Mặt trời sau giông bão chương 15 | Mối thù với ông Tráng

13/03/2024 Tác giả: Hà Phong 314

Ông Tráng lắng nghe vô cùng ngạc nhiên:

Đồng chí nói gì vậy? Không tha thứ cho tôi sao? Có lẽ có sự nhầm lẫn chăng? Hay là Tuấn?
Vị cảnh sát chỉ đầu:

Không! Là ông đấy. Thư lúc bị bắt cũng rất thẳng thắn, khai báo rất chân thành. Nhưng sau đó, hàng ngày lại trầm mặc, thậm chí gào lên rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông già Nguyễn Tráng.
Tài, đứng bên cạnh ông, quay sang:

Bố à, có chuyện gì giữa bố và cô ta không?
Nhi cũng không hiểu:

Cái này quá kỳ lạ, chắc có gì đó không ổn.
Đồng chí cảnh sát trực ban nói:

Sếp của tôi muốn gặp ông. Sắp tới anh ấy sẽ nói cụ thể hơn với ông. Mời ông vào phòng điều tra tội phạm!
Ông Tráng cùng Tài và Nhi theo đồng chí đó vào phòng điều tra tội phạm. Một đồng chí cảnh sát, trưởng phòng điều tra, chào đón họ và mời cả ba ngồi xuống. Đồng thời, anh ấy mở đoạn video ghi lại cuộc hỏi cung với Anh Thư. Trước khi bấm play, đồng chí trưởng phòng điều tra cảnh báo:

Xin ông đừng hoảng sợ, vì nội dung vụ án này, rất đáng tiếc là liên quan đến ông. Dù ông không liên quan gì đến vụ án này nhưng nó lại dính líu đến ông, nên nếu ông không đến đây hôm nay thì chúng tôi cũng sẽ tìm cách mời ông lên.
Trong video, Thư trông mệt mỏi, không trang điểm, không mặc đồ hiệu, và có vẻ gầy gò, khiến Nhi suýt không nhận ra cô. Thư nói một cách rõ ràng:

Tôi tên thật là Trần Khánh Huyền. Anh Thư chỉ là tên mà mẹ tôi đã đặt cho tôi. Mẹ tôi đã từng yêu ông Nguyễn Tráng, giám đốc công ty TT, khi mẹ mới mười tám tuổi. Nhưng ông ta không đáp lại tình cảm của mẹ, chỉ vì lòng tham của mình đã kết hôn với bà Dương Tâm. Tôi căm ghét họ, một người giàu có với lòng tham và một người luôn giả vờ nhân từ và đức độ. Bà Tâm cũng không khác gì mẹ tôi cả! Cuối cùng, vì cảm thấy tuyệt vọng, mẹ đã uống say để quên đi tình yêu đó. Nhưng không ngờ, mẹ bị những kẻ xấu bắt cóc. Mẹ đau đớn và không biết phải làm gì, mà vẫn giữ bí mật với cả ông bà ngoại. Rồi mẹ mang thai. Mặc dù không dự định có thai và không có triệu chứng nào, nhưng mẹ vẫn đi làm bình thường. Mẹ làm ở quán ăn, công việc vất vả. Một lần, khi đang phục vụ khách, mẹ gục ngã. Mẹ được đưa vào bệnh viện và phát hiện thai đã được gần ba tháng.
Thư ngừng lại, khóc nức nở. Đồng chí cảnh sát đưa cho cô một cốc nước để Huyền bình tĩnh. Sau khi thở dài, cô nói tiếp:

Ban đầu, mẹ quyết định bỏ tôi vì những suy nghĩ về việc giữ lại đứa trẻ. Nhưng khi đến trạm xá, mẹ đã quay lại. Mẹ nói tôi là con của riêng mẹ, không có lỗi lầm gì cả. Thực sự, mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng mẹ luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Mẹ luôn từ chối mọi cơ hội để mọi người biết đến, vì mẹ sợ họ không yêu thương tôi, và đặc biệt, mẹ sợ rằng một ngày nào đó, ông Tráng quay lại và yêu mẹ, và ông ấy sẽ hiểu lầm. Cho đến khi bệnh tình trở nên nặng nề, mẹ vẫn cho rằng tình yêu lớn nhất là dành cho tôi và ông Tráng. Mẹ mong ước rằng chúng tôi là cha con…

Ánh mắt của Khánh Huyền hiện lên đầy căm phẫn. Dù chỉ qua màn hình, nhưng Nguyễn Tráng cảm nhận được tâm trạng của cô. Cô cười nhưng nước mắt rơi:

Mẹ tôi đã ra đi, tôi không còn gì nữa. Nhưng sau đó, tôi đã tự đứng dậy. Cuộc đời của mẹ đã hy sinh cho tôi, chắc chắn mẹ muốn tôi thành công. Tôi muốn làm điều gì đó cho mẹ vì cái kẻ lão già Nguyễn Tráng đó, hắn là cái gì mà dám ở trong trái tim của mẹ tôi đến khi bà nhắm mắt xuôi tay mà không bỏ đi? Tôi căm hận hắn. Tôi đã xin vào công ty TT với tên là Anh Thư, để xem khi hắn nhìn thấy cái tên ấy, ông ta có phản ứng gì. Tất nhiên, tôi cũng phải tốn nhiều tiền cho một tờ sơ yếu lý lịch. Nguyễn Tráng là người trực tiếp phỏng vấn những người muốn vào vị trí lãnh đạo trong công ty. Nhưng khi đọc hồ sơ của tôi, hắn không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt. Người tôi muốn quyến rũ là hắn, nhưng không được nên tôi chuyển sang con trai của hắn. Hoàng Tài, tự tin và khó gần, nên tôi đã chọn Tuấn. Hắn là một kẻ ngu, ham gái, ham chơi.
Huyền dừng lại để uống nước, hít sâu một vài cái như để bình tĩnh lại trước khi nói tiếp:

Tôi đã quyến rũ Tuấn, điều đó rất dễ dàng. Rồi khi đó, anh ta như con chó vậy, làm theo lệnh của chủ. Tôi muốn Nguyễn Tráng phá sản, tôi còn muốn hắn chết thảm. Trong thế giới khác, liệu hắn có gặp lại mẹ tôi để bà được tình yêu đích thực không?
Video dừng lại ở đó. Nguyễn Tráng hoàn toàn sốc. Vậy là, hắn đã chỉ trích Tuấn như một kẻ vô đạo đức. Nhưng thì ra, tất cả những gì cô ta làm lại có nguồn gốc từ hắn. Cả hắn và Tuấn đều có lỗi, nhưng cái mà Huyền gọi là tình yêu thì không tồn tại trong hắn. Làm sao hắn có thể đáp lại tình cảm của người khác khi hắn không yêu? Lỗi của hắn là không nói rõ với Thư rằng hắn không yêu cô ấy. Hắn coi cô như em gái nhưng không nói ra, vô tình tạo hi vọng cho cô. Còn lỗi của Tuấn là ham chơi, thiếu bản lĩnh, dễ bị lợi dụng. Nguyễn Tráng nói với cảnh sát:

Tôi có biết Anh Thư, nhưng tình cảm của tôi dành cho cô ấy chỉ là tình anh em. Tôi không yêu Thư, chưa bao giờ yêu. Thà là tôi yêu và sau đó bỏ rơi cô ấy, còn hơn…
Cảnh sát gật đầu:

Chúng tôi hiểu! Và ngoài ra, ông cũng không liên quan đến vụ việc này, không có gì để truy tố ông cả. Tôi muốn gặp ông chỉ để xác thực thông tin thôi!
Sau cùng, mọi tội ác đều bắt nguồn từ sự sân si. Con người không thể thoát khỏi cõi u mê nên không thể nhìn nhận sự thật. Sự tham lam và ích kỷ luôn làm cho con người mù quáng, dẫn dắt họ đến những hành động sai trái mà họ vẫn cho là đúng. Giá như Huyền có thể tỉnh táo hơn để nhìn nhận mọi việc, thì mọi thứ sẽ không tệ đến như vậy. Cô ấy có tiềm năng để phát triển sự nghiệp của mình nhưng lại để cho thù hận và ích kỷ làm mờ mắt. Nguyễn Tráng ngồi suy ngẫm một lúc rồi nói:

Đồng chí… có thể cho tôi gặp Huyền một chút được không?

Đồng chí trưởng phòng nói:

Tôi lo sợ cô ấy sẽ gây tổn thương cho ông, vì những lúc bình tĩnh như thế ít lắm. Khi được hỏi, Huyền khai báo rất thành khẩn. Cô ấy cho rằng người quan trọng nhất là mẹ, nhưng khi mẹ không còn nữa, thì bất kỳ án phạt nào cũng như nhau, không có lý do để kháng cáo. Nhưng khi trở lại phòng tạm giam, cô ta có thể hét lên, chửi rủa, tự làm tổn thương bản thân và luôn nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Chúng tôi lo sợ rằng khi ông xuất hiện, cô ta sẽ càng trở nên kích động!
Ông Tráng lắc đầu:

Không! Tôi chỉ muốn trò chuyện với cô ấy, tôi sẽ giúp cô ấy bình tâm lại…
Nhìn thấy sự rõ ràng của ông Tráng, đồng chí trưởng phòng cảnh sát điều tra suy nghĩ một lúc. Biết đâu ông là người tạo ra mối thù trong Huyền và cũng là người có thể giải quyết? Cuối cùng, đồng chí ấy gật đầu:

Được, nhưng ông phải cẩn thận. Chúng tôi sẽ ở ngoài, cần gì sẽ vào ngay!
Ông Tráng đưa mấy đồ cá nhân của Tuấn cho Nhi và Tài rồi theo đồng chí trưởng phòng đi tới khu tạm giam, Huyền được giam trong một căn phòng nhỏ. Không gian yên lặng, có vẻ cô ta đang yên bình, chưa có dấu hiệu làm loạn. Đồng chí cảnh sát mở cửa, ông Tráng bước vào nhẹ nhàng, Huyền đang nằm trên tấm phản kê dưới đất. Nghe tiếng động, Huyền mở mắt. Hình ảnh của ông Tráng trở thành hình ảnh chính xác, Huyền bật dậy nhưng vẫn giữ giọng nhỏ nhẹ:

Chà, giám đốc lại đến thăm tôi à? Nếu để hỏi những câu hỏi lợi ích cho con trai ông thì đừng mong nhé!
Ông Tráng nói nhẹ nhàng:

Khánh Huyền!
Cô ta trợn tròn mắt. Lúc này, ông mới để ý Huyền có nét giống Thư. Đôi khi gặp mặt, ông vẫn thấy cô quen quen. Huyền nhìn ông Tráng một cách trực tiếp, rồi hét lên:

Sao ông biết tên tôi?
Ông Tráng bước chậm lại gần Huyền, cô ta cười sardonically và nói:

Ông tưởng rằng ông có thể quyến rũ mẹ tôi, thì có phải tôi cũng dễ dàng sao? Xin lỗi, loại đàn ông tham lam như ông không hợp với gu của tôi.
Ông Tráng lắc đầu:

Huyền, cô nhầm rồi! Tôi chỉ muốn trò chuyện. Tôi hiểu hết mọi chuyện rồi, và đó là lỗi của tôi, do tôi không nói rõ. Tôi không nghĩ rằng mẹ cô yêu tôi. Tôi chỉ xem bà ấy như em gái, và cư xử với bà ấy rất đúng mực, không hề bất kỳ sự cảm tình nào. Tôi…
Huyền chỉ thẳng tay vào mặt ông Tráng:

Ông im đi! Người phụ nữ khi yêu thể hiện rất rõ, chỉ có kẻ ngu ngốc mới không nhận ra điều đó!
Ông Tráng gật đầu:

Được. Tôi ngu ngốc nên không nhìn ra. Nhưng Huyền à, tôi không yêu mẹ cô không phải vì Anh Thư nghèo đâu, mà bởi trái tim tôi không cảm thấy xúc động trước bà ấy. Tôi chỉ xem Thư như em gái thôi. Thà tôi yêu rồi rời bỏ bà ấy thì cô căm thù tôi cũng đúng. Nhưng tôi…
Huyền lắc đầu:

Nếu bà ta không tồn tại, ông sẽ yêu mẹ tôi. Tất cả đều do bà ta – bà Dương Tâm đó, tôi căm hận cả hai người.
Ông Tráng cảm động nói:

Tâm đã ra đi rồi, cô đừng nhắc lại nữa, tội nghiệp cô ấy.
Huyền cười to:

Haha, để bà ta chết, vì bà ta. Vì ông tham tiền nên mẹ tôi mới khổ.

Ông Tráng vẫn giữ bình tĩnh:

Huyền ơi, cô hiểu lầm rồi. Cô hiểu lầm vì không đủ tỉnh táo để nhìn nhận mọi việc. Tôi không phản bội mẹ cô, giữa tôi và bà ấy chưa bao giờ có tình yêu. Cô hiểu lầm khi nghĩ rằng Tâm là người xấu, trong khi bà ấy thực sự rất tốt. Tôi cũng sai khi không làm rõ mọi chuyện với mẹ cô và để cho Tâm cô đơn đến cái chết. Người tôi đã chọn cũng đã ra đi, có thể coi như là tôi đang gặp quả báo. Mẹ cô là người tốt, dù đã ra đi nhưng chắc chắn vẫn quan tâm đến cô. Cô nghĩ đi, cô đã vì mù quáng của lòng thù hận dẫn đến việc bị giam cầm, trong khi ở nơi bình yên kia, mẹ cô liệu có vui vẻ không? Có yên lòng không? Hay bà ấy đang thất vọng vì cô đã bỏ qua danh dự của mình, để trả thù và giờ đây cả hai đều đau khổ?
Ông Tráng dừng lại, Huyền lắng nghe im lặng. Ông tiếp tục:

Bây giờ không còn cơ hội nữa, cả hai đều đã tổn thương, đã mất đi người thân yêu nhất. Sự hận thù chỉ mang lại thất bại và đau khổ, Huyền ạ!
Một giọt. Hai giọt… rồi từng hàng lệ tuôn trào trên khuôn mặt của Huyền. Cô ôm mặt khóc lên trong nỗi ân hận muộn màng khi nhận ra sự thật. Nhưng đã quá muộn, sau tất cả, điều cô nhận được là sự căm ghét của mọi người và ở nơi xa xôi, mẹ cô cũng sẽ đau lòng. Huyền nói:

Ông về đi! Tôi muốn ở một mình…

Bài viết liên quan