Lỡ một chuyến đò chương 14 | Phản bội
Cô nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt tràn đầy bi thương. Ngày xưa, cô đã từng thích chồng mình ngay từ lần gặp đầu tiên. Nhưng giờ đây, cô đang đứng trên bờ vực tan vỡ. Cô không biết sau khi cuộc hôn nhân này kết thúc, liệu cô có đủ niềm tin để tin vào tình yêu nữa không.
– Anh nên tránh những câu hỏi về tình yêu khi nói chuyện với người như tôi, người đang chán đời.
– Nếu cô không hạnh phúc, hãy dừng lại, đừng miễn cưỡng phải ở bên cạnh người đó nữa.
Cô ngước mắt nhìn Dũng, nhẹ nhàng lắc đầu và cười mỉm.
– Anh không thể hiểu được đâu.
– Cô có tin tôi hiểu chồng cô hơn cả chính cô không?
Cô thậm chí còn mất vài phút để trả lời, Dũng tiếp tục nói.
– Chơi một ván bài với tôi nhé.
– Làm sao?
– Đi với tôi về thành phố, cô sẽ biết nhiều điều bất ngờ hơn.
– Tại sao tôi phải tin anh chứ?
– Nhìn vào khuôn mặt tôi đi, tôi không tự nhận mình là người đàn ông tốt, nhưng ít nhất tôi tử tế hơn chồng cô nhiều. Và, cô có công nhận tôi đẹp trai hơn chồng cô không? Đẹp trai nói chẳng sai.
Dũng nói những điều này với sự thoải mái và cười, khiến cho cô cũng phải mỉm cười. Tuy nhiên, trong lòng cô, nỗi bất an dường như càng lớn lên. Cô chấp nhận kết thúc hôn nhân vì cô quá mệt mỏi trong ngôi nhà đó, đặc biệt là với mẹ chồng, vấn đề mang thai khó khăn và những sự kiện gần đây đã khiến cô quyết định. Thực sự, mối quan hệ giữa cô và chồng chưa đến mức phải ly hôn. Hơn nữa, cô vẫn là người phụ nữ đã kết hôn và việc trở về thành phố cũng làm cô phải về đến nửa đêm, điều này không phải là lựa chọn tốt.
– Cảm ơn về sự quan tâm của anh. Tôi biết mình cần phải làm gì.
Dũng nhẹ nhàng gật đầu mà không ép buộc cô điều gì.
– Anh này là em trai cô à?
– Vâng, đúng vậy.
– Em học lớp mấy và có bạn gái chưa?
– Em học lớp 9 ạ.
– Bằng tuổi em, anh thường có nhiều bạn gái đấy.
Cô lườm nhẹ Dũng, như cách bạn gái lườm bạn trai khi thấy đáng yêu. Ngồi thêm một lúc, cô nói:
– Anh ở đây, tôi đưa em về trước.
– Cả hai muốn điều gì?
– Tôi đi xe máy.
– Ơ thế không mời tôi vào nhà uống nước à?
– Nếu có duyên, chúng ta hẹn gặp lần khác nhé.
– Cô có cần giữ kín vậy không? Nhưng thôi, tôi tin rằng có duyên.
– Cảm ơn anh, hoa đẹp lắm!
Đêm đó, cô suy nghĩ về những gì Dũng nói làm cô thao thức suốt đêm. Chỉ sau một tuần, cô trở lại Hà Nội. Ly hôn đã được hoàn tất, cô đã ký xong, nhưng Huy không chịu ký. Trong khoảnh khắc đó, bố cô đột ngột bị đột quỵ. Huy thấy cơ hội nên nhanh chóng nói:
– Bố đang bị tai biến thế này em còn muốn ly hôn sao? Anh nghe nói người bị tai biến không nên để bị kích động. Hay là em cứ cho anh thêm thời gian nữa rồi tính tiếp.
Cô giữ im lặng và Huy tiếp tục:
– Em chuẩn bị đồ xong chưa? Anh đưa em về quê thăm bố.
Hai người đi trên đường mà không trao đổi. Huy xin nghỉ làm để ở quê chăm sóc bố cùng cô. Anh chăm sóc ông rất chu đáo, thậm chí tìm kiếm loại thuốc tốt nhất cho ông. Người nhà trong phòng khám chung khen ngợi anh, nói cô may mắn có chồng tận tâm. Nhưng trái tιм cô lại không cảm động như trước, có lẽ đã có một vết thương khó lành trong trái tim cô. Buổi tối, anh mua nước nóng và mẹ cô bắt đầu trò chuyện:
– Sao mày cứ cách xa với thằng Huy thế?
– Không có gì đâu mẹ.
– Thằng Huy tốt đấy con, con muốn gì nữa. Đừng nghĩ nhiều.
