Mẹ kế chương 19

10/10/2023 Tác giả: Hà Phong 101

Bà Khoan đã ra đi, và An cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Sau khi dọn bàn và làm sạch xong, cô đến gần bồn rửa bát để giúp Khiêm.

Khi nghe bà Khoan kể về quá khứ của Khiêm, lòng tò mò của An ngày càng lớn hơn. Anh ta thật sự là một người đầy bí ẩn và khó nắm bắt. Khiêm từng làm việc trong lực lượng công an, một chi tiết khiến An cảm thấy thêm ấn tượng về anh. Cuộc đời anh ta đã từng phức tạp với tình yêu và sự ly hôn, có lẽ đó cũng là một phần của lý do tại sao anh trở nên khó gần đến vậy.

Khiêm thể hiện sự khéo léo khi rửa bát, dường như anh ấy đã làm công việc này rất thường xuyên.

“Anh trông giỏi việc nhà quá, phải không?” An mở đầu để tạo không gian thoải mái hơn. Kể từ khi hai người chạm vào nhau, Khiêm cũng có phần xấu hổ.

“Ừ, tôi thường xuyên làm mọi việc này một mình.” Khiêm trả lời.

“Vậy hả? Chắc chắn người nào kết hôn với anh sau này sẽ được hưởng nhiều lợi ích lắm đấy.”

Khiêm lắc đầu và nói, “Cái đó… tôi không phải là người đàn ông tốt.”

“Điều quan trọng không phải là ai đó đánh giá anh là người đàn ông tốt hay không. Mà là cách mà họ cảm nhận về anh. Một công việc, một hành động có thể mang ý nghĩa lớn với một người, nhưng lại hoàn toàn vô nghĩa với người khác.”

Khiêm gật đầu, một chút buồn rầu trong ánh mắt của anh.

An cảm thấy mình đã đụng vào một phần của quá khứ không vui của Khiêm, điều này khiến anh ta trở nên không vui. Có lẽ anh ấy vẫn chưa sẵn sàng, hoặc có thể là cô đã quá nhanh chóng. An nuốt nước bọt, cảm thấy hối hận một chút.

“Cô có muốn thử một chút cocktail không?”

“Anh biết cách làm sao?”

Khiêm không trả lời mà chỉ cười, sau đó điều khiển từng chi tiết để tạo ra một ly cocktail ngon.

An ngồi bên bàn ăn, đặt tay lên trái tim và ngắm nhìn Khiêm làm việc. Khiêm thật tài năng và tinh tế trong mọi động tác, từ việc rót nguyên liệu cho đến việc lắc đều đặn và điệu nghệ. Cô không thể không ngạc nhiên trước tài năng đa dạng của anh. Mẹ anh đã nói đúng, chắc chắn An sẽ không thất vọng khi tìm hiểu về Khiêm.
Khiêm tự tay pha một ly cocktail dưa hấu màu hồng đẹp mắt và đặt trước mặt An:

“Cô hãy thử nó!” An cười và nhấp một ngụm. Mùi của rượu Gin kết hợp với vị chanh chua, hương thơm của bạc hà, và hương vị dưa hấu đặc trưng tạo nên một trải nghiệm ngon miệng đáng nhớ.

“Anh làm thật tuyệt vời!” An khen ngợi Khiêm.

“Nếu cô thích, hãy đến đây bất cứ khi nào. Tôi sẽ pha cho cô.”

“Thật không? Vậy, nếu tôi đến mỗi ngày, anh có phiền không?”

“Không bao giờ. Tôi rất mong cô đến đây, cô biết không?” Khiêm thổ lộ.

“Hả?” Câu nói mạnh mẽ của anh khiến An bất ngờ.

“Anh nói gì vậy?” An đỏ mặt hỏi lại. Trong khi cố gắng làm nguôi đi cảm giác ấm áp, ly cocktail mát lạnh vẫn làm cho cô ấm lòng.

“Ý tôi là… là tôi rất mong cô đến đây. Tôi muốn thấy cô mỗi ngày, và tôi không biết từ khi nào tôi cảm thấy như vậy. Xin lỗi, tôi không biết phải nói thế nào để cô hiểu. Tôi… tôi…”

Khiêm bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại đổ chuông.

“Xin lỗi, chút giây!” Khiêm nói trước khi nhìn vào màn hình điện thoại. Một cuộc gọi từ một số lạ.

“A lô!”

Bên kia dây, có một khoảnh khắc im lặng.

“A lô! Xin lỗi, đó là ai đang nói?”

“Đó là em đây!” Giọng của một người phụ nữ nhẹ nhàng trôi vào tai Khiêm.

