Lỡ một chuyến đò chương 3 | Sự gian díu của chồng

18/12/2023 Tác giả: Hà Phong 664

!
– Đọc xong dòng tin nhắn, như có hàng ngàn mũi kim xiên thẳng vào tim cô. Cô sửng sốt, cầm điện thoại lên, cảm thấy mất mặt vì sự thiếu tôn trọng đối với quyền riêng tư của anh. Tuy nhiên, cô nghĩ lại rằng anh là chồng của cô và quyền riêng tư của anh cũng là quyền của cô. Cô đắn đo suy nghĩ một lúc, sau đó thở dài và gục xuống giường. Khi cô nhập mật khẩu vào điện thoại, cô bất ngờ phát hiện rằng anh đã đổi mật khẩu từ lâu. Cô nhớ rằng mật khẩu của anh là ngày cưới của họ. Cô cảm thấy thất vọng và đặt điện thoại xuống, cố gắng chấp nhận và tin tưởng vào anh, nhưng lòng cô bắt đầu cảm thấy bức bối.

Nửa đêm, khi cô tỉnh dậy, cô phát hiện ra rằng anh không ở bên cạnh cô. Tiếng nói từ ban công làm cô tò mò, cô lồm cồm bò dậy và bước chân ra khỏi giường. Cô thấy anh đang nói chuyện với ai đó, và có vẻ rất vui vẻ.

– Được thế thì tốt quá. Anh nói, “Mà em ngủ sớm đi.”

Cô không biết đối tác đang nói chuyện là ai và về chủ đề gì, nhưng ánh sáng mặt anh cười làm cô cảm thấy nghẹn lòng, một cái gì đó làm cho cô cảm thấy buồn. Cô đứng ૮.ɦ.ế.ƭ trân trọng như vậy cho đến khi cuộc gọi của anh kết thúc. Anh quay lại và thấy cô, khuôn mặt anh có chút khựng lại, nhưng sau đó anh nhanh chóng mỉm cười dịu dàng và hỏi:

– Ủa, vợ? Anh làm em tỉnh giấc à?

– Không phải, chỉ là thói quen tỉnh giấc lúc nửa đêm của em thôi.

– Ừ, thế thì em đi ngủ thôi.

– Anh nói chuyện với ai vậy?

Cô nghĩ rằng anh sẽ giải thích, nói rằng đối tác, đồng nghiệp hoặc bạn bè, nhưng anh lại hỏi ngược lại:

– Vợ nghi ngờ anh à?

– Em không có ý đó. Chỉ là em nghĩ là vợ chồng ta nên biết đến mọi chuyện.

– Anh hứa là anh không làm gì có lỗi với em cả. Em luôn là người mà anh yêu thương nhất.

Anh kéo cô về giường ngủ, nhưng nét mặt cô làm anh buồn rồi nhanh chóng trở nên vui vẻ:

– Có lẽ em đã ngủ quá nhưng vẫn còn lo lắng. Em cứ yên tâm, anh không làm gì có lỗi với em cả.

Cô vẫn còn cảm giác bất an và tự trách mình có lẽ đã sai. Cả hai lựa chọn tôn trọng cuộc sống riêng tư của nhau khi mới cưới, nhưng gần đây cô cảm thấy bất an và trở thành người phụ nữ kiểm soát chồng.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy sớm như thường lệ. Sau khi ăn sáng, khi cô đến phòng họp, cô nghe thấy mọi người đang thảo luận về bệnh nhân đặc biệt của họ. Cô đứng đó và nghe một chút.

– Bệnh nhân ở giường đó càng nhìn càng đẹp trai nhỉ?

– Chị đã qua 40 tuổi rồi mà giờ mới thấy có người đẹp như vậy đấy.

– Em nghe nói con nhà giàu và có quyền lực lắm. Tin quan trọng là chưa lấy chồng đấy các chị ạ.

– Mày chỉ mê trai giống tụi chị thôi. Haha.

Cả đám cười ồn ào, mọi người trêu cô.

– Nhi được số hưởng nhất đấy, thường xuyên gần trai đẹp như vậy.

– Em ấy đã có chồng rồi chị ơi.

– Có chồng thì sao chứ? Vẻ đẹp ấy, không ngắm thì phí.

