Lỡ một chuyến đò chương 20 | Tình yêu hé nở
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, Dũng vừa xếp xong tập tài liệu lên bàn và ký tên, điện thoại bất ngờ reo lên. Nhấc máy, giọng nói của cô quản gia từ nhà anh nghe đầu dây:
– Anh Dũng ơi, cô An Nhi bị ngất ở nhà, chúng tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện.
Anh Dũng ngay lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói:
– Cho cô ấy đến bệnh viện nhanh chóng. Tôi sẽ đến ngay.
– Vâng, tôi biết rồi.
Anh vội vã rời khỏi phòng, lái xe đến bệnh viện mà không chần chừ. Bác sĩ từ phòng mổ bước ra, anh hỏi:
– Cô ấy sao rồi?
Bác sĩ nhìn thấy lo lắng trên khuôn mặt anh, cười nhẹ trả lời:
– Chị An Nhi bị ngất vì say nắng và tụt huyết áp. Cô ấy chỉ cần nghỉ một vài ngày nữa sẽ ổn.
Dũng thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn bác sĩ. Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng, ngồi gần giường cô An Nhi. Vuốt nhẹ mái tóc loại bỏ khỏi trán cô, rồi nhẹ nhàng vuốt những đường nét trên khuôn mặt nhỏ bé. Anh hỏi:
– Anh đã từ công ty sao?
– Mọi thứ không quan trọng bằng việc chăm sóc em.
Cảm giác này làm ấm lòng cô, những lời nói này có vẻ giản dị nhưng lại chứa đựng nhiều ý nghĩa. Cô cười nhẹ và cảm ơn anh.
Hai ngày sau đó, cô vẫn ở bệnh viện và sức khỏe đã dần ổn định. Dũng hằng ngày tự tay chuẩn bị đồ ăn mang đến và luôn quan tâm đến việc chăm sóc cô. Cảm giác ấm áp và an tâm đã lâu cô mới trải qua. Ngày nào cũng có những động tác chăm sóc đặc biệt, khiến cả chị bác sĩ cũng phải chú ý.
– Người ta thường nói rằng tấm chồng quyết định nên kiếp trước em đã giải cứu thế giới, nên kiếp này mới gặp được người chồng hoàn hảo như vậy. Nhìn ánh mắt chồng em đầy lo lắng và sự quan tâm chân thành, ai cũng phải ngưỡng mộ em đấy. Chúc mừng em nhé!
– Chồng à chị? (cô ngạc nhiên hỏi lại)
– Ừ, anh ấy nói em là vợ anh ấy.
Cô giật mình khi nghe điều này, anh từ bên ngoài cửa bước vào và nói:
– Thủ tục xuất viện xong rồi.
Cô nhìn anh với ánh mắt tò mò, đây chắc chắn có chuyện gì đó. Anh nói với vẻ hồn nhiên:
– Em làm gì mà ngắm nhìn tôi kinh vậy?
– Anh bảo với người ta rằng tôi là vợ anh à?
– Ừ, khi họ hỏi tôi là chồng của em, tôi chỉ gật đầu thôi. Điều này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
– Anh… nói đúng là tận tâm chữa bệnh.
Dù nói vậy, những ngày qua, cô cảm thấy lòng tin của mình đối với Dũng đã tăng lên rất nhiều. Anh luôn kiên nhẫn và chăm sóc cô. Cảm giác này khiến trái tim lạnh lùng của cô cảm thấy ấm áp hơn. Đối với anh, cô có cảm giác lạ lùng, nhưng đôi khi cảm giác ấy khiến cô mềm lòng.
Sau khi cô xuất viện, không rõ cô làm nấu cơm cho anh hay anh nấu cơm cho cô. Hầu như mỗi ngày anh đều ghé qua nhà cô, mang đồ ăn tới và luôn quan tâm đến cô. Sáng nay, anh lại mang đồ ăn tới và yêu cầu cô phải ăn hết. Cô nhìn đống đồ ăn trên bàn, thở dài nói:
– Tôi đã khỏe mạnh rồi. Anh không cần phải mang đồ ăn tới cho tôi nữa.
– Tôi chỉ…
– Chỉ muốn bảo vệ tính mạng của một con nợ thôi phải không? (cô ngắt lời anh)
– Không. Đó là để bảo vệ tính mạng của vợ tương lai.
Câu trả lời này làm cô cảm thấy hạnh phúc và ấm lòng. Anh tiếp tục:
– Em nhớ tôi không?
– Hả? Sao lại nhớ anh chứ.
– Em đang nói dối đấy.
– Không có.