Khiêm hoàn toàn choáng váng trong một thời gian ngắn. Mặt anh lúc này trở nên lạnh lùng và cứng rắn hơn. Cô ấy, đúng là cô ấy. Giọng điệu mềm mại và ngọt ngào, như mía lùi mà anh đã nghe từ lâu. Mười lăm năm đã trôi qua, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô ngay lập tức. Đó là người phụ nữ của mối tình đầu của anh, người mà anh yêu và đã gây cho anh nhiều đau khổ nhất.

Sau một khoảnh khắc của sự bối rối khi nhận ra người quen, Khiêm nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Anh che điện thoại bằng tay và nói:

“Xin lỗi, cô giáo. Tôi sẽ ra ngoài một chút để nói điện thoại.”

Khiêm đi ra hiên và che mắt điện thoại bằng tay để nghe cuộc gọi riêng tư.

An nhìn thấy những biểu hiện này và bắt đầu có cái nhìn đoán định về mối quan hệ không bình thường giữa Khiêm và người phụ nữ kia. Trái tim cô đột nhiên nặng nề và không rõ vì lý do gì. Cô không biết mình đang cảm thấy như vậy về điều gì.

Khiêm cuối cùng tắt điện thoại và quay lại phòng. Anh lấy cái lý do:

“Xin lỗi, cô!”

“Không có gì,” An trả lời nhẹ nhàng.

“Một người bạn cũ đã gọi và khiến tôi bất ngờ một chút.”

An cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút. Ít nhất thì anh ta đã cố gắng giải thích. Có lẽ anh ta cũng để ý đến tâm trạng của cô.

“Reng! Reng!”

Điện thoại của Khiêm lại reo. Anh ta nhìn vào màn hình và thấy số điện thoại quen thuộc từ trước. Khiêm nhấn nút tắt máy mà không chần chừ.
Nhưng số điện thoại kia không chịu buông tha. Máy điện thoại của Khiêm lại reo thêm hai ba lần nữa. An thấy vậy liền nói:

“Tôi ổn! Hãy nhận điện thoại của bạn đi!”

“Thật xin lỗi, cô!” Khiêm nói với An, ánh mắt tràn đầy sự hối lỗi.

Anh đứng dậy và ra hiên, nói vài câu rồi tắt máy điện thoại.

“Nếu có việc gấp thì anh đi đi. Tôi cũng phải về rồi.”

An nói với tâm trạng nặng nề, lòng nàng đã đầy nước mắt muốn trào ra. Nhưng cô cố gắng kiềm chế để Khiêm không thấy điều này. Cô chỉ là một người xa lạ đối với anh, không có lý do gì để khóc trước mặt anh. Nếu anh biết được điều này, thật là quá kỳ cục! Không, cô không thể làm như vậy.

An nhanh chóng đứng lên và bước vào phòng bé Vân để để Khiêm có thời gian giải thích thêm điều gì đó.

“Bác ơi! Cháu xin phép về, có chút việc ạ. Cô về nhé, Vân!”

Bà Khiêm đang trò chuyện với bé Vân thì thấy An có vẻ vội vàng, nên bà liền đứng dậy và chạy ra cửa.

“Sao vậy, cháu? Có việc gì mà vội vã thế?”

“Vâng! Nhà cháu có chút việc, cháu mới nhớ giờ,” An nói, cố gắng che giấu cái giọng nghẹn ngào sắp trào lên.

“Cô về à, cô?” Bé Vân chạy ra và ôm lấy eo An, nũng nịu.

“Ừm! Cô về rồi. Mai chúng ta gặp lại nhé. Ở nhà ngoan, Vân!”

An vuốt tóc bé Vân mà trái tim cô đang rối bời. Cô không hiểu tại sao cô có cảm giác này, vừa tức giận vừa tủi thân. Mọi thứ quá lạ lẫm!

Khiêm không nói thêm gì. Thấy An quyết định ra về, anh ta ra ngoài mở cổng và dắt xe ra ngoài để cô đi.
Bà Khoan và bé Vân cùng tiến ra tiễn An tới cổng.

“Cô về!” Khiêm nói nhẹ.

An tránh ánh mắt của Khiêm và không đáp lại.

Bà Khoan quan sát thái độ của cả hai và cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra. Chỉ vài phút trước, An còn vui vẻ. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên vội vã, giọng điệu không còn tự nhiên như trước, dường như đang cố gắng che đậy điều gì đó.

Bà Khoan kêu bé Vân vào phòng tự nghỉ trưa và tự mình ngồi xuống uống nước. Thấy ly cocktail bị bỏ dở trên bàn, bà hiểu rằng Khiêm vừa pha cho An. Có lẽ hai người đang tiến triển tốt. Khiêm đã nói điều gì để làm An buồn vậy?

