Lỡ một chuyến đò chương 4 | Hồng nhan bạc phận
Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy lòng mình nhói lên, có một chút tủi thân nữa. Cô đã từng mơ ước sẽ xem mẹ chồng như mẹ đẻ, tận tâm và tận lực báo hiếu bà. Cô cũng có ước mơ nhỏ nhoi, hy vọng rằng nếu bà không thể thương cô như con gái thì ít nhất hãy đối xử với cô như một người bình thường. Nhưng có lẽ, ước mơ nhỏ nhoi đó lại là điều quá xa vời.
Cô cười nhạt:
– Thưa mẹ, vợ chồng con đã về.
Theo thói quen, bà nói lớn:
– Mấy giờ rồi mà giờ cô mới đến thì làm ăn gì nữa.
Lúc đó, anh hết sức ngạc nhiên nhìn bà. Đây là lần đầu tiên anh thấy bà cáu giận với vợ mình. Còn bà, bà lúng túng khi thấy anh. Ngay sau đó, nụ cười trên môi bà lại hé mở:
– Hai đứa lại đây ngồi để mẹ giới thiệu một chút.
Lúc đó bố chồng cô cũng từ tầng trên đi xuống. Cô không có gì để chê trách bố chồng mình. Chắc có lẽ anh giống ông, tính tình điềm đạm, nhẹ nhàng và đặc biệt rất hiểu chuyện.
Cô nói lớn:
– Con chào bố ạ.
– Hai đứa vừa mới qua đấy à? Thế đã ăn sáng gì chưa?
– Dạ tụi con ăn ở nhà rồi ạ.
Cô liếc mắt nhìn cô gái kia, cô nhẹ nhàng gật đầu chào cô ấy, cô ấy cũng gật đầu đáp lại cô. Bà giới thiệu:
– Đây là bé Phượng, là người yêu của thằng Đức nhà mình đấy.
– Chào Phượng nhé, chị tên Nhi. Chồng chị tên Huy.
– Bé Phượng, đây là anh trai của thằng Đức. Và đây là ( nói đến đây bà ngập ngừng) vợ của nó.
– Dạ em chào anh chị ạ. Rất vui được gặp anh chị. Mà nhìn anh Đức với anh trai mình giống nhau bác nhỉ?
– Ừ, anh trai Đức hiện giờ đang làm trưởng phòng một công ty lớn đấy.
Huy nghe đến đây thì đứng dậy xin phép lên tầng có việc. Trong bàn chỉ còn cô và mẹ chồng cô cùng cô gái tên Phượng kia. Cô gái ấy hết lời khen ngợi chồng cô, còn trẻ mà đã làm trưởng phòng thích thật. Rồi cô ấy hỏi cô:
– Thế chị làm gì ạ?
– À chị làm điều dưỡng em ạ.
– Anh chị lấy nhau lâu chưa? Có mấy cháu rồi ạ?
Cô cười gượng đáp:
– Anh chị lấy nhau 4 năm rồi, chưa có cháu nào em ạ.
– Khủng khiếp anh chị kế hoạch hả?
Mẹ chồng cô lên tiếng:
– Kế hoạch gì đâu, có mà không đẻ được ấy.
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn cô, ngồi thêm vài phút nữa thì cô cũng xin phép đứng dậy vào bếp chuẩn bị làm cỗ. Sau khi cô đi rồi, vẫn có thể nghe tiếng hai người nói chuyện.
– Ở quê ngoại mẹ cháu có một ông thầy lang cắt thai sóc sinh con theo ý muốn và chữa hiếm muộn rất giỏi đấy, bác nên thử hỏi anh chị ấy tới đó khám thử xem.
– Ối giời ơi không ăn thua đâu cháu. Đi chữa từ Nam ra Bắc có thiếu chỗ nào nữa đâu.
– Sao kỳ vậy bác nhỉ?
– Bác làm sao biết được, có khi trứng thúi trứng ung không dám nói đấy chứ. Thằng Huy nhà bác thì bác sĩ bảo mọi thứ vẫn bình thường mà.
