Mặt trời sau giông bão chương 56 | Bến đỗ bình yên
Từ sau sự kiện đó, mọi việc trở lại như bình thường. Minh Nhật luôn ở bên cạnh mẹ con Tuệ Nhi. Hàng tuần, anh dành thời gian đưa mẹ con cô về ăn cơm cùng ba mẹ anh. Ông Cao Tuấn và bà Minh Huệ rất thích Cà Chua. Cô bé cũng nhanh chóng gần gũi với họ, làm Nhi cảm thấy ấm lòng. Nếu cô và Minh Nhật thực sự kết hôn, đó sẽ là một phúc lành đối với cô, được nhập vào một gia đình hòa thuận và tốt lành. Mỗi tối thứ bảy, Nhi thường xin nghỉ để cùng Minh Nhật về biệt thự Cao Gia ăn cơm. Ông bà thấy thích thú khi thấy Cà Chua, thậm chí hứa hẹn với cô bé:
Bà sẽ ôm cháu nội đến khi mẹ Nhi và bố Nhật có em bé, Cà Chua nhớ yêu thương em bé nhé!
Nhật lắng nghe mẹ nói và nhìn sang Nhi:
Thấy không? Chỉ có anh mong em có con đấy!
Nhi đỏ mặt và lườm anh:
Anh này lại… thích nói chuyện đó.
Ông Cao Tuấn, mặc dù nghiêm túc, nhưng từ khi Cà Chua đến chơi, ông lại trở nên hoàn toàn khác. Ông cười:
Tuệ Nhi, cứ sinh con đi, việc học vẫn tiếp tục, có ba mẹ và mọi người lo lắng, không sao cả!
Bà Huệ cũng bổ sung:
Và, gọi tôi là bà mẹ, gọi ông là ba mẹ cho gần gũi.
Nhi thực sự cảm nhận được tình cảm từ gia đình Minh Nhật. Cô cúi đầu:
Dạ, con hiểu ạ!
Một buổi tối, sau khi ăn tối, Nhật nói với Nhi:
Anh muốn đưa em đến một nơi!
Cô ngạc nhiên:
Đi đâu vậy anh?
Nhật đưa tay lên miệng:
Bí mật, mình đi thôi!
Minh Nhật xin phép bố mẹ rồi đưa mẹ con Nhi đến một ngôi chùa lớn ở thành phố C. Tiếng chuông chùa vang lên làm tĩnh tâm cô. Anh bế Cà Chua, còn cô đi theo sau anh, cùng vào dâng lễ cúng Phật rồi ra vãn cảnh chùa đêm. Minh Nhật đi phía sau, Nhi nhìn thấy một người đang chăm sóc cây dưới ánh đèn điện, bóng dáng ấy cao lớn như Minh Nhật. Người đó ngẩng đầu khi thấy anh:
Mô phật, thí chủ lại đến vãn cảnh chùa à?
Khi người đó ngẩng đầu, Nhi ngạc nhiên – người trước mặt giống Minh Nhật như đúng là hai anh em sinh đôi, chỉ khác là một người mặc áo tu và một người không. Điều này làm cô nhớ đến Cao Minh Đạt – em trai của Minh Nhật, người đã xuống tóc để trở thành tu sĩ. Cô cúi chào. Minh Đạt nhìn cô và mỉm cười rất hiền:
Nay thí chủ không đi một mình!
Minh Nhật chào Minh Đạt và nói:
Đúng vậy. Đây là vợ sắp cưới của tôi. Chúng tôi sẽ tổ chức lễ Hằng Thuận tại đây.
Đáy mắt Minh Đạt ánh lên niềm hạnh phúc. Nhi hiểu rằng việc Minh Nhật chọn tổ chức lễ ở chùa không chỉ là để chứng kiến tình yêu của họ mà còn để đem niềm vui đến cho người em trai. Người đàn ông này thật sự đặc biệt và tỉnh thức.
Nghe Nhật nói, người mặc áo tu cười:
Rất tốt! A di đà Phật! Rất tốt!
Cao Minh Đạt vỗ nhẹ đầu Cà Chua và khen bé dễ thương. Tuệ Nhi cúi đầu nói:
Đây là con riêng của tôi!
Em trai Minh Nhật gật đầu, khuôn mặt đầy yên bình:
Trên đời này, mọi việc đều có nhân duyên. Những điểm dừng tạm thời không quan trọng, điều quan trọng là điểm đến cuối cùng. Nam mô a di đà Phật!
