Lỡ một chuyến đò chương 5 | Ngoại tình
Sáng sớm hôm sau khi bước chân vào phòng giao ban, cô nghe mọi người rôm rả nói về việc bệnh nhân Hoàng Anh Dũng đã ra viện, điều trị ở nước ngoài. Cô bỗng cảm thấy một trống trải lạ kỳ trong lòng khi nhớ lại món mì xào cùng người đàn ông đó đêm hôm trước. Cô không thể diễn tả được cảm xúc của mình. Cô không dám suy nghĩ nhiều, chỉ trách bản thân đã lơ đãng với một chuyện không quan trọng.
Khi đi qua phòng anh ta thường nằm, cô vô tình dừng lại, giường bây giờ đã trống trơn, cô thở dài nhẹ nhõm. Khi quay đi, cô thấy chị phó khoa đứng trước mặt nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Chị phó khoa lên tiếng trước:
– Nhi, tớ hỏi mày cái này đấy.
– Dạ vâng chị.
– Mày quen biết với anh Dũng từ trước hả?
– Bệnh nhân Hoàng Anh Dũng đúng không chị?
– Ừ.
– Không chị, tớ chẳng quen biết anh ta.
– Sao anh ta luôn yêu cầu mày làm điều dưỡng?
– Tớ không biết chị ạ.
– Tớ nghĩ mày quen.
– Không chị, anh ta chỉ là bệnh nhân thôi chị. Có chuyện gì không?
– Không, tớ nghĩ mày quen nên hỏi. Cho tớ số điện thoại của mày nếu mày quen.
– Dạ vâng.
Lần đầu tiên cô thấy chị phó khoa nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng. Cô nhanh chóng rời khỏi đó, Nhung hỏi:
– Bà nói chuyện gì với chị phó khoa vậy?
– À không có gì đâu. Chuyện vớ vẩn thôi.
– Tớ nghĩ chị ấy làm khó bà đấy.
– Không, chỉ hỏi tớ có quen Hoàng Anh Dũng không thôi.
– Úi giời, hỏi để tìm thông tin thôi. Chắc bà ấy mê anh ta rồi. Mà anh ta đẹp thật đấy, mê cũng đúng đấy.
– Đẹp mà chả có việc gì.
– Người ta giàu lắm, con nhà giàu, của cải ăn ở nhiều đời chưa hết. Nghe đâu trẻ mà đã làm tổng giám đốc công ty lớn, siêu xe đủ kiểu.
– Bà tìm thông tin đâu ra vậy?
– Báo viết thế đấy. Chỉ biết một phần gia thế thôi.
– Thế đấy? Nhưng chả liên quan tới tớ haha.
– Bà này, nói với bà như nước đổ đầu vịt.
– Thôi làm việc đi.
Chiều hôm đó, vợ chồng cô có hẹn với bác sĩ khoa sản, nghe Nhung giới thiệu là bác sĩ giỏi. Cô xin anh trưởng khoa cho về sớm, cũng khá khó khăn nhưng anh cũng chấp thuận vì biết hoàn cảnh của cô. Chồng cô đón cô ở cổng bệnh viện rồi đưa đi khám.
Bác sĩ yêu cầu anh làm một số xét nghiệm, còn cô thì bác sĩ hỏi thăm kỹ hơn.
– Chu kỳ kinh nguyệt gần đây của em thế nào?
– Từ thời con gái, chu kỳ của em rất đều, nhưng khoảng 5 tháng nay có khi lên ngày, chị ạ.
– Lên cụ thể bao nhiêu ngày?
– Khoảng một tuần, nhưng cũng có tháng lên đến 2 tuần ấy ạ.
– Tháng trước lên ngày bao nhiêu?
– Ngày mồng 4 ạ.
– Ồ, vậy thì hôm nay là ngày 20, thời kỳ rụng trứng đấy mà.
– Dạ vâng.
Bác sĩ gật đầu rồi yêu cầu cô nằm lên bàn siêu âm. Sau một lúc, bác sĩ nói:
– Niêm mạc tử cung của em bình thường, không có tắc nghẽn. Tuy nhiên, buồng trứng của chị không có trứng nào phát triển nổi, và không có dấu hiệu rụng trứng.
