Mặt trời sau giông bão chương 9 | Thông gia chơi nhà

13/03/2024 Tác giả: Hà Phong 250

Ông Tráng nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn rồi quay sang nhìn Tuấn:

Anh có vẻ sáng suốt hơn một chút đấy! Nhưng không biết là kéo dài được bao lâu!
Tuấn nhấn mạnh:
Bố ơi, vấn đề là con cũng sẽ bị ảnh hưởng pháp lý. Điều đó mới làm con căng thẳng đây!
Ông Tráng nghiêng người ra ghế:
Điều đó phải chấp nhận thôi! Ai phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm, con nhớ, trên đời này không có gì là không có hậu quả, người nào gieo nhân nào gặt!
Tuấn nói mặt mày căng thẳng:
Nhưng bố chỉ cần rút đơn tố cáo Thư thì mọi thứ sẽ được giải quyết, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Bố chỉ cần xử lý nội bộ, đuổi cô ta là xong. Còn nếu tố cáo nó, sẽ phải ra tòa, rồi báo chí lại nổi lên!
Ông Tráng mỉm cười một cách gượng gạo. Trong lòng ông, Tuấn là một người vừa ngốc vừa yếu đuối. Bị phụ nữ quyến rũ dẫn vào vòng xoáy, bị nó dắt mũi làm hại công ty gia đình, nhưng cuối cùng không dám chịu trách nhiệm. Vì tự ái cá nhân mà muốn tha thứ cho nó, ông nhìn con một cách phẫn nộ:
Anh đã ghi âm cuộc trò chuyện với nó rồi đưa cho tôi làm gì? Cuối cùng, anh vẫn là một kẻ ngốc, một kẻ đàn ông không có can đảm! Dám làm không dám chịu, nhảy vào được cái lưới của gái, bị nó quấy rối đến mê muội, giờ lại nói muốn tố cáo nó ư? Anh có biết để có được công ty này, bố đã phải bán từng viên gạch, ngày khai trương cửa hàng gạch đầu tiên, tôi vui lắm chỉ tự thưởng cho mình một bát súp năm mươi ngàn vì biết rằng từ đó nhiều nhân viên khác cần tôi trả lương.
Ông dừng lại một lúc như để suy ngẫm rồi tiếp tục:
Khi mở được một chuỗi nhà hàng gạch, tôi còn mơ mộng một ngày sẽ mở một công ty nhỏ, cống hiến từng giọt mồ hôi và trí óc của mình, nhờ sự hỗ trợ của gia đình và đồng nghiệp mà công ty của tôi trở thành một trong những công ty lớn nhất ở thành phố F. Nhưng điều đó đã là gì so với những nơi khác, chỉ trong một khoảnh khắc, vì phụ nữ, anh cho đi hết, dù chưa phá sản nhưng tổn thất là hàng tỷ đồng.
Tuấn nhăn mặt:
Bố suốt ngày than thở, thời bố khác thời con khác, so sánh làm sao được!
Ông Tráng cười mỉa mai:
Không có thời đại nào khác thời đại khác nếu con người có ý chí. Anh là một thằng vô dụng. Thời đại này chỉ khác thời đại trước ở chỗ nó hiện đại hơn. Thời đại hiện đại, con người cũng phải hiện đại hơn chứ? Sao óc anh u tối thế? Thời tôi chỉ khác thời anh ở chỗ, tôi làm những việc lương thiện bằng tay và trí óc của mình, còn anh, sinh ra đã được sung sướng, không cần phải lao động như tôi nên anh không biết trân trọng giá trị của lao động. Anh phá gần sạt nghiệp rồi vẫn không bỏ được tật hám gái.
Tuấn im lặng. Thực ra, anh không phải thương cảm Thư mà anh sợ hãi trước cảnh phải đối diện với pháp luật, phải nghe bản án từ tòa, sợ cảnh bị giam cầm trong tù. Một người được nuông chiều từ nhỏ, giờ suy nghĩ đến viễn cảnh bị phạt tù, dù chỉ là tưởng tượng, Tuấn cũng đủ hoảng sợ rồi. Do đó, Tuấn không biết những ngày sắp tới sẽ ra sao dù Thư chưa bị bắt. Ông Tráng nhìn chằm chằm vào Tuấn:
Đủ rồi, hãy dừng lại đi, làm đàn ông phải dũng cảm, anh là đồng phạm của nó. Còn Thư không chỉ lợi dụng quyền lực ghi phiếu thu chi sai lệch, gây thiệt hại cho công ty, mà còn có tội dẫn dắt người khác vào tội lỗi. Do đó, anh cũng có thể được giảm nhẹ hình phạt, trải qua vài năm để nhận ra giá trị của lao động rồi mới được thả ra!

