Mặt trời sau giông bão chương 16 | Giải thoát cho nhau
Thấy Khánh Huyền dường như bình tĩnh hơn, ông Tráng gật đầu:
Đúng vậy, tôi hy vọng cô hiểu những gì tôi nói. Mẹ cô là người tôi kính trọng, chỉ là không có tình yêu giữa chúng tôi.
Khánh Huyền im lặng không đáp, cô nhìn lên trần phòng giam và thở dài. Cảm giác không ổn định nổi lên, ông Tráng nói một câu trước khi rời khỏi phòng tạm giam:
Cô vẫn còn cơ hội để thay đổi, đừng làm cho mẹ thất vọng thêm một lần nữa…
Sau đó, bóng lưng của ông bước ra ngoài. Khánh Huyền nhìn theo và cô hiểu phần nào lý do mẹ mình yêu ông Tráng đến như vậy. Dù ông có vẻ lạnh lùng, khó gần, nhưng những lời ông nói chứa đựng nhiều tâm trạng. Huyền ngồi xuống và khóc nức nở. Ông Tráng nói đúng, cô đã sai. Cô sai khi vội vàng cho rằng người gây đau khổ cho mẹ là ông ấy. Một tình yêu đơn phương thì mãi là sự im lặng, không ai biết, không ai hay biết. Thậm chí nếu ông ấy có biết mà không cảm thấy rung động, thì đó không phải là tình yêu. Lần đầu tiên sau những gì cô nghĩ là thành công trong cuộc trả thù, Khánh Huyền cảm thấy đau đớn. Mẹ cô đã ôm mối tình duy nhất của cuộc đời xuống mồ và khi rời đi, bà không oán trách ông. Nhưng cô lại không thể chịu đựng được việc nhìn mẹ đơn độc đi về cõi vĩnh hằng mà muốn bà được công bằng. Cô muốn nhưng không hiểu rằng tình yêu phải đến từ cả hai phía, rằng mẹ cô cam tâm chấp nhận đối phương mà không mở lòng với ai, và bà mãn nguyện khi ông hạnh phúc. Không phải mọi tình cảm đều được đền đáp. Nhưng hiểu được điều đó thì đã quá muộn, cô đã phá hủy một gia đình, và bà Tâm có lẽ cũng chết vì cô, một công ty suýt phá sản cũng vì sự ích kỷ của cô. Mẹ, con đã không làm theo lời mẹ dạy là phải sống thật thà, phải luôn học hỏi. Con đã không ngoan, mẹ buồn lắm đúng không? Con nhớ mẹ, con muốn trở về những ngày mẹ đi làm ở quán ăn và cuối ngày, con đợi mẹ đầu ngõ, dù muộn mấy con cũng chờ. Hồi ấy chúng mình nghèo nhưng luôn vui vẻ, mẹ cũng cười khi con ăn ngon lành những thứ mẹ mang về. Tết đến, mẹ luôn mua cho con quần áo mới. Có những chiếc váy đắt tiền nhưng mẹ vẫn dành dụm để mua cho con. Con học giỏi, lễ phép là mẹ vui. Mẹ bị bệnh nhưng con không hay biết. Khi con lớn, con ra quán phụ mẹ rửa bát, lau bàn để người ta trả cho mẹ thêm lương, khi con đủ trưởng thành để thấu hiểu mọi vất vả của mẹ, thì mẹ lại rời xa con. Mẹ, con chỉ hạnh phúc khi có mẹ, thế gian này lắm lo toan và mưu mô, không hợp với con. Con đã sai rồi, con sẽ gặp mẹ để xin lỗi mẹ, mẹ nhé!
Những giọt nước mắt tuôn trào xuống gò má, lấp lánh trên khuôn mặt Khánh Huyền. Cô quay mặt vào tường, lưỡi nhỏ đang đẩy ra ngoài. Chỉ một cái cắn, mọi đau đớn sẽ tan biến. Cô từng thấy điều này trên phim, chỉ mấy giây thôi mà. Nếu ở bên ngoài, cô có thể uống thuốc hoặc làm gì đó nhẹ nhàng hơn, nhưng ở đây cách này là nhanh nhất. Những người cảnh sát ở bên ngoài, họ không để ý cô. Khi họ phát hiện ra, liệu không phải cô đã gặp mẹ thân yêu của mình sao? Huyền nhắm mắt lại, nắm chặt hàm răng. Nhưng bất ngờ, hình ảnh của bà Thư hiện ra trong tâm trí cô, nụ cười hạnh phúc của bà. Bà vừa nhìn cô vừa nói:
Con ngoan, cố gắng học giỏi nhé. Sắp Tết rồi, nếu giỏi mẹ sẽ mua váy mới cho con. Con mẹ xinh như công chúa, sau này phải làm nghề gì đó thật tốt đẹp nha con!