Một người lên tiếng:

– Đẹp thế chảnh lắm chị ơi. Sáng nay nghe nói chị Dương phó khoa sang hỏi thăm còn không tiếp đó. Đúng là định mệnh, mặt chị Dương lúc đó muốn ૮.ɦ.ế.ƭ.

Khi cô kia kết thúc, chị phó khoa nói lớn, khiến mọi người khép lép.

– À, vậy hả? Tôi mắc cười hả?

Khi thấy chị phó khoa, mọi người lặng im. Mặc dù ai cũng biết về năng lực của chị phó khoa, nhưng vì cô ta có nguồn lợi lớn nên mới như vậy. Dù sao, cách cô ấy đối xử với mọi người không được đánh giá cao.

Sau đó, mọi người trở lại công việc. Trong lúc cô đến phòng thay đồ, Nhung nói:

– Tối qua anh Huy ở nhà có không?

– Có chuyện gì vậy?

– Tôi muốn xác nhận lại, có lẽ mình nhầm.

– Ông ta đi uống rượu với đối tác, tới khoảng 10 giờ mới về.

– Đối tác là người phụ nữ à? Hôm qua tôi gặp người giống ông ta, ngồi bên một cô gái trẻ.

Cô nhớ đến tin nhắn và cuộc gọi đêm qua, trái tim cứ run lên. Nhung tiếp:

– Cô ta, cẩn thận với ông ta. Chẳng biết mai mất như chơi. Thằng đàn ông ấy nhiều ngăn đấy. Vợ muốn, cô gái đẹp cũng không buông.

– Thôi kệ đi, cái gì không thuộc về mình thì níu kéo cũng vô ích.

Cô nói nhưng lòng cứ căng thẳng. Cô suy nghĩ, làm sao không suy nghĩ được. Nhưng cô là người biết chấp nhận thực tế, cô tự an ủi rằng mặc kệ, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Cô bước vào phòng bệnh, thấy anh ta đang sử dụng điện thoại, có một nữ điều dưỡng khác ở đó. Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi:

– Tối qua anh ngủ có tốt không?

– Ừ, tốt.

– Chỗ vết thương có đau không?

– Bình thường!

Bác sĩ trưởng khoa, người điều trị chính, bước vào để trị vết thương. Nhưng khi nhìn thấy vết thương sưng tấy, cô hiểu đau đớn thế nào. Nhưng anh ta vẫn bình thản.

– Cậu đau không, Dũng?

– Làm đi.

Khi kết thúc việc đeo băngage, bác sĩ trưởng khoa yêu cầu cô truyền kháng sinh. Nhưng anh ta phản ứng:

– Để cô ấy làm đi. Tôi quen với cô ta, không cần người khác vào phòng.

Cô thấy hụt hẫng khi đồng nghiệp mình bị từ chối. Cô nghĩ đó là thái độ kì quặc, ai cũng được làm việc, nhưng anh ta lại kén chọn. Bác sĩ trưởng khoa cười và nói:

– Vậy Nhi truyền kháng sinh cho cậu Dũng nhé. Để ý đấy em.

– Dạ vâng anh.

Mọi người rời đi, anh ta lên tiếng hỏi:

– Cô tên là Nhi à?

– Vâng anh.

– Điều dưỡng Trần An Nhi?

Cô cúi xuống nhìn thẻ tгêภ áo mình, sau đó nhìn anh ta, cười khẩy. Cô tập trung vào công việc và nói:

– Anh nên hỏi những vấn đề liên quan đến công việc.

– Bao nhiêu tuổi?

– Tôi năm nay 26 tuổi.

– Trẻ mà lấy chồng sớm quá.

– Này anh!

– Lại nổi giận rồi à? Tên dịu dàng chả giống người gì cả.

Cô ngước mắt nhìn anh ta, hơi thở nhanh lên. Nhìn thấy vẻ bỡn cợt trong ánh mắt anh, cô khẽ chớp mắt thản nhiên nói:

– Tôi có quyền từ chối trả lời những câu hỏi không liên quan tới công việc.

Anh ta chau mày, khoé môi nhếch lên, dường như có ý cười. Cô rời đi, anh ta lặng lẽ nhấm nháp cốc nước cam.

Cả sáng, cô liên tục bị chị phó khoa la mắng và nhận những công việc không liên quan. Cô nhớ vào buổi sáng chị phó khoa đến nhưng không có ý kiến gì về anh ta. Tới đầu chiều, trưởng khoa gọi cô:

– Nhi ơi, đã thay bình truyền cho Dũng chưa?