– Vậy chị ấy giống trường hợp của một người cháu quen, ngày xưa ăn chơi quá nên ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ dữ quá, lấy anh đó cũng mấy năm mà không mang thai được. Bây giờ chồng chị ấy đi lấy vợ khác rồi.
Cô nghe xong như muốn ngã quỵ, lòng uất ức dâng trào. Cô ta là ai mà có quyền phán xét cô như vậy? Ai đâu có ở trong hoàn cảnh của cô để dễ dàng phán xét? Cô định bụng đi thẳng nói với hai người nhưng hôm nay lại là ngày giỗ nên cô không muốn xô xát nhiều. Buổi sáng, cô quanh quẩn bên gian bếp, một mình làm tất cả các món ăn mà không một ai giúp đỡ. Anh chỉ thỉnh thoảng vào hỏi thăm cô rồi lại lên phòng làm việc.
Mâm cỗ được dọn lên với các món ăn trang trí đẹp mắt. Em chồng, bố chồng và chồng cô đều khen ngợi. Hai người kia thì nét mặt không vui. Mặc kệ, dù sao cô cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt.
Chờ đợi bố chồng thắp hương, cô lao vào dọn dẹp nhà cửa. Ôsin đã xin nghỉ nên nhà trông như bãi chiến trường. Mẹ chồng cô thì rất quan trọng vấn đề sạch sẽ, nhưng chủ yếu là do bố chồng cô lo.
Trong bữa cơm, chủ yếu nói về em chồng và người yêu của chú ấy. Phượng, cô gái ấy, được giới thiệu như con của người có quyền lực. Bố mẹ đều hài lòng, mặc dù cô gái ngồi đối diện cô nhưng như không tồn tại.
Ở lại một lúc, vợ chồng cô xin phép về, cô cũng có ca trực. Trên đường về, anh nhẹ nhàng hỏi:
– Trước giờ, mối quan hệ của vợ với mẹ thế nào?
Câu hỏi này khiến cô ngớ người. Anh ít khi quan tâm đến mối quan hệ của cô với mẹ. Nhưng sau hồi ngẫm, cô trả lời:
– Mối quan hệ đó hoàn toàn không tốt như anh nghĩ. Áp lực từ mẹ nhiều lúc nặng hơn cả áp lực về việc sinh con.
Anh suy nghĩ một lúc và thở dài:
– Anh hiểu rồi. Đừng buồn nhiều, em nhé.
Cô như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Anh vẫn là người hiểu chuyện, điều đó làm cô cảm thấy ấm lòng. Nhưng vui mừng không kéo dài được bao lâu, anh lại nói:
– Nhưng em cũng đừng giận mẹ, mẹ vất vả nuôi anh lớn. Anh có được như bây giờ là nhờ mẹ đấy. Có lẽ mẹ giận vì chưa có cháu cho mẹ thôi. Sau này có cháu, mẹ sẽ nghĩ khác.
– Dạ vâng, em biết rồi.
Cô thấy anh thở dài, trong lòng cô cũng tràn đầy nỗi buồn.
Bữa nay, khi khí hậu về đêm, cảm giác ngột ngạt tràn về. Đứng từ tầng thứ 6, cô nhìn xuống thấy nhiều gia đình dạo chơi trên vỉa hè. Hình ảnh trẻ con vui đùa khiến cô nở nụ cười nhẹ. Tưởng tới chồng, cô nhận ra đã lâu chưa gọi điện hỏi thăm anh. Quay về phòng trực, bệnh nhân hầu như đã chuẩn bị đi ngủ hết.
Mở điện thoại, cô thấy hai tin nhắn mới của chồng:
– Anh nhớ vợ quá, tối nay ngủ một mình buồn lắm.
Cô phì cười và nhắn lại:
– Mới không gặp em có mấy tiếng mà đã nhớ rồi á?
