Lỡ một chuyến đò chương 9 | Động thai
Chồng cô thấy cô đứng ngây người không phản ứng gì liền quay qua hỏi:
– Vợ, em sao vậy?
– Em không sao. Nhưng anh không dẫn anh ta tới nhà hàng nào đó sao, em nghĩ đầu bếp nhà hàng sẽ nấu ngon hơn rất nhiều.
– Vợ, nhà hàng anh nghĩ nó quá đại trà, ăn tại nhà mới tăng cảm giác thân thiết. Và anh thấy vợ nấu ăn còn ngon hơn nhiều.
– Dạ em không sao. Lần đầu đón tiếp khách quý của chồng, em sợ mình làm không tốt.
Anh gật đầu, cô cũng thay vội bộ đồ ở nhà rồi cùng chồng nấu ăn. Bữa ăn gồm món củ quả nấu xương, tôm chiên, ϮhịϮ hun khói, sườn xào chua ngọt, ϮhịϮ gà luộc, cá chép om dưa và ϮhịϮ bê hấp. Sau khi nhìn xung quanh căn phòng, thảm trải sạch sẽ, sofa kê ngay ngắn, món ăn được trang trí đẹp mắt trên bàn thì anh mới nhìn cô gật đầu hài lòng.
Lúc đó, tiếng chuông cửa reo lên, anh mỉm cười rồi nói:
– Chắc chắn là sếp Dũng đến, để anh ra mở cửa.
– Dạ vâng.
Người đàn ông từ bên ngoài bước vào, gương mặt vẫn đẹp đến mê hoặc, vóc dáng toả sáng với từng bước đi kiêu ngạo, khoé môi anh ta khẽ cười với cô. Chồng cô nhiệt tình đón anh ta vào nhà, cô hời hợt gật đầu rồi mời anh ta ngồi xuống. Cô để ý hôm nay anh ta không mặc tây trang nghiêm chỉnh nữa, thay vào đó là chiếc áo len trắng cổ lọ, quần vải đen, áo choàng dạ màu nâu, giày thể thao trắng, tóc mái 7-3 nhìn rất lãng ʇ⚡︎ử.
Chồng cô rót trà mời khách, cô vào bếp dọn dẹp lại một số thứ rồi mới bắt đầu mời khách vào bàn ăn. Trong suốt bữa ăn, cô luôn yên lặng, không chủ động nói trước một câu nào. Người nói chuyện nhiều nhất vẫn là chồng cô, còn anh ta cũng nói nhưng trả lời một cách kiệm lời.
– Sếp Dũng, món ăn có vừa miệng anh không?
– Rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi.
– Thật tốt. Anh ăn nhiều vào nhé, đồ đây toàn do vợ tôi nấu đấy. Tôi chỉ là phụ bên ngoài thôi.
– Ồ, vợ anh nấu rất ngon. Nhưng cô ấy hơi ít nói nhỉ?
Anh ta nhìn về phía cô, cô cười nhạt đáp:
– Tại hai anh nói chuyện nhiều về công việc nên tôi cũng không biết nói gì.
– Ra vậy.
Dứt lời, anh ta đưa cái ly ɾượu vang ra trước mặt cô, nhẹ nhàng nói:
– Chẳng mấy khi có cơ hội gặp mặt và dùng bữa cùng nhau như thế này, không biết cô An Nhi có thể uống với tôi một chút ɾượu vang không?
Cô ngước mắt nhìn anh ta rồi liếc mắt nhìn chồng mình, anh thấy vậy liền đỡ cô một câu:
– Thật xin lỗi, vợ tôi đang mang thai nên ly ɾượu này tôi có thể uống thay được không?
– Ồ, mang thai à? Chúc mừng hai người nhé, sắp được làm bố mẹ trẻ con chắc hẳn sẽ rất vui.
– Đúng rồi, chúng tôi đã mong đợi đứa con này suốt 4 năm qua.
– Hai người kết hôn đã được 4 năm?
– Vâng sếp.
– Vậy mà nhìn vợ anh vẫn trẻ như là chưa kết hôn ấy nhỉ?
– Vâng, đó cũng là may mắn của tôi.
– Đúng vậy, có được may mắn như vậy anh nhất định phải trân trọng.
Có lẽ 5 từ “nhất định phải trân trọng” đã làm Huy cảm thấy bất an, không dám nhìn thẳng vào mắt Dũng. Dù vậy, anh cười trừ và gật đầu đồng ý:
– Đương nhiên rồi.
Người kia nở một nụ cười quen thuộc, nâng cốc ɾượu vang lên uống một ngụm nhỏ. Với lượng ɾượu vang khá tốt, anh ta uống nhiều nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo. Chồng của cô, mặc dù đã say sưa, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh trong cuộc trò chuyện.
Sau cuộc trò chuyện đến khoảng 10 giờ tối, Dũng xin phép rời đi. Vì Huy say rượu, anh ta đi thẳng lên phòng nghỉ ngơi, trong khi đó, cô phải tự dọn dẹp mọi thứ dưới nhà đến khuya. Trong lúc rửa bát, những lời của Dũng khi chồng cô vắng mặt lại xuất hiện trong tâm trí cô:
– Cô có chắc mình hạnh phúc không?
– Tại sao anh lại hỏi vậy? Chúng tôi đang rất hạnh phúc.
– Vậy sao? Tạm thời tôi có thể nói chúc mừng cô, nhưng tương lai còn khá dài đó cô gái.
– Anh nói vậy ý gì?
– Đơn giản tôi cảm thấy anh ta không xứng đôi với cô.
“Choang!” âm thanh chiếc bát rơi xuống đất khiến cô giật mình. Cô tự trách mình đã suy nghĩ quá nhiều về những chuyện linh tinh. Lời nói đó có ý gì? Tại sao khi nghĩ lại, ánh mắt của anh ta khi đó làm cô cảm thấy như anh ta biết trước mọi thứ.
Nửa đêm, cô đang ngủ, anh bất ngờ xâm nhập vào, đụng phải những chỗ nhạy cảm của cô, nụ hôn cuồng dại mang theo mùi ɾượu khiến cô khó chịu. Từ khi mang bầu, hai vợ chồng đã thống nhất hạn chế chuyện chăn gối, nếu có thì cũng rất nhẹ nhàng. Hôm nay, hành động của anh làm cô cảm thấy lạ lẫm. Cô vội vàng đẩy anh ra, nhưng anh nguyện ý tiếp tục và càng trở nên bạo lực hơn. Cảm giác đau nhức xuất hiện, và cô đều tay đẩy anh ra:
– Anh à, con bé trong bụng em còn mà, đừng làm em khó chịu.
Nhưng anh ta không nghe, ngược lại, anh ta còn trở nên hung dữ hơn. Cô, lo lắng cho đứa bé, nói:
– Anh à, đau quá, đứa bé đâu mà anh lại…
Anh chênh lệch mày nhìn cô, nói lớn:
– Đau là do thấy trai đẹp mà không còn tâm trạng với tôi nữa à?
– Anh? Anh nói gì vậy?
– Cứ tự hiểu đi.
Anh đứng dậy bỏ ra khỏi phòng. Cô nhìn theo, chồng cô như một người hoàn toàn xa lạ, khiến cô khó tin vào đôi mắt mình. Chồng cô hôm nay giống như một người khác, khiến cô cảm thấy khó tin.
Chồng rời khỏi phòng một lúc, cô vẫn nằm thẫn thờ trên giường. Đêm xuống, gió lạnh làm cửa kính càng trở nên ảm đạm. Bất ngờ, điện thoại phát ra tiếng kêu báo tin nhắn, cô ngoái ra nhìn theo bản năng.
