Mặt trời sau giông bão chương 11 | Nhận lương của vợ
Hôm đó, Nhi vui vẻ kể cho bà Tâm nghe về việc xin việc của mình, bao gồm cả việc người quản lý là bạn của chồng. Bà Tâm nhớ ra tên Khắc Duy và bày tỏ:
Mẹ nhớ ra rồi, cậu Duy đó cao cao, hiền lành lắm. Con được làm trong cơ sở của nhà cậu ấy thì mừng quá, có người quen sẽ nâng đỡ hơn. Cố gắng lên nhé!
Nhi thường nghĩ rằng nếu mẹ cô giống như bà Tâm thì cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn. Mẹ Loan của cô là người khắc khổ, nhưng khác với một số người sống trong khó khăn, họ sẽ thấu hiểu con cái, nhưng mẹ của Nhi không như vậy. Có lẽ vì quá khổ cực, người phụ nữ ấy áp đặt cho con mình rằng mọi thứ phải hoàn hảo. Học tập và hoạt động phải luôn đứng đầu. Đặc biệt là khi thấy con gái được quản lý để ý và cưới làm vợ, bà coi đó như là điều hiển nhiên, là quyền lợi của con nên càng tỏ ra tự hào. Do đó, từ bé, Nhi đã không cảm nhận được tình mẫu tử nhẹ nhàng, thấm thiết. Những lời tâm sự ở tuổi mới lớn cũng vậy. Đối với mẹ Nhi, nhiệm vụ của hai chị em cô chỉ là học và học. Nhưng khi cô đỗ đại học, bố mẹ lại nói rằng chỉ nuôi dạy trong mười hai năm, còn giờ muốn học lên cao thì phải tự lo, vì họ còn phải lo cho em trai cô là Ngô Đình. Mẹ cô nói thẳng rằng con trai mới cần có sự nghiệp. Dần dần, Nhi quen với sự thờ ơ của bố mẹ, cô tự lực làm mọi việc mà không nhờ vả gì. Dù sao trong lòng cô vẫn yêu thương và cảm ơn bố mẹ mình, bởi dù chỉ là công nhân bình thường, họ đã dạy cô học hành.
Trầm ngâm suy nghĩ, Nhi bỗng nhớ đến tiếng cơ xe của ông Tráng và Tuấn về. Cô chào hai người, cất cặp cho Tuấn và kể cho anh về công việc mới của mình. Tuấn thản nhiên, một lát sau, anh nói:
Em phải cẩn thận, làm gì cũng phải cẩn thận. Không muốn nhà này lại bị nói xấu về con dâu.
Câu nói của Tuấn không phản ánh sự lo lắng cho mẹ con cô, mà là muốn nhắc nhở Nhi về những lời nói khó nghe của bố mẹ cô hôm trước. Nhi gật đầu vâng dạ, bởi cô biết rằng Tuấn không vui trong giai đoạn này.
Ngày hôm sau, Nhi tới cơ sở mây tre đan, vừa học vừa giúp đỡ mọi người. Cô khéo léo, nhanh nhẹn, thông minh nên tiếp thu kiến thức nhanh chóng. Ban đầu, Nhi học cách phơi mây. Dường như đơn giản nhưng thực tế phải tuân thủ kỹ thuật, phơi khô tự nhiên để tạo ra màu trắng ngà, mềm và dai. Chú Trung, một nghệ nhân giỏi nhất vùng, đã giải thích cho Nhi biết rằng làm một sản phẩm mây tre đan không hề dễ dàng. Đối với mây, cả quá trình phơi cũng phải cẩn thận, sấy nhiều khói hoặc ít khói quá đều làm mây đỏ. Nếu gặp mưa khi đang phơi, sợi mây sẽ mất vẻ đẹp. Chú Trung đưa cho Nhi những sợi mây vừa phơi xong và chuẩn bị để đưa vào xưởng đan:
Với mây chưa khô hoàn toàn, ” nước da ” sẽ bị mất. Nhưng nếu khô quá thì mất vẻ óng mịn. Vì vậy, nếu quyết tâm làm công việc này, không được lơ là, mà phải luôn chăm sóc, theo dõi như những người nuôi tằm. Đây là cách tạo màu tự nhiên không sử dụng hóa chất, sản phẩm sẽ không gây hại cho sức khỏe người dùng, và độ bền của màu từ ba mươi đến bốn mươi năm!