Huyền vội mở mắt, tìm kiếm mẹ, nhưng bức tường lạnh lẽo của nhà giam trước mặt làm cô tỉnh giấc. Không, cô không thể chết! Bao nhiêu công lao của mẹ, dạy bảo cô đã dành ra sao? Nếu cô chết, ai sẽ trả ơn mẹ? Huyền nhớ lại lời của ông Tráng: “Đừng để mẹ thất vọng thêm lần nữa”. Rõ ràng ông ấy cảm nhận được ý định của Huyền muốn tự kết liễu. Một lần nữa, ông ta lại chứng minh đúng.
Nếu cô chết, thì ai sẽ thực hiện ước mơ cho mẹ, rằng cô sẽ thành công? Huyền lấy lưỡi vào trong và ngồi lặng lẽ như vậy. Một tia hy vọng lóe lên trong tâm trí cô…
Cuối cùng, phiên tòa xử Huyền và Tuấn cũng diễn ra. Do cả hai thú nhận và hợp tác, mọi thủ tục được tiến hành nhanh chóng. Dựa vào mức độ thiệt hại của công ty do họ gây ra, Trần Khánh Huyền bị kết án bảy năm tù giam, còn Tuấn bị kết án bốn năm. Khi cảnh sát dẫn họ về trại giam, Huyền nhìn ông Tráng và nói:
Cho tôi xin phép nói chuyện với ông một lúc!
Nhận được sự đồng ý của ông Tráng, cô đứng trước mặt ông, ánh mắt cương quyết:
Tôi xin lỗi ông vì những gì đã gây ra cho công ty và gia đình ông. Tôi cũng muốn cảm ơn ông vì những lời nói đã giúp tôi nhận ra sai lầm của mình. Tôi đã suy nghĩ đến cái chết. Nhưng ông nói đúng, tôi không thể làm mẹ thất vọng thêm lần nào nữa. Tôi sẽ thay đổi.
Ông Tráng gật đầu:
Nếu cô thật sự muốn thay đổi, tôi hứa khi cô ra tù, tôi vẫn sẽ nhận cô vào công ty làm việc, nếu công ty vẫn còn tồn tại. Cô có thể không làm vị trí kế toán như trước, nhưng chắc chắn sẽ không phải thất nghiệp.
Huyền cúi đầu:
Cảm ơn ông!
Cảnh sát dẫn Huyền đi, chiếc còng số tám không còn làm cô cảm thấy khó chịu và lạnh lẽo, mà nó nhắc nhở cô về một thời gian đã qua – thời gian của sự tái sinh của chính cô.
Còn Tuấn, anh ta nhìn Nhi. Cô bước lại gần hắn và nói:
Anh hãy yên tâm cải tạo, em sẽ luôn chăm sóc gia đình!
Tuấn gật đầu:
Nhi, anh đồng ý chịu trách nhiệm, anh đã phá vỡ ước mơ của em. Lúc này, mẹ mới qua đời, anh mong em giúp đỡ. Nhưng sau này, em có thể … đệ đơn ly hôn, anh sẽ đồng ý, vì cuộc hôn nhân này đã mang lại quá nhiều đau khổ cho em. Ra tù, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu, nhưng anh biết em sẽ không tin tưởng anh nữa. Anh đã quá tàn nhẫn, nhưng anh sẽ chăm sóc con dù chúng ta không còn là vợ chồng nữa.
Nhi trầm ngâm. Cô không ngờ sau tất cả, Tuấn vẫn có thể nói những lời nhân từ như vậy. Tuy nhiên, điều đó cũng là ý định của cô. Hôn nhân cần phải dựa trên tình yêu. Nhưng cô và Tuấn đã trải qua quá nhiều chuyện làm mất đi tình yêu. Một cái bình sứ dù có đẹp đến đâu, khi vỡ, dù có cố gắng dán lại bằng keo cao cấp nhất, cũng không thể lành lặn. Người ta sẽ chỉ thấy những vết nứt mà thôi. Chất keo đó sẽ nhắc nhở họ về những đau thương, mất mát mà chính họ gây ra. Cô đã chịu đựng vì mẹ chồng, nhưng giờ bà Tâm không còn, Nhi không thể rời đi ngay lúc này, nhưng cô cũng không thể sống mãi như vậy. Không phải cô vô tâm, bởi cô đã nghĩ nhịn nhục để con có một gia đình đầy đủ bố mẹ. Tuy nhiên, không phải có đủ người mới là hạnh phúc, trong khi đứa bé chỉ là một giọt máu, nó đã bị ông nội và bố từ chối. Nhi muốn cho con một mái ấm đúng nghĩa của nó dù chỉ có hai mẹ con, cô sẽ làm tất cả vì bé con của mình.