– Em cũng thích tôi đúng không? Thừa nhận đi, em thích tôi khó đến vậy sao?
Cô nhìn anh và thở dài đáp:
– Phụ nữ đã trải qua một đời chồng không thể dễ dàng mở lòng với ai. Anh biết tôi đã từng tổn thương như thế nào.
– Tôi sẽ chờ. Em ăn sáng đi, tôi phải đến công ty.
Cô gật đầu và nhìn theo bóng lưng anh. Cô có cảm giác tâm hồn mình đang trôi dạt nhanh chóng. Dường như, cô đang bắt đầu có cảm giác với người đàn ông này.
Một tuần sau, Dũng chuẩn bị đi công tác nước ngoài, đi Singarbo và có kế hoạch thăm Pháp. Đêm trước khi anh đi, anh mời Nhung và anh Tiến đến chung cư cô để tổ chức một bữa cơm chia tay. Cả bốn người nấu nướng và ăn uống với nhau như một bữa cơm cuối cùng trước khi Dũng đi công tác. Anh còn trêu ghẹo Nhung trong bữa ăn.
– Anh đi công tác, Nhung ở nhà giữ cô bạn yêu quý của em giúp anh nhé.
– Đương nhiên anh luôn sẵn lòng.
– Cả hai nói như tôi là món hàng quý lắm vậy.
Anh Tiến cười nói:
– Giờ đây, em là bảo bối của bạn anh Nhi đấy. Phải không Dũng?
Dũng nhìn Nhi, cười và đưa cốc rượu chạch vào cốc của anh Tiến.
– Cạn đi anh.
– À Nhi, em có biết uống rượu không? (anh Tiến hỏi)
– Dạ, em uống một chút thôi ạ.
– Rượu vang này ngọt ngọt, chắc em uống được.
– Vâng anh.
– Dũng sắp đi công tác lâu như vậy, em uống vài ly với tụi anh cho vui.
Nhung cũng hòa vào:
– Đúng đấy, uống vài ly đi. Tôi cũng uống mà.
Cô thấy mọi người vui vẻ, không muốn làm giảm phần niềm vui nên cũng đồng ý uống vài ly. Bữa ăn kéo dài tới 9 giờ mới kết thúc, lúc này cô đã có chút say, khi tiễn Nhung và anh Tiến về, bước chân cô trở nên lung lay.
– Em có vẻ say rồi, để anh đỡ em vào.
– Không, em chưa say đâu. Em đi được.
Lần đầu tiên cô sử dụng từ “em” khi nói chuyện với anh khiến cho không khí trở nên ngọt ngào hơn. Cô nói cô chưa say, nhưng khi đi được vài bước, cô suýt vấp ngã, may mắn có anh kịp thời đỡ lấy.
Ôm cô vào lòng, trống ngực anh liên tục đập nhanh tưởng như bắn ra khỏi lồng ngực. Sau đó, anh từ từ xoay cô lại, trầm lặng nhìn vào gương mặt nhỏ xinh của cô, khiến anh không thể kiềm chế được cảm xúc. Ở khoảng cách quá gần, hai người với chút men say dường như đã mất khả năng kiểm soát tâm trí. Mùi hương nhẹ thoang thoảng trong không khí, thời gian như ngưng lại. Cô nhắm chặt mắt mà không né tránh, lúc môi anh chạm vào môi cô, trái tim cô như muốn vỡ thành từng mảnh. Hơi thở ấm áp của anh cùng với mùi men rượu và hương thể của anh kết hợp, lấp đầy tâm trí cô. Môi anh nhẹ nhàng chạm lướt qua môi cô, rồi từ từ hòa nhập vào trong khoang miệng, nhấm nháp những hương vị ngọt ngào. Nụ hôn nhẹ nhàng mà riêng biệt, ngọt ngào như viên kẹo, khiến cô không muốn buông lỏi.
Trong khoảnh khắc nào đó, cô nỗ lực tỉnh táo để đẩy anh ra khỏi bản thân, nhưng chỉ vài giây sau, cảm xúc và trái tim không chịu lý trí. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và bàn tay nhỏ bé tự nhiên đặt lên eo anh như một thói quen không cưỡng.
Lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút, tạo nên một cảm giác khó cưỡng. Anh vòng một tay mơn man quanh sống cô, tay còn lại nắm chặt gáy cô, sự nhiệt độ cuồn cuộn hòa quyện tạo nên một bản hòa nhạc thăng hoa. Hai người đứng yên, hôn nhau như thể thế giới chỉ còn lại hai trái tim này. Ngoại cửa kính, bầu trời trải đầy những vì sao lấp lánh, tạo nên bức tranh thiên nhiên huyền bí.