Quả thật, có vẻ Hoàng Tuấn chỉ là một dấu phẩy tạm thời, còn Minh Nhật mới là đích đến cuối cùng mà cô lựa chọn. Giống như Cao Minh Đạt, sau những lỗi lầm và gặp gỡ, bây giờ bến đỗ cuối cùng là theo lời Phật dạy, tìm được sự yên bình và giải thoát khỏi sự phiền não của thế gian.
Sau khi rời khỏi chùa, Nhật vẫn cố gắng thuyết phục Nhi chuyển đến sống cùng anh, nhưng cô không đồng ý:
Nhật, khi nào chúng ta trở thành vợ chồng chính thức, tôi và con sẽ chuyển đến. Bây giờ, để tôi tự do một chút, đi làm cũng gần.
Nhật gật đầu. Lúc đó, điện thoại của Nhi reo lên – là mẹ cô. Khi nghe điện thoại, giọng của mẹ Nhi rơi vào:
Nhi… Nhi ơi… Đình em…
Nghe giọng bà Loan, Nhi sửng sốt:
Mẹ, Đình em sao vậy ạ?
Bà Loan khóc và nói:
Nó đi du lịch với bạn bè đến thành phố C, có cô giáo đi cùng, từ tối qua đến sáng nay mới tới. Nó nói sẽ gọi cho con tối nay để mọi người gặp nhau, vì ban ngày sẽ đi với cô giáo và bạn bè. Nhưng giáo viên chủ nhiệm vừa gọi cho mẹ, nói rằng… nó gặp… tai nạn, bố mẹ đang trên đường đến thành phố C, đi xe khách cũng sáng mai mới tới, con ơi… cứu em… với…
Nhi rụt rè. Em gái cô bị tai nạn sao? Dù trước đó, Ngô Đình có lần không với cô. Nhưng bây giờ, tình cảm gia đình mới là điều quan trọng nhất trong Nhi. Cô vội vàng hỏi lại mẹ:
Giáo viên nói Đình ở đâu vậy mẹ? Mẹ hỏi địa chỉ để con đến đó ạ!
Bà Loan không ngừng khóc và không thể nói lên. Ông Vinh lấy điện thoại và nói:
Con ạ, cô giáo bảo đưa Đình đến bệnh viện rồi. Bệnh viện nào đó Vĩ đó, con biết không?
Minh Nhật đã nghe mọi thứ trong xe và thấy Nhi trắng bệch nên nói vào điện thoại:
Bố ơi, đây là Nhật! Bố mẹ yên tâm, chúng tôi sẽ tới ngay!
Khi nghe anh gọi hai người là bố mẹ, Nhi cũng ngạc nhiên, biết rằng họ đã chấp nhận anh như con. Tiếng ông Vinh trả lời:
Ồ, cũng có Nhật à, tốt quá! Vậy thì hai người đi bệnh viện. Bố mẹ đang trên xe khách!
Minh Nhật thấy Nhi tắt điện thoại, cô vẫn rất lo lắng, anh nói:
Bây giờ chúng ta về nhà, không thể đến bệnh viện được!
Nhi gật đầu:
Dạ, hãy để Bác Thảo nghỉ, nhà đông người, không cần thiết!
Tuệ Nhi nghĩ đó cũng là cơ hội để Cà Chua quen với mọi người nên đồng ý. Nhật quay lại biệt thự Cao Gia, báo cáo với ba mẹ, rồi cùng Nhi nhanh chóng đến bệnh viện. Trên đường, anh gọi cho Thiên Vĩ:
Vĩ à, em trai của Nhi gặp tai nạn, tên là Ngô Đình, đã đưa vào bệnh viện của em, em có ở đó không?
Giọng Thiên Vĩ vang lên:
Hôm nay có Bảo Long ở đó, để tôi nói với cậu ấy đưa bạn đến khu vực cấp cứu. Anh yên tâm, các bác sĩ ở đây rất giỏi và chu đáo!
Minh Nhật cảm ơn Thiên Vĩ rồi nói với Nhi:
Có Bảo Long, em yên tâm đi, anh ấy giỏi lắm!
