Lỡ một chuyến đò chương 6 | Con gái hay con trai?
– Mấy ngày qua, tình hình của đôi vợ chồng không còn như trước. Họ không còn nắm tay, ôm nhau nồng nhiệt như trước đây. Mỗi khi đi chung, có một khoảng cách nhất định giữa họ. Cô về nhà sau một ngày làm việc, thấy mâm cơm sẵn sàng trên bàn, được trang trí cẩn thận. Anh, từ bếp, nhìn ra với trán ướt mồ hôi. Cảm giác buồn bã bao trùm cô, liệu mâm cơm này có phải là công sức của anh? Anh đã cố gắng như vậy để làm gì? Để hòa giải với cô?
– Em về rồi à? Hãy lên lầu tắm vài em, cơm nước anh đã chuẩn bị xong.
Cô nhẹ nhàng gật đầu. Chừng nào sau đó, khi cô ngồi xuống, anh bắt đầu thổ lộ:
– Vợ ơi, anh muốn nói chuyện với em.
– Nói đi anh.
– Gần đây, chúng ta cãi nhau về những vấn đề không đâu vào đâu, khiến anh không tập trung vào công việc. Em, đừng giận dữ với mẹ nữa nhé.
– Em nghĩ anh nên nói với mẹ đi, có nhiều điều mà mẹ chưa hiểu rõ, đã đánh đồng tất cả vào linh ϮιпҺ mà thôi. Mẹ không ưa em, nhưng đừng để mẹ nói bậy bạ về em. Còn danh tiếng của em nữa.
– Anh hiểu rồi, em đừng giận mẹ nữa nhé? Mẹ thực ra cũng không tồi đâu. Anh sẽ cố gắng bù đắp nhiều hơn cho em.
– Em không phải nói mẹ không tốt. Nhưng mọi thứ cũng nên có giới hạn.
– Được rồi, được rồi. Vợ chồng mình dùng bữa đi, cơm canh nguội hết rồi.
Anh liên tục đưa thức ăn vào bát của cô, cảm giác như anh đang an ủi cô một phần nào. Chỉ cần anh tiếp tục như thế này, mọi khó khăn trước mắt cô cũng sẽ qua đi!
Tiếp theo, hai tháng trôi qua, cô vẫn chưa hồi phục kinh nguyệt. Cô luôn cảm thấy đau rát ở bụng dưới, và mệt mỏi suốt ngày. Trong bữa trưa, khi mọi người đều đi ăn, cô chỉ nằm xuống và ngủ ngay lúc đó. Nhung, thấy cô như vậy, hỏi:
– Sao vậy? Mặt bà thấy không tốt.
– Mệt quá bà ạ. Có vẻ như chu kỳ của tôi đến rồi.
– Chu kỳ đến hay có thai đây. Bà thử que chưa?
– Chưa. Thôi tôi biết mà, chu kỳ nào chuẩn bị có cũng thế. Không cần thử, tránh thất vọng.
– Dấu hiệu có thể là do chu kỳ đến, cũng có thể là dấu hiệu có thai đấy. Hãy thử que mà xem.
– Haizzz, người ta thèm có, mình không biết quý trọng. Con bé Trinh em họ tôi kia, nghe nói mang thai 3 tháng mà đã biết giới tính rồi, nó bỏ luôn.
– Bỏ khi mang thai và biết giới tính? Đó mới là điều thú vị.
– Có, nó hai con gái rồi, giờ nhà chồng nó áp đặt sinh con trai.
– Trời ơi, thật là đau lòng.
– Đấy, thế mới nói mình chưa lấy chồng. Nhìn bà với nó làm tôi kinh hãi rồi. Những người có chồng, hãy trân trọng họ đi.
– Ừ, nghe bà nói vậy là tôi an tâm rồi.
Tối đến, sau khi ăn xong cơm, cô đột nhiên thèm bún đậu mắm tôm. Cô nhờ chồng mua, nhưng anh nghĩ là cô đang bình thường, không có dấu hiệu ăn mắm tôm. Nhưng khi một suất bún đậu mắm tôm đặt trước mặt cô, cô bỗng ăn ngon lành đến nỗi chạy vào nhà vệ sinh mửa liên tục.
Anh thấy vậy liền chạy theo vợ, nhẹ nhàng vỗ vai cô và hỏi:
– Em có sao không?
– Em không sao.
– Vợ à.
– Vâng, anh nói đi.