– Nhớ thật, xa vợ có mấy giây thôi còn nhớ, đừng nói gì đến mấy tiếng. Hơn nữa, em là vợ anh mà, anh không nhớ vợ thì nhớ bà hàng xóm sao.
– Em biết rồi, chồng ngủ sớm đi nhé.
– Ok vợ, vợ làm đi nhé. Yêu vợ!
– À quên, anh ra ban công thu quần áo vào giúp em nhé. Hồi chiều đi vội quá, em quên chưa thu. Hôm nay trời oi thế này, em sợ đêm có mưa giông.
– Anh biết rồi.
Tắt điện thoại, nụ cười vẫn còn trên môi cô. Chị đồng nghiệp trêu chọc:
– Đang nhắn tin với ông xã hay anh nào thế em?
– Chị thì giờ này, em chẳng còn anh nào cả. Giờ là gái hết date rồi chị.
– Gớm, nhìn mày chị còn thích ấy. Phơi phới trẻ đẹp thế kia thì ai nghĩ mày là gái có chồng.
– Chị cứ nói quá, em giờ ai cũng chán chị mất rồi.
– Chị nói thật, mày vẫn có sức hút. Cố gắng giữ sắc như vậy, đàn bà phải biết quý trọng bản thân. Nhìn chị là một tấm gương, bao năm quên mình chỉ biết đến chồng con, rồi một ngày nó cắm cho chị chiếc sừng dài mấy chục cây số chưa hết.
– Ủa, sao vậy chị? Em nghe nói…
– Đó chỉ là đồn đại thôi em. Thực tế tàn khốc lắm. Chị cũng đã lầm tưởng hết lòng với gia đình là họ cũng sẽ hết lòng với chị. Nhưng không phải, đến lúc có chuyện mới biết lòng người. Thậm chí người mẹ chồng chị hết lòng kính trọng còn tự hào con trai bà tài giỏi mới lấy được gái theo. Chán đời lắm em ạ.
Nói tới đây, chị dừng lại một lúc rồi nghẹn ngào:
– Nói thôi, 10 năm bên nhau không bằng cái l** lạ em ạ. Nhìn chồng chị, chẳng ai nghĩ sẽ có ngày nó đi lạ em. Nhưng có vẻ những thằng như vậy càng nhiều, càng nguy hiểm em ạ. Đó chỉ là cảm nhận của chị, chị không đồng tất cả. Chị chỉ muốn nói làm gì thì làm vẫn phải lo nghĩ cho bản thân mình. Chẳng ai yêu thương mình nếu mình không yêu chính mình.
– Dạ vâng chị. Em biết rồi ạ.
– Nói thế thôi, em qua phòng bệnh nhân Hoàng Anh Dũng xem trạng thái thế nào. Ngày nay, chị nghe nói cậu ấy hỏi em ấy.
– Hỏi em à?
– Ừ, mọi người nói vậy. Cậu ấy đang là tâm điểm của khoa mình nên mọi cử chỉ hay câu nói của cậu ấy đều được chú ý.
– Dạ vâng chị.
Tự nhiên, cô cảm thấy mỗi khi bước đến căn phòng đó, có một áp lực nào đó vây quanh…
Cửa, từ từ mở ra…
Bên trong căn phòng, khuôn mặt đẹp của anh ta toát lên vẻ cương nghị, đường nét rõ ràng mang theo sức hấp dẫn. Mặc dù cô ở khá xa, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ anh ta. Anh ta vô thức ngẩng đầu, cô cũng giật mình hỏi:
– Hôm nay anh cảm thấy thế nào?
– Thật không ngờ, hôm nay tôi lại khiến cô điều dưỡng lạnh lùng cũng phải chăm chú.
– Anh đừng nói bậy!
– Nói bậy?
– Phải, anh nói bậy, tôi đã có chồng rồi đấy. Anh nói vậy làm ơn đừng làm tổn thương tôi.
– Cô không cần nhắc lại cho tôi biết cô đã có chồng. Cô yên tâm, tôi không có ý định dùng chung đồ với người khác. Nếu có hứng thú, cô cứ cẩn thận đấy.
