Lỡ một chuyến đò chương 2 | Trúng tuyển

18/12/2023 Tác giả: Hà Phong 563

Càng suy nghĩ, cô càng cảm thấy bình tĩnh. Mặc dù xung quanh chồng có nhiều người đẹp, nhưng cô vẫn tin tưởng anh và chọn cách giữ niềm tin. Rời khỏi công ty, cô quyết định về nhà. Tâm trạng không tốt khiến cô không tập trung được vào việc gì cả, làm đồ ăn gặp tai nạn, và khi đóng hàng, cô cảm thấy hỗn loạn. Cuộc gọi từ Nhung khiến cô phải tập trung lại.

Nhung, người bạn thân của cô từ học cao đẳng, làm ở Ьệпh viện Việt Đức, vẫn độc thân và vui tính. Nhà Nhung giảu có hơn và bố mẹ cô ấy cũng có vị thế.

– Ê Nhi, có rảnh không?

– Ừ, tôi có.

– Chúng ta đi shopping nhé.

Hai người hợp ý nhau, và sau ít lâu, Nhung đến đón cô. Họ chọn cửa hàng thời trang lớn nhất khu vực, nơi có nhiều mẫu đầm thiết kế đẹp.

– Ê Nhi, em thử bộ váy này đi. Tớ nghĩ nó hợp với em đấy.

Một nhân viên nói:

– Đúng đấy, dáng của chị đẹp, kiểu váy body này sẽ khoe đường cong quyến rũ của chị.

– Nhưng phần cổ hơi sâu.

– Thời nay rồi, chị cứ thử thoải mái đi. Cô vào thử ngay.

Dáng vẻ của cô thật đẹp, và khi cô bước ra khỏi phòng thử đồ, mọi người đều khen ngợi. Nhung hỏi:

– Tuyệt vời, chọn ngay bộ váy này đi.

– Tôi thấy nó hơi hở hang một chút. Tôi có chồng rồi mà.

– Làm gì có chuyện đó, chẳng phải mặc thoải mái đi. Cậu Huy nhà em là trưởng phòng trong công ty lớn, nhiều cô gái xinh đẹp lắm. Em đừng để mất điểm ngoại hình nhé. Phụ nữ giờ đây phải giữ sắc đẹp, biết cách chăm sóc bản thân chứ.

Cô suy nghĩ và đồng ý với Nhung, nhận ra lời nói có lý. Cô mua ngay 5 chiếc váy mới nhất. Sau khi mua sắm, Nhung mời cô đi ăn, và vì chồng không về trưa, cô đồng ý.

– Ê Nhi, bà có định đi làm lại không? Ьệпh viện đang tuyển người đó.

– Tôi cũng muốn, nhưng tôi lo không được chồng cho phép. Ьệпh viện quá xa nên chắc anh Huy sẽ không đồng ý.

– Bà hãy nói chuyện với chồng đi, có gì tớ giúp bà. Bố tớ quen giám đốc Ьệпh viện đó. Bà có học liên thông lên đại học chưa?

– Rồi, nhưng liệu có được không?

– Được mà. Bà về nói chuyện với chồng đi đã.

– Cảm ơn bà nhiều nhé.

– Còn về vấn đề con cái bà thì sao?

– Cả hai vẫn đang cố gắng.

– Hy vọng mọi thứ sẽ ổn.

Sau khi Nhung dứt lời, điện thoại của cô reo, màn hình hiện số của mẹ chồng khiến tâm trạng cô trở nên nặng nề. Khi nhấc máy, giọng mẹ chồng vang lên đầy chua cay.

– Trưa rồi mà con còn đâu đấy hả? Tôi đến đã thấy cửa khoá thế này. Làm việc không, chỉ biết rong chơi.

– Con ra ngoài lát nữa con sẽ về mẹ ạ.

– Về luôn cho tôi, con định để tôi đứng cửa đến bao giờ?

– Con chưa về được ngay đâu ạ. Con đang bận một chút việc, con sẽ nói sau với mẹ, con xin lỗi mẹ nhé.

Cô tắt máy sau một thở dài, và khi Nhung hỏi, cô kể về cuộc gọi từ mẹ chồng.

– Mẹ chồng gọi à?

– Ừ.