– Hai tháng nay anh để ý em chưa có kinh lại, hay là em có bầu không?
Cô nhất thời cứng đờ người, trong cô có một niềm tin hi vọng nào đó, nhưng lại sợ cái cảm giác sắp có kinh chen lấn.
– Nhà mình còn que thử thai không em?
Cô lắc đầu:
– Hai tháng nay em không có mua.
– Vậy chờ anh một lát nhé.
Dứt lời anh háo hức cầm vội chiếc áo khoác lao ra khỏi nhà, cô thấy vậy cũng hồi hộp không kém.
Về đến nhà, anh đưa hẳn cho cô chục cái que thử thai rồi giục cô vào tolet thử ngay. Lúc này, cô cảm thấy trống ռ.ɠ-ự.ɕ mình liên tục ᵭ.ậ..℘ rộn ràng, thậm chí lúc cắm chiếc que thử thai xuống cô còn không dám đối diện. Phải đúng 5 phút sau cô mới có dũng khí nhìn vạch tгêภ que thử thai, cảm xúc trong cô như vỡ oà, là hai vạch đỏ chót, hai vạch đậm, vậy tức là cô đã có thai sao? Cô sợ dương tính giả nên còn thử liên tiếp 5 que khác nữa, tất cả đều cùng một kết quả, 2 vạch đỏ chứng tỏ cô đã có thai. Ôi lạy trời, cảm ơn ông trời đã cho cô biết cảm giác sắp được làm mẹ nó vui sướиɠ cỡ nào. Vô thức giọt nước mắt hạnh phúc khẽ chảy dài, bàn chân run run bước ra khỏi tolet.
Anh lúc này đứng bên ngoài chờ đợi, khuôn mặt gấp gáp nôn nóng vô cùng, vừa thấy cô anh vội hỏi:
– Sao rồi em?
Cô đưa 6 chiếc que 2 vạch cho anh, anh tròn xoe mắt la to trong sung sướиɠ:
– 2 vạch rồi vợ ơi. Vậy là em đã có thai?
Cô gật đầu, anh ôm chầm lấy cô, hai vợ chồng cùng vỡ oà trong hạnh phúc. Hoá ra, cảm giác sắp được làm cha làm mẹ lại tuyệt vời thế này!
– À hay để anh chở em ra phòng khám siêu âm xem thế nào.
– Thôi anh, có gì để mai, bây giờ muộn rồi.
– Đêm nay chắc anh mất ngủ quá vợ ạ.
Nhìn nét mặt mừng rỡ của anh là cô biết anh đang hạnh phúc cỡ nào. Đúng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ thấy anh vui như thế. Đêm đó hai vợ chồng cùng thao thức không ngủ được, anh nói nhiều lắm, anh vẽ về tương lai sau này của đứa nhỏ ʇ⚡︎ựa như một bức tranh vô cùng hoàn hảo, bức tranh này cả hai đã phải khó khăn lắm mới hoàn thiện được.
Sáng hôm sau, đúng 6 giờ sáng anh đã gọi cô dậy ᵭάпҺ răng rửa mặt, ăn sáng rồi chở cô qua phòng khám siêu âm. Khoảnh khắc bác sĩ chỉ lên màn hình có cái chấm đen to như củ lạc và nói đó là bé con, lúc đó tιм hai người ᵭ.ậ..℘ nhanh lắm, một cảm giác sung sướиɠ khó nói lên lời.
– Thai đã được 7w rồi nhé, có tιм thai rồi này. Bây giờ cần đi đứng cẩn thận và bồi bổ sức khỏe cho tốt là được.
– Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ ạ.
Bây giờ thì cô đã chắc chắn mình đã mang thai nên có thể yên tâm gọi điện về thông báo cho mọi người biết. Bên nhà cô vì là con đầu cháu sớm nên ông bà vui lắm, bà dặn cô đủ điều:
– Từ giờ trở đi không chỉ sống cho bản thân nữa đâu đấy, còn bé con trọng bụng nữa này. Nhớ phải biết chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng thức khuya nữa, ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ để đảm bảo sức khỏe cho hai mẹ con con. Chịu khó ăn đủ chất để lấy dưỡng chất nuôi em bé trong bụng biết không?
– Dạ mẹ, con biết rồi ạ.
– Thế có thèm ăn gì không để mẹ mua gửi lên.
