Mẹ kế chương 20
An về nhà muộn hơn dự kiến, mặc dù đã trôi qua một giờ chiều. Ánh mắt lo lắng và tò mò của bà Lành không tránh khỏi khi thấy con gái đã về sớm hơn. An nhìn bà mỉm cười và chào hỏi mẹ, nhưng cô cúi đầu và né tránh ánh nhìn dò xét của bà, sau đó đi thẳng vào phòng của mình.
“Con bé này hôm nay thật kì lạ, ông ạ! Có vẻ như cô ấy đang gặp khó khăn nào đó!” bà Lành nói với chồng, bày tỏ sự quan tâm của mình đối với con gái.
“Để tôi vào hỏi xem cô ấy có chuyện gì mới không?” ông Bình đề nghị, biểu hiện sự lo lắng.
“Không cần đâu, con ấy đã trưởng thành và tự biết cách giải quyết. Cô ấy cũng cần có không gian riêng tư của mình. Đừng xen vào mọi chuyện quá, bà.” ông Bình can ngăn vợ.
Ông Bình biết tính vợ của mình thường có xu hướng can thiệp quá mức, đặc biệt khi chỉ có một mụn con gái duy nhất trong gia đình. Bà Lành luôn muốn bảo vệ con gái và giúp đỡ cô ấy trong mọi tình huống.
Tuy nhiên, bà Lành chấp nhận lời khuyên của chồng và thở dài: “Hai za! Rồi không biết có sao không nữa!”
Bà Lành không bước vào phòng của con, nhưng tâm trí của bà vẫn dán mắt vào cánh cửa để lắng nghe những tiếng động từ bên trong.
An để chiếc cặp xách lên bàn làm việc và thả mình lên giường. Bây giờ, cô mới cho phép nước mắt tự do tuôn trào. Cô không rõ tại sao mình đang khóc, nhưng cô cảm thấy lòng đau đớn khi nhớ lại sự việc vừa xảy ra. Thái độ kín đáo của Khiêm và giọng điệu ngọt ngào từ người phụ nữ trong điện thoại khiến An cảm thấy đau lòng.
“Người phụ nữ ấy là ai? Tại sao anh ấy giấu điều này? Liệu anh ấy đã có một người phụ nữ khác?” An tự hỏi trong tâm trí. “Không, không thể vậy. Nếu có, anh ấy sẽ nói cho tôi biết, phải không? Liệu cô ta có phải là mẹ của bé Vân? Nếu như vậy…”
Lòng An nặng trĩu, cô tưởng tượng cảnh Khiêm gặp người phụ nữ đó, rồi bé Vân. Họ cùng tạo nên một gia đình hạnh phúc. An cảm thấy trái tim mình như bị đau đớn và tổn thương. Tình yêu của cô và Khiêm vừa mới bắt đầu đã trải qua những biến động không mong muốn. An tự hỏi liệu anh ấy đang muốn làm gì với mình, và tại sao lại giấu điều này.
“Mình đang ghen à? Tại sao mình lại cảm thấy như vậy?” An tự hỏi trong lúc nước mắt tiếp tục rơi xuống. Cảm giác này thật khó chịu, và cô không muốn trải qua nó. Nhưng liệu mình có thể thay đổi điều gì không? An tự mình động viên, quyết tâm giữ lại sự tự trọng và quyền kiểm soát cuộc sống và tình cảm của mình. Cô không muốn mình phải đau khổ vì một người đàn ông.
Tiếng điện thoại vang lên, đánh thức An khỏi những suy tư sâu xa. Cô nhẹ nhàng mở cặp để kiểm tra cuộc gọi đến, và thấy số điện thoại của Khiêm đang gọi.
An hít sâu để lấy lại giọng điệu tự nhiên nhất trước khi nhấc máy. “A lô!”
“Em đã về nhà chưa? Em ổn chứ?” Khiêm hỏi với một tông khẩn trương.
“Về rồi anh, em không sao đâu,” An trả lời với giọng điệu bình thản.
“À, vì tôi đã nhắn tin cho em mà mãi không thấy em trả lời, tôi lo lắng,” Khiêm giải thích.
An lục qua danh bạ tin nhắn và thấy ba tin nhắn từ Khiêm gửi cho mình cách đây khoảng một tiếng, chính lúc cô về từ nhà anh. Một cảm giác nhẹ nhàng tràn qua.
