Mẹ kế chương 10

09/10/2023 Tác giả: Hà Phong 1271

Cô bé cố gắng túm váy gấu để che lại bản thân, nhưng người phụ nữ điên đảo vẫn tiếp tục tấn công mạnh mẽ.

Tiếng gầm đầy quyền lực của người đàn ông cắt ngang, khiến Linh và bé Vân hoảng sợ.

Khiêm bất ngờ xuất hiện giữa cuộc xung đột.

“Đừng làm gì với con tôi!” Tiếng hô của anh vang lên như tiếng sấm, làm Linh và bé Vân nhớn lại.

Linh đã bị tấn công bất ngờ, mặt cô bị một cú tát mạnh từ cánh tay mạnh như cây cột sắt, khiến máu chảy từ miệng cô. Cú tát này để lại dấu vết đỏ rõ trên khuôn mặt cô, và cô ngã vào một góc giường, đầu óc bối rối.

An nhanh chóng ôm chặt bé Vân trong vòng tay của mình.

“Em ơi!” An úp mặt bé vào ngực mình, trong lúc nước mắt tràn đầy mắt. Bé Vân thật đáng thương! Cô bé đã phải chịu đựng sự tra tấn như địa ngục trong ngôi nhà của mình, mà không ai hay biết.

Khiêm đứng đó, lặng lẽ nhìn bé Vân mà không nói gì thêm. Anh cảm thấy sự tức giận trong lòng, và ý muốn bóp chết người phụ nữ độc ác này đang trỗi dậy.

“Kể cho tôi biết, cô đã đối xử với con gái tôi như thế này bao lâu rồi?” Anh tức giận đặt câu hỏi.

“Tôi… Tôi… Không… Tôi chưa từng đánh nó bao giờ,” Linh cố gắng giải thích, trong khi cô nắm chặt má để kiểm soát máu chảy.

“Vậy cô nói dối hả? Chính mắt tôi thấy cô đánh đập con bé,” Anh nói trong sự tức giận.

“Không… Tôi nói thật. Tôi chưa đánh đập nó bao giờ. Hãy hỏi con bé, xem sao.” Linh cố gắng biện hộ, trong lúc ôm bé Vân.

“Vậy cô không đánh nó, thì ai đã làm cho nó bị thương như vậy?” Anh nói tức giận.

An nói, “Hóa ra cô đã sắp đặt hết cả đúng không? Cô xúi giục con bé đúng không? Đúng rồi, mình đang nói đấy.”

Linh nổi điên: “Cô dám nói như vậy à? Cô đang trò chơi với tôi!”

“Nếu không làm như vậy, làm sao tôi có thể hiểu được sự tàn nhẫn của cô?” An nói, không để Linh thoát khỏi trách nhiệm.

“Hóa ra cô ghen với tôi à? Thế tại sao cô không tự hỏi tại sao cô đã sống cùng nó trong nhiều năm như vậy, đã đối xử tốt với nó như vậy mà nó vẫn không yêu thương cô?” An nói mỉa mai. “Cô cũng là người phụ nữ, tại sao cô không có trái tim của một người mẹ? Con bé đã phải chịu đựng bao nhiêu thứ từ cô, từ việc bị mắng mỏ đến việc bị tra tấn. Loại người như cô không đáng được con bé yêu thương.”

Linh đáp lại: “Cô… Cô… Tất cả mọi thứ đều do cô. Nếu không phải cô, thì mối quan hệ giữa tôi và con bé không bao giờ trở nên tồi tệ như vậy. Con bé luôn bênh vực cô. Ngay cả những quả ổi kia, con bé cũng nâng niu và quý trọng từng quả để tặng cô. Nó xem cô quan trọng hơn một người thường xuyên ở trước mắt nó, nấu ăn và giặt giũ cho cô. Tất cả… Tất cả là do cô.”

An chấn động: “Vậy cô ghen với tôi à? Vậy thì tại sao cô không tự hỏi mình đã sống bên nó bao lâu, đã đối xử tốt với nó như vậy mà nó vẫn không thương cô? Cô cũng là phụ nữ, tại sao cô không có trái tim của một người mẹ? Con bé đã phải chịu đựng bao nhiêu thứ từ cô, từ việc bị mắng mỏ đến việc bị tra tấn. Loại người như cô không xứng đáng với tình yêu của con bé.”

Linh nói, “Cô… Cô… Tất cả là do cô… Tất cả mọi thứ là do cô hết.”

An quyết định: “Tôi không tin vào lời cô cả. Tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy. Bởi vì tôi kính trọng tình mẹ của cô, bạn của mẹ tôi, tôi sẽ không tố cáo cô về tội hành hạ trẻ em. Nhưng bây giờ, cô hãy sắp xếp đồ đạc và rời khỏi nhà tôi ngay lập tức.”

