Mẹ kế chương 21
An nhìn thấy tâm trạng lo lắng của bà Khoan, cô hiểu rằng bà đang bận tâm cho con trai của mình. Trong đôi mắt ấy, An thấy sự quan tâm và lo âu nổi lên, thể hiện qua gương mặt đầy biểu cảm và vùng trán nhăn nheo đầy suy tư của bà.
“Không cần lo lắng, bác ạ,” An trả lời. “Cháu không sẽ không hấp tấp đánh giá những chuyện như thế này.”
Bà Khoan cảm ơn An với lòng biết ơn. “Cháu ơi, bác mong rằng cháu sẽ ở bên cạnh Khiêm và chỉ dẫn anh ấy trong cuộc sống. Dù anh ấy có lớn lên với thể trạng mạnh mẽ như vậy, nhưng trong tình cảm, anh ấy vẫn còn rất non nớt, con ạ.”
An cảm thấy lòng mình ấm áp. Cô thấu hiểu được tình yêu mẹ bà dành cho con trai và sự chân thành mà bà dành cho mình. Cô không muốn bà lo lắng và muốn trở thành nguồn động viên cho bà.
“Cháu sẽ cố gắng hết mình, bác ạ! Bác đừng lo!” An nói với tấm lòng chân thành.
Bé Vân đi vào phòng và thấy bà Khoan và An trông như vừa mới khóc xong, cô bé lo lắng hỏi: “Bà ơi, bà khóc à? Liệu có phải là vì cô kia hôm nãy không, bà? Cô ấy thật dữ lắm đấy. Cô ấy luôn nhìn cháu, khiến cháu sợ…”
Bé Vân vẫn còn ám ảnh bởi phụ nữ sau cuộc gặp gỡ với Linh, trừ khi nói đến An.
Bà Khoan ôm cháu vào lòng, an ủi, “Có chúng ta ở đây rồi, không ai sẽ làm hại cháu cả. Đừng lo lắng, cháu nhé!” Bà vỗ nhẹ lưng của bé.
Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bà Khoan bất ngờ thấy một vài đám mây đen xuất hiện, khiến bà lo sợ. Liệu có thể sẽ có một cuộc bão đang ập đến không? Bà Khoan lặng lẽ nghĩ về điều này trong tâm hồn của mình.
Lúc này, đã là 5 giờ chiều, và Khiêm vừa mới hoàn thành công việc tại công ty. Mọi nhân viên khác đã về hết, chỉ còn Khiêm và Dũng, người bạn đồng sáng lập công ty cùng anh, ở lại để bàn bạc về công việc.
Dũng rời khỏi công ty trước Khiêm một chút, và khi Khiêm chuẩn bị ra cổng, một chiếc xe ô tô đã chặn đầu xe anh. Khiêm nhấn còi để báo hiệu xin đường, nhưng chiếc xe vẫn đứng im tại chỗ. Khiêm buộc phải mở cửa xe và xuống, sau đó gõ cửa:
“Xin lỗi! Cho xe tôi qua, vui lòng!”
Cửa xe chậm rãi mở ra, và một người phụ nữ bước xuống, gỡ kính để nhìn Khiêm.
“Lâu rồi không gặp! Anh vẫn không thay đổi gì cả.”
Khiêm mất chút thời gian để nhận ra người phụ nữ đó.
“Diễm…”
“Vậy là anh vẫn nhớ em.”
“Tôi đã nