Mẹ kế chương 11
An mang tấm ảnh vào và cẩn thận đặt nó lên bàn, sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt như muốn đặt nó trở nên mặt phẳng, nhưng trong lòng đang dâng lên biển cảm xúc.
Khiêm, vừa rửa xong chén bát, bỗng dưng chú ý đến bức ảnh của hai cha con đặt trên bàn. Đường nét cong queo của nó khiến anh cảm thấy hơi ngạc nhiên, như một biểu hiện của sự không ổn trong gia đình.
“Anh nhặt được nó trong thùng rác đấy,” An nói, giọng nói đầy phức tạp, nhưng không dám đối diện trực tiếp với Khiêm.
Khiêm hiểu rõ rằng đó là công việc của Linh. Trái tim anh tràn đầy nghi ngờ và xao xuyến. Một lúc dài, anh đã không thể hiểu tại sao cô ấy lại thực hiện những hành động kì lạ như vậy. Linh luôn nhẹ nhàng, hiền lành và đôi khi có vẻ ngây thơ, không hề có vẻ gì đó đe dọa. Ngay cả trước mặt động vật, cô ấy cũng luôn thể hiện sự nhẫn nại và nhân từ. Tại sao cô ấy lại thay đổi đến vậy? Khiêm tự trách mình vô cùng, hối hận về việc đã giao con gái mình cho một người có thể làm tổn thương cô ấy. Anh đã để cô ấy có quyền tự quyết trong mọi việc trong nhà, thậm chí cả việc quyết định nơi cô ở và điều gì đối với cô. Mọi thứ về bé Vân, anh để Linh lo lắng. Linh còn có quyền quản lý tiền lương lớn từ anh. Phải chăng tất cả những điều này đã khiến cô ấy hiểu sai và phạm vào nguyên tắc cơ bản của một mối quan hệ gia đình? Khiêm cảm thấy chính mình đã giao phần lớn quyền lực và sự trách nhiệm của một cha cho người khác, và ngày hôm nay, nếu không có An, có lẽ cô con gái thơ ấu của anh vẫn sẽ phải chịu đựng nỗi đau tinh thần và thể xác đáng kể.
Khiêm đổ một ly nước lạnh và đặt nó trên bàn trước An với ánh mắt biểu lộ sự biết ơn:
“Cảm ơn bạn, nếu không có bạn ở đây hôm nay, thì…” Khiêm không thể không nhớ đến sự kiện kinh hoàng chỉ xảy ra vài giờ trước đó, nó như một cơn ác mộng vẫn đang bám vào tâm trí anh.
Khiêm đang ở trong khoảnh khắc nghỉ trưa, đang ngồi cùng đồng nghiệp để thảo luận về công việc, điện thoại của anh bỗng nhiên reo lên với số của An hiển thị trên màn hình. Cô nói anh hãy cẩn thận giữ điện thoại và chờ đợi một cuộc gọi khẩn cấp từ bé Vân sắp tới. Khiêm đã thắc mắc về lý do nhưng cô ta không tiết lộ gì, chỉ đề nghị rằng anh hãy lắng nghe và không nên nói gì hết. Chưa đầy mười phút sau, điện thoại của bé Vân gọi đến thật sự. Khiêm nhấc máy nhưng chỉ nghe thấy tiếng nói cay độc của Linh và tiếng van xin của bé Vân. Khiêm tức tốc rời khỏi cuộc họp và lao về nhà. Khi anh đến cổng, An đã đến trước. May mắn rằng cổng nhà không bị khóa. Trong giây phút đó, Linh đã quá tức giận và quên khóa cổng. An hiểu rõ rằng Linh đã đặt kế hoạch để xóa dấu vết khi thấy Khiêm trở về, nên cô yêu cầu bé Vân bật máy ghi âm trên điện thoại để có bằng chứng để đối đầu với cô ta. An biết rằng cô ta luôn thông minh trong việc tranh luận. Cô ta đã đóng kịch suốt nhiều năm và Khiêm không phát hiện ra điều đó. Khiêm chạy vào nhà trước, An theo sau và cả hai chứng kiến cảnh kinh hoàng đó với lòng đau xé.”
An vẫn mãi mê mải với bức ảnh, mắt sáng ngời nhìn vào hình ảnh của hai cha con, không muốn buông mắt ra.
“Anh, đừng nói nữa, xin đừng nhắc lại cảnh kinh hoàng mà con bé đã trải qua…” An nhanh chóng cắt đứt lời nói của Khiêm, cố gắng không để tâm trạng của mình bị quấy rối thêm.
“Cho phép tôi đặt một câu hỏi nhẹ nhàng,” An nói, cố gắng để giọng mình không rung lên quá nhiều.
“Vui lòng hỏi đi,” Khiêm đáp.
“Mẹ của bé… cô ấy… bé đã mất mẹ từ lâu phải không?” An nói từ từ, nhấn mạnh từng từ để câu hỏi trở nên rõ ràng hơn.
“Con bé mất mẹ khi còn rất nhỏ,” Khiêm trả lời, quay mặt đi để giấu đi sự buồn bã trong ánh mắt.
“Bé ấy… chắc chắn rất nhớ mẹ của mình.” An thở dài, nhưng sau đó nói thêm: “Có vẻ như bé ấy đang trải qua một cuộc chiến tâm trí vô cùng khó khăn.”
“Nhưng cô ta không xứng đáng để làm mẹ của bé ấy,” Khiêm tức giận lên, giọng nói đầy tức tối. Nhưng sau đó, anh nhận ra sự xấu hổ của mình và nói: “Xin lỗi, An.”
“Không sao cả,” An trả lời nhẹ nhàng.
Hai người im lặng trong khoảnh khắc đầy nặng nề. Dường như cả hai đang suy tư về cùng một vấn đề quan trọng.
“Anh định làm gì tiếp theo?” An hỏi.
“Ý anh là gì?” Khiêm trả lời bằng câu hỏi.
“Cô ta đã nghỉ việc, và anh cũng đang làm. Vậy bé ấy…”
“Ngày mai, tôi sẽ nghỉ làm để chăm sóc bé, sau đó, tôi sẽ xem xét tình hình thêm. Tôi làm tất cả với mong muốn làm điều tốt cho bé. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng tôi đã làm hại nó,” Khiêm nói, đặt bàn tay lên bàn và đập xuống mạnh. Anh đau đớn nhìn về phòng của con gái mình.
“Anh không phải là người cha tồi, mà là anh chưa biết cách thể hiện tình thương đúng cách đối với bé. Bé thiếu đi tình cảm, và anh lại không gần gũi với nó, anh đã quá phụ thuộc vào cô ta. Trong vấn đề này, cũng có một phần trách nhiệm thuộc về anh. Bé đó cô đơn, và tôi cảm nhận được rằng nó cần một người để yêu thương và tin tưởng. Anh là bố của nó, nhưng nó có vẻ không tin tưởng anh hoặc đang sợ hãi anh. Bé không dám chia sẻ với anh. Điều này cho thấy rằng chúng ta cần phải thay đổi cách tiếp cận để tạo ra một môi trường an toàn và thân thiện hơn cho bé. Anh không phải là người cha tồi, anh chỉ cần thay đổi cách anh đối xử với bé thôi.”
“Cô… Cô… ơi…”
Tiếng kêu của con bé vang lên, làm cả An và Khiêm đều bất ngờ và vội chạy vào phòng.
“Cô đây! Cô An đây!” Hai bàn tay của An nhanh chóng nắm lấy tay nhỏ của bé, xoa bóp nhẹ nhàng trong lòng bàn tay để làm dịu đi sự hoảng loạn.
Con bé, khi thấy cô giáo đang ngồi cạnh mình, liền níu lấy cổ áo của An và khóc thét: “Cô đừng đi! Em sợ lắm! Cô ấy sẽ làm em tổn thương.”
“Không sao rồi đấy, có cô ở đây, không ai có thể làm tổn thương em cả. Hãy ngoan nào!” An ôm chặt con bé và vỗ nhẹ lưng để an ủi.
Khiêm đứng bên cạnh, nhưng con bé không kêu cứu anh. Trong lúc con bé cảm thấy hoảng sợ nhất, nó chỉ tìm kiếm sự an ủi từ cô giáo của mình. Khiêm, người cha, không có vị trí quan trọng trong tim bé.
“Vân! Em còn đau không, con?” Khiêm cúi xuống và nhẹ nhàng hỏi.
Con bé nhìn lên và nhận ra bố, mắt vẫn đầy nước mắt nhưng cười mỉm và lắc đầu.
“Bố xin lỗi vì không bảo vệ được em,” Khiêm nói, trái tim anh đau đớn.
Con bé nhìn bố và lắc đầu. Sự tha thứ từ con bé khiến Khiêm cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
“Được rồi, anh. Con bé chưa hiểu lắm những điều này. Có lẽ tâm lý của nó còn chưa ổn định. Nếu anh không phiền, tôi sẽ ở lại đêm nay để chăm sóc con bé.”
Lời đề nghị của An làm Khiêm ngạc nhiên, nhưng anh rất biết ơn. Anh không nghĩ một cô gái trẻ như An sẽ ở lại với một người đàn ông độc thân và con gái anh. Tuy nhiên, anh cảm thấy hạnh phúc và biết ơn sự quan tâm của cô.