– Dạ, chị Dương đã giao cho chị Hà làm rồi ạ.

– Sao lại để Hà làm?

Chị phó khoa xuất hiện, trưởng khoa hỏi:

– Dương, em để Hà làm điều dưỡng chính trong phòng Dũng à?

– Dạ vâng anh, có việc gì không anh?

– Dũng phản ánh lại, muốn chủ động hơn. Anh phải giải quyết những vấn đề như vậy.

– Dạ vâng, em biết rồi.

Chị phó khoa nhìn cô với ánh mắt nổi giận. Cô trở về phòng Ьệпh, thấy một người đàn ông khác ở đó, cô nghe họ nói lớn:

– Đã bắt được tên chém Dũng. Hắn không khai ra ai đứng sau lưng. Bây giờ làm thế nào?

– Cho hắn biết sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ.

Khi họ nói xong, anh ta nhìn cô với ánh mắt châm chọc. Cô không muốn nghe, nhưng tiếng nói của họ quá lớn.

– Tôi đến để xem anh thế nào. Bình ᴅịcҺ vẫn còn thì tôi đi trước.

– Cô lại đây, vắt giúp tôi cốc nước cam.

Người đàn ông rời đi, cô làm xong công việc và rời khỏi phòng.

Trôi đi mấy ngày nữa cũng đến cuối tuần. Cô phải đổi ca vì nhà họ có tuần giỗ. Sáng sớm, hai vợ chồng cô lái xe về nhà chồng. Nhà chồng cô không xa nhà cô lắm, nhưng do mâu thuẫn, cô ít khi về đây. Đứng trước ngôi nhà ba tầng rộng lớn, cô nhớ lại một loạt ký ức. Từ lúc kết hôn đến khi chuyển ra ở riêng, cô chẳng bao giờ cảm thấy bình yên tại ngôi nhà này.

Ngày tân hôn, khi chỉ là 10 giờ tối, chồng cô vừa ra ngoài có việc. Bà ngoại gọi cô vào phòng để nói chuyện. Ban đầu, cuộc trò chuyện ngọt ngào. Nhưng rồi, bà đưa ra vấn đề:

– Tiền vàng cưới, họ hàng cô gì chú bác cho được bao nhiêu con đưa mẹ cất cho.

Cô ậm ừ chần chừ. Trước khi lấy chồng, cô đã nghe về việc giữ vàng cưới. Nhưng không nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với tình huống này. Bà nói tiếp:

– Phòng hai đứa tạm thời chưa có két sắt, khu này gần đây cũng có nhiều vụ mất trộm. Mẹ cất sau này chúng mày có việc gì dùng tới thì mẹ đưa, hoặc là mẹ giữ cho cháu mẹ sau này. Hai đứa yên tâm, mẹ có thiếu gì đâu mà ăn của con của cháu.

– Dạ, con cất tủ, chưa xem bao nhiêu mẹ ạ.

– Vậy thì giờ tranh thủ về lấy mang sang đây xem nào.

Bà vừa nói xong thì chồng cô trở về, thấy vậy, bà thay đổi thái độ:

– Thôi muộn rồi, hai đứa về phòng nghỉ ngơi đi.

– Mẹ, chưa gì mà đã gọi vợ con vào phòng nói xấu con à?

– Cha bố anh, chỉ nghĩ xấu mẹ thế thôi à? Mẹ gọi vợ con sang đây nói chuyện cho đỡ buồn, phận gáι đi lấy chồng xa chắc đêm đầu nhớ gia đình lắm đây.

Cô ngạc nhiên, nhưng chồng cô cười tươi:

– Sướng nhất vợ rồi. Chưa gì đã có đồng minh rồi.

Ngày hôm sau, mọi người đi làm xong, bà lại hỏi:

– Chuyện tối qua mẹ nói với con, con đã xem lại xem có bao nhiêu chưa? Chúng mày được nhiều thì mẹ cũng mừng cho chúng mày.

– Dạ vâng ạ. Hôm qua con mệt quá nên về phòng nghỉ luôn.

