Lỡ một chuyến đò chương 27 | Hám giàu sang
Sau khi đọc tin nhắn, trái tim cô như bị nặng nề, cảm giác chua xót tràn ngập. Cô nhìn anh đang hăng say làm việc trong phòng khách và tự hỏi về vai trò của mình trong mối quan hệ này. Nỗi ám ảnh về sự phê phán từ phụ huynh vẫn đeo bám cô.
Bất ngờ, tiếng động nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng, làm cô tỉnh giấc. Cô nhìn thấy anh đứng trước mặt.
Sao em chưa đi ngủ? Hôm nay anh hơi căng thẳng, em ngủ đi.
Không, anh làm việc đi, em ở đây ngủ.
Tuy cô nói như vậy, nhưng trong lòng cô đầy khó chịu. Từ khi đọc tin nhắn, cô cảm thấy cơ thể trở nên căng trước sự tức giận. Thậm chí, những cử chỉ ân cần của anh cũng khiến cô khó chịu.
Để yên cho em ngủ, em mệt rồi.
Tâm trạng của cô khiến anh ngạc nhiên, nhưng anh vẫn nói nhẹ nhàng:
Em không khỏe à? Quay ra đây anh xem.
Không, anh ngủ đi.
Anh có làm gì khiến em giận không?
Không có.
Anh im lặng, khiến cô càng hậm hực hơn. Cô tự hỏi về bản thân mình, những ngày khó chịu một cách kỳ lạ. Anh đột nhiên đứng dậy và rời phòng một lúc, cô nhìn theo. Khi anh trở lại, trên tay anh là hai ly kem vị dâu mà cô thích.
Anh biết hôm nay trời nóng, vợ anh có vẻ hơi căng thẳng, nhưng không sao, ly kem này sẽ làm dịu đi một chút.
Lời nói của anh khiến cô ngước mắt nhìn anh, cảm thấy bản thân như đang mơ. Cô không kiềm chế được, hỏi:
Có ai đó từng nói với anh rằng anh rất hoàn hảo chưa?
Anh mỉm cười, đặt hai ly kem xuống bàn, ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng vuốt má cô, đáp:
Có, nhưng anh không quan tâm.
Cô gái đó có nói đến cô gái mà mẹ anh nói không?
Em… không cố ý đọc tin nhắn.
Đó là lý do em giận?
Không có.
Còn nói không?
Cuối cùng, cô không thể giữ lại nữa, nhẹ nhàng gật đầu và thở dài. Anh cười lớn.
Cô gái ngốc nghếch của anh.
Anh còn cười?
Anh cười vì em cũng biết ghen rồi đấy.
Ai thèm ghen chứ?
Ai nói dối làm vợ anh nhé.
Anh???
Ánh mắt thâm thuý của anh như đắm chìm trong ánh mắt cô. Tiếp tục bị anh chọc cười, không khí trở nên rộn ràng. Cô cảm thấy hạnh phúc và thậm chí không giữ được vẻ nghiêm túc.
Trong niềm vui, chuông điện thoại anh vang lên.
Anh có cuộc gọi đây.
Không sao, em cũng thấy nó quan trọng.
Anh nhìn qua dãy số trên màn hình và nói:
Là của mẹ anh.
Cô vội vàng đẩy anh ra, nhíu mày nhìn anh, muốn bày tỏ sự nghiêm túc của tình cảm.
Mẹ? Lúc này mẹ gọi có chuyện gì vậy?
Rồi, giờ này, người yêu lại quên mất cả mẹ luôn đấy.
Không đâu mẹ.
Sao về chuyện bố chuẩn bị xem mắt, con nghĩ sao?
Mẹ, con thật lòng rất yêu An Nhi, mong mẹ đồng ý.
À, mẹ có nên tin những lời do con trai mẹ nói không nhỉ?
Mẹ, con thực sự rất nghiêm túc đấy.
Thôi thì được rồi. Ngày mai đưa cô ấy qua nhà mẹ.
Gặp mẹ à?
Con làm gì mà ngạc nhiên thế? Mẹ không ăn thịt con gái đâu mà sợ. Vậy nhé.
Anh vừa tắt điện thoại, quay lại nói với cô.
Em đã nghe chưa, mẹ anh muốn gặp cô.
Anh nói thật là… em chưa chuẩn bị gì cả.
Em không cần phải chuẩn bị gì, vì em là người mà anh yêu và chọn làm vợ.
Trái tim cô tràn đầy cảm xúc ngọt ngào, không chỗ để tràn đổ…
Thực sự, ngay từ đầu cô đã lo sợ mẹ Dũng có thể giống như mẹ Huy. Cô không dám thốt lên, không muốn nhắc nhở anh về gia đình chồng cũ, càng không muốn đàm phán về đám cưới thất bại. Cô chỉ muốn sống hạnh phúc bên anh một cách đơn giản.
Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rải lên thành phố, nhuộm vàng mọi góc phố. Anh đưa cô rời khỏi nhà sau khi đã ăn sáng. Cô cảm nhận nơi anh dự định đến, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng và hồi hộp. Trên đường đi, anh lái xe một tay, tay còn lại nắm chặt tay cô không buông ra. Khi xe giảm tốc độ và dừng lại trước căn biệt thự màu trắng, cô thấy hệ thống phun nước tự động tưới nước vào bãi cỏ rộng lớn, cùng với vườn hoa quy mô lớn. Khi xe dừng lại, người bảo vệ chạy ra mở cửa xe.
Anh, sau khi xuống xe và nắm chặt tay cô, dịu dàng nói vài lời để trấn an cô, rồi hai người bước vào nhà.