“Thật sao, An…”
“Không có gì, anh. Tôi chẳng ngại cả. Chúng ta cùng chăm sóc con bé.”
Khiêm và An cùng nhau đối mặt với cuộc thách thức này, và Khiêm biết rằng An là một người đặc biệt đáng trân trọng.
“Bà Lành, nghe xong, chỉ biết lắc đầu ngao ngán và thốt lên với chồng. Con gái bà, cứ lông bông như thế này, chắc là còn phải đợi bao lâu mới có chồng. Rồi sẽ có nhà nào dám đón nó làm dâu đấy.”
An và bé Vân ngồi trò chuyện trong phòng một thời gian, cho đến khi Khiêm gọi cả hai ra để ăn tối.
Bữa tối đã được Khiêm chuẩn bị kỹ lưỡng và bày biện đẹp mắt. An bất ngờ về kỹ năng nấu ăn của Khiêm. Anh ấy luôn trôi qua cuộc sống như một người trầm lặng, nhưng đội ngũ nấu nướng của anh ấy lại rất ấn tượng. Anh ta đã nấu các món ăn ngon hơn cả những gì mẹ của An từng nấu tại nhà. An không thể tin vào mắt mình và tự hỏi liệu Khiêm còn nhiều bí mật khác mà cô chưa biết.
Trước khi có Linh giúp việc, Khiêm thường nấu ăn cho con gái mình. Anh ta có niềm đam mê với nấu nướng và từng thường làm bữa tối cho người yêu của mình. Đó là một thú vui của anh ngoài công việc. Tuy nhiên, sau khi có Linh, anh ta đã giao việc nấu nướng cho cô ấy và dành thời gian nhiều hơn cho công việc. Anh ta cũng đã quên đi đam mê nấu ăn của mình từng có.
An thưởng thức những món ăn ngon mà Khiêm đã nấu, và cảm ơn sự bất ngờ này. Cô nghĩ rằng có thể còn nhiều thú vị khác về Khiêm mà cô chưa khám phá hết.
Buổi tối, An đề xuất rằng bé Vân không nên học bài, mà cả gia đình cùng nhau đi dạo. Đã lâu rồi con bé không được ra ngoài vào buổi tối và cả gia đình cùng nhau đi bộ. Khi nó muốn mua đồ gì, Khiêm thường đưa nó đi bằng xe ô tô và sau đó lại chở nó về nhanh chóng. An muốn con bé được hoạt động, làm đổ mồ hôi, để nó dễ dàng đi vào giấc ngủ và quên đi những ký ức không vui mà nó vừa trải qua.
Phố phường trong buổi tối lung linh với ánh đèn, các cặp đôi đang nắm tay đi dạo tình tứ. Cả những ông bà cụ cũng tận hưởng cuộc dạo chơi dưới tán cây. Đã gần mười năm, Khiêm chưa từng có cơ hội đi dạo như thế này và tham gia vào cuộc sống đêm náo nhiệt như thế. Anh thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều thú vị nhỏ nhặt trong cuộc sống này.
An dừng lại trước một xe kem đang di động. Khiêm hiểu ý và chạy lên mua kem cho cả hai. Con bé nắm chặt tay An và cầm que kem, nhấp nhổng vui vẻ. Que kem này có lẽ ngon hơn cả những que kem đắt tiền mà Khiêm thường mua ở siêu thị. Con bé liếm kem với sự sung sướng và hạnh phúc, khiến Khiêm nhớ lại những ngày thơ ấu của anh khi cùng bạn bè ở quê, khi đi học về và có thể ăn que kem từ ông bán kem ven đường. Khiêm thấy rằng con bé đang thụ động một phần của cuộc sống mà anh đã từng trải qua và cảm thấy hạnh phúc và thấm thía.
An và bé Vân nắm tay nhau, bước đi trong niềm vui phấn khích. Con bé không bao giờ buông tay An, bám chặt vào cánh tay của cô nhưng không rời xa. Khiêm tự nhủ trong lòng rằng anh phải để mắt đến họ, để có cơ hội quan sát họ kỹ hơn.
Một cô gái với dáng vẻ thanh nhã, mái tóc ngắn tinh nghịch đứng cùng một cô bé cao gần bằng cô, họ cười đùa, trò chuyện vui vẻ. Họ trông giống như hai người bạn thân thiết, không có khoảng cách nào ngăn cách. Khiêm dừng lại một lúc để quan sát họ, cảm nhận cái tình bạn đẹp đẽ và sự tự do của tình yêu thân thiết.
Khiêm cảm thấy có điều gì đó len lỏi trong trái tim mình, đầy dịu dàng và an lành. Trong tâm hồn anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua một cảm xúc đặc biệt như thế này.