Lần đầu tiên nghe những kiến thức đó, Nhi tập trung và ghi chép cẩn thận. Chú Trung thấy vậy gật đầu tỏ ý hài lòng.
Thấm thoắt đã hơn một tháng Nhi làm việc tại cơ sở mây tre đan. Cô rất vui vẻ với công việc này, không như làm gạch, nên cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều. Người dân ở đây chân chất, biết Nhi đang mang bầu nên ai cũng tạo điều kiện cho cô ít vận động mạnh trong thời gian đầu của thai kỳ. Nhi bắt đầu ngồi đan những vật dụng đơn giản và càng làm cô càng mê công việc này.
Trong hơn một tháng đó, bên cảnh sát vẫn chưa bắt giữ Thư. Khi ông Tráng và Tuấn hỏi, cảnh sát cho biết họ cần thời gian điều tra để lộ rõ chân tướng sự việc. Vì thế, hai ông chỉ biết chờ đợi. Dần dần, Tuấn cũng bắt đầu nguôi ngoai nỗi sợ hãi vì Thư không liên lạc nữa. Gần đây, Nhi thấy anh ta là lạ – ít mỉa mai cô hơn và thỉnh thoảng hỏi han cô. Một lần, Tuấn còn chở Nhi đi làm. Đến nơi, anh ta vào chào hỏi mọi người trong tổ của Nhi rồi gặp cả Duy trò chuyện vui vẻ. Duy là quản lý nhưng không luôn có mặt ở đó vì anh đang tìm hiểu thêm về thị trường tiêu thụ.
Nhận tháng lương đầu tiên, mặc dù ít ỏi nhưng Nhi vui lắm. Cô ra chợ mua đồ ăn rồi về nấu mấy món ngon để cảm ơn mọi người. Sang tháng thứ hai, cô nỗ lực làm việc hơn, điều này khiến chú Trung rất hài lòng. Nhưng khi công việc của Nhi rất khả quan, Tuấn lại trở nên khó chịu và thường xuyên về nhà muộn và trong tình trạng say. Nhi không hiểu chồng có chuyện gì. Vào một đêm, chờ ông Tráng về, Nhi hỏi:
Bố ơi, công ty dạo này có việc gì mà Tuấn về muộn thế ạ? Nhiều hôm về khuya quá, con thấy lo!
Ông Tráng lắc đầu:
Công ty vẫn bình thường, không có gì đặc biệt. Con chưa hỏi Tuấn sao?
Nhi gật đầu cảm ơn ông, và quyết định sáng hôm sau sẽ hỏi chồng.
Tối đó, Tuấn lại về muộn và mùi rượu nồng nặc. Nhi phải dìu anh ta lên phòng và Tuấn lè nhè:
Cô đúng là chẳng làm được gì, làm vợ không được, làm dâu cũng không, đi làm ở đâu cũng gặp người nhòm ngó, mệt với cô!
Nhi ngơ ngác, không hiểu chồng nói gì. Nhưng sau một lúc, cô nhẹ nhàng nói:
Thôi, anh mệt rồi, ngủ đi. Mai tỉnh táo rồi nói chuyện!
Tuấn nhăn mặt:
Tại sao phải đến mai? Bây giờ không được sao? Hay cô sợ nhân tình của cô không có mặt để bênh vực cô lúc này?
Nhi nhíu mày:
Anh lại nói linh tinh cái gì đấy? Ai là nhân tình nhân ngãi nào ở đây? Anh say rồi cứ kiếm chuyện vớ vẩn là sao?
Tuấn đập bàn đánh rầm:
Cô im đi! Tôi có gì thua nó?
Nhi đặt ngón trỏ lên miệng, muốn Tuấn im lặng để mọi người có thể ngủ. Nhưng anh ta không chịu, ngược lại càng lớn tiếng:
Cái gì? Tôi không im! Mới đi làm được hơn hai tháng đã cặp kè với trai là sao?
Nhi không thể kiềm chế được nữa, cô tát vào mặt Tuấn:
Anh làm gì thế? Đêm rồi mà cứ muốn gây rối à? Anh nói thua ai? Bồ bịch ở đâu ra?
Tuấn cười nhạt:
Cô đừng giả vờ giả vịt nữa! Cô cặp kè với thằng Duy bạn tôi, lại còn tình tứ với nhau trong giờ làm việc, có người gửi ảnh cho tôi, hình rõ ràng. Nhi, tôi biết, tôi từng có lỗi với cô, nhưng vợ chồng cứ phải ăn miếng trả miếng mới được sao?
