Lòng dạ đàn bà chương 14 | Sự việc căng thẳng
Ông Trọng lái xe thẳng đến công ty của Tiến, một ngày trời bắt đầu sầm tối. Khung cảnh xung quanh đã trở nên tĩnh lặng, chỉ vài người đi lại thưa thớt. Ông Trọng tạt tay dừng xe trước cổng công ty và tiến gần bác bảo vệ đang sử dụng điện thoại di động.
“Xin chào, ông ơi, cậu Tiến còn ở đây không?” Ông Trọng hỏi một cách điềm tĩnh.
Bác bảo vệ mỉm cười, nhớ ra ngay ông Trọng là bố vợ của Tiến, bởi anh từng tham gia lễ cưới của họ.
“Chào ông! Cậu Tiến vẫn còn ở trong phòng làm việc. Cậu ấy thường về muộn đấy.”
“Rất cảm ơn!” Ông Trọng cảm ơn bác bảo vệ rồi bước vào sảnh công ty và hỏi một nhân viên nữ khác.
“Bác là bố của vợ anh Tiến phải không ạ? Anh ấy ở phòng truyền thông, trên tầng hai ấy ạ.”
Ông Trọng hỏi cô nhân viên kế toán, sau đó cô ấy cởi cởi nhẹ hướng dẫn ông Trọng và ra về.
Hầu hết nhân viên trong công ty đã ra về, chỉ còn lại bác bảo vệ, một cô nhân viên kế toán và Tiến. Gần đây, Tiến bận rộn với công việc, cố gắng hoàn thành mọi thứ trước khi về nhà.
Ông Trọng nhận ra một cây gậy sắt đặt gần nhà vệ sinh, nắm lấy nó và đi lên tầng hai.
Một lần lượt, ông Trọng kiểm tra các phòng cho đến khi thấy một biển trên cửa ghi “Phòng Truyền Thông.” Ông không kêu cửa mà tự mình mở cửa và bước vào.
Tiến vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của ông Trọng, đang miệt mài làm việc trước máy tính. Ông Trọng lặc lặc đánh vào vai Tiến một cách mạnh.
“Á! Đau quá!”
Tiến kêu lên và rơi xuống sàn, giữ vai vùng vằng.
Bây giờ, Tiến nhận ra cha vợ mình đứng trước mặt.
“Bố… Bố…” Tiến sợ hãi nói lắp bắp, vẫn giữ vai vì cú đánh đau đớn của ông Trọng.
“Mày dám làm tổn thương con gái tao! Tại sao mày lại đối xử với nó như vậy?” Ông Trọng nói một cách quyết liệt.
Tiến trở nên sợ hãi và lo lắng, tay vẫn ôm vai đau đớn.
“Tôi đã sai, xin bố đừng…” Tiến nói trong cảnh hoảng loạn.
Nhưng ông Trọng vẫn giữ chiếc gậy sắt và tiếp tục đánh Tiến. Cú đánh sau cùng trúng vào quần Tiến, làm anh ta đau đớn và đổ xuống sàn nhà.
“Á!” Tiến kêu lên:
“Cứu! Cứu tôi!”
Anh ta quằn quại vì đau đớn.
Ông Trọng không chịu ngừng lại, vẫn giữ chiếc gậy và tiếp tục tấn công Tiến.
“Thứ rác rưởi này, tôi sẽ cho mày học bài học!” Ông Trọng nói với ánh mắt đỏ bừng. Đứng trước Tiến, anh không còn là người đàn ông quan tâm đến con rể của mình như cách đó hai năm. Tiến bây giờ đã trở thành kẻ xấu xa, đáng bị trừng phạt. Ông Trọng tiếp tục đánh mạnh Tiến, không ngừng. Có lúc trúng, có lúc không. Tiến đau đớn, nhưng vẫn cố gắng tránh né.
Tiến đã lui về phía sau, dường như không còn đường thoát. Anh ta áp sát bức tường, không còn lựa chọn nào khác. Sợ hãi, Tiến không dám nhìn chiếc gậy mà ông Trọng đang nắm chặt và chuẩn bị tấn công.
Tuy nhiên, bất ngờ xuất hiện khi có ai đó định nghĩa ngang cản ông Trọng. Tiến hoảng loạn mở mắt và thấy rằng người đó là bác bảo vệ.
“Không nên đánh người! Nếu không, tôi sẽ gọi công an đấy!” bác bảo vệ nói, giữ lấy ông Trọng lại.
Tiến nhanh chóng lợi dụng cơ hội này, bò ra khỏi góc và chạy về cổng.
Lúc này, Khánh Ly đã đỗ xe trước cổng. Tiến nhận ra xe của cô ta và nhanh chóng tiến lại cầu xin:
“Mở cửa! Nhanh lên mở cửa cho anh!”
Khánh Ly, thấy tình hình của Tiến, vội vàng mở cửa xe và kéo anh ta vào. Tuy nhiên, cô không kịp đóng cửa khi ông Trọng đã bước lại gần.