– Sao mỗi khi cùng bà ra ngoài, bà ấy lại gọi vậy?

– Bà ấy lúc nào cũng muốn kiểm tra tôi thôi.

– Vợ chồng mà sống riêng rồi mà, sao còn như vậy?

– Bà ấy thích điều kiện cô gái tên Lê hơn là tôi. Bà ấy không ưa tôi từ đầu, bởi bà ấy cho rằng tôi quê mùa.

– Nghe mệt mỏi quá. Bạn chịu được với cuộc hôn nhân này à?

– Thỉnh thoảng tôi muốn thoát khỏi nhưng Huy là lý do khiến tôi không thể. Và bố mẹ dưới quê rất tự hào về tôi, bố tôi bị bệnh, ông không muốn con bỏ chồng.

Nhung nhìn cô, cô cảm thấy căng thẳng kể từ khi mẹ chồng gọi. Cô vội ăn xong rồi về nhà.

Hai tháng tiếp theo, cuộc sống của cô vẫn như vậy. Cô cảm thấy không thể tiếp tục nếu không có Huy. Mặc dù sống trong căn nhà tưởng chừng là của riêng mình, nhưng áp lực trên đôi vai nhỏ bé của cô rất lớn, đặc biệt áp lực nhất vẫn là việc sinh con.

Một buổi sáng, cô nhận được điện thoại từ bệnh viện, họ chính thức tuyển cô vào làm. Cô rất vui, vội vàng thông báo cho chồng:

– Anh ơi, em được nhận vào bệnh viện Việt Đức rồi. May Nhung đã giúp em.

Cô nghĩ anh sẽ chúc mừng, nhưng anh trả lời rất cộc lốc:

– Ừ!

Đọc được tin nhắn đó, cô thấy thất vọng. Cô biết anh không muốn cô đi làm, và điều đó khiến cô thắc mắc. Cô bỏ qua, công việc mới là niềm hạnh phúc lớn nhất hiện tại. Ở bệnh viện, cô được làm việc với Nhung, giúp cô thích việc hơn. Trưởng khoa là người trẻ, dễ tính và hướng dẫn nhiệt tình. Chỉ có chị phó khoa luôn tỏ ra khó chịu với cô. Cô cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn từ khi đi làm, mẹ chồng cũng ít mỉa mai cô hơn trước, còn về gu ăn mặc, cô cũng được cải thiện. Ai nhìn cô lúc này cũng không thể nghĩ cô đã kết hôn, ngoại hình cô thậm chí còn xinh đẹp hơn nhiều người trong khoa ngoại.

Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của cô bắt đầu từ sáng sớm, dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa sáng cho hai vợ chồng. Anh thường đưa cô tới nơi làm việc, trừ những ngày anh bận công việc khác khi cô tự lái xe.

Một buổi sáng, khi cô vừa thay đồ, một ca phẫu thuật khẩn cấp xuất hiện. Anh trưởng khoa yêu cầu cô chuẩn bị dụng cụ và tham gia vào phòng phẫu thuật. Lát sau, giám đốc bệnh viện cũng đến. Cô chú ý đến bệnh nhân, một người nam giới có vẻ giàu có. Tuy nhiên, cô tập trung vào công việc của mình. Bệnh nhân bị chém sâu và có nhiều vết thương ở chân. Sau 5 giờ đồng hồ, ca phẫu thuật mới hoàn tất.

Trong hành lang, có nhiều người đeo đồ đen đứng đợi. Một người trung niên tiến tới hỏi giám đốc bệnh viện về tình hình bác sĩ.

– Cậu Dũng sao rồi bác sĩ?

– Anh yên tâm, ca phẫu thuật thành công tốt đẹp.

– Cảm ơn các bác sĩ đã cố gắng.

Cô cảm thấy tò mò về bệnh nhân và gia đình anh ta. Sau đó, anh trưởng khoa khen ngợi cô và Nhung và nói:

– Hôm nay em làm rất tốt. Tiếp tục giữ vững như vậy nhé.

– Dạ, cảm ơn anh, em sẽ cố gắng hơn.

Sau khi anh trưởng khoa rời đi, Nhung tiếp cận cô:

– Chúc mừng cô, nay cô đã vào phòng phẫu thuật.

