Mặt trời sau giông bão chương 7 | Lời khuyên từ bố
Ngày tiếp theo…
Mới chỉ bắt đầu buổi sáng, gia đình ông Tráng đã bắt đầu rộn ràng chuẩn bị cho việc chuyển nhà. Cả gia đình đều bận rộn, từ người giúp việc đến chủ nhà đều đang làm việc hết mình. Bà Tâm can ngăn khi thấy Nhi đang cố gắng dọn dẹp:
Nhi ơi, con chỉ nên làm những công việc nhẹ nhàng thôi. Đang mang thai, đừng làm việc nặng, hoặc con nên ngồi nghỉ đi, không cần phải lo lắng!
Nhi cười:
Mẹ quan tâm quá, con không có vấn đề gì đâu. Những công việc này đối với con rất đơn giản mà mẹ!
Nhưng bà Tâm vẫn không cho phép cô làm, vì vậy Nhi quyết định giúp phụ dọn đồ, đưa vào thùng rồi để những người giúp việc mang ra xe. Chiếc xe của Tuấn đã được bán đi, nên chỉ còn chiếc xe bảy chỗ của ông Tráng. Những món đồ nặng ông Tráng yêu cầu xe chở gạch đến đưa đi. Tuy nhiên, ông cẩn thận nhắc nhở tài xế không được tiết lộ tình hình của gia đình ông lúc này, để không làm hoang mang công nhân.
Ngôi nhà cũ nằm ở ngoại ô, nơi có không khí trong lành. Nơi đây nổi tiếng với làng nghề mây tre đan truyền thống. Rời xa thành phố ồn ào, Nhi cảm thấy yên bình với những hàng tre mát rượi, dáng tre uốn éo dưới ánh nắng sớm. Cảnh làng nghề mây tre hiện ra với những sản phẩm mỹ nghệ từ tre, trúc, song, mây như những tác phẩm nghệ thuật. Tất cả như một phần của văn hóa Việt Nam. Cảm thấy hài lòng, Nhi bày tỏ:
Đẹp quá!
Bà Tâm ngồi bên cạnh cười:
Nghề chính ở đây là mây tre đan. Ngày xưa, mỗi gia đình tự làm những đồ dùng trong nhà từ mây tre. Nay nghề này đã phát triển. Họ tạo ra hàng trăm mẫu sản phẩm mỹ nghệ để phục vụ thị trường trong và ngoài nước, từ đĩa, lẵng, làn mây cho đến đồ trang trí chao đèn, rèm cửa, tranh phong cảnh, chân dung, hoành phi, câu đối, bàn ghế, thậm chí nội thất nhà hàng, khách sạn…
Nhi lắng nghe chăm chú, cảm thấy an ủi với cảnh đẹp trước mắt và có hy vọng về tương lai của mình…
Về chiều hôm đó và cả ngày hôm sau, gia đình cô tiếp tục dọn dẹp nhà mới, đến lúc giao nhà cho anh Sáu. Ông Tráng và Tuấn quay về thành phố F để giao nhà. Bà Tâm quyết định giảm số lượng người giúp việc, chỉ giữ lại một người giúp việc nhà và một người làm vườn. Bà đã tính đến việc Nhi sắp sinh, ngoài hai bà mẹ thì cần một người phục vụ. Và với diện tích rộng lớn, có đất trồng rau, củ, quả, bà Tâm đã quyết định giữ lại một người làm vườn để chăm sóc. Người làm vườn cũ đã đề xuất với bà Tâm trồng rau cho gia đình ăn, nếu dư thừa thì có thể bán tại chợ. Bà Tâm đồng ý với ý kiến đó. Trước đây, hai người làm vườn ở thành phố F nhưng với tình hình mới, gia đình cũng không thể thuê quá nhiều người.
Mọi việc dần trở lại bình thường. Với chỉ còn một chiếc ô tô, Tuấn thường xuyên đi cùng ông Tráng thay vì tự do như trước. Nhi ở nhà với bà Tâm một vài ngày, sau đó cô nói với bà:
Mẹ ơi, con muốn hỏi mẹ ý kiến về một việc!
Bà Tâm vui vẻ nói:
Thế này cơ à, ngồi chỗ đó làm chi, đến đây ngồi đi. Không khí ở đây trong lành hơn nhiều, mẹ cảm thấy thoải mái hơn đấy. Hy vọng có con, Tuấn sẽ thay đổi, biết quan tâm đến bố mẹ và vợ con hơn. À, con có muốn hỏi gì không?
Nhi gập tay lại:
Mẹ ơi, con muốn hỏi mẹ một điều!