“À, xin lỗi anh! Nhà tôi có chút việc nên em không thấy điện thoại,” An giải thích.
“Em không sao là tốt rồi, tôi chỉ lo lắng,” Khiêm nói với vẻ xoa đầu.
An cười nhẹ, chọc ghẹo anh: “Hả? Anh vì lo sợ mẹ nên mới gọi điện cho em à?”
Khiêm cười và tự tội nghiệp: “Không hoàn toàn thế đâu.”
“Em cũng không muốn giận anh đâu. Anh đừng làm người khác hiểu nhầm,” An nói với tâm tình thoải mái.
“Thế thì anh cũng đừng làm người khác hiểu nhầm,” Khiêm đáp lại với tình cảm.
An tỏ ra tò mò: “Vậy làm sao anh biết cách đưa em ra khỏi tình trạng giận dỗi?”
“Không biết, em dạy tôi cả. Em làm thế nào đi!” Khiêm đùa.
“Không biết!” An cười.
Tiếng cười tròn vẹn và đáng yêu của An qua điện thoại làm Khiêm cảm thấy yên tâm hơn. An không còn giận mình nữa.
“Vậy là tốt rồi,” Khiêm nói.
“Vậy sao anh?”
“Vì em cười, nên tôi thấy yên tâm hơn.”
“Được rồi, em không sao. Anh nhớ bảo bác gái giúp em nhé. Em không muốn bà ấy lo lắng.”
“Ừm, cảm ơn em!” Khiêm cười vui vẻ. Cả hai cảm thấy đỡ bớt áp lực. Ngày mai, An sẽ lại đến và mẹ anh sẽ không còn quan tâm đến vấn đề này nữa. Nhưng còn một điều…
Bà Khoan đang nấu ăn trong bếp và đôi khi nhìn ra cửa để xem ai đến. Mỗi khi nghe tiếng xe máy, dù ở xa cổng, bà lại bỏ việc nấu ăn để chạy ra ngoài và đợi. An thường đưa bé Vân về vào khoảng 11 giờ kém 20 phút, nhưng lần này đã hơn 10 giờ rưỡi, và bà Khoan lo lắng.
Khi chiếc xe Camry màu đen sang trọng tiến lại và đỗ trước cổng, bà Khoan nhìn chăm chú. Bà biết rằng đó không phải là chiếc xe của con trai mình.
Cánh cửa cổng mở ra, và một phụ nữ trẻ mặc chiếc váy xòe màu đỏ xuất hiện. Cô ấy đeo một chiếc kính râm màu đen che nửa khuôn mặt, làm cho bà Khoan không thể nhận ra cô ngay lập tức.
Người phụ nữ tiến lại gần bà Khoan và cởi bỏ chiếc kính râm. “Chào bà, bà khoẻ không?”
Bà Khoan cảm thấy giọng nói này quen quen, nhưng cô ấy cần một chút thời gian để nhận ra người đứng trước mặt mình. Đó chính là Diễm, người yêu cũ của con trai bà, đã mất liên lạc nhiều năm. Cô ấy vẫn xinh đẹp và quý phái hơn so với lúc họ gặp gỡ lần cuối. Chỉ có giọng điệu lời nói của cô không thay đổi. Cô có khả năng làm mê mải người khác, đặc biệt là đàn ông.
“Tôi… Tôi không thể tin nổi!” Bà Khoan nói khi nhận ra Diễm. “Cô làm gì ở đây?”
“Thì, em quyết định đến thăm bà và con trai,” Diễm trả lời với một nụ cười. “Bà khoẻ chứ?”
Bà Khoan bất ngờ và cảm thấy xao xuyến trước sự xuất hiện của Diễm. Cô ấy có vẻ thay đổi nhiều, nhưng giọng điệu ấy vẫn còn đó, và cô vẫn giữ được sự quyến rũ.
“Cháu vừa mới về nước tuần trước đây,” người phụ nữ mặc váy đỏ nói với vẻ thân thiết. “Hôm qua cháu gọi cho anh Khiêm rồi. Cháu tìm mãi mới biết được địa chỉ nhà anh ấy ở đây đấy. Hóa ra anh ấy đã thay đổi nhiều bác nhỉ. Còn đổi cả nghề nữa mà cháu không biết.”