Trong nhà, bố mẹ anh ngồi đọc báo buổi sáng, người giúp việc làm việc với bàn ăn.
Bố mẹ, con dẫn bạn gái đến rồi đấy.
Cô nhìn hai người, vội vàng cúi đầu chào.
Cháu chào hai ông bà ạ.
Mẹ anh nhẹ nhàng mỉm cười và gật đầu chào cô, bên cạnh đó bố anh có vẻ không vui và rất nghiêm túc. Bà nói:
Cháu ngồi xuống đi.
Dạ vâng ạ.
Bà kêu to:
Thím Trương, mang cốc nước cam cho tôi.
Anh giới thiệu dần:
Bố mẹ, đây là An Nhi, là người con chọn để lấy làm vợ.
Bố anh, sau khi nghe xong, lông mày nhíu lại và hỏi cô:
Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?
Dạ, cháu 26 tuổi ạ.
Cháu làm nghề gì?
Cháu học ngành điều dưỡng ạ.
Còn bố mẹ cháu làm nghề gì?
Bố anh hỏi, và bà liền cười nói:
Ôi ông ơi. Ông hỏi cô bé như thể đang thẩm vấn tội phạm ấy.
Cô thực sự cảm thấy như mình đang bị thẩm vấn trước toà. Cô tưởng tượng về những gia đình quý tộc trong những bộ truyện ngôn tình mà cô từng đọc.
Cuối cùng, khi ông rời khỏi, anh muốn nói chuyện với ông nhưng mẹ anh kéo tay anh ngăn lại. Cô cảm thấy có áp lực khi anh và ông không hợp nhau lắm.
Anh và cô ngồi nói chuyện với mẹ anh, sau đó anh phải đi tham dự cuộc họp cổ đông quan trọng. Bây giờ chỉ còn lại cô và bà trong căn phòng, cô cảm thấy áp lực nặng nề làm tim cô đau đớn.
Cháu uống nước cam đi.
Dạ vâng ạ. Cháu mời bà ạ.
Ừ, cháu tự nhiên nhé.
Dạ vâng.
Nhìn ngoài, cháu xinh đẹp hơn nhiều so với ảnh. Bà đã kết bạn với cháu trên Facebook, cháu có biết không?
Dạ, cháu biết ạ.
À, theo thằng Dũng nói, cháu và bà cùng quê, phải không?
Dạ vâng ạ. Cháu gặp anh ấy ở quê hai lần, và anh ấy nói đưa bà về quê ạ.
Thằng Dũng này, hóa ra nó về có mục đích thật. Bình thường bà nhờ nó khá khó. Ông này, suốt ngày chỉ biết công việc.
Bà nói tới đây, cô mới cảm thấy thoải mái hơn và cười nhẹ đáp:
Dạ vâng. Bà có thường về quê không ạ?
Bố mẹ bà đã mất hết, anh em họ hàng chủ yếu ở đây, nên bà cũng ít về. Chỉ có những dịp giỗ hoặc đám xôi quan trọng bà mới về.
Dạ bà.
À, trưa nay, cháu ở lại ăn cơm với bà nhé.
Cháu…
Không sao, bà thực sự không quan trọng hoàn cảnh, bà cũng từng trải qua gia đình nghèo. Hơn nữa, bà tin tưởng vào lựa chọn của con trai.
Nghe bà nói vậy, cô cảm thấy xúc động, Dũng nói đúng về bà. Cô định nói thêm, nhưng ngoài cửa, một người phụ nữ bước vào và gọi lớn.
Tâm, bạn nhận ra mình không?
Thy? Mẹ của bé Thảo à? Bạn học cũ của mình à.
Đúng vậy, mình tưởng bạn quên mình rồi.
Bạn vào trong, uống nước đi.
Người phụ nữ nhìn cô, mỉm cười và hỏi.
Cô gái này là ai?
À, giới thiệu với bạn, đây là bạn gái của Dũng đấy.
Cô chào người phụ nữ ấy theo cách lịch sự. Lúc sau, cô đứng dậy xin phép vào nhà vệ sinh một lát. Khi cô bước ra vài bước, cô nghe rõ tiếng người phụ nữ kia nói.
Này, tôi nói thật, không phải vì bé Thảo nhà tôi đâu. Nhưng cậu có chắc chắn với quyết định cho cô bé này đến với Dũng không?
Sao thế? Có chuyện gì à?
Cậu biết rằng cô bé này đã li dị chồng chưa? Con trai cậu tài giỏi, hoàn hảo như vậy, thiếu gì cô gái mà phải chấp nhận. Mà nhá, con trai cậu nói với tôi rằng nó sợ Dũng bị lợi dụng. Chả phải cậu thử nghĩ xem, phụ nữ ly hôn chưa đến năm mà đã đi tìm kiếm người mới. Cậu cứ cẩn thận đừng để nhà cậu bị lừa dối. Bọn này bây giờ, không phải đùa đâu. Đặc biệt là những đứa quê nghèo, thường có ước mơ giàu có.
Mẹ Thảo thì nói đến đây thì mới nhận ra lời nói của mình có thể làm tổn thương người khác vì bà cũng xuất thân từ vùng quê. Mẹ Thảo vội nối tiếp:
Tôi chỉ muốn chia sẻ một chút kinh nghiệm thôi. Cậu nghe hay không, tôi cũng không ép buộc. Không muốn cậu nghĩ rằng tôi nói vậy là để gièm pha hay làm khó chịu cho con gái cậu.
Mẹ Dũng nghe xong ngước mắt nhìn về phía cô với ánh mắt đầy nghi ngờ.