Cô nhìn thấy ánh sáng gợi cảm trong đôi mắt của anh ta, cảm thấy áp lực tăng lên. Qua mấy ngày gặp gỡ, cô đã nhận ra rằng anh ta không thể bị đánh giá thấp. Mỗi lời nói của anh ta đều mang theo điều gì đó, đặc biệt về ngoại hình, anh ta là biểu tượng của người đàn ông hấp dẫn, có thể gọi anh ta là “bad boy” thực sự.
– Bình ổn vẫn còn nhiều, khi nào gần hết anh ấn chuông.
Nói xong, cô quay lưng rời khỏi phòng đi về phòng trực. Thêm một lúc nữa, trời bắt đầu mưa. Cô lo sợ chồng quên thu quần áo, kiểm tra camera, bất ngờ cô thấy chồng vừa rời nhà. Đồng hồ chỉ gần 12 giờ đêm, liệu anh có việc gì đến tận đêm khuya? Mặc kệ nghi ngờ, cô nhắn tin:
– Anh chưa ngủ à?
15 phút sau, anh mới trả lời:
– Anh chuẩn bị ngủ đây.
Ồ, anh nói dối. Liệu có phải anh quên có camera trước nhà, hay là việc quan trọng nào khiến anh quên tất cả? Cô tự hỏi liệu đã sai khi tin tưởng chồng quá mặn mà hay không. Suốt mấy năm, anh luôn tạo cho cô cảm giác tin tưởng. Liệu có phải cô quá ngốc hay anh chỉ diễn quá xuất sắc?
Tiếng chuông từ phòng bệnh yêu cầu gọi cấp độ khẩn cấp làm cô giật mình. Đặt điện thoại xuống bàn, cô chạy vội về phòng và gặp anh:
– Anh sao thế?
– Ngồi xuống ăn mì ý với tôi đi.
– Nếu anh không có chuyện gì, tôi xin phép về phòng trực.
– Ăn no cũng giúp giảm nỗi buồn, nhiều con gái ngày nay thường chán nản thì muốn ăn cả thế giới.
– Ai đã nói tôi buồn?
– Nước mắt cô vẫn còn đọng trên mi kia.
Cô nhấc nhẹ tay sờ vào mi mắt, cảm nhận rằng anh nói đúng. Nhưng liệu điều đó liên quan gì đến anh? Cô tỏ ra từ chối, anh mỉm cười nói điều nào đó hơi táo bạo:
– Cô giữ ý vì chồng mình, nhưng có chắc chồng cô không như vậy không?
– Anh nói sao thế?
– Cô tin vào tướng số không?
Cô nhìn anh với sự nghi hoặc, anh mỉm cười khẩy và nói:
– Hồng nhan thì bạc phận, nhìn cái tướng của cô, tôi biết cô sẽ phải trải qua hai đời chồng.
Lời của anh đầy châm biếm, nhưng cô quyết không để bản thân bị đánh bại. Cô trả lời thẳng:
– Anh đúng là người khó chịu!
– Cô không tin, đó không phải là vấn đề của cô. Tôi chỉ thông báo trước thôi. Và tôi mời cô ăn vì tôi mua quá nhiều thức ăn, không hết nên mới mời cô. Hãy coi đó là sự đại diện của tất cả bác sĩ ở đây cảm ơn vì đã đồng lòng thức đêm và làm việc với chúng tôi. Chứ cô đừng nghĩ mình là gu của tôi, ngôi sao hạng A cũng chẳng có cửa.
Cô chỉ cười nhẹ và nói:
– Cảm ơn anh vì tấm lòng tốt. Tôi xin phép mang phần của mình về phòng trực để ăn.
Anh nhìn cô nhưng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ lắc đầu nhẹ.
Sáng hôm sau, cô đi mua đồ ở chợ trước khi về nhà. Khi cô về, thấy anh đang nằm trên giường. Anh giải thích:
– Hôm qua vì mưa to và gió lớn, nên tôi phải làm việc đến tận sáng. Hôm nay tôi xin sếp cho nghỉ ngơi.