“Cu Bin lại sốt rồi”
Dòng tin nhắn khiến cô rơi vào tâm trạng buồn bã, nước mắt cứ tuôn trào. Cô cố gắng kiềm chế và thắt lại tư duy, nhưng những hình ảnh xấu nhất liên tục xuất hiện trong đầu cô. Ánh đèn yếu ớt rơi xuống khuôn mặt lo lắng của cô.
Sau đó, cô nhận ra chồng đã quay trở lại một cách im lặng, tựa như không để ý đến cô. Cô muốn nói rất nhiều điều, nhưng những lời đó khó khăn chưa từng có. Rồi sau một khoảng thời gian dài, cô bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy và thấy bữa sáng đã được chuẩn bị. Chồng cười tươi:
– Vợ à, anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng. Ăn xong, em nhớ uống hộp sữa bầu này nhé, nó vị sô cô la và dâu, hai vị mà em thích.
Cô đứng ngơ ngác nhìn chồng, không hiểu sao anh như quên mất những gì đã xảy ra đêm qua. Anh tự nhiên đưa tay dắt cô đến bàn ăn, cô ngập ngừng hỏi:
– Anh không nhớ đêm qua chúng ta đã…
– Đêm qua? Làm gì có chuyện gì cơ vậy em? Chẳng phải anh đã ngủ bên em suốt đêm sao?
Cô thực sự ngỡ ngàng bởi sự hồi phục nhanh chóng của chồng. Anh vui vẻ nắm tay cô và dẫn cô vào bàn ăn. Cô muốn nói nhiều, nhưng lại khó khăn mà cất tiếng.
Sau một khoảng thời gian, cô thấy anh lặng lẽ đến, nằm dựa vào góc giường, không để ý đến cô. Cô muốn nói ra những suy nghĩ của mình, nhưng từ trong lòng cô, những lời đó không thể nào lọt ra được.
Cuối cùng, cô quyết định thϊếp vào giấc ngủ. Sáng sớm hôm sau, khi cô tỉnh dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Nhìn thấy cô, anh mỉm cười:
– Vợ à, anh chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng xong rồi. Ăn sáng xong, em chịu khó uống hộp sữa bầu này nhé. Anh nghe nói sữa này rất tốt, lại có vị sô cô la và dâu, đúng hai vị em thích.
Cô đứng ngơ ngác nhìn chồng, khuôn mặt anh rạng ngời, không dấu vết của những gì xảy ra đêm qua. Cảm giác lạ lẫm khiến cô không thể ngụy trang như không có gì. Chồng cô tự tin kéo cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc, vỗ nhẹ lưng, đặt một nụ hôn tình cảm lên trán cô, toàn bộ sự dỗ dành và chiều chuộng của anh hiện rõ.
– Đêm qua anh có lẽ uống nhiều, có những hành động không tốt. Em đừng lo, từ bây giờ anh hứa sẽ không uống quá nhiều nữa.
Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại những biến động không yên. Cô dự định sẽ đặt câu hỏi về tin nhắn kia trong lúc ăn sáng, nhưng chồng cô đã nhanh chóng nói:
– Đêm qua có tin nhắn lạ nào đó gửi vào điện thoại chồng vợ ạ.
– Người ta nói gì vậy anh?
– Nói là Cu Bin lại sốt rồi. Chắc là tin nhắn nhầm, anh nói trước để em không hiểu lầm. Chồng chỉ yêu mình vợ thôi đấy.
– Vậy à, thôi thì ăn sáng đi, em phải đi làm sớm hôm nay.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn còn nỗi lo không yên. Ước lượng ăn sáng, chồng cô đảm nhận việc rửa bát, còn cô bước lên bậc cầu thang đầu tiên thì bụng dưới của cô đột nhiên đau nhói, cô nhăn mặt và nhanh chóng bước lên phòng. Khi thay đồ, cô phát hiện giọt ɱ.á.-ύ hồng hồng trên quần lót của mình. Cảm giác lo lắng bắt đầu lan tỏa trong cơ thể cô, và cô gọi tên chồng với vẻ hoảng sợ. Anh, không ngần ngại, lái xe đưa cô đến bệnh viện, trên đường, cô không kìm nước mắt, tay run run và bám chặt vào nhau. Anh cố gắng an ủi:
– Vợ yên tâm, có lẽ không có gì đâu.