Khi hai người đến khu cấp cứu, cửa đóng kín. Nhi nhận ra một số bạn học của em Đình và giáo viên chủ nhiệm, nên cô vội kéo Minh Nhật chạy lại. Một trong số họ nói:
Chúng tôi ở cổng bảo tàng thấy một chiếc xe máy lao tới, gã đó rõ là say rượu lắm. Ngô Đình lúc đó… trông thật thảm hại. Ban đầu, sau khi tham quan xong vào sáng, chúng tôi đã về. Nhưng sau bữa tối, mọi người đi dạo và cửa bảo tàng đã đóng, nên chúng tôi đi dạo xung quanh và…
Lúc đó, cánh cửa mở ra, một y tá bước ra:
Bệnh nhân Ngô Đình mất nhiều máu, không biết có ai cùng nhóm máu với anh ta không?
Tuệ Nhi chạy lại:
Tôi là chị gái của Ngô Đình, hãy cho tôi đi xét nghiệm!
Minh Nhật ngăn cô lại:
Em đang cho con bú, lại thiếu máu, để anh!
Giáo viên chủ nhiệm và một số bạn nam khác cũng tham gia kiểm tra máu. Sau một thời gian, y tá thông báo:
Anh Minh Nhật, nhóm máu của anh trùng với Ngô Đình!
Minh Nhật gật đầu:
Rất may mắn! Chúng ta đi ngay!
Rạng sáng hôm sau…
Sau khi được truyền máu, Ngô Đình đã vượt qua nguy cơ tử vong, nhưng tay trái và phải của anh bị gãy và bó bột. Vì va chạm mạnh, anh chưa tỉnh táo. Tuy nhiên, tất cả các chỉ số sống còn đều ổn. Minh Nhật, sau khi nghe Bảo Long báo cáo tình hình, nắm tay anh:
Cảm ơn Long, may có em và đội y bác sĩ.
Bảo Long vỗ nhẹ vai Minh Nhật:
Không có gì đâu, đó là công việc của chúng tôi mà. Bây giờ tôi sẽ sắp xếp phòng VIP cho Ngô Đình, anh cứ yên tâm!
Minh Nhật cảm ơn bác sĩ Bảo Long lần nữa và cùng Tuệ Nhi đi theo y tá về phòng VIP. Cô giáo và các bạn đã biết về tình hình và xin phép rời để tiếp tục hành trình. Trong khi đó, bố mẹ của Tuệ Nhi cũng đến. Sau khi nghe về tình hình, họ cảm thấy bớt lo lắng. Bà Loan nhìn Nhi với ánh mắt lo lắng. Trông cô mệt mỏi, mắt sưng đỏ và thâm sau một đêm thức trắng lo lắng cho em:
Nhi, bố mẹ xin lỗi con. Bố mẹ đã không hiểu cho con. Bố mẹ đã có những suy nghĩ sai lầm về việc giá trị nam nữ, và chúng tôi đã không đối xử công bằng với con. Khi Minh Nhật đến thăm, anh ấy đã làm cho chúng tôi hiểu. Nhưng chúng tôi không biết phải nói gì với con…
Nhi ngạc nhiên khi nghe lời của mẹ. Nhưng sau đó, cô suy nghĩ, Minh Nhật có tiền như vậy, hẳn bố mẹ cô đã bị cuốn hút. Tuy nhiên, cô không muốn làm mất mặt họ, nên cười nhẹ:
Không có gì, mẹ ạ. Chúng ta vẫn là một gia đình!
Ông Vinh cảm ơn con với giọng điềm tĩnh:
Nhi à, bố mẹ không thay đổi vì Minh Nhật giàu có, mà vì chúng tôi muốn con hạnh phúc. Dù con chọn Minh Nhật hay ai khác không giàu, bố mẹ chỉ muốn thấy con hạnh phúc…
Trong những lời được Minh Nhật tỏ lòng chân thành, Nhi cảm thấy xúc động. Đó là lần đầu tiên một người từng không thể nói chuyện mở lòng với cô lại thể hiện những cảm xúc thực sự. Câu chuyện ấy khiến Nhi cảm thấy rằng bố mẹ cô đã nhận ra giá trị thực sự của hạnh phúc, nhận ra rằng tình cảm và sự bình yên quan trọng hơn cả tiền bạc và những quan niệm cũ kỹ về giới tính. Cảm giác của Nhi giống như đang ở trong một giấc mơ. Minh Nhật không chỉ là người mang đến cho cô tình yêu chân thành, mà còn giúp cô và gia đình giải tỏa những ấn tượng cũ, mang lại hạnh phúc trọn vẹn. Cô không biết anh đã nói gì với bố mẹ cô trong ngày đó, nhưng chắc chắn rằng anh đã làm mọi điều vì cô, và đó chính là nguồn hạnh phúc thực sự.
