Lỡ một chuyến đò chương 21 | Đêm nồng cháy
!
Trong bất cứ khoảnh khắc nào đó, cô đã cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo để đẩy anh ra khỏi bản thân, nhưng chỉ vài giây sau đó, cảm xúc và trái tim không chịu lý trí. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi ngực, và bàn tay nhỏ bé tự nhiên đặt lên eo anh như một thói quen không cưỡng.
Lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô, nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút, tạo nên một cảm giác khó cưỡng. Anh vòng một tay mơn man quanh sống cô, tay còn lại nắm chặt gáy cô, sự nhiệt độ cuồn cuộn hòa quyện tạo nên một bản hòa nhạc thăng hoa. Hai người đứng yên, hôn nhau như thể thế giới chỉ còn lại hai trái tim này. Ngoại cửa kính, bầu trời trải đầy những vì sao lấp lánh, tạo nên bức tranh thiên nhiên huyền bí.
Cảm giác cuồn cuộn như dòng nước ҳιếϮ không ngừng tấn công cô, nhưng một chút ý chí duy nhất còn lại đã thúc đẩy cô nói:
– Chúng ta không thể!
– Ngoan nào, tôi và em cùng ᵭộc thân. Tôi yêu em!
Sau đó, đôi môi mỏng của anh lại tiếp tục dán lên đôi môi đang căng mọng của cô, quyến luyến cùng hơi thở nóng rực như thôi thúc ðụ☪ ϑọทջ trong người cô vậy. Bàn tay anh từ trên trượt xuống bờ vai, chậm rãi luồn vào áo sau lưng, cởi bỏ khuy áo trong và đặt bàn tay lên bầu ռ.ɠ-ự.ɕ ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ, nhẹ nhàng ๓.â.-ภ ๓.ê, nhẹ nhàng ѵυốŧ ѵε. Anh kỹ năng điêu luyện khiến cô khó lòng tránh khỏi sự mê hoặc của đôi môi ấy.
Bàn tay to lớn của anh lại tiếp tục di chuyển xuống phần hạ thân, trượt tới đôi mông to tròn của cô, từ từ xoa Ϧóþ. Từng động tác nhỏ của anh khiến toàn thân cô tan chảy, khiến tất cả lý trí của cô đều tan rã. Anh không phải là người đầu tiên của cô, nhưng lại là người khiến cô biết thế nào là đỉnh cao của ðụ☪ ϑọทջ tì.ภ.ђ á.เ!
Một lúc sau, cô mở mắt và nhìn thấy vật cứng to lớn ngang tàng khiến cô đỏ mặt, âm thầm hít một hơi thật sâu. Ở bên dưới phần hạ thân, ngón tay anh không ngừng ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ cô, đôi môi anh tiếp tục dán lên môi cô khiến cảm giác k-ɧoáı .©.ả.ʍ. trong anh càng tăng lên. Có lẽ mất khoảng một giờ đồng hồ, anh mới chịu phóng thích chất ᴅịcҺ lỏng vào bên trong.
Sáng sớm hôm sau, khi cô tỉnh dậy, cô nhận ra rằng mình nằm trên giường cùng với người đàn ông kia, người vẫn đang ngủ sâu bên cạnh. Ký ức về đêm qua làm cô giật mình và tự trách mình vì không đủ can đảm để từ chối. Dưới sàn nhà, quần áo và đồ lót của cô cùng với quần áo của anh nằm rải rác, là dấu hiệu rõ ràng của sự kiện kịch liệt từ đêm qua.
Cô ngồi dậy với cảm giác cơ thể đau nhức, nhưng cố gắng kiềm chế sự hối tiếc bên trong. Cô không muốn đối diện với sự thật về đêm qua, nhưng anh đột ngột hỏi:
– Sáng nay em muốn ăn gì?
Cô giật mình, không ngờ anh đã tỉnh sớm như cô, và tâm trí cô trở nên hỗn loạn khi cô cố gắng trả lời.
– Ăn gì cũng được.
– Anh biết một quán bún bò Huế ngon lắm. Anh lái xe đưa em tới đó nhé. Em thích ăn bún bò Huế phải không?
– Tôi…
Anh đứng dậy để mặc quần áo, và khi tiếng khoá quần kéo lên, cô mới dám nhìn anh và nói:
– Chuyện đêm qua…
– Ừ.
– Anh có thể quên được không?
– Tại sao em lại muốn anh phải quên?
– Vì cả hai chúng ta đều chỉ do ảo giác của rượu. Không phải là tự nguyện.
– Em chỉ do rượu, nhưng anh là tự nguyện. Từ nay anh sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của em.
– Không, tôi không muốn anh phải chịu trách nhiệm vì chuyện này. Hãy xem như là một sự cố đi.
– Anh chịu trách nhiệm với em vì anh yêu em. Đừng suy nghĩ quá nhiều.
Câu nói đó khiến cô ngơ ngác. Khi anh bước vào phòng tắm, cô vẫn nghĩ mãi, thỉnh thoảng đưa tay lên cấu xúc mình để đảm bảo rằng cô đang tỉnh táo. Rồi cô lại tự trách mình vì tại sao lại bất cẩn đến mức đã ๒ย.ô.ภ.ﻮ tђ.ả ๒.ả.ภ t.ђ.â.ภ như vậy. Cô tự an ủi rằng do cô say, nhưng lòng cô biết đó là sự nguyện vọng.
Cô nhắm mắt và mở ra, nhìn thấy anh, và khi anh hỏi nhẹ:
– Em có mệt không?
– Anh ra ngoài chút đi, tôi còn phải thay đồ.
