội hay sao? Mẹ anh nói con là con gáι mất cũng không tiếc đó. Anh nghĩ khi mẹ anh nói vậy có còn tình người không?
– Anh sống với mẹ bao nhiêu năm anh hiểu, có những lúc mẹ nóng giận không kìm chế được lời nói mới như vậy thôi. Chứ bụng dạ mẹ không có gì xấu xa đâu.
– Huy à. Anh mãi mãi sẽ là đứa trẻ trong lòng mẹ anh thôi Huy ạ.
– Nhi, em đừng nghĩ anh chiều em quá rồi em làm tới. Nếu như em là người hiểu chuyện thì em nên xin lỗi mẹ trước.
– Có ૮.ɦ.ế.ƭ em cũng không xin lỗi.
Cô nhìn thấy Huy đang siết chặt bàn tay lại, cô khẽ nhếch môi cười nhạt. Tối đó cả hai vợ chồng cũng mỗi người quay lưng vào một góc giường, hai người cùng xuất hiện trong căn nhà nhưng lại như những người vô hình.
Mấy ngày sau sức khỏe đã ổn định nên cô thu xếp về quê chơi. Đúng là chẳng đâu bằng nhà mình, 4 năm qua cô luôn có cảm giác lạc lõng thì bây giờ mới đích thực cảm nhận được hơi ấm tình thân. Ở quê, họ hàng làng xóm người ta thân thiện lắm, vừa thấy cô mà ai cũng hỏi thăm “sao dạo này sắc mặt cô xanh xao thế, đang ăn giảm cân à, phải ăn nhiều vào béo tí nữa mới khỏe mới xinh”. Về quê có mấy ngày thôi nhưng cô cứ hệt như một nàng công chúa ấy, cả ngày chẳng phải động tay động chân vào việc gì cả, mẹ cô lại liên tục hầm các món bổ cho cô ăn, sắc tђยốς bổ ɱ.á.-ύ cho cô uống. Nhờ thế nên tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn hẳn, sắc mặt cũng khá lên trông thấy.
Chiều đó cô ra đồng theo bác Năm đi nhổ đậu tương, cả một bầu trời tuổi thơ ùa về thật hạnh phúc. Cái không khí lạnh lạnh hoà cùng những tia nắng nhẹ, nhìn về bầu trời xa, cô mỉm cười dịu dàng, sau này cô cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, mà cuộc sống đó cô nghĩ chắc chắn sẽ nhiều niềm tin và hy vọng hơn thực tại. Nghĩ đến khoảnh khắc đó, trái tιм cô như được sống lại một lần nữa.
“Con ơi, ở tгêภ bầu trời cao hãy vui vẻ và hạnh phúc con nhé. Hãy mãi là niềm tin của mẹ!”
Trong lúc cô còn đang thất thần suy nghĩ thì bác Năm lên tiếng.
– Nhi ở tгêภ thành phố vậy có bí bách lắm không? Chứ bác thấy bác lên chơi có một hai hôm thôi mà thấy ngột ngạt ghê ấy.
– Dạ, mỗi nơi có một cái hay riêng bác ạ. Nói chung là sống ở đâu quen ở đấy.
– Ừ. Mà bác nghe nói cháu mới bị sảy thai hả? Như vậy lẽ ra hôm nay không nên theo bác ra đồng nhổ đậu tương đâu đấy.
– Dạ, cháu nằm nhiều trong nhà cũng thấy khó chịu. Ra ngoài đổi gió bác ạ.
– Ừ, mà cái Na nhà bác ấy, cũng đang yêu cái thằng nghe bảo gần khu nhà cháu đó. Nói thật chứ bác chỉ muốn nó lấy chồng gần, chẳng thích nó lấy chồng xa đâu. Nhưng con cái không nghe bố mẹ cũng phải chịu.
– Hihi đúng là lấy xa cũng có nhiều thiệt thòi, quan trọng chị ấy gặp được đúng người bác ạ.
-Cháu thì cũng gặp được đúng người rồi còn gì. Thằng Huy nó vừa có công ăn việc làm ổn định, lại hiền lành tâm lý, có nhà riêng rồi. Trong các cô cháu gáι của ông thì bây giờ sướиɠ nhất cháu đấy.
Nghe bác nói vậy trong lòng cô lại rấy lên một nỗi chua xót mơ hồ. Có thể người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ cô may mắn nhưng đâu ai biết đó chính là bất hạnh.
Tối đó cô rủ thằng Phong( em trai cô) ra ngoài thị trấn uống trà sữa thì tình cờ lại gặp Dũng. Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, mãi mới thốt lên lời.
– Xem ra chúng ta đúng là có duyên nhỉ? Đi đâu cũng gặp nhau.
– Anh làm gì ở đây vậy?
– Nay giỗ bà ngoại tôi nên tôi đưa mẹ về quê.
– Ồ. Không ngờ chúng ta cùng quê.
– Chúng ta còn nhiều cái không ngờ nữa ấy.
Cô cười nhẹ không nói gì nữa, bất ngờ anh lên tiếng:
– Cô có tin cái tình yêu sét ᵭάпҺ không? Tức là yêu từ cái nhìn đầu tiên.