– Dạ thôi mẹ, tгêภ này con cũng không thiếu thứ gì. Có thèm thì muốn được ăn cơm mẹ nấu thôi ạ.
– Cha bố cô, hôm nào rảnh mẹ lên.
– Mẹ hứa đấy nhé.
– Ừ mẹ hứa.
– Tắt điện thoại đi mà khoé môi cô vẫn nở nụ cười thật tươi, ấy vậy nhưng khoé mắt đã cay cay ngấn lệ. Tự nhiên cô thấy nhớ nhà quá, đã gần ba tháng nay cô không về rồi. Chồng cô đứng bên cạnh thấy vậy liền hỏi:
– Em sao thế? Lại nhớ mẹ rồi hả?
– Tất nhiên là em nhớ chứ.
– Nào bảo mẹ lên chơi với vợ chồng mình ít ngày.
– Mẹ bảo rảnh mẹ lên anh ạ.
– Thế giờ anh chở em đến chỗ làm nhé.
– Dạ vâng.
Cả ngày hôm đó tuy làm việc hơi mệt một chút nhưng vì niềm vui lớn lao trong bụng nên khuôn mặt cô lúc nào cũng vẫn vui tươi tràn đầy sức sống, đến nỗi mấy chị trong khoa nhìn cô mà ai cũng trêu:
– Nhìn Nhi hôm nay cứ như đoá hoa hướng dương nở rộ ấy nhỉ.
– Dạ vâng, chờ đợi quá lâu một điều mà hôm nay mới thành sự thật nên chẳng niềm vui nào sánh bằng chị ạ.
– Ủa vậy là em có bầu rồi hả Nhi?
– Dạ vâng chị.
– Ôi chúc mừng Nhi nhé.
– Dạ em cảm ơn các chị.
– Vậy bây giờ là nhất Nhi rồi đấy, nhà cửa ổn định, lại có chồng vừa đẹp trai lại tâm lý, sắp tới đón con ngoan nữa. Phụ nữ có chồng khoa mình có ai ổn định bằng Nhi.
– Úi chị cứ nói chứ em thấy chị cũng ổn định mọi thứ hết rồi mà. Nhà cửa, con cái, còn hơn cả em ấy chứ.
– Ôi dào, chị khổ lắm mày ạ. Vừa mới hôm trước này, có con trẻ ranh vắt mũi chưa sạch nó vác mặt tới gặp chị nó nói mang thai với chồng chị rồi. Em bảo có điên không cơ chứ. Mấy hôm nay chị cũng đau đầu lắm đây.
Mọi người trong khoa nghe vậy đều xúm vào hỏi chị ấy định tính sao, chị ấy thở dài đáp:
– Bây giờ còn sao được nữa, trách con kia một thì trách thằng chồng chị mười. Chị bảo con kia nó cứ đẻ đi, nếu đúng là con chồng chị thì chị chu cấp cẩn thận, coi như mắt nhắm mắt mở chấp nhận.
Một chị trong đó thấy vậy lên tiếng:
– Eo sao mà chị vĩ đại vậy được? Vào em thì còn lâu nhé, em cҺửι cho sấp mặt chứ đừng nói là chu cấp, điên thế không cơ chứ.
– Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Chồng chị bây giờ cũng lên phó giám đốc rồi, làm căng chuyện này cũng chẳng được gì. Hơn nữa hai đứa con chị lớn hết rồi, còn mặt mũi thể diện hai bên nữa chứ. Với lại sự nghiệp, tiền bạc là do hai vợ chồng chị xây dựng bao nhiêu năm mới có được như bây giờ, giờ mà chị buông thì đương nhiên nó hưởng hết à. Lúc đó chỉ khổ con mình thôi. Nói thật chứ đàn ông thằng nào cũng ham của lạ, nhưng thằng chồng chị nó vui chơi ra sản phẩm là nó ngu.
Cô nghe xong chỉ biết thở dài nhìn chị ấy, người phụ nữ bình tĩnh nhất mà cô từng thấy. Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ chẳng thể nào chịu đựng nổi. Ngày lấy anh, cô còn nói khổ nhọc thế nào cô cũng chịu được nhưng đừng bắt cô chịu chung chồng. Anh khi đó còn thề sống thề ૮.ɦ.ế.ƭ mãi mãi chỉ có mình cô thôi. Cô hi vọng, lời thề đó sẽ theo đến hết cuộc đời.
– Ấy mà Nhi, chồng em cũng làm bên xây dựng đúng không nhỉ?