– Dạ vâng. Vậy làm thế nào ạ?
– Em có suy nghĩ nhiều không?
– Em…
– Suy nghĩ nhiều chỉ làm tăng stress, và tâm trạng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến khả năng mang thai của em. Ngoài việc theo dõi chu kỳ kinh nguyệt, tâm trạng của em cũng quan trọng đấy.
– Dạ vâng. Chúng em đang cố gắng mỗi ngày.
– Tôi sẽ kê thuốc uống cho em. Chờ kết quả của chồng em xong, tôi sẽ kê thuốc cho anh ấy nếu cần. Nếu sau 3 tháng mà chưa có tin vui, tôi sẽ đề xuất hai vợ chồng nên thử phương pháp IVF. Đến lúc đó, tôi sẽ tư vấn cụ thể hơn.
– Dạ vâng, em biết rồi ạ. Em cảm ơn bác sĩ.
Rời khỏi phòng khám, anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng sang trọng. Nhân viên nhà hàng, nhìn thấy anh, chạy đến phục vụ nhiệt tình.
– Anh Huy, chị này là…?
– Vợ anh em ạ.
Cô phục vụ tươi cười chào cô và khen ngợi:
– Anh Huy có vợ xinh đẹp như vậy mà giấu.
Anh mỉm cười dịu dàng và hỏi cô:
– Vợ, em muốn ăn gì?
– Em, gì cũng được anh ạ.
Anh gật đầu và nói với người phục vụ:
– Đặt như mọi khi.
– Anh Huy thường xuyên ăn ở đây à?
Cô ngần ngại hỏi, anh đáp trực tiếp và tự tin gật đầu.
– Có vẻ anh là khách quen.
Cô ngập ngừng hỏi, anh tiếp tục gật đầu mà không cảm thấy bối rối.
– Anh thường đến với đối tác ở đây.
Cô liếc nhìn quanh nhà hàng và những bàn kế bên, nơi rất phù hợp cho các cặp đôi.
– Nơi này đẹp quá, phong cách rất lãng mạn.
– Ừ, thường đi ăn với những đối tác nữ ở đây, phụ nữ như vợ, ai cũng thích lãng mạn. Nhưng vợ yên tâm, công việc là công việc.
Lời nói của anh chắc như đinh đóng cột, thái độ của anh rất bình tĩnh. Nếu là một người đàn ông có điều gì đó không đúng, chắc chắn sẽ không thể thẳng thắn như vậy. Cô thở phào nhẹ, dường như người có suy nghĩ vớ vẩn nhất vẫn là chính cô.
Anh rót rượu vang cho cô, sau đó tự tay cắt bít tết và đưa một miếng lên miệng cô. Cô xấu hổ nhìn xung quanh, từ từ nhai rồi chậm rãi nói:
– Em làm được mà. Ở đây đang đông người lắm anh.
– Em xấu hổ à? Mình là vợ chồng mà.
– Anh để em làm dần, em sẽ quen.
– Em này…
– Vâng anh.
– Em nghĩ sao về việc nhận thêm một đứa con nuôi?
Cô ngừng động tác nhìn anh, như là đã từng nói về vấn đề này với anh nhưng lúc đó anh đã từ chối. Thấy cô sững sờ, anh nói tiếp:
– Bây giờ anh đã nghĩ khác rồi. Lúc trước, anh nghĩ mối quan hệ của em với mẹ rất tốt, anh nghĩ chúng ta có thể sống như vậy đến già. Nhưng Nhi à, nếu chúng ta không có con, anh sợ mẹ sẽ làm tổn thương em. Mẹ sẽ không chấp nhận đâu em.
– Vậy tóm lại là anh lo sợ phải đối mặt với quyết định giữa em và mẹ anh đúng không?
– Nhi, anh không có ý đó.
– Đứa con được sinh ra phải chủ động từ tình yêu thương của cả cha và mẹ, chứ không phải để giải quyết những mối quan hệ phức tạp anh ạ.
Anh nhìn cô nhẹ nhàng, một chút ánh mắt không thoải mái xuất hiện trên khuôn mặt anh khi anh hỏi lại.