Nhi ” à ” một tiếng. Vậy là anh ta ghen với Duy. Nhưng ảnh ở đâu nhỉ? Hóa ra, Tuấn không thực sự say, anh ta chỉ dùng rượu để tạo ra sự căng thẳng với cô. Nhi thở dài:
Ảnh ở đâu? Tôi không biết gì hết. Anh nói gì tôi không hiểu!.
Tuấn vào nhà vệ sinh rửa mặt, rồi mang điện thoại ra trước mặt Nhi. Trong hình là cô và Duy. Nhi cố nhớ xem Tuấn lấy ảnh này ở đâu, cô và Duy chưa từng chụp ảnh chung, cô cũng không nhớ khoảnh khắc này diễn ra khi nào, nhưng cô và Khắc Duy hoàn toàn trong sáng. Nhìn vào hình, Nhi nhớ lại. Lúc đó, Duy đang giúp cô với một chiếc ghế nhỏ bằng mây. Vào lúc đó, Duy đi kiểm tra, đôn đốc và động viên mọi người – điều anh thường làm mỗi khi ghé qua. Trong ảnh, Duy đang chỉ cho cô một số kỹ thuật đan trên chiếc ghế mà Nhi vừa làm xong. Nhi ngước lên cảm ơn anh. Chuyện chỉ đơn giản như vậy, nhưng trong bức ảnh, cô và Duy chỉ cách nhau một khoảnh khắc ngắn ngủi. Một bức ảnh dễ hiểu nhầm. Nghĩ về tình huống đó, Nhi nói:
Anh hiểu nhầm rồi!. Đó là Duy đến chỉ thêm cho tôi kỹ thuật đan, rồi tôi cảm ơn anh ấy thôi!
Tuấn rít lên:
Cảm ơn cũng cần phải tình tứ như vậy sao? Tôi cảm giác như hai người suýt hôn nhau đấy. Cô bôi cho trát trấu vào mặt tôi, nó là bạn tôi cơ mà? Tại sao cô cũng không tha cho nó? Không thể kìm chế được sự quyến rũ của trai đẹp à?
Nhi lắc đầu:
Hoàng Tuấn, nếu anh không tin tôi, thì cứ nói thẳng, đừng vấn đề lên. Anh phá đám, anh gái gú bên ngoài, tôi đã nói điều gì chưa? Nhân tình của anh phá hoại công ty, sao anh không phản ứng? Vậy mà tôi và Duy chỉ là quan hệ công việc, anh đã nghi ngờ mù quáng rồi. Anh hỏi cả cơ sở mây tre đan xem có ai thấy tôi tình tứ với bạn anh không?
Tuấn nhếch môi:
Có phải lại tình tứ trước mặt người khác không? Tôi chỉ muốn cô biết thôi, nếu tôi là người tồi tệ thì cô cũng không tốt hơn. Vì vậy, đứa bé trong bụng cô chưa chắc đã là con của tôi. Giờ cô mang bầu mà lại tương tư với bạn của chồng, thì không biết trước sau sẽ làm ra những hành động “tốt đẹp” gì nữa!
Nhi ngán ngẩm với lối nói của Tuấn. Cô thở dài:
Đi ngủ đi, mai nói tiếp! Tôi mệt rồi!
Tuấn im lặng và đi ngủ sau khi nghe Nhi nói vậy, hai người quay lưng với nhau mà không nói thêm điều gì.
Mấy ngày sau đó, Nhi và Tuấn hầu như không nói chuyện gì cả. Một ngày, cô đi gặp thủ quỹ để nhận lương. Thế nhưng, khi Nhi đến và hỏi về lương, chị Nga thủ quỹ bất ngờ:
Ơ, chồng em chưa đến đây để nhận lương cho em à?
Nhi nhíu mày hỏi:
Chị ơi, tại sao ạ? Hôm nay không phải là ngày nhận lương sao?
Chị Nga đưa trước mặt Nhi một tờ giấy và nói:
Hôm qua, khi em đi nghỉ trưa, anh chồng em đã đến đây mang theo giấy ủy quyền để nhận lương và cả thẻ căn cước của em. Anh ấy nói muốn nhận trước một ngày vì có việc gấp. Chị nghĩ chắc em gặp khó khăn gì đó, lại đầy đủ giấy tờ nên đưa lương tháng này cho anh ấy luôn. Chị nghĩ rằng anh ấy đã trao lương cho em, nên từ hôm qua đến giờ chị cũng không hỏi thêm…