– Dạ vâng chị.
– Chồng chị cũng làm bên xây dựng, chị không có ý gì đâu nhưng mà em cũng phải đề phòng coi chừng chồng một chút, kẻo lúc gì có hậu quả thì lại khổ.
– Vâng em cảm ơn chị, em biết rồi ạ.
Chiều đó tan làm anh đón cô về thẳng nhà bố mẹ chồng. Sau khi cô thông báo có bầu cho bà biết, cô cứ tưởng bà sẽ vui mừng ra mặt, ai ngờ bà nói:
– 4 năm trời mới có bầu, người ta đã hai con cả rồi. Với lại khi nào con trai thì hãy ăn mừng.
– Mẹ, vợ chồng con hiếm muộn, có con là chuyện mừng, sao mẹ lại nói trai hay gái ấy ạ. Dù trai hay gái thì cũng là con của anh Huy mà.
– Nhà này thằng Huy là con trưởng, cháu trưởng của dòng họ, ngộ nhỡ đẻ được có một đứa xong tịt tiếp thì sao. Nên cứ phải cháu trai cho chắc.
– Mẹ, con thật không ngờ mẹ lại nói được như vậy luôn đó ạ.
Cô vừa dứt lời thì chồng cô đi vào, thấy sắc mặt cô không tốt nên anh nhíu mày hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Mẹ chồng cô vội vàng nói:
– Không có gì đâu, thôi bê mâm ra ngoài ăn cơm.
– Mẹ vừa nói nhà này có mình anh là con trưởng, cháu trưởng của dòng họ, ngộ nhỡ đẻ được có một đứa xong tịt tiếp thì sao, nên cứ phải cháu trai cho chắc đó anh.
Bà bất ngờ khi nghe cô nói vậy, còn anh thì ngạc nhiên nhìn mẹ mình mà hỏi lại:
– Mẹ, sao mẹ lại có thể nói thế?
– Thì… thì mẹ cũng muốn tốt cho chúng mày thôi mà, sinh được thằng con trai cho đỡ áp lực.
– Mẹ, mẹ nói vậy thì mẹ sai rồi. Vợ chồng con, con nào cũng là con mẹ ạ. Con mong mẹ đừng có cái suy nghĩ như vậy nữa.
Lúc đó bố chồng cô cũng bước vào hỏi:
– Có chuyện gì thế? Sao còn chưa sắp mâm lên kẻo hai vợ chồng nó đi làm về mệt lại đói?
Huy thở dài:
– Không có gì bố ạ. Bố con mình ra ngoài đợi trước.
– Ừ.
Sau khi Huy đi rồi thì bà mới quay ngoắt sang nhìn cô với ánh mắt đầy căm phẫn.
– Cô thì giờ giỏi rồi, dân nhà quê bước chân làm dâu nhà giàu thì hãy học cách sống khôn ngoan một chút đi. Hôm nay lại còn méc con trai tao để chia rẽ tình cảm mẹ con nhà tao.
– Mẹ à, con chỉ nói đúng sự thật mà thôi. Đã là sự thật thì con không sợ vì con có nói sai cho mẹ đâu. Con cố gắng bao nhiêu năm qua để hoà hợp cùng mẹ nhưng mà lúc nào mẹ cũng như vậy thì con cần gì phải cố gắng nhiều nữa ạ. Từ giờ con muốn sống đúng với sự thật thôi mẹ.
– Mày???
– Con bê mâm ra ngoài trước.
Nói rồi cô bước đi để mặc kệ bà đứng đấm ռ.ɠ-ự.ɕ thùm thụp trong bếp. Có những giây phút, cô cũng cảm thấy lời lẽ như vậy không hợp với phận làm dâu nhưng mà cô mặc kệ, người ta nói rồi “ thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau thì quả bồ hòn cũng vuông”
Dùng bữa xong thì vợ chồng cô xin phép về luôn chứ không ở lại, tгêภ đường đi về anh cũng an ủi cô vài câu:
– Anh đã hiểu tất cả, từ giờ có chuyện gì em cũng phải nói cho anh biết nhé. Nếu mẹ có làm gì khó dễ với em thì nhớ nói cho anh biết đấy.