Mùa hè của năm ấy…
Một lễ cưới như mơ của Minh Nhật và Tuệ Nhi đã diễn ra sau lễ Hằng thuận ở chùa. Trên bãi biển, ánh nắng mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực nở rộ sau một ngày dài. Con đường dẫn vào đã được trang trí cẩn thận bằng hoa hồng nhung và hoa baby. Không gian trở nên lãng mạn như trong một câu chuyện cổ tích. Trên sân khấu, chú rể Cao Minh Nhật lịch lãm cầm đóa hồng nhung đỏ rực. Âm nhạc du dương vang lên. Ông Ngô Vinh dẫn cô dâu Tuệ Nhi vào lễ đường. Khuôn mặt của cô được trang điểm nhẹ nhàng, toát lên vẻ trẻ trung và dịu dàng, sang trọng. Chiếc váy trễ vai khoe bờ vai trần, vòng eo thon được ôm trọn bởi lớp váy trắng pha ren, một chiếc nơ to bằng hoa hồng được thiết kế tỉ mỉ ở eo cô dâu làm cho Nhi trở nên kiêu sa. Khi đưa tay con gái vào tay Minh Nhật, ông Vinh nói:
Nhật à, bố giao Tuệ Nhi cho con. Cảm ơn ông Trời đã ban cho hai con được đến với nhau, bố mong con sẽ yêu thương Nhi, vì con bé đã trải qua rất nhiều gian khổ.
Minh Nhật nắm tay Nhi và nói:
Bố yên tâm, con sẽ luôn yêu thương Nhi!
Dưới sân khấu, không chỉ có hai bà mẹ, mà còn có cả Ngô Đình và nhiều người khác đang lặng lẽ lau nước mắt. Rồi tiếng vỗ tay hòa lên trong niềm vui. Khi trao nhẫn cưới, Minh Nhật nhìn Nhi và nói:
Tuệ Nhi, dù anh không phải là người hoàn hảo, nhưng anh hứa sẽ cố gắng để luôn là người chồng hoàn hảo của em, người cha hoàn hảo của các con, yêu em!
Nước mắt của Nhi lăn dài mặc dù cô không nhận ra từ khi nào, cô nói:
Minh Nhật, em không biết gì là hoàn hảo. Nhưng với em và con cái, anh là người đặc biệt, tuyệt vời nhất. Cảm ơn anh đã soi sáng cuộc đời em, giúp em vượt qua mọi khó khăn, anh giống như mặt trời vậy…
Cô nói đến đây rồi rơi vào nước mắt, nhớ lại những tháng ngày đã qua, nhớ đến tình yêu của Minh Nhật, Nhi cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.
Đám cưới của hai người cũng được “sếp Duy” tham dự. Anh đã gặp tình yêu của mình tại Canada và quay về để chia sẻ niềm vui này với mọi người. Ban đầu, Duy dự định cùng Minh Nhật và Nhi tổ chức đám cưới, nhưng do anh phải về gấp, nên kế hoạch đó không thể thực hiện được.
!
Buổi tối đó…
Trong căn biệt thự xa hoa, Nhi tựa đầu vào tay của Nhật:
Anh ơi, hôm nay mà thiếu Cà Chua, em thấy nhớ nhớ quá…
Nhật nhìn cô, gần đến nỗi hai bờ môi sắp chạm vào nhau, giọng anh khàn khàn:
Vậy thì để anh làm đầy khoảng trống đó nhé!