– Dạ vâng.
Đột nhiên, điện thoại reo, bác cạnh giường nhấc máy và nói:
– Chồng cháu có điện thoại này. Vừa mới sạc pin xong đấy.
– Dạ vâng. Kệ thôi bác ạ.
– Sao không nghe xem có việc gì quan trọng không?
Cô cầm điện thoại và bắt đầu nghe. Đầu dây bên kia nói:
– Khủng, mấy ngày nay anh đi đâu mà không thông báo với em thế?
Sự thay đổi trong sắc mặt cô rõ rệt khi nghe tiếp:
– Alo, anh không nói gì hả? Mai em khám, mấy ngày nay em ốm, ăn gì cũng nôn.
Cô đứng dậy và hỏi:
– Cho hỏi, cô là ai vậy?
Nghe câu hỏi, đầu dây bên kia im lặng rồi nói:
– Xin lỗi, có phải số của anh Toàn không ạ?
– Không phải.
– Thì tôi gọi nhầm.
Tút…tút… tút…
Huy đi tới và thấy cô cầm điện thoại, sắc mặt anh tái nhợt hơn, anh run run hỏi:
– Vợ, ai gọi anh vậy?
Cô trở nên lạnh lùng hơn và trả lời:
– Người ta gọi nhầm, anh ạ.
Anh thở phào nhẹ. Mặc dù cô đã đề xuất ly hôn, nhưng cô không bao giờ nghĩ đến việc anh lừa dối. Ngón tay cô run rẩy và siết chặt. Sau một lúc, cô nén nổi tâm trạng khó chịu của mình.
Bố cô đã ổn định hơn, và vợ chồng cô trở về thành phố. Trên đường về, cô nhớ rõ ánh mắt của bố, ông luôn tự hào về con rể, đúng như Huy nói, nếu cô ly hôn, ông sẽ không thể chịu được vì Huy trong mắt ông quá hoàn hảo.
Sau đó, họ sống cùng nhau một thời gian, nhưng cô không đề cập đến cuộc gọi vào ngày đó. Vợ chồng chỉ gặp nhau trong những bữa cơm, và Huy nói anh bận công việc nên về nhà sớm và khuya. Cô biết anh nói dối, nhưng cô không tin.
Chiều đó, sau khi cô tham gia lễ khai trương cửa hàng quần áo của Nhung, cô nhận được một tin nhắn kèm theo hình ảnh của chồng cô và một người phụ nữ lạ mặt. Trong hình, chồng cô và người phụ nữ đó không che đậy bất cứ phần nào. Tin nhắn nói: “An Nhi, hãy nhìn kỹ xem đây có phải chồng của mình không? Chồng cô không yêu cô, nếu muốn biết sự thật, hãy đến khách sạn Hoàng Tử trên đường Xxx, phòng 105.”
Đọc tin nhắn, cô run lên đến mức cầm điện thoại không giữ được vững. Người đàn ông luôn tỏ ra yêu cô lại xuất hiện trong hình, tay trong tay với một phụ nữ khác, làm cho trái tιм cô đau nhói. Sau một khoảng thời gian dài, cô mới có thể đứng dậy và gọi taxi tới địa điểm trong tin nhắn.
Khi cô đến khách sạn, tiếp tân hỏi cô có phải là người quen của chị Lê và anh Huy không. Cô chỉ cần gật đầu là không ai làm khó cô nữa. Mọi thứ dường như đã được sắp xếp trước. Cô nhớ tới tên Lê từ trước, mẹ chồng cô đã nhắc đến cái tên này, có lẽ là người yêu cũ của chồng cô đang ở nước ngoài.
Đứng trước cửa phòng, cô nhẹ nhàng siết chặt nắm cửa. Trái tim cô bắt đầu đập thình thịch khi nhẹ nhàng mở cánh cửa, cửa phòng không khoá.
Mùi hương nước hoa lan tỏa trong không gian. Cô gợi nhớ lại chiếc áo sơ mi mà anh đã mặc, mùi hương đó vẫn còn đọng lại. Lúc đó, cô nghĩ rằng đó chỉ là một chi tiết bình thường, vì anh thường xuyên tiếp khách và một mùi hương mới là điều bình thường. Nhưng không, thực tế làm cho cô giật mình. Trong phòng, đầy đủ mọi loại quần áo rải đều trên sàn nhà, từ cà vạt, áo khoác, áo sơ mi, váy len, áo lót, quần lót. Mọi thứ đều rực rỡ màu sắc, tạo nên cảnh tượng chói lọi.