Khiêm lạnh lùng ra lệnh.

Linh cố gắng van nài: “Xin anh! Em biết em sai rồi. Từ bây giờ, em sẽ không bao giờ đánh đập hay mắng mỏ con bé nữa. Hãy để em ở lại và hầu hạ bố con anh một cách tận tâm. Em không dám tái phạm nữa.”
Linh quỳ trước và bày tỏ sự ân xá.

“Còn từ đây trở đi thì sao? Xin hãy giữ lại chút tự trọng cuối cùng của mình. Xin đừng quỳ lạy tôi, vì tôi không phải là bố mẹ của cô. Nếu cô không muốn tôi gọi người đến để dọn dẹp, thì hãy tự thu dọn.”

Sau đó, Khiêm gọi điện thoại để yêu cầu một số người làm việc của mình đến nhà.

“Những người ơi, hãy đến nhà tôi và giúp tôi một chút việc.”

“Được rồi! Tôi sẽ dọn dẹp. Nhưng…”

Linh chưa kịp hoàn thành câu nói, Khiêm đã cắt lời.

“Vậy thì cô nhanh chóng rời phòng của con bé.”

Linh đành phải tuân theo, với ánh mắt hy vọng vẫn còn lóe lên trong mắt.

Con bé yên bình nằm trong vòng tay của An. Khiêm tiến lại gần, nhưng lại không dám chạm vào nó. Anh cảm thấy vô dụng đối với con gái mình, bất lực khi không thể nói câu gì đó để an ủi.

“Để con bé nghỉ một lúc. Nếu ngày mai cô bé không ổn, thì tôi sẽ đưa nó đến gặp bác sĩ tâm lý.”

“Vâng.”

Con bé được An đặt xuống giường, và cô bé dường như đã tự do ngủ một giấc ngon. Khiêm vẫn đứng đó, không biết phải làm gì tiếp theo.

“Cô… Cô ở đây một lúc trông con bé, tôi sẽ đi mua thức ăn.”

“Vâng.”

Khiêm ra bếp để chuẩn bị thức ăn. Nhưng thực phẩm vẫn còn trong trạng thái chưa chuẩn bị. Anh phải tìm một số gói mì để ăn tạm thời.

Linh dọn xong mọi thứ và quyết định ra ngoài. Thấy Khiêm đang làm việc, cô ta vội vàng bước lại và nói:

“Anh để em lo.”

“Vậy cô chưa ra ngoài à?” Khiêm trừng mắt, ánh mắt nghiêm nghị khiến Linh cảm thấy sợ hãi. Cô ta đi ra ngoài mà không nói thêm một lời nào.

“Anh!”

“Đừng nói thêm nữa!” Khiêm nghiêm mặt và không để Linh có cơ hội cầu xin thêm.

“Hãy tự trọng và rời đi! Dù sao, cô cũng đã lớn tuổi, đừng để tôi phải đối xử với cô như một kẻ phạm tội.”

Giọng điệu của Khiêm rất quyết đoán, và ánh mắt nghiêm nghị khiến Linh sợ hãi và không dám nói thêm.

“Vậy thì em đi!” Linh thử vạch mặt thương tình lần cuối trong hy vọng nhận được sự thấu hiểu cuối cùng từ Khiêm.

“Hãy tự trọng và ra khỏi đây! Dù sao, cô đã lớn tuổi rồi, đừng để tôi phải đối xử với cô như một kẻ phạm tội ngoài đường.”

Khiêm nói mạnh mẽ, đôi lông mày dày nhấn mạnh sự nghiêm nghị, khiến Linh sợ hãi và không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo.

“Vậy thì em đi!” Linh nhanh chóng rời khỏi nhà.

“Anh…” Linh thử bắt đầu câu nói cuối cùng, nhưng Khiêm không chấp nhận nữa.

“Hãy tự trọng và ra khỏi đây! Dù sao, cô cũng đã lớn tuổi rồi. Đừng để tôi phải đối xử với cô như một kẻ phạm tội.”
Khiêm nói một cách quyết định, đôi lông mày dày của anh chau lại, tạo nên một sự đe dọa mà Linh cảm nhận rõ rệt. Cô toát mồ hôi và không dám cầu xin thêm.

“Thôi, em đi đây! Anh nhớ giữ gìn sức khỏe… Có gì…”
Khiêm quay lưng mà không nói một lời, tìm kiếm thức ăn. Linh biết rằng không còn hy vọng nào nữa, vì vậy cô nặng nề vác vali xám ngoét và bước ra khỏi ngôi nhà mà cô đã gắn bó gần năm năm.