Cái nụ hôn ấm áp hôm nay truyền đạt sự đam mê. Làn môi mềm mại của Nhật đẩy mạnh, khiến Nhi chỉ có thể mở miệng chào đón. Nụ hôn của anh mang theo đam mê và say đắm, làm tan biến mọi lo toan, mang lại tình yêu và ham muốn. Bàn tay của Nhật nhẹ nhàng tháo hai dây váy của Nhi. Sức nóng từ cơ thể họ khiến nhiệt độ phòng trở nên bất lực. Sau một thoáng chớp mắt, mọi rào cản đều tan biến, Nhật vẫn từ tốn như thường lệ, rút sạch mật ngọt từ miệng Nhi. Lưỡi của anh du hành khắp cơ thể cô, khiến Nhi trở nên run rẩy. Mỗi chạm vào cơ thể nam giới sau một thời gian dài khiến Nhi cảm thấy lo lắng, dù đây không phải là lần đầu tiên. Tiếng rên rỉ của cô khiến Nhật muốn đưa hết tâm trí của mình cho cô. Anh vòng quanh cơ thể cô, khiến Nhi cảm thấy hứng thú. Khi môi anh chạm vào vùng kín của cô, Nhi lăn qua giường, với hai cánh tay không biết đặt ở đâu, miệng phát ra những tiếng thanh âm khe khẽ:
Ưmmm… Minh Nhật… anh…
Nhật không nói gì, chỉ tiếp tục khám phá cơ thể của cô, khiến Nhi không thể kiềm chế được. Từng chạm, từng chạm, anh khiến cô cảm thấy kích thích. Khi anh chạm vào vùng kín của cô, Nhi cảm thấy không thoải mái:
Nhật… em… em… cảm thấy…
Nhưng Nhật không ngừng vuốt ve cơ thể của cô, khiến cô cảm thấy kích thích. Nhi cố gắng nói:
Nhật, ở chỗ đó… em đã…
Nhưng Nhật vẫn tiếp tục, khiến Nhi cảm thấy không thoải mái. Cảm giác của cô như bị phá vỡ, mỗi cú nhấn vào làm cô muốn thỏa mãn. Dục vọng leo lên, sự kết hợp đạt tới đỉnh điểm, Nhật trao hết mình cho cô, và Nhi nhận lấy mọi điều đó. Cô thuộc về anh toàn bộ, cả thể xác và tâm hồn.
Sau khi cả hai hòa quyện trong tình và dục, Nhi nói:
Nhật, anh có dự định nằm xuống không?
Nhật cười:
Em đã cướp mất đời trai của anh, không dễ dàng nói “xuống” được đâu!
Nhi ngạc nhiên:
Thế anh định làm gì? Em và anh đều mệt rồi, không nên làm gì thêm nữa đâu!
!
Nhật nhẹ nhàng rời khỏi Nhi, lau sạch sẽ cho cô trước khi nằm xuống cạnh:
Anh đùa đấy, còn cả cuộc đời để thưởng thức, không cần phải lo lắng!
Anh ôm cô vào lòng:
Ngủ đi vợ!
Trong vòng tay ấm áp, Nhi ngủ ngon lành. Mọi thử thách đã qua. Từ giờ, con đường của mẹ con cô có thêm một bóng dáng chăm sóc, một bờ vai đầy ắp, một tấm lòng chan hòa…
Một vài tháng sau…
Khi nghe thấy Nhi nôn ọe trong nhà vệ sinh, Nhật chạy vào lo lắng:
Ôi trời, em nôn như thế này mà còn muốn sinh cho anh cả đội bóng à? Chưa đến ngày sinh mà em đã như vậy rồi à!
Anh đưa cô ra ngoài. Tuệ Nhi, mặc dù có vẻ xanh xao vì cảm giác nôn nao, nhưng cô vẫn cười:
Không sao đâu! Thế mới biết lòng mẹ thương con vất vả thế nào chứ!
Nhật vuốt nhẹ tóc cô và hôn lên trán cô:
Anh yêu em!
Bỗng một giọng nói vang lên:
Bố Nhật thiên vị đấy, chỉ yêu mỗi mẹ Nhi thôi!
Cả hai quay lại, Cà Chua xinh xắn trong bộ váy công chúa đang đứng trước mặt. Vợ chồng cô cười, Minh Nhật bế Cà Chua lên và nói:
Ai bảo bố rất công bằng nhé!
Rồi anh ôm vào má hai bé bầu bĩnh của cô bé trong ánh mắt đầy hạnh phúc của Nhi…
Hạnh phúc đôi khi là những điều đơn giản như vậy – không vị kỉ, không tính toán hơn thua, và không thể mua được bằng tiền. Mỗi cảm xúc trong cuộc sống không thể sánh bằng bữa cơm gia đình giản dị, giấc ngủ bình yên bên nhau, và nụ cười trong veo của mỗi người trong gia đình. Cuộc sống này, dù có những khó khăn, cũng là một phần không thể thiếu để con người trải nghiệm trên con đường tìm đến hạnh phúc bình yên. Bến đỗ của mỗi người được xây dựng từ tình yêu, sự cảm thông và thấu hiểu. Đó là điều mà mỗi người trong chúng ta đều đang tìm kiếm.