“Khiêm! Hãy ngồi xuống, mẹ muốn nói chuyện với con một chút,” bà Khoan nghiêm trọng nói.

“Con đã nói gì với cô bé?”

“Dạ, con không nói gì cả.”

“Vậy tại sao cô bé lại về?”

“Thì, mẹ cũng nghe rồi đó, cô ấy nói nhà có việc phải về.”

“Vậy mà con lại tin à? Con đâu phải ngốc, hay là con giả vờ ngốc vậy? Nếu cô bé có việc thì không lý do gì phải rời khỏi bữa trưa ở đây. Cô ấy vẫn cười nói vui vẻ cách nãy mà. Con chắc chắn đã nói điều gì khiến cô ấy bị tổn thương.”

“Con… thực ra,” Khiêm bắt đầu muốn nói về cuộc điện thoại bất ngờ kia. Tuy nhiên, anh không muốn mẹ lo lắng nên không tiếp tục nữa.

“Mẹ muốn con nói. Nếu con dám đụng chạm đến cô bé, mẹ sẽ không tha cho con đâu. Hãy làm ơn làm lành với cô ấy hoặc xin lỗi ngay. Trong chuyện này, con chắc chắn là có lỗi.”

“Vâng, con biết rồi. Ngày mai con sẽ gặp cô ấy và xin lỗi.”

“Không cần đợi đến ngày mai. Hãy gửi tin nhắn cho cô ấy ngay bây giờ để xin lỗi. Người ta mới thấy được lòng thành của con. Nếu con không làm ngay, có thể người khác sẽ chiếm mất cơ hội.” Bà Khoan nói mạnh mẽ.

“Vâng, con hiểu rồi. Con sẽ nhắn ngay.”

Khiêm bắt đầu nhắn tin cho An, nhưng anh không biết nên viết gì.

Bà Khoan thấy con trai ngập ngừng nên tiếp tục áp lực: “Đừng ngập ngừng nữa, con hãy nhắn ngay bây giờ. Nếu không thể gọi điện thoại thì gửi tin nhắn. Tôi không tin con đâu. Hãy cho thấy bằng hành động.”

Khiêm cảm thấy bối rối, nhắn tin cho An với nội dung ngắn gọn: “Cô về đến nhà chưa?”

“Con đã nhắn rồi!” Khiêm nói với mẹ.

“Đưa tôi điện thoại của con.” Bà Khoan lấy điện thoại của con trai để kiểm tra. Mặc dù không biết Khiêm đã nhắn gì cho An, nhưng bà cảm thấy yên tâm hơn một chút.

“Con bé thật kỳ quái. Nếu ngày mai cô bé không đến đây nữa, con bé chắc sẽ lên án tôi.”

Sau khi đe dọa con trai, bà Khoan bước vào phòng của bé Vân. Bé Vân đã ngoan ngoãn ngủ một giấc ngon từ lúc nào.

Truyện mẹ kế chương 1

Truyện mẹ kế chương 2

Truyện mẹ kế chương 3

Truyện mẹ kế chương 4

Truyện mẹ kế chương 5

Truyện mẹ kế chương 6

Truyện mẹ kế chương 7

Truyện mẹ kế chương 8

Truyện mẹ kế chương 9

Truyện mẹ kế chương 10

Truyện mẹ kế chương 11

Truyện mẹ kế chương 12

Truyện mẹ kế chương 13

Truyện mẹ kế chương 14

Truyện mẹ kế chương 15

Truyện mẹ kế chương 16

Truyện mẹ kế chương 17

Truyện mẹ kế chương 18

Truyện mẹ kế chương 19

Truyện mẹ kế chương 20

Truyện mẹ kế chương 21

Truyện mẹ kế chương 22

Truyện mẹ kế chương 23

Truyện mẹ kế chương 24

Truyện mẹ kế chương 25

Truyện mẹ kế chương 26

Truyện mẹ kế chương 27

Truyện mẹ kế chương 28

Truyện mẹ kế chương 29

Truyện mẹ kế chương 30

Truyện mẹ kế chương 31

Truyện mẹ kế chương 32

Truyện mẹ kế chương 33

Truyện mẹ kế chương 34

Truyện mẹ kế chương 35

Truyện mẹ kế chương 36

Truyện mẹ kế chương 37

Truyện mẹ kế chương 38

Truyện mẹ kế chương 39

Truyện mẹ kế chương 40

Truyện mẹ kế chương 41

Truyện mẹ kế chương 42

Truyện mẹ kế chương 43

Bài viết liên quan