Cô gật đầu, nhưng trong tâm hồn, cảm giác lo lắng nhấn chìm cô. Khi đến bệnh viện, cô nhập viện ngay vào phòng siêu âm, nơi có bác sĩ đồng hành đã đồng hành và theo dõi cô trong thời gian dài. Bác sĩ giữ tinh thần cô bằng lời động viên, nhưng sau khi thực hiện siêu âm và kiểm tra, bác sĩ thông báo cô đang mắc phải tình trạng động thai và tụ ᴅịcҺ màng nuôi, cần phải ở viện để theo dõi và điều trị.
Cô thông báo với anh trưởng khoa để xin nghỉ, và anh hiểu và chấp thuận dễ dàng. Chồng cô, sau khi hoàn tất thủ tục nhập viện, phải đi làm, trong khi đó cô tự mình xoay sở trong bệnh viện. Những lúc như thế này, cô nhớ đến mẹ mình. Mẹ cô từng nói rằng khi lấy chồng xa, sau khi sinh đẻ, khi ốm đau, bố mẹ không thể ở bên cạnh nhiều được, và phải tự mình vận động. Bây giờ, cô mới thấm lời mẹ nói, thấm vào sự khổ sở của việc lấy chồng xa hơn lấy chồng gần. Cô nhận ra rằng bố mẹ đã từng trải qua những khó khăn đó và lo lắng cho con cái không có gì là thừa.
Nghe Huy nói rằng đã thông báo cho mẹ chồng, nhưng suốt cả ngày, mặt bà không xuất hiện đâu. Huy cả ngày đi làm và không kịp ghé qua viện để thăm cô. Đến tối, chỉ có Nhung đến chơi và mang theo nhiều đồ ăn. Cô và Nhung nói chuyện:
– Bà nó sao rồi? Sáng giờ nghe tin làm tôi lo ghê đấy.
– Chiều giờ tôi không thấy bà ra ɱ.á.-ύ nữa. Bác sĩ vừa tiêm xong.
– Vậy trưa nay ăn gì?
– À, tôi nhờ bác cùng phòng mua cơm giúp.
– Ơ, chồng bà đâu? Không ai nấu cơm, cháo mang vào cho à?
– Chồng tôi bảo hôm nay đi dự án ở ngoại tỉnh, mẹ chồng tôi lại ở viện chăm bố chồng.
– Ai bảo, bố chồng bà được xuất viện rồi đấy. Chị dâu bị động thai mà nhà chồng chẳng quan tâm, thế mới thấy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ghê.
– Thôi kệ đi. Tôi cũng biết trước thế rồi.
– Ừ, tôi mang cháo tới cho bà ăn này.
– Cảm ơn nhiều nhé, những lúc này chỉ còn biết nhờ bà thôi. À, lát xuống quầy tђยốς Ьệпh viện mua giúp tôi ít tђยốς nhé, tђยốς này bác sĩ kê mua ở ngoài.
– Ừ, tôi biết rồi.
Vừa ăn cháo, cô thỉnh thoảng cảm thấy tủi thân, nhớ đến những bát cháo mẹ nấu. Đúng là không có gì tuyệt vời khi có mẹ ở bên cạnh lúc này. Cô không dám gọi về nhà để không làm mẹ lo lắng, và mẹ mới về được vài ngày nay, gọi về sợ mất công mẹ sốt ruột. Nằm viện 5 ngày, cô đã được xuất viện và về nhà. Trong thời gian ở viện, Nhung là người thăm cô nhiều nhất, còn chồng cô thì bận rộn với công việc. Mẹ chồng cô cũng có một lần đến thăm, nhưng chỉ được 15 phút và mang theo một hộp cháo trắng lưa vài miếng ϮhịϮ băm.