Cô nghe xong, cảm thấy lỡ hiểu lầm anh, và thừa nhận sự phạm lỗi của mình. Cô nói:
– Anh ngủ tiếp đi, tôi sẽ dọn dẹp một chút.
Anh bắt đầu ôm cô chặt và hôn lên trán cô, nói nhỏ:
– Vợ đêm qua đã vất vả, việc nhà tạm thời để tôi lo. Cô không cần phải lo lắng.
Cảm giác ấm áp và sự hiểu biết từ anh khiến cô nhẹ nhõm. Cô nói:
– Vợ chưa đi tắm.
– Không sao, vợ không cần tắm cũng thơm.
Họ tiếp tục ôm nhau trên chiếc giường nhỏ. Nụ hôn và âm thanh của tình yêu đang rộn lên trong căn phòng nhỏ. Cô không biết đã bao lâu, chỉ cảm nhận được sự ấm áp từ nhau, truyền đạt thông điệp tình cảm sâu sắc.
Đến tận buổi trưa, cô thức dậy và thấy mẹ chồng đang nói chuyện với anh:
– Con làm gì vậy Huy?
– Ừ mẹ, mẹ vừa về ạ. Con đang nấu cơm.
– Nấu cơm?
– Dạ, bình thường mà mẹ. Có gì đâu mà mẹ ngạc nhiên thế? Bố vẫn nấu ăn suốt cho mẹ đó mà.
– Bố mày rảnh rỗi nên khác con ạ. Thế vợ mày đâu để mày vào bếp như thế này. Oi giời, bấy lâu nay ở nhà với mẹ, bố mày chẳng khi nào phải vào bếp cả, giờ lấy vợ về lại phải phục vụ vợ.
– Mẹ ơi, mẹ nói nhỏ đi, vợ con ấy cũng trực cả đêm đấy.
– Nói lớn cho vợ mày nghe đi, ai đời vợ thì ngủ mà chồng thì vào bếp như này không ổn.
– Mẹ, thôi con xin mẹ, chuyện cũng có gì đâu mà mẹ lớn tiếng.
Thấy bà buồn, anh dừng lại rồi quay qua ôm dỗ bà:
– Bữa nay mẹ ở đây ăn cùng vợ chồng con xem thử tài nghệ con trai mẹ nấu như nào nhé.
– Thôi khỏi, mẹ có chưng ít tổ Yến mang sang cho mày bồi bổ, dạo này mẹ thấy mày hốc hác hơn đấy. Nhớ uống đấy nhé, mẹ về cửa hàng đây.
– Dạ mẹ. Vậy mẹ về cẩn thận.
– À Huy này.
– Sao mẹ?
– Cái Lê nó về nước rồi ấy.
– Dạ vâng, cô ấy về tối qua.
– Hai đứa vẫn liên lạc với nhau hả?
– Không mẹ, con thấy trên Facebook cô ấy đăng vậy thôi, mẹ đừng nói gì kẻo vợ con nghe thấy lại buồn.
Sau khi chờ mẹ chồng đi, cô bước ra khỏi phòng. Cô nghe hết cuộc trò chuyện của mẹ chồng và chồng, nhưng cố giữ sự bình thản. Cô đùa:
– À, bữa nay chồng em vào bếp hả?
– Em dậy rồi à? Lại đây xem tài nghệ nấu ăn của anh thế nào?
– Em chỉ cần nhìn thôi, đã biết ngon rồi.
Lúc cơm đã sắp xong trên bàn, điện thoại anh liên tục rung, cuộc gọi này kết thúc thì cuộc gọi khác lại đến. Cô thắc mắc:
– Sao anh không nghe điện thoại?
– Kệ đi, chắc lại là vấn đề công việc. Dạo gần đây công ty nhiều chuyện quá.
Cô cảm thấy bất an trong lòng, như một điều gì đó không ổn trong tâm trạng của anh đang dần rạn nứt.