Cô biết số vàng, dù không nói ra. Nhà cô không giàu như nhà chồng, nhưng điều kiện cũng không tệ. Khi cô lấy chồng, bố mẹ cho cô 1 cây vàng và 1 chiếc xe làm hồi môn. Cậu em chồng cho cô 2 chỉ, chú của cô cũng 2 chỉ, và có vẻ như sợi dây mẹ chồng đưa là 5 chỉ. Số vàng từ họ hàng chồng cô là 1 cây. Tổng cộng gần 3 cây vàng từ nội ngoại. Cô trao lại số vàng từ nhà chồng cho bà, nhưng có vẻ bà không hài lòng. Bà vẫy tay vạch xuống chiếc hộp trên bàn rồi nói:

– Sao chỉ có mỗi cái này thôi?

– Dạ, đây là dây chuyền mẹ tặng con ngày cưới và nhẫn của các dì chú thím con gửi mẹ cất giữ.

– Vậy mà chẳng lẽ nhà con không trao thêm gì à Nhi?

– Dạ, bố mẹ con cùng với các cậu mợ chú thím con cũng trao cho mẹ, nhưng con xin phép mẹ để số vàng ấy con tự cất giữ. Đây còn có 30 triệu, con và chồng con muốn giúp mẹ tiền thực phẩm sau hôn lễ.

– Nhi ơi, nếu con không tin tưởng mẹ, con hãy nói thẳng. Đừng bàn luận với chồng. Con hỏi Huy xem mẹ có phải loại người ăn không nói được của con đâu mà con sợ. Huy nhận tiền mừng cưới cũng đủ cả trăm triệu đấy, nhưng mẹ không nói. Cho dù thế nào, mẹ cũng chỉ muốn điều tốt nhất cho hai người, nhưng nếu con không hiểu, mẹ cũng chẳng biết làm sao.

– Mẹ, con không có ý đó ạ.

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận không khí căng thẳng trong phòng. Cô cảm thấy khó nói sao để mẹ chồng hiểu, nhưng cũng cần phải bảo vệ số vàng đó. May mắn là bố chồng cô về kịp lúc, nếu không cuộc trò chuyện này có lẽ sẽ kéo dài mãi.

Một vài tháng trôi qua, mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu càng trở nên căng thẳng. Dù cô cố gắng hết sức, nhưng có vẻ như cô không thể bắt kịp với cuộc sống mới. Tâm trạng cô luôn căng thẳng và chán nản. Cô muốn kết thúc hôn nhân chỉ vì một nguyên nhân đơn giản: “mẹ chồng”. Tuy nhiên, cô không thể làm điều đó bởi vì bên cạnh cô luôn có một người chồng yêu thương và chiều chuộng cô, cũng như sự kỳ vọng của bố mẹ cô. Mỗi khi gọi điện về nhà, người ta luôn hỏi cô về mẹ chồng, và cô chỉ biết trả lời ngậm ngùi: “Mẹ chồng con rất tốt”.

Thời điểm cô cảm thấy căng thẳng nhất là mỗi khi “đến” với các dấu hiệu như mệt mỏi, đau lưng, đau ngực – dấu hiệu của một người phụ nữ có thai. Nhưng mỗi khi cô thử que thử thai, kết quả luôn là âm. Dấu hiệu ấy chỉ là dấu hiệu của chu kỳ kinh của cô mà thôi. Mỗi lần đó, mẹ chồng cô lại hỏi:

– Tháng này thế nào rồi? Có kinh chưa?

– Dạ, con đang “đến” mẹ ạ.

– Ôi trời ạ, 4 tháng rồi mà chưa có thai à? Dâu người ta cưới là đã có thai rồi, còn nhà này chẳng thấy động tĩnh gì cả.

Áp lực về việc sinh con của cô ngày càng tăng lên. Huy không thể giúp gì được, và anh ấy nói rằng khi nào có cũng được, nhưng cô luôn bị mẹ chồng cưỡi rủa đinh tai. Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, tiếng chồng cô vang lên:

– Em còn đứng đây làm gì?

Cô giật mình và quay lại nhìn anh ấy, trả lời nhẹ nhàng:

– Em chờ anh. Anh đi lấy đồ quay gần nhà để mẹ thích ăn vịt quay. Thôi, vào nhà đi em.

– Dạ vâng.

Khi bước vào nhà, cô thấy mẹ chồng đang ngồi cùng một người con gái khác khá xinh đẹp, có lẽ là người yêu của em trai cô. Họ trò chuyện vui vẻ và hòa mình vào cuộc nói chuyện. Rất tiếc là cười nói hoà nhã đó chưa bao giờ dành cho cô!

Bài viết liên quan