– Ừ, tôi cũng hơi hồi hộp. May mắn ca phẫu thuật thành công.

– Cô rất giỏi, hãy tin tưởng vào bản thân mình.

Cô cười và đồng ý với lời khuyên của Nhung. Khi đang đi, có một y tá khác chạy tới và nói:

– Chị Nhi ơi, bạn để ý bệnh nhân trong kia chưa?

– Ừ, có chuyện gì vậy?

– Anh ấy quá đẹp, khuôn mặt cuốn hút.

– Thôi thôi, đừng nói như vậy, chị đã có chồng rồi.

Cô mỉm cười và rời đi, còn mọi người lại nói về người đàn ông kia. Cô đọc hồ sơ và biết anh ta là Hoàng Anh Dũng, 34 tuổi, cùng tuổi với chồng cô. Cô thấy anh ta trẻ trung hơn, nhưng cô chỉ xem xét ngoại hình, không để ý nhiều. Cô không phải là người mê trai, vẫn kiên định với cuộc sống gia đình của mình.

Bệnh nhân đặc biệt nên mọi người luôn theo dõi và trưởng khoa đã dặn rất kỹ về anh ta. Sau khi phẫu thuật, nhiều người đến xem bình phác truyền. Cơm trưa xong, cô thấy Hoàng Anh Dũng đang ngồi dậy, vẫn tỏ vẻ khá khỏe mạnh. Cô chạy đến để giúp đỡ và nói:

– Anh tỉnh rồi à? Nhưng mới phẫu thuật xong anh cứ nằm đó đi, ngồi dậy sớm không tốt cho vết thương đâu ấy.

– Có sao đâu mà lo.

Trời ơi, thằng này, đẹp người thì đúng, nhưng cách ứng xử quá chán. Dù sao đó là người đang được quan tâm, không có câu cảm ơn thì cũng đủ lời nói tế nhị. Cô cười nhạt đáp:

– Phải, không có sao đâu, chỉ là mới sắp thôi.

Cô vừa nói xong, anh ta bắt đầu ngước mắt nhìn cô. Đôi lông mày nhíu lại, đặc biệt là đôi mắt có vẻ tà mị, như muốn nhìn xuyên thấu tâm hồn cô vậy. Cảm giác áp lực bao quanh cô bỗng nhiên xuất hiện, cô lập tức nói:

– Thôi để tôi thay bình dịch truyền cho anh. À, mới phẫu thuật xong nên anh ăn cháo cho tốt nhé.

Xong xuôi, cô rời khỏi phòng một cách lặng lẽ. Khi bước ra cửa, cô thấy một người đàn ông trung niên, có vẻ như là người quen của anh ta. Người đó mang theo nhiều đồ ăn và trái cây nhập khẩu.

– Cậu Dũng, cậu tỉnh lâu chưa?

– Ông ấy bảo chú đến đây à?

– Dạ vâng.

– Thằng Cường ở đây chăm tôi là được, chú cứ về quản lý nhà cửa đi.

– Nhưng mà…

– Để đồ xuống bàn rồi về đi chú. Tôi không thích nói một câu hai lần.

– Tôi biết rồi. Cậu cố gắng ăn uống đầy đủ cho sớm khỏe nhé, có việc gì nhớ gọi tôi.

Sau đó, người đó rời đi, còn trước khi ra về, ông chú kia còn vào phòng trưởng khoa để dặn dò. Lúc đó, cô cũng ở gần nên nghe rõ hết.

– Phiền cậu để ý kỹ tới cậu Dũng đấy, có chuyện gì nhớ gọi về cho tôi biết.

– Dạ vâng chú Lâm, chú yên tâm đi ạ.

– Vậy tôi về trước đây.

– Cậu ấy không khiến chú ở lại ạ?

– Cậu biết tính cậu Dũng mà.

– Dạ vâng ạ.

Sau khi ông chú kia đi, trưởng khoa cũng gọi cô và hai điều dưỡng khác vào để dặn dò thêm. Cả chiều hôm đó, công việc của cô chủ yếu là chăm sóc và quan sát tình trạng sức khỏe của anh ta. Đến tầm chiều, chuẩn bị đến giờ tan làm, anh ta lại gọi cô lại.

– Này cô kia.

– Sao thế? Anh cần gì ạ?