Tiến, trong tình trạng hoảng loạn, bò vào xe và đóng cửa sầm lại. Ông Trọng tiến lại gần, nhưng cửa xe đã đóng kín.
Ông Trọng tức giận quăng chiếc gậy sắt vào kính cửa xe, gây nứt rồi vỡ toang. Thủy tinh vỡ bay ra làm sát thương ông Trọng, làm cho tay và mặt ông bắt đầu chảy máu.
Những người đi ngang qua cuộc xung đột này chạy đến để giúp giữ ông Trọng lại. Cần ít nhất ba, bốn người trẻ để kiểm soát ông Trọng.
Trạng thái của ông Trọng cuối cùng bắt đầu yên bình trở lại, và cảnh sát cũng đã được gọi đến.
Ông Trọng được đưa về đồn cảnh sát và tạm giam. Ông không phát biểu gì. Sự kích động còn lưu lại, nhưng ông dần dần bình tĩnh hơn sau một thời gian.
Cả ba mẹ con An đến đồn sau khi được thông báo. Ông Trọng ngồi trong phòng tạm giam, mặt và tay chân bị băng bó để chữa trị. Một số vết thương vẫn chảy máu.
“Bố! Bố ơi!” An và Hoài khóc lớn, cảm xúc đầy bi ai. Bà Nhiên, sau một số cơn giật mạ, cũng được đưa vào phòng nghỉ để thư giãn.
An và Hoài tiến đến nói chuyện với bố. Ông Trọng cuối cùng mở miệng.
Nhân viên cảnh sát đã kể lại sự kiện cho An và Hoài, và cả hai đều thấy tình huống đang trở nên rắc rối.
“Tôi không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương con gái tôi,” ông Trọng nói với tâm hồn bất bình yên.
“Nhưng bố!” An nói trong nước mắt. “Tất cả là lỗi của con. Con đã gây rắc rối cho bố.”
Hoài cũng cảm thấy hoàn toàn vô ích trong tình huống này. Cô không biết phải làm gì nữa.
Cảnh sát thấy ông Trọng bắt đầu bình tĩnh, sau đó mời ông sang phòng thẩm vấn.
Lúc này, An và Hoài ngồi trong phòng chờ, quan sát quá trình thẩm vấn của bố.
An đưa mẹ về nhà để an ủi bà và thảo luận về cách giúp bố. Bà Nhiên đang trong tình trạng sốc và không ăn uống được gì. An quyết định gọi trường học để xin nghỉ một thời gian để có thời gian sắp xếp công việc gia đình.
Khi Hoa nghe tin An xin nghỉ, cô hiểu rằng có điều gì đó đang xảy ra trong gia đình An. Hoa lập tức đến nhà An để tìm hiểu thêm. Không tìm thấy An ở nhà, Hoa gọi điện thoại và mới biết rằng An đã về nhà cùng mẹ.
Nghe An kể lại sự việc, Hoa cảm thấy hoàn toàn sốc:
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Người ta nói tôi cần liên hệ với gia đình nạn nhân và thỏa thuận để tránh việc họ khởi kiện.”
“Liệu tôi cần phải gặp gia đình người đó để xin tha thứ?”
“Đúng, nhưng tôi lo rằng họ sẽ không đồng ý. Tôi nghe nói anh ta đang trong tình trạng nguy kịch và đang được cấp cứu ở bệnh viện. Tôi sẽ đến bệnh viện vào ngày mai để thử hỏi tình hình cụ thể.”
“Cái này thực sự rắc rối.”
Hoa cảm thấy bối rối, không biết làm thế nào để giúp An.
“Để tôi xem anh Hiếu Nhân có thể giúp chúng ta không!”
An nhớ ra khi Hoa nói về Hiếu Nhân.
“Ừ, tôi nghĩ đó là ý hay. Chúng ta nên nhờ anh ấy là luật sư xem có cách nào để giúp bố tôi không.”
“Vậy để tôi gọi điện thoại cho anh ấy ngay!”
“Hmm, nhưng anh ấy đang bận giờ làm việc. Chúng ta nên sắp xếp để gặp anh ấy vào buổi chiều.”
“Không cần ngại, văn phòng luật sư của anh ấy mở cửa cả ngày. Chúng ta nên ưu tiên vấn đề này. Tôi sẽ gọi cho anh ấy và xem anh ấy có thể sắp xếp để gặp chúng ta ngay không.”
Hoa cảm thấy lo lắng và quyết định gọi cho anh trai ngay lập tức.
Hiếu Nhân, anh trai của Hoa, là một người rất quan tâm và thương em gái. Cả hai họ đã mất cha mẹ từ khi còn nhỏ và được bà ngoại nuôi dưỡng. Hiếu Nhân, trong thời gian anh học đại học, đã chăm sóc và dạy dỗ Hoa, vì vậy cô em không chỉ là em gái của anh, mà còn là con gái thứ hai. Anh luôn sẵn sàng giúp đỡ và làm theo mọi yêu cầu của Hoa.