– Ừ, anh ra ngoài đợi em.
Sau khi thấy bóng lưng anh biến mất, cô mới đứng dậy từ giường. Trong phòng tắm, cô sử dụng nước lạnh liên tục để làm mát khuôn mặt mình, nhìn chăm chú vào gương, cô thực sự không thể tin vào mọi thứ đã xảy ra. Cô lắc đầu liên tục, nói với bản thân rằng “không thể như vậy, không thể!”
Sau một khoảng thời gian dài, cô bước ra khỏi phòng tắm. Khi nhìn thấy anh, tất cả những chuyện từ đêm qua lại hiện lên trong đầu cô. Người đàn ông trước mắt cô là người đã làm cô ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t trong cuộc nồng nàn, là người đã đánh bại lời hứa với chính bản thân sau khi cô ly hôn.
Khi anh quay người lại nhìn cô, cô cố gắng né tránh ánh mắt của anh, giữ cho vẻ mặt lạnh lùng.
– Tôi tưởng anh đi công tác.
– Chuyến bay cất cánh lúc 11 giờ, em đã sẵn sàng chưa?
– Rồi.
– Sắc mặt em sao vậy?
– Tôi không sao.
– Vậy thì chúng ta đi thôi.
– Hoặc anh cứ đi, tôi không muốn đi.
– Nếu thế, anh sẽ mua đồ mang về cho em.
– Tuỳ em.
Dũng đi mua bún bò Huế mang về cho cô và thêm một số món ăn khác. Sau đó, anh rời khỏi nhà để tiếp tục công việc và chuẩn bị cho chuyến đi công tác. Trước khi rời đi, anh nhắn tin tạm biệt:
– Em ở nhà chăm sóc bản thân nhé. Anh sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm để trở về. Nhớ em!
Cô cảm thấy một cảm giác hụt hẫng khi anh nhắn tin. Cô đọc đi đọc lại những dòng tin nhắn đó trên điện thoại và chẳng biết nên vui hay buồn.
Sau đó, điện thoại cô đổ chuông với cuộc gọi từ một số không quen.
– Em có rảnh không?
– Huy? Lại là anh à? Anh gọi để làm gì?
– Anh gọi để xin lỗi em về sự việc hôm trước. Anh đã sai.
– Tôi không cần anh phải xin lỗi. Chỉ cần anh để tôi yên là đủ.
– Nhi, anh biết em không phải người cạn tình cạn nghĩa như vậy. Dù gì chúng ta…
– Anh đừng nói về “chúng ta” nữa (cô ngắt lời).
– Được rồi, anh biết, anh xin lỗi. Hôm đó là do anh quá tức giận, vì anh vẫn còn yêu em nên không thể chấp nhận em bên người người khác. Người ta nói hết tình còn nghĩa, em có thể giúp anh vì tình nghĩa mấy năm qua không?
– Nếu chỉ là vì công việc, tôi nói rồi, tôi không giúp anh được. Đừng hy vọng nữa. Vậy thôi!
Cô tắt điện thoại và chặn số đó lại sau một loạt cuộc gọi. Từ khi Dũng đi, cô cứ ở nhà, chỉ ra ngoài chơi với Nhung và làm việc bán hàng online. Thậm chí sau hai tháng không kinh doanh, khi bắt đầu bán lại, cô vẫn đón nhận sự ủng hộ lớn từ khách hàng.
Đôi khi, cô bỗng nhớ đến Dũng. Ngày nào anh cũng gọi cô qua Facebook, nhưng từ hôm đó, cô cảm thấy như mất đi một điều gì đó quan trọng, và tâm trạng cô thay đổi không hiểu rõ. Cô thường tự hỏi về bản thân mình.
Cô cũng dành thời gian về quê thăm bố mẹ và em trai, ở lại đó 3 ngày rồi mới trở về thành phố. Như mọi khi, khi đi thì không mang theo nhiều, nhưng khi về, cô đem theo đủ thứ từ rau sạch, thịt gà vịt nuôi tự nhiên, lợn sạch, trứng gà và vịt, thức ăn mẹ cô chuẩn bị. Cô nhấc bổng và bổ nhỏ đến mức ăn chục ngày không hết. Đêm đó, sau khi đưa Nhung về, hai người nằm tâm sự đến tận hai giờ sáng mà vẫn không muốn đi ngủ. Bất ngờ, Nhung hỏi:
– Anh Dũng đi đó có gọi về không?
– Ừ, có.
– Anh ấy thế nào?
– Tôi không biết nữa.
– Tôi thực sự cảm nhận được anh ấy là một người rất tốt. Bạn hãy nghĩ xem, người như anh ấy, có thể thu hút được mọi người, thậm chí là những người đẹp nhất. Nhưng anh ấy vẫn không ngừng quan tâm và lo lắng cho tôi, tình cảm của anh ấy dành cho tôi là chân thành.
– Tôi… thực sự không biết phải nói sao nữa.
– Đừng để mất đi một người như vậy. Theo Tiến nói, anh Dũng yêu thương ai là thật lòng đấy. Tôi không biết bạn có nhận ra không, nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt của anh ấy khi nhìn bạn.
Cô suy nghĩ một lúc trước khi nói:
– Tôi hiểu rồi. Thôi đi ngủ đi.
– Cái bạn này…
– Đi ngủ để mai đẹp gái đi.
Trong đêm, cô lại nghĩ đến những lời Nhung nói. Khi đang lơ đãng, bất ngờ điện thoại báo tin nhắn.
– Ngủ đi, cô gái nhỏ. Hay là đang nhớ anh à? Anh sắp về với em rồi, yên tâm.