– Em nghĩ rằng, mối quan hệ giữa em và mẹ anh không thể tiến triển sao?
– Em đã cố gắng, thậm chí đã nỗ lực trong suốt 4 năm qua. Nhưng anh hiểu tính cách của mẹ anh, có những điều em nghĩ anh không biết. Mẹ anh đã quá tuyệt vời trong tâm trí anh, đến mức anh không thể chấp nhận sự thật về bà.
– Nhi, hôm nay em nói hơi nặng lời. Anh sẽ tạm thời không nói chuyện thêm nữa, tránh cãi nhau ngay tại đây.
Dứt lời, anh đứng dậy để thanh toán và nói rằng cô nên bắt taxi về trước.
Cô nhìn theo bóng dáng anh xa dần, cô cố gắng không để nước mắt rơi, không muốn bản thân trở nên yếu đuối. Sau khi chồng rời đi một lúc, cô mới cúi xuống để ăn nốt phần bò bít tết còn lại, cố gắng giữ sự điềm tĩnh bên ngoài để che đậy nỗi đau trong tâm hồn. Cô ngồi đó một lúc lâu trước khi đứng dậy và bắt taxi đi. Tâm trạng không tốt, cô không muốn về nhà ngay.
Cô gọi cho Nhung, người bạn luôn ở bên cô những lúc buồn bã hay cô đơn.
– Ồ, cà phê nguội rồi đấy. Bà gọi tôi ra đây để nhìn bà im lặng à?
– Haizzz (cô thở dài)
– Lại thở dài, hôm nay sao tự nhiên tâm trạng nặng nề thế? Cãi nhau với chồng à?
Cô gật đầu, Nhung tròn xoe mắt hỏi lại.
– Cãi nhau với chồng thật á?
– Ừ, chút chuyện nhỏ thôi nhưng nhận ra sự thật đau lòng.
– Sự thật gì?
– Dù có cố gắng, trong suốt 4 năm qua, nhưng anh hiểu mẹ anh, có những điều anh không biết. Mẹ anh quá quan trọng trong tâm trí anh, anh không thể chấp nhận sự thật về bà.
– Nhi, hôm nay em nói hơi quá đấy. Anh sẽ tạm thời không nói chuyện với em nữa để tránh cãi nhau ngay tại đây.
– Haizz, tôi chả biết khuyên bảo em sao nữa, nhưng nếu cảm thấy có thể cố gắng, thì cố gắng; nếu không thể, thì kệ mẹ đi.
Cô bật cười nhìn Nhung rồi nói:
– Ừ, hay là cứ kệ mẹ đi nhỉ. Nghĩ nhiều mệt người quá.
– Đúng đấy, kệ mẹ đi. Haha.
Tối đó, cô về nhà lúc 8 giờ. Khi bước chân đến cửa, cô thấy anh đang quét dọn nhà cửa. Tuy nhiên, từ hôm đó đến hôm sau, không ai nói chuyện với ai, không ai chịu mở lời trước. Khi đi ngủ cũng vậy, mỗi người một góc giường, ai ngủ trước thì ngủ.
Tình hình vẫn tiếp tục như thế cho đến ngày thứ 5, khi khoa của cô tổ chức một buổi liên hoan chúc mừng sinh nhật cho trưởng khoa. Cô về nhà, tắm rửa sạch sẽ và mặc một chiếc váy trắng xinh đẹp. Chỉ cần một chút trang điểm nhẹ, cô đã trở nên rất xinh đẹp, như người mẫu hay diễn viên vậy. Cô thông báo với anh một câu và sau đó rời đi, cầm theo chiếc túi xách.
Anh ở trong nhà nhìn theo bước chân của vợ, thở dài khó chịu.
Bữa tiệc kết thúc, Nhung lái xe đưa cô về nhà đã là 9g30 tối. Trong nhà, có hai đôi mắt dõi theo cô, mẹ chồng và chồng. Trong một thoáng, cô cứng đờ khi nhận ra mẹ chồng và chồng đang đợi cô ở nhà. Cô tự hỏi hôm nay làm sao mẹ chồng lại ở đây vào thời điểm này, và ánh nhìn của chồng là ý gì?