Ông Tráng, vợ chồng Tài và Nhi về đến nhà đã chiều. Căn nhà hai tầng đã bị những kẻ trộm lấy sạch sau lễ tang của bà Tâm. Bố con ông Tráng lập bàn thờ cho bà ở góc nhà phía sau. Ban đầu, vợ chồng anh Tài cùng bố mẹ bà Tâm định trả số tiền cả gốc lẫn lãi cho Tuấn, vì họ có khả năng và cũng để bà Tâm có nơi thờ cúng tử tế. Nhưng sau một thời gian suy nghĩ, ông Tráng không đồng ý. Ông cho rằng mọi người đã giúp đỡ Tuấn nhiều lần, càng giúp Tuấn lại càng không hối cải. Anh ta sẽ nghĩ rằng vay tiền rồi sẽ có người trả. Bây giờ để như thế, có lẽ Tuấn sẽ hối cải. Dù Tuấn làm ra những việc tồi tệ nhưng bên trong vẫn là người có tình cảm. Ngồi trong tù, nghĩ đến việc mẹ không có một nơi thờ cúng dù bà đã xây dựng một nơi, nhưng rồi bị hắn phá hủy, chắc chắn Tuấn sẽ suy nghĩ và thay đổi. Vì vậy, ông tự khấn với bà chịu khó ở lại một thời gian, ông sẽ tìm hợp đồng và chuộc lại căn nhà ở thành phố để đưa bà về. Mọi người đồng ý với ông. Vú Bảy vẫn ở lại để nấu nướng và chăm sóc ông Tráng vì ông đi suốt ngày, nhà cửa cần bàn tay chăm sóc. Nhi đã quay lại cơ sở mây tre đan làm việc sau một tuần bà Tâm mất. Tính đến nay bà đã đi được hai tháng, đứa bé trong bụng Nhi đã sáu tháng tuổi. Trộm vía Nhi không bị nghén và bé phát triển khỏe mạnh trong bụng mẹ. Hôm nay dự phiên tòa xử Tuấn về nhà, Nhi thắp hương lên bàn thờ mẹ chồng và nói:
Mẹ, hôm nay anh Tuấn đã bị đưa ra xét xử, chắc mẹ ở nơi đó cũng thấy rồi phải không ạ? Bốn năm trong đó sẽ là thời gian để anh ấy bình tâm phải không mẹ? Mẹ ơi, con xin phép ở lại đây cho đến khi mẹ được một trăm ngày, con sẽ làm đơn ly hôn được không mẹ? Mẹ đừng buồn con nhé. Duyên của chúng con đã hết, mẹ cũng không ở bên con nữa, con ở đây cô đơn lắm. Nhưng con sẽ không đi xa, con không làm con dâu thì xin là con gái của mẹ, vẫn qua lại hương khói cho mẹ, mẹ cho phép con không? Mẹ hiểu con mà!
Dù không còn được nghe bà nói, nhưng ánh sáng từ ngọn nến, nụ cười hiền hòa trong bức ảnh như thể thay lời gật đầu chấp thuận. Khi còn sống, bà từng chia sẻ với Nhi rằng, bà hiểu rằng cô thương bà và đã chịu đủ những gì Tuấn gây ra. Bà nói rằng nếu bà ra đi, cô không cần phải chịu đựng nữa. Một người phụ nữ không nên phải chịu đựng và hy sinh một cách vô lý. Dù việc hy sinh là một phẩm chất tốt, nhưng sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Khi đối phương không tôn trọng mình và không trân trọng hạnh phúc, thì việc hy sinh và chịu đựng có ý nghĩa gì? Một hôn nhân thiếu sự đồng thuận liệu con cái có được hạnh phúc hay tâm lý của họ sẽ bị ảnh hưởng không? Nhẫn nhịn là điều tốt, nhưng việc chịu đựng mù quáng cũng có nghĩa là không tôn trọng bản thân. Nếu thế, ai sẽ tôn trọng mình nữa! Nhi đã suy nghĩ nhiều và đưa ra quyết định đó. Cô tin rằng bà Tâm sẽ hiểu và chấp nhận quyết định của cô.
Sau khi thắp hương cho bà Tâm xong, Nhi quay ra cửa và bắt gặp một người đàn ông lịch lãm, cầm cặp tiến vào sân nhỏ của căn nhà cấp bốn. Cô nghĩ rằng đó là người quen đến thăm mẹ chồng. Nhi cúi chào và người đàn ông đó giới thiệu:
Tôi là Trần Văn Minh Chiến, luật sư đến từ Văn phòng luật sư thành phố!