An ngồi bên cạnh giường, nhìn con bé ngủ say. Gương mặt đáng yêu của nó vẫn còn một vài sợi tóc bám vào trán. Con bé trông giống một thiên thần. Tại sao lại có người dám làm tổn thương nó như vậy? An vén váy của nó lên để xoa nhẹ vào những vết thương và bầm tím trên cơ thể nó. Cô không hiểu tại sao cô có một tình cảm đặc biệt đối với con bé này. Anh thường rất cứng rắn, ít khi khóc. Ngay cả khi xem phim Hàn Quốc đầy cảm xúc, cô cũng hiếm khi bị nước mắt xao xuyến, khác xa với những người bạn nữ thường xuyên rơi nước mắt khi xem phim. Anh ta thậm chí thường trêu đùa bạn bè mình khi họ xem phim ngôn tình, nhấn mạnh rằng chỉ có những cô gái yếu đuối mới sẽ khóc. Nhưng bây giờ, An lại đang làm gì thế này? Cô đang khóc. Thậm chí, cô đã khóc nhiều lần vì một đứa trẻ không phải là người thân trong gia đình.

An vuốt nhẹ đôi mi cong của con bé và mong ước:

“Ước gì con bé này là con gái mình, mình sẽ yêu thương nó hết lòng.”

An nhìn vào đôi mắt dày và vuốt ve của nó với ước ao trong lòng.

“Cô… Hãy ăn đi. Nhà không còn gì để ăn nữa. Tôi… tôi…”

Lời nói của Khiêm làm An giật mình. Cô quay lại và thấy anh đang cầm một tô mì trên tay.

Nhìn thấy anh lúng túng và không giống với hình ảnh mạnh mẽ của anh, An không thể nào cản mình không cười:

“Không sao, có thức ăn là tốt rồi. Vừa hay tôi cũng đói bụng.”

An đặt tô mì trên bàn và đứng lên.

“Tôi sẽ đi ra ngoài ăn, chứ không phải ăn ngay trong phòng của con bé!”

“Ừ, đúng thế. Mời cô!” Khiêm trả lời lúng túng và cười gượng. Đó là lần đầu tiên An thấy Khiêm cười, dù nụ cười đó chỉ là một nét mặt gượng gạo.

“Đúng thế, cười lên có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Thường xuyên trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng ấy không có ý nghĩa gì cả!” An tưởng tượng trong đầu. Khiêm thực sự có vẻ giống diễn viên Jason Statham trong bộ phim “Người vận chuyển” – lạnh lùng nhưng lại có khả năng làm tan chảy hàng triệu trái tim của phụ nữ trên khắp thế giới.

An theo Khiêm ra phòng ăn. Anh cũng đã để sẵn một tô mì trên bàn.

“Tôi nghĩ anh đã ăn rồi phải không? Đợi tôi?”

“Ừ.” Khiêm trả lời lúng túng.

“Đừng chờ đợi, hãy bắt đầu ăn trước khi mì không còn nóng.”

Truyện mẹ kế chương 1

Truyện mẹ kế chương 2

Truyện mẹ kế chương 3

Truyện mẹ kế chương 4

Truyện mẹ kế chương 5

Truyện mẹ kế chương 6

Truyện mẹ kế chương 7

Truyện mẹ kế chương 8

Truyện mẹ kế chương 9

Truyện mẹ kế chương 10

Truyện mẹ kế chương 11

Truyện mẹ kế chương 12

Truyện mẹ kế chương 13

Truyện mẹ kế chương 14

Truyện mẹ kế chương 15

Truyện mẹ kế chương 16

Truyện mẹ kế chương 17

Truyện mẹ kế chương 18

Truyện mẹ kế chương 19

Truyện mẹ kế chương 20

Truyện mẹ kế chương 21

Truyện mẹ kế chương 22

Truyện mẹ kế chương 23

Truyện mẹ kế chương 24

Truyện mẹ kế chương 25

Truyện mẹ kế chương 26

Truyện mẹ kế chương 27

Truyện mẹ kế chương 28

Truyện mẹ kế chương 29

Truyện mẹ kế chương 30

Truyện mẹ kế chương 31

Truyện mẹ kế chương 32

Truyện mẹ kế chương 33

Truyện mẹ kế chương 34

Truyện mẹ kế chương 35

Truyện mẹ kế chương 36

Truyện mẹ kế chương 37

Truyện mẹ kế chương 38

Truyện mẹ kế chương 39

Truyện mẹ kế chương 40

Truyện mẹ kế chương 41

Truyện mẹ kế chương 42

Truyện mẹ kế chương 43

Bài viết liên quan