Sau hai ngày về nhà, Huy đề nghị:
– Vợ à, anh có chuyện muốn nói.
– Dạ, nói đi.
– Em bị động thai, bác sĩ nói rằng hiện tại đã ổn, nhưng vẫn phải cực kỳ cẩn thận. Vợ chồng mình lại còn hiếm muộn, vậy nên em xin nghỉ làm ở bệnh viện một thời gian. Em cũng chưa được vào biên chế, nên chắc sẽ dễ nghỉ.
Nghe chồng nói như vậy, cô không thể không suy nghĩ. Sức khỏe hiện tại của cô không cho phép đi làm ngay, và nghỉ lâu có thể không khả thi. Cô phải cân nhắc kỹ lưỡng. Cô nói chuyện với Nhung về ý định xin nghỉ, và Nhung động viên cô:
Cô đừng lo lắng, chăm sóc sức khỏe và gia đình là quan trọng nhất. Có thời gian nghỉ làm sẽ giúp cô dành nhiều thời gian hơn cho bản thân và bé.
– Cảm ơn bà nhiều. Những ngày qua thật sự là thời kỳ khó khăn đối với tôi.
– Thôi, chúng ta là bạn bè, phải chia sẻ nhau niềm vui và khó khăn mà. Cố gắng giữ tinh thần vui vẻ để bé con trong bụng cũng được vui vẻ.
– Dạ, tôi biết rồi.
Vậy là hôm sau, cô quyết định nghỉ làm ở bệnh viện. Mấy ngày qua, cô phải nằm suốt tгêภ giường, không dám đi lại nhiều. Kể từ khi cô xuất viện, mẹ chồng của cô cũng tới hỏi han và bày tỏ quan tâm. Một tối nọ, bà nói chuyện với cô:
– À Nhi ạ, ngày mai Huy sẽ đi công tác tận một tuần ở miền Nam. Mẹ thấy muốn nói chuyện với cô như vậy, Huy đi công tác mà cô lại đang mang thai, nếu cô muốn, mẹ sẽ đón cô sang nhà mẹ và mấy ngày này sẽ chăm sóc cô cho tiện. Nhà mình đông người, sẽ dễ nhờ đỡ hơn.
– Dạ, nhưng anh Huy đi công tác miền Nam à mẹ?
– Ơ, thế à? Vợ chồng cô không nói với nhau à? Có xích mích gì không? Huy nó cũng lắm chiêu, đi công tác mà không nói với vợ một câu.
Bà vừa nói xong, chồng cô bước vào và nói:
– Không phải là con không muốn nói, mà chưa kịp nói thôi mẹ. Có lẽ mẹ nói trước rồi.
– Ừ, mẹ cũng không biết được. Mẹ chỉ muốn nói với cô về ý định đón cô qua nhà mẹ vài ngày để mẹ dễ chăm sóc. Còn cô, ý kiến thế nào?
Cô suy nghĩ đắn đo một lúc, với tình hình của mình hiện tại, tâm trạng cũng rất quan trọng, cô sợ sẽ có áp lực khi ở bên đó. Anh nhanh chóng lên tiếng:
– Vợ, anh thấy ý mẹ cũng có lý. Chứ để em một mình ở nhà, anh cũng không yên tâm. Mẹ mới mang cháo gà ác tới cho em đây, em có muốn ăn không, anh mang lên phòng cho.
Cô nhìn anh và sau đó nhìn bà. Đây là lần đầu tiên cô thấy bà dịu dàng như vậy, mặc dù trong lòng cô vẫn còn nhiều do dự. Cuối cùng, cô gật đầu, chọn cách thử tin tưởng bà một lần. Có lẽ cô không ngờ rằng đó là bước khởi đầu cho một chuỗi biến cố mà sau này… sẽ là những thử thách đầy khó khăn.