– Thưa mẹ, em vừa đi chơi ạ.
– Chị ngồi xuống đây, tôi muốn nói chuyện.
– Dạ vâng.
Cô ngồi xuống, chưa kịp ấm chỗ, mẹ chồng đã đặt điện thoại của cô lên bàn. Đúng, tối nay cô vội vã nên quên mang theo điện thoại, nhưng việc đó liệu có quan trọng không?
Huy nói:
– Em đi chơi mà quên điện thoại ở nhà đấy.
– Vâng, em biết mà.
– Có điều gì em muốn nói với anh không?
Cô nhìn anh với ánh nhìn ngạc nhiên. Mẹ chồng cô lên tiếng:
– Đến nước này, nếu có chuyện gì, hãy nói thẳng, đừng vo ve.
– Con cũng không thích vo ve, có gì mẹ nói cho con biết ngay ạ.
– Chị giỏi lắm, không sinh con sinh cháu cho nhà tôi, giờ lại còn nghịch ngợm nữa.
Lời nói của bà khiến cô cảm thấy bất ngờ, ngoại tình sao? Ôi trời ơi, bà vừa nói điều gì vậy?
– Mẹ, con biết mẹ không thích con, nhưng con không cho phép mẹ nói sai về con đâu ạ.
– Úi giời ơi, con ơi, con sáng mắt ra chưa, nói không cho phép mẹ nói sai. Con đi chơi để quên điện thoại ở nhà, rồi trai nó gọi về đến tận nhà. Chắc tối nay chúng nó có hẹn hò gì đó cùng nhau sau buổi liên hoan.
– Mẹ, tại sao mẹ lại nói những điều như vậy chứ? Các cụ bảo ăn liều đấy, đừng nói liều thì mẹ ạ.
Khi này, chồng cô đánh mạnh một cái lên bàn, đỏ mắt nhìn cô.
– Ai cho phép em nói mẹ như vậy hả Nhi? Xin lỗi mẹ ngay.
– Em không sai, em sẽ không xin lỗi. Mọi người kêu em ngồi xuống để nói chuyện, nhưng câu chuyện không rõ ràng mà đã đặt cho em cái ๏้ใ t’ì’ภ’ђ. Vô lý thì nó vô lý thôi.
– Vậy em thử kiểm tra điện thoại em xem, số nào gọi đến.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn vào nhật ký cuộc gọi, là một số lạ không được lưu tên, lại còn là số tứ quý.
– Số này em không biết, em không quen người ta.
– Không biết? Nhưng người ta lại biết em.
– Làm sao em biết được.
– Nhi, nếu em có làm gì sai trái với anh, em hãy nói thẳng. Anh sẽ cố gắng coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Anh mới nói xong, mẹ chồng cô phát ngôn:
– Trời ạ, con ngốc vừa thôi Huy, loại đàn bà như vậy không xứng với con.
– Mẹ, chỉ là một số lạ gọi đến thôi, mẹ đã ๏้ใ t’ì’ภ’ђ cho con như vậy có công bằng không ạ?
– Chị có biết đầu dây bên kia nói gì không? Người ta gọi chị là “Cô nữ điều dưỡng xinh đẹp, cô có khỏe không”. Đừng nói với tôi cô không phải là điều dưỡng nhé.
– Như vậy mà mẹ đã nói con ๏้ใ t’ì’ภ’ђ à?
– Nghe giọng nói là tôi biết chị và người đó thân thiết lắm. Cái giọng ấy, vừa trầm ấm vừa ngọt ngào, chỉ có tình nhân mới trò chuyện như vậy.
– Thực sự, con không biết anh ta là ai. Nếu mẹ không tin con, thì để con gọi lại.
Sau khi nói xong, cô bấm máy và đầu dây liên tục đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Mẹ chồng cô liền lên tiếng:
– Đó, con thấy chưa Huy, chắc hẳn họ đã trò chuyện với nhau từ trước đó, nên giờ mới dám tránh bắt máy.
Bà nói điều này khiến cô cảm thấy tức giận. Mẹ chồng cô thì cô hiểu tính, nhưng chồng cô sao lại tin mẹ anh vậy? Liệu anh thật lòng yêu thương cô không?