Bà Tâm vuốt nhẹ tóc cô:
Con nhỏ này, hỏi ý kiến mẹ nhưng cứ như là mẹ đã đồng ý rồi vậy. Cứ làm việc đi, chớ lo không chăm sóc bản thân đấy!
Nhi lắc lư:
Vâng ạ, con sẽ cẩn thận! Mẹ đồng ý rồi nha!
Bà Tâm gật đầu:
Được rồi, cô ngoan lại dễ thương, mẹ sẽ nói với bố. Nhưng nhớ đấy, không nên làm việc quá sức đấy nhé!
Nhi tươi cười, tiếng cười nhẹ nhàng hòa vào gió:
Dạ, con sẽ chăm chỉ mà!
Lúc đó, cô nghe tiếng chuông điện thoại – là bố cô, ông Ngô Vinh:
Alo, con à!
Thực ra, Nhi không bao giờ nói với bố mẹ về vấn đề của Tuấn với cờ bạc, rượu chè, gái gú, vì cô lo lắng hai người. Khi cô đồng ý kết hôn với Tuấn, bố mẹ cô rất hạnh phúc vì cô được vào một gia đình giàu có, với tương lai rộng mở. Nhưng bây giờ, với tình hình như vậy, cô không dám buồn phiền bố mẹ nữa! Tiếng ông Vinh truyền đến từ điện thoại:
Nhi à, con có khỏe không?
Nhi tươi cười:
Dạ, con khỏe, bố mẹ còn khỏe không ạ? Chúng con bận rộn nên chưa có dịp về thăm bố mẹ được!
Căn nhà của gia đình Nhi ở thành phố F cách nhà bố mẹ khoảng bảy cây số. Vì vậy, mỗi vài tuần cô mới về thăm bố mẹ, có lúc đi cùng Tuấn, có lúc không. Nhưng hiện tại, cô không biết phải nói với bố mẹ về việc chuyển nhà như thế nào. Giọng điện thoại của bố cô lại vọng lên:
Bố mẹ cũng ổn, con mang thai mệt không? Mai bố mẹ định đến nhà con chơi, có vài trứng và con gà, bố đã chuẩn bị sạch sẽ rồi đưa lên đây!
Nhi ngạc nhiên. Bố mẹ cô là những người lao động đã về hưu, ở nhà trồng rau nuôi gà. Nhưng do hai gia đình khác biệt nên bố mẹ cô hiếm khi đến nhà chồng cô chơi, vậy tại sao hôm nay lại đến nhỉ? Nhi nói:
Dạ, để mai con về cũng được ạ! Mai con cũng định về thăm bố mẹ!
Bố cô nghiêm túc:
Con đừng giấu, nhà mình cách nhau bảy cây số nhưng thông tin thì không có khoảng cách! Nhà của Tuấn đã sụp đổ rồi phải không? Nhà anh ấy làm ăn thua lỗ kiểu gì mà phải bán nhà, bán xe, rồi chuyển ra ngoại thành?
Nhi bất ngờ. Sự thật đã không còn được che giấu nữa. Mặc dù bố mẹ cô có thể chưa biết về vấn đề của Tuấn với cờ bạc, rượu chè và gái gú, nhưng việc gia đình ông Tráng phải bán nhà để trả nợ và chuyển về sống ở ngoại thành là điều không ai có thể phủ nhận. Gần nhà Tuấn cũng có Thùy, người bạn thân của Nhi, cũng làm ở lò gạch. Thùy biết về những lo lắng của Nhi vì họ thường tâm sự với nhau, nhưng cô tin rằng Thùy không bao giờ tiết lộ chuyện đó cho ai, đặc biệt là bố mẹ cô. Chắc chắn Thùy đã giữ bí mật, nếu không thì bố cô đã nghi ngờ từ lâu rồi! Bây giờ cô không biết phải làm sao để nói với bố, Nhi kìm nén tiếng thở dài và nói:
Bố ơi! Mọi thứ không như bố nghĩ đâu ạ! Ngày mai con sẽ về và giải thích mọi điều ạ.
Ông Ngô Vinh thở dài:
Bán nhà, bán xe, và trở về sống ở nhà cũ thì có thể là do kinh doanh thua lỗ. Nhưng công ty TT vẫn đang hoạt động, vậy nếu vấn đề liên quan đến lò gạch thì nó sẽ không kéo dài được lâu. Nếu không phải vấn đề của lò gạch, thì chỉ còn hai lựa chọn khác là một trong hai đứa con trai nhà đó đã chơi bời, cờ bạc và nợ nần!