Càng lúc, cô cảm thấy trái tιм mình như bị nặng trĩu, không muốn tin vào những gì mắt mình đang thấy. Trong phòng, chồng cô đang nồng nhiệt thể hiện tình cảm với người phụ nữ kia, tiếng rên rỉ, thở hổn hển, tiếng gọi tên nhau đan xen, tất cả tạo nên một bức tranh đau lòng trước mắt cô.
Tay cô giật mình khi muốn mở cửa, nhưng tiếng nói từ bên trong làm cô đứng như bị trói buộc:
– Huy, tại sao anh không chấp nhận ly hôn với cô ta?
– Đừng lo, cục cưng, chúng ta vẫn sẽ như vậy, không có gì tốt hơn cả.
– Em không đồng ý đâu. Anh định để thằng Bin mang tiếng không bố, rồi sắp tới lại đến lượt đứa bé này nữa.
– Được rồi, em cũng biết em đã phải trải qua nhiều đau khổ, nhưng hãy chờ thêm thời gian nữa, em nhé?
– Anh còn yêu cô ta nên mới không chấp nhận ly hôn, đúng không?
– Nếu anh yêu cô ta, anh sẽ không ở đây với em như thế này. Đơn giản là anh có lý do của mình thôi.
– Lý do gì? Nếu anh không nói, em sẽ không chịu đâu.
– Đương nhiên. Khi hợp đồng chắc chắn trong tay, anh được đảm bảo chức vị giám đốc, anh sẽ chấm dứt mọi liên kết với cô ta ngay. Phụ nữ đẻ không biết đẻ lấy chỉ là đồ vô ích. Mà cô ta ấy, không thể giỏi bằng em được.
Nghe những lời này, cô cảm thấy tιм mình như tan vỡ. Cô từng tự hào về chồng mình, nhưng bây giờ cô không thể tin vào điều đó nữa.
Anh ta, là chồng cô à? Là người đã hứa mãi mãi chỉ yêu cô à? Chồng cô mà cô rất tự hào, người lịch thiệp và dễ chịu. Mấy năm qua, chưa bao giờ anh ta nói tục tĩu hay nói nặng với cô. Và giờ đây, sự thật làm cô đau đớn hơn bất cứ điều gì.
Cô đứng im như bị tê liệt, không biết nên tiến hay lùi. Phản bội lại khiến cảm giác đau đớn vượt quá sự đối mặt với tình huống ૮.ɦ.ế.ƭ.
Sau một khoảnh khắc, cô quyết định mở cửa. Tiếng rơi một cú, động tác của hai người trên giường ngừng lại. Thời gian trở nên chậm lại. Cuối cùng, anh ta cũng phản ứng, vội vàng che mình bằng khăn, rồi bước xuống giường đối diện cô.
– Vợ, em nghe anh nói đã.
Cô nhìn anh ta với ánh mắt tuyệt vọng và lạnh lùng. Rất nhanh chóng, cô tát Huy mặt với bàn tay đã đánh dấu 5 ngón tay trên khuôn mặt Huy. Cô đã cố gắng đẩy tức giận lên đỉnh.
– Im lặng. Kẻ phản bội không xứng đáng giải thích.
– An Nhi, vợ nghe anh nói đã. Anh…
– Đừng gọi tên tôi, cũng đừng gọi tôi là vợ. Tôi thà sống cô ᵭộc tới già cũng không chịu sống với một էհằղ.ℊ ҟհố.ղ пα̣п như anh.
– Anh… anh không biết nói sao cho em hiểu nhưng…
– Im lặng, tôi nói anh im lặng!
Cô, mặc dù tức giận, nhưng vẫn cố gắng không để nước mắt tuôn rơi.
“Bốp” lại một cái tát, nhưng lần này không vào Huy mà vào bồ của anh!
– Im lặng, con miệng thối của mày vào, tao đang nói chuyện với chồng tao, mày không có tư cách để sủa.
Bồ của anh ta cố gắng phản kháng, nhưng Huy giữ lại:
– Đủ rồi.
– Huy!
– Anh nói đủ rồi.
– Anh biết cô ta vừa ᵭάпҺ em không? Cũng là ᵭάпҺ con anh ấy.
– Anh không muốn ầm ĩ. Em mặc quần áo vào đi.
Cô nhếch môi cười nhạt nhẽo nhìn hai người như hai bóng rác cần được loại bỏ. Thậm chí, đến lúc này, điều cô không ngờ là cô lại bình tĩnh đến như vậy. Cô nhìn Huy, nói lạnh lùng:
– Trong cuộc sống, hãy nhớ rằng lòng tin là điều không được phép đùa giỡn. Thứ không thể tha thứ là phản bội. Thứ không nên lừa dối là tình cảm. Nguyễn Gia Huy, từ giờ chúng ta đã chấm dứt mọi mối liên kết, cả đời tôi sẽ không chấp nhận rác rưởi bên cạnh mình!