Bà Khoan nhớ lại sự kiện hôm qua và nhận ra nguyên nhân gây ra nó. “Hóa ra hôm qua cô gọi điện cho Khiêm đấy à? Có vẻ cô không biết đến khái niệm liêm sỉ, phải không? Tôi nói rồi, chuyện của nhà tôi không liên quan gì đến cô.”
Cô tiếp tục, “Tôi nghĩ cô không cần phải biết cô là ai. Khiêm bây giờ đã thay đổi hoàn toàn so với ngày xưa. Cô ta cũng không có liên quan gì đến anh nữa. Rất mong cô về cho và đừng tìm đến đây nữa.”
Bà Khoan đã đủ rõ ràng với Diễm và quay người để đóng cửa, nhưng khi nghe tiếng xe máy đến gần, bà Khoan quay lại và nhìn thấy An đang đưa bé Vân đứng ở ngõ.
“Bà ơi!” Bé Vân thấy người phụ nữ lạ mặt đang nhìn mình với ánh mắt kỳ cục và sợ hãi, nói với bà.
“Con là ai?” An nhìn Diễm với vẻ tò mò và sẵn sàng đối phó.
“Cháu cũng chỉ muốn biết một chút thông tin về anh ấy thôi mà. Dù sao thì chúng cháu cũng từng một thời… Cháu cũng suýt là thành viên trong gia đình của bác…” Diễm nói nhưng không hoàn thành câu chuyện.
“Tôi không muốn nhắc chuyện cũ ở đây nữa. Mong cô về cho,” bà Khoan nói quyết định và quay lưng để đóng cửa.
Diễm nói với An, “Cháu là con gái của anh Khiêm rồi phải không? Đôi mắt cháu giống bố quá, đẹp lắm!”
Con bé thấy người đàn bà lạ nhưng tử tế khen ngợi mình, nên dường như an tâm hơn và bám lấy An.
“Hai đứa vào nhà đi!” Bà Khoan nói mạnh mẽ và đẩy An và bé Vân vào trong nhà.
Diễm nhìn An một lúc, sau đó lại nhìn bé Vân và cười nhẹ, “Xem ra đây là con gái của anh Khiêm rồi. Đôi mắt giống bố quá! Rất đẹp!”
An đã quan sát thái độ và cách Diễm nói chuyện và thấy cô ta có khả năng là người đã gọi cho Khiêm hôm qua. Cô ta có vẻ biết rất nhiều về Khiêm, và An muốn biết thêm về mối quan hệ của cô ta với gia đình Khiêm.
Bà Khoan lấy cớ dẫn bé Vân vào phòng thay đồ rồi nói với An:
“Con có thắc mắc về người phụ nữ hồi nãy đúng không?”
An nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Bà Khoan thở nhẹ rồi dắt An ngồi xuống ghế, bắt đầu kể:
“Cô ta là người yêu cũ của thằng Khiêm, không phải là mẹ con bé. Trong lúc thằng Khiêm đang làm nhiệm vụ, cô ta bất ngờ rời bỏ anh và sang Canada để lấy chồng. Thằng Khiêm, người con của bà, đã phải chịu đau khổ suốt 4 năm trời trước khi quyết định lấy vợ, và đó chính là mẹ của bé Vân. Không hiểu vì sao hôm nay cô ta lại quay trở về và tìm anh ấy. Bà chỉ muốn con hiểu rằng không phải anh ấy là người gây ra tình huống này và bà cũng mong con đừng rời xa anh ấy. Người phụ nữ đó giỏi lời nói và biết cách lôi kéo người khác, và anh Khiêm của bà, vốn đã từng bị lừa dối. Bà lo lắng về tương lai của con trai và mong rằng cuộc đời anh ấy sẽ không gặp thêm bất kỳ khó khăn nào.”
Bà Khoan nói nhưng bà còn xoa xoa tay An như để cầu nguyện và thể hiện sự lo lắng của mình. Bà đang nghĩ đến con trai mình, người đã phải trải qua nhiều khó khăn trong quá khứ với người phụ nữ kia. Bây giờ, khi mọi thứ đang ổn định, cô ta lại xuất hiện, và bà muốn đảm bảo anh trai của mình được bảo vệ.