Bố cô đã trải qua nhiều năm tháng và ông hiểu rõ về cuộc sống. Những gì ông nói là hoàn toàn đúng, không có chút sai sót nào cả. Cô không biết phải giải thích thế nào!
Nhi nhẹ nhàng:
Không phải vậy, bố ạ. Công ty của chúng tôi đang chuyển đổi quy trình sản xuất mới, hiện đang thiếu vốn nên tạm thời họ thuê lại nhà, họ trả tiền thuê cả năm luôn ạ. Chúng tôi tạm thời ở đây, và khi lò gạch phát triển hơn, chúng tôi sẽ quay lại, không cho họ thuê nữa là xong.
Ông Ngô Vinh cười:
Nhi, con bắt đầu học nói dối từ khi nào thế? Bố dù chỉ là một công nhân nhưng ông biết những vấn đề của lò gạch. Một công ty như TT không thể phải bán nhà, bán xe để chuyển đổi quy trình sản xuất! Đừng nói ra những lý do vớ vẩn đó. Bố không tin!
Nhi bước đi trên nền nhà gạch. Vì loa điện thoại của cô khá lớn nên bà Tâm đã nghe mọi lời. Bà biết con dâu đang cố gắng bảo vệ gia đình bà, nhưng ông bố không tin. Bà thở dài và đặt tay lên vai Nhi để an ủi. Cô cảm thấy như bà đang khuyên bảo mình, chắc bà muốn cô nói ra sự thật, nhưng Nhi vẫn im lặng. Ông Vinh tiếp tục:
Nhi, bố mẹ đã kết hôn cho con với Tuấn với hy vọng con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng không ngờ con lại gặp phải những vấn đề này. Không cần giải thích, đi đi!
Nhi sửng sốt:
Bố…bố nói con đi cái gì ạ!
Ông Vinh lớn tiếng:
Bỏ thằng Tuấn chứ không phải bỏ cái gì cả!
Nhi lắc đầu:
Bố ơi, không thể bỏ Tuấn được ạ!! Con không phải là người chỉ nghĩ đến tiền bạc và giàu có. Dù gia đình anh ấy thế nào, con là phận làm vợ, làm dâu, không thể thấy gia đình chồng khó khăn mà bỏ đi được! Con sẽ không từ bỏ cho đến khi nào con và Tuấn không còn duyên nợ nữa! Nhưng bố có thể yên tâm, con không bao giờ bỏ bê bản thân mình!
Ông Vinh nở nụ cười:
Vậy con chờ nó từ bỏ con, rồi nó đi theo người khác thì mới suy nghĩ hả? Đến lúc đó mới kết thúc hết mọi duyên nợ đúng không?
Bố Nhi nói không sai, cô không cần phải tiếp tục níu kéo Tuấn nữa, vì những gì Tuấn đã làm không đáng để cô tiếp tục níu kéo. Tuấn không xứng đáng với tình yêu của cô, nhưng lúc này người cô đang cần níu kéo không phải là Tuấn mà là bà Tâm, mẹ chồng của cô! Mẹ của Tuấn đã quá tốt với Nhi và bây giờ cô biết bà cần một người để chia sẻ, cần một người giúp bà vượt qua nỗi buồn khi thấy con trai của mình gây ra những tội lỗi lớn như vậy. Nhi vẫn ở lại không chỉ vì đứa con trong bụng mà còn vì Tuấn, người sẽ là cha của đứa bé. Tuy nhiên, nếu anh ta vẫn tiếp tục với thái độ đó, thì Nhi cũng không cần. Chỉ là gia đình chồng cô đang trải qua những khó khăn, vì vậy việc lo lắng về chuyện của Tuấn cần được gạch lại, để tập trung giải quyết những vấn đề quan trọng hơn. Do đó, Nhi vẫn chưa tiết lộ vấn đề cá nhân của mình. Trước câu hỏi của bố, Nhi nói:
Dạ, con sẽ nói chuyện với bố sau ạ! Con đang mang thai đứa bé của anh Tuấn, con cần thời gian suy nghĩ ạ!
Ông Vinh gật đầu:
Được! Bố sẽ đợi quyết định của con, nhưng bố nhắc con biết, khi họ giàu có thì con còn có cơ hội, nhưng khi họ suy tàn thì con sẽ không có chỗ để trú ngụ đâu con ạ!
Ông kết thúc cuộc trò chuyện và tắt điện thoại, Nhi thở dài nhìn sang bà Tâm:
Mẹ, đừng lo lắng, chỉ là bố con bất ngờ với những gì nghe thôi mà.
Bà Tâm nhìn ra khu vườn trước mặt và nở một nụ cười nhẹ nhàng:
Ông ấy nói đúng mà…