– Lấy cho tôi cốc nước.

– Anh đợi tôi một chút.

– Nước này có phải nước khoáng đã đun sôi không?

– Không, là nước máy đã đun sôi thôi.

– Tôi muốn uống nước khoáng đã đun sôi.

– Anh uống tạm đi, bệnh viện không có nước đó đâu ạ. Đun sôi được là cho anh là tốt rồi.

– Tôi nói tôi muốn uống nước khoáng.

Cô phẫn nộ nhìn anh. Bệnh nhân này thật là khó tính. Dù biết rằng lương y như từ mẫu, nhưng cách đối xử quá quái đản. Cô kìm nén cơn giận và đáp:

– Anh muốn uống nước khoáng thì bảo người nhà mang tới cho ấy.

– Nhìn cũng xinh xắn đấy mà sao dễ nóng thế?

– Tôi có chồng rồi nên xinh hay không xinh cũng chẳng quan trọng.

Anh ta cười khẩy nhìn cô. Mặc dù có vẻ gớm, nhưng người đẹp nên cười khẩy cũng đẹp lắm.

– Ồ, hoá ra là hoa đã có chủ.

– Vậy giờ không có nước khoáng thì anh uống tạm nước này nhé.

– Khỏi cần, cô ra ngoài đi.

Lúc đó, cô thật sự cảm thấy tức giận với thái độ của bệnh nhân này. Qua cả chiều, anh ta cứ tiếp tục những pha bắt bẻ, khiến cô thực sự muốn tránh xa. Tan làm, cô rời khỏi bệnh viện và ghé chợ mua ít đồ về nấu cơm tối. Khi về nhà, cô đã thấy mẹ chồng đang ở trong đó. Cô ngạc nhiên vì cô nhớ là cô không đưa chìa khoá nhà cho bà.

– Mẹ vừa ghé nhà con ạ?

Cô liếc mắt nhìn bà từ đầu tới chân, bà mỉa mai đáp:

– Chẳng lẽ cô cấm tôi không được ghé nhà con trai mình à?

– Dạ con không có ý đó.

– Ý tứ rõ ràng lại còn cãi? Từ ngày đi làm ở bệnh viện, không biết liệu lương có đủ để mua quần áo cho cô mặc không?

– Dạ, lương con thế nào chồng con cũng biết mẹ ạ. Miễn sao con không ăn trộm phá hoại của chồng con là được.

Nghe cô nói, bà tức lắm, nhưng không hiểu sao lại nhẫn nhịn được. Nếu là ngày thường, bà sẽ la mắng cô hỗn hào và không chịu nổi.

– Hôm nay tôi sang đây để thông báo cuối tuần này có giỗ cụ, nên cô sang sớm để làm cỗ. Hôm đó thằng Đức cũng đưa bạn gái về ra mắt. Nghe nói bạn gái ấy là con nhà điều kiện ở Hà Nội đấy, cô xem có món gì ngon để làm.

– Dạ, vâng ạ.

Bà ở lại thêm một lúc rồi mới rời đi. Khi cô vào bếp chuẩn bị cơm, thì thấy thùng rác vừa bị mở ra, có lẽ mẹ chồng cô đã kiểm tra xem hôm nay cô ăn gì. Cô nhận thức rõ rằng bà thường có tính tò mò và hay xem xét cuộc sống ăn uống của cô.

Sau bữa cơm, anh gọi điện và bảo tối nay phải đi ăn cơm với khách hàng. Đọc xong tin nhắn, cô cảm thấy một cảm giác buồn, đây là bữa tối thứ ba cô ăn một mình trong tuần.

Đến 10 giờ, anh mới về nhà, nhưng trong tình trạng say khướt. Ngay khi thấy cô, anh ôm chầm lấy và hôn hít cô, mùi rượu nồng nặc khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô giúp anh lên giường, thay áo sơ mi, và lúc đó điện thoại anh đổ chuông nhắc tin nhắn. Trước đây, cô không quá quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh, nhưng giờ anh thường xuyên nhắn tin nhiều hơn, làm cô cảm thấy lo lắng.

Cô liếc mắt lên màn hình sáng bừng, tin nhắn từ một số không lưu danh:

“Anh đã về đến nhà rồi.”

Bài viết liên quan