Tuấn nói mạnh mẽ:

Thà bố cho con về quê làm nông còn hơn phải chịu cải tạo trong tù, đúng là nhục thấy không chịu được!
Ông Tráng nhìn mắt sắc lẽo của Tuấn:
Nếu biết nhục thì đừng phạm tội! Anh có ý định giao đoạn ghi âm cho cảnh sát không? Nhớ rằng, nếu anh không giao cho họ, thì sớm muộn họ cũng sẽ bắt được nó!
Tuấn suy ngẫm trong im lặng. Ông ấy đã đến đoạn cuối rồi. Bố anh cũng không giúp được nữa. Cảnh sát Việt Nam rất thông minh, và nếu chỉ một mình Anh Thư, không ai có thể chống lại. Tuấn gật đầu đáp:
Bố, có thể xin xử lý nghiêm mật, không đưa ra truyền thông và nếu có người hỏi, chỉ cần nói rằng con đi học thêm, bố có thể làm được không?
Ông Tráng mỉm cười:
Đương nhiên, bố làm tất cả chỉ vì con, để con hiểu giá trị của cuộc sống, không phải để ghen tỵ hay ghét bỏ con. Không có ông bố bà mẹ nào muốn con rơi vào tình thế này cả, nhưng khi con không chịu nghe lời, thì đó là bố không thể dạy bảo con được nữa, bố sẽ nhờ người khác dạy con. Nhưng bố vẫn biết cách bảo vệ con khỏi sự chú ý của truyền thông. Công ty của chúng ta lớn ở thành phố F, nhưng F chỉ là một phần nhỏ của Việt Nam. Vì vậy, hãy yên tâm, mọi thứ sẽ không trở nên quá lớn.
Tuấn thở dài và im lặng. Ông Tráng gọi ngay cho cảnh sát và đồng ý đưa điện thoại của Tuấn cho họ. Tuy nhiên, cảnh sát nói qua điện thoại:
Không cần thiết, hãy để đó, chúng tôi sẽ đến lấy. Vì nếu Thư đã dám gọi điện cho Tuấn, có nghĩa là cô ta đã cho người theo dõi Tuấn. Bây giờ, nếu ông hoặc Tuấn đến, việc bắt Thư sẽ trở nên khó khăn hơn.
Ông Tráng thấy nhận định đó đúng, nên đồng ý với quyết định đó. Hai bố con ông đi ăn trưa như không có gì xảy ra. Vào giờ chiều, hai người mặc đồ công vụ đến gặp ông Tráng. Họ xuất trình thẻ của mình và ông giao điện thoại của Tuấn cho họ. Họ cũng mang theo máy tính và cẩn thận cảnh báo:
Vì đây là điện thoại công việc của anh Tuấn, nên chúng tôi sẽ phân tích đoạn ghi âm ngay tại đây.
Ông Tráng gật đầu đồng ý. Sau khi nghe và phân tích một lúc, cảnh sát nói:
Đây chỉ là một sim không dùng nữa, có thể cô ta đã về quê. Tuy nhiên, theo hồ sơ của Thư khi xin việc tại công ty này, địa chỉ mà cô ta gọi không phải là quê của cô ấy.
Ông Tráng tỏ ra bối rối:
Vậy là cô ta nói dối à?
Cảnh sát xác nhận:
Đúng vậy, hoặc là cô ta nói dối Tuấn hoặc là hồ sơ này không đúng.
Ông Tráng gật đầu:
Tôi nghĩ cô ta nói dối Tuấn, vì cô ta nghi ngờ cảnh sát sẽ tìm kiếm cô sau cuộc gọi đó. Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu cô ta sợ điều đó, thì tại sao cô ta lại gọi? Để thăm dò à?
Cảnh sát xác nhận:
Chính xác là thăm dò. Ông nói với Tuấn, từ giờ đến tối hãy gọi lại số đó xem sao nhé! Chúng tôi sẽ đến địa chỉ mà cô ta đã gọi lúc trưa!
Ông Tráng cảm ơn và tạm biệt cảnh sát, sau đó chuyển điện thoại sang phòng của Tuấn. Anh ta nghe lại những gì bố đã nói và thử gọi, nhưng từ đầu dây chỉ nghe tiếng tổng đài:” Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….” Tuấn nắm chặt chiếc điện thoại và rít lên:
Nó quá tinh ranh. Chắc mỗi lần gọi, nó sẽ dùng một sim khác nhau.

Ông Tráng nhìn con trai và nói:

Hãy bình tĩnh đợi cảnh sát điều tra, họ sẽ tìm ra thôi, chắc chắn.
Ông vừa nói xong thì điện thoại của Tuấn kêu reo. Đó chính là số điện thoại mà ít phút trước Tuấn đã gọi nhưng không thành công. Tuấn đọc tin nhắn với ánh mắt trầm ngâm:” Tuấn, tôi đã cảnh báo chúng ta nên cùng đi thuyền. Nhưng anh dám ghi âm cuộc gọi và gửi cho cảnh sát!”
Tuấn đứng im lặng, đóng băng từng phần. Thư thật sự là một người khôn ngoan. Làm sao cô ta biết được điều này? Ông Tráng cũng hiểu cảm xúc của con trai khi đọc tin nhắn. Ông nói:
Tình hình đã không còn đơn giản. Bây giờ hãy trả lời một cách thông minh, con ạ.
Ông nói xong, rồi rời khỏi phòng, gọi cho đồng nghiệp cảnh sát để báo cáo tình hình, sau đó quay lại phòng. Chỉ trong ít phút, hai cảnh sát đã có mặt tại công ty. Khi ông Tráng mời họ ngồi, một trong số họ ra hiệu cho ông ra ngoài hành lang. Khu vực này thường chỉ dành cho ban lãnh đạo nên ít khi có người qua lại. Khi ông ra khỏi phòng, hai cảnh sát cùng nhìn nhau một cách thấu hiểu, sau đó quét mắt kỹ phòng riêng của ông sau khi được phép. Chưa đầy 20 phút sau, họ phát hiện một thiết bị nghe trộm nhỏ như nút áo được đặt dưới bàn làm việc của ông Tráng. Với sự thông minh, mọi người cũng biết ai đã đặt nó. Điều này là chuyện thường tình, Thư có thể dễ dàng tiếp cận phòng giám đốc và làm việc đó. Mặc dù phòng có camera nhưng thiết bị nhỏ như vậy, việc đặt nó không quá khó khăn. Hóa ra, tất cả đều là kế hoạch của Thư từ trước. Hai cảnh sát tiếp tục sang phòng quản lý và kết quả cũng tương tự. Khi hai thiết bị nghe trộm được tìm thấy, Tuấn thở phào:
Bất cứ điều gì xảy ra trong phòng, cô ta đều biết. Vậy nên, buổi trưa hai bố con mình đã nói chuyện, và buổi chiều là việc bàn bạc với các anh, mọi thứ đều bại lộ.
Một trong hai cảnh sát vỗ vai Tuấn và nói:
Từ nay sẽ không còn vấn đề đó nữa. Nếu chúng tôi không nhanh chóng bắt được cô ta, Thư sẽ tiếp tục liên lạc với anh chỉ để thăm dò. Vậy nên, hãy cẩn thận và luôn giữ liên lạc với chúng tôi. Hiện nay, một đội của chúng tôi đã đến địa điểm mà Thư gọi vào trưa. Tuy nhiên, cô ta đã nhận ra ý đồ của chúng tôi, nên sẽ di chuyển. Chúng tôi sẽ cố gắng bao vây.
Bố con ông Tráng gật đầu hiểu. Mọi thứ tạm dừng lại ở đó, ông Tráng và Tuấn tiếp tục công việc của họ.
Ngày hôm sau, cảnh sát vẫn chưa tìm ra Thư. Tuy nhiên, không còn cuộc gọi hoặc tin nhắn nào từ cô ta nữa. Dường như Thư đã im lặng sau khi biết mọi chuyện đã bại lộ. Trong những ngày đó, Tuấn sống trong lo lắng và sự hồi hộp, không biết phải làm gì. Cùng ngày đó, bố mẹ của Nhi đến thăm. Ông Vinh và bà Loan mang theo gà và trứng để tặng gia đình và nuôi dưỡng Nhi. Bà Tâm cười rạng rỡ:

Điều đó là quý báu lắm rồi, gà và trứng tay xách nách mang thật là mừng. Ở đây, chúng tôi cũng có trồng rau và nuôi gà, may mắn có người làm vườn chăm chỉ, biết cách chăm sóc.

Bà Loan nhìn nhìn căn nhà hai tầng cũ kỹ rồi nói:

Ở nơi rộng rãi quen thuộc rồi, đến nơi chật chội như này cũng khiến ông bà cảm thấy chán chường phải không?
Bà Tâm vẫn giữ nụ cười hiền lành:

Không quan trọng lắm, gia đình tôi chỉ cần vui vẻ thôi, nhà to hay nhỏ thì cũng không sao cả!
Nhi nhìn bố mẹ với vẻ không hài lòng về cách họ nói. Cô hơi ngượng nên lên tiếng:

Dạ, bố mẹ con thích đùa vậy đấy, ở đâu cũng được, như nhà con nhỏ xíu nhưng vui là được mà!
Ông Vinh cười mỉa mai:

Nhà chúng ta ở tầng lớp khác vì bố mẹ là công nhân nên điều đó cũng dễ hiểu, còn nhà ông bà thuộc dạng có địa vị nên có chút khác biệt, con à!
Nhi cảm thấy hơi ngượng nên mau chóng chuyển sang chủ đề khác:

Thôi bố mẹ ngồi chơi, con đi xuống cùng bác giúp nấu cơm ạ!
Bà Loan ngạc nhiên nhướn mày:

Làm sao? Con đang mang con rồng con phượng qua nhà người ta mà phải nấu cơm ư? Tại sao con không nói với mẹ về việc này? Làm dâu nhà giàu mà tất bật như thế này, thì về nấu cơm cho bố mẹ con cũng tốt hơn chứ!

Bài viết liên quan