– Em biết rồi. Cảm ơn anh đã hiểu.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của gia đình cô trôi đi một cách rất bình yên. Ở Ьệпh viện cũng không có áp lực nhiều, hằng ngày vẫn quanh đi quẩn lại những công việc đó thôi. Có điều bầu bí nghén ngẩm nên cô ăn gì cũng cảm thấy không ngon miệng. Nhung sau khi biết tin cô có bầu mà đã đặt mua bao nhiêu thực phẩm cho bà bầu rồi cả sữa bầu bên Nhật nữa. Cô ấy còn liên miệng dặn dò cô mai sau hãy để cho cô ấy làm mẹ đỡ đầu của đứa trẻ. Cuộc sống giờ đây, cô chẳng còn điều gì phàn nàn nữa rồi.
Cuối tuần hôm đó, hai vợ chồng đều được nghỉ, anh nói hôm nay sẽ dẫn mấy người đồng nghiệp trong công ty tới nhà, nghe đâu ăn mừng cô có em bé và cũng phần nào chúc mừng dự án vừa thành công tốt đẹp.
– Bình thường vợ không nghén ngẩm thì riêng khoản làm món ăn của vợ anh rất yên tâm. Hôm nay biết ý anh còn vào bếp phụ vợ. Chuông cửa reo lên, anh vẫn chạy vội ra trong chiếc tạp zề đeo tгêภ người, cả phòng ngạc nhiên rồi khen cô sướиɠ, có chồng vừa đẹp trai lại tâm lý thế này là nhất rồi đấy. Cô mỉm cười hạnh phúc, ừ thì cô cũng sướиɠ thật, từ ngày mang bầu dường như anh chiều cô gấp đôi.
Trong số mấy người đến thì có một cô gáι rất xinh đẹp và quyến rũ, cô ấy chủ động xin vào bếp phụ cô nấu ăn. Anh thấy vậy ngồi xuống rót nước mời mọi người.
– Chào chị, em tên Ly ạ.
Ly, hoá ra là cô gáι mọi người từng nhắc đến đây sao, quả nhiên rất quyến rũ và ร-є-אy!
– Ừ, cô Ly đến cứ ngồi chơi đi, tôi làm vài món nữa là xong mà.
– Dạ thôi chị, ngoài đó toàn các anh nói chuyện với nhau, em vào đây phụ chị cho vui.
Hai người vui vẻ nói chuyện một hồi, đột nhiên cô ấy nói:
– Chị may mắn thật ấy, nhà cao cửa rộng lại lấy được người chồng tài giỏi. Ảnh lại tâm lý nữa chứ. Như em nè, làm nhân viên của ảnh thôi mà bữa đi gặp đối tác em không may bị rách váy, chiếc váy này là do chính tay anh ấy lựa cho em đó. Chị thấy gu thẩm mĩ của anh ấy tốt không?
Cô nghe xong có chút sững sờ nhìn bộ váy cô ấy đang mặc tгêภ người, mấy năm lấy nhau có bao giờ chồng chọn váy cho cô đâu. Còn cô gáι này nữa, không biết là do vô tư hay cố ý đây? Rất nhanh cô cũng vui vẻ trả lời:
– Có được cô nhân viên nhanh nhẹn như cô Ly đây thì tôi nghĩ anh Huy thỉnh thoảng cũng nên chiếu cố một chút.
– Dạ vâng, anh Huy chu đáo mới được như vậy đó chị, em nhớ có hôm nắng nóng thèm trà sữa, anh còn chạy đi mấy cây số mua trà sữa quán em thích cơ ấy, ối dào lắm khi em còn lầm tưởng anh ấy thương em cơ. Nói thật chứ người yêu cũ của em chắc cũng chẳng quan tâm được như anh ấy.
Thực tình nghe con bé này nói cô thấy ngứa cái lỗ tai ghê cơ, lửa giận đang bốc hơi ngùn ngụt nhưng cô vẫn phải cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thứ nhất là coi như không nghe thấy tỏ vẻ không quan tâm, thứ hai là để giữ thể diện cho chồng đang ngồi ngoài kia với đồng nghiệp, thứ ba là cố gắng bình thản vì bé con trong bụng. Cô không thèm trả lời, bình tĩnh cuộn lá nem rán. Cái hành động đó khiến cho cô Ly kia như cảm thấy bị khinh bỉ, bực mình tức tối nói:
-Không biết chị Nhi đã có em bé chưa? Anh Huy thích trẻ con lắm rồi ấy chị. Mà chị cũng coi chừng kẻo anh ấy có con riêng bên ngoài đó chị.