Khi anh chuẩn bị nói gì đó, điện thoại cô lại đổ chuông, là số vừa gọi lại. Cô bấm nghe máy và mở loa ngoài để mọi người cùng nghe.
– Xin hỏi, ai vừa gọi vào số của tôi vậy?
– Cô An Nhi phải không? (Giọng phụ nữ)
– Dạ, đúng vậy ạ.
– À, chồng tôi từng là bệnh nhân được điều trị ở khoa của cô. Tôi gọi để cảm ơn cô đã nhiệt tình hỗ trợ bệnh tình của chồng tôi. Sáng nay chồng xuất viện vội quá, quên mất việc đến cảm ơn cô.
– À, dạ vâng ạ. Không có gì, chị ạ.
– Chúc cô điều dưỡng xinh đẹp luôn trẻ khỏe nhé.
– Dạ vâng, cảm ơn chị nhiều.
Sau khi tắt điện thoại, cô liếc mắt nhìn hai người, mẹ chồng cô có chút bối rối không nói lời. Anh thấy vậy nói mẹ vài câu.
– Đấy mẹ, chưa có gì mà đã nói vợ con ấy ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ.
– Thì mẹ làm sao biết được. Giọng nói đó, nếu con nghe máy, cũng thấy nghi ngờ đấy. Gọi tên được rồi lại còn “cô điều dưỡng xinh đẹp”.
Cô thấy thế và đứng dậy nói:
– Con xin phép!
– Đấy, anh xem, thái độ của nó kia.
Cô mặc kệ và bước đi. Anh nói nhỏ:
– Mẹ ơi, thực ra vợ con ấy cũng rất tốt, mẹ đừng ác cảm với cô ấy như vậy.
– Mẹ lo lắng cho anh bị cắm sừng mới như vậy thôi. Dù sao, người ta cũng có câu “Trai trường lái, gái trường y” đấy.
– Con hiểu rồi. Nhưng dù sao đã lấy nhau mấy năm, con cũng hiểu tính cách cô ấy. Mẹ đừng lo lắng, để cho cô ấy thoải mái tâm lý, còn sinh cháu cho mẹ chứ.
– Gớm, nếu không sinh được thì mẹ sẽ lấy vợ khác cho anh ấy. Hôm trước, mẹ gặp cái Lê, nghe vẻ con bé vẫn còn thích anh đấy.
– Mẹ!
– Được rồi, mẹ không nói nữa. Muộn rồi, mẹ về đây, con cũng nghỉ sớm đi.
– Dạ vâng. Mẹ về cẩn thận.
Ở một nơi khác vào thời điểm đó. Người đàn ông mặc áo phục cao cấp dựa lưng vào chiếc sofa, ánh mắt nhìn xa xăm. Người phụ nữ trẻ kính cẩn trả lời:
– Thưa cậu, điện thoại của cậu đây.
– Cô đã tuân theo những gì tôi nói chưa?
– Dạ rồi ạ.
– Được rồi, cô đi ra ngoài đi.
Cô gái mới ra khỏi phòng thì một người khác bước vào, anh ta mỉm cười hỏi:
– Sao thế? Còn lưu luyến cô điều dưỡng xinh đẹp à?
– Cậu nghĩ tôi bận tâm tới cô ấy à?
– Không phải bận tâm mà cậu còn để người điều tra số?
– Tôi chỉ làm điều thiện thôi, cố gắng giúp cô ấy thoát khỏi vướng mắc.
– Thôi rồi ông tướng ạ, lâu nay cậu đào hoa tôi biết, nhưng người ta đã có chồng rồi đó. Đừng khiến người ta trở nên bất hạnh!
– Có lẽ cô ta nên cảm ơn vận may vì đã được sống trong thế giới này.
– Bố ông tướng, ông ấy thật là một chàng trai cuốn hút. Cả Ly ừn và Vi sừn của ông mấy ngày nay đều mê mải tìm kiếm ông ấy.
Anh cười nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn ly rượu vang đang lấp lánh theo nhịp bàn tay, như có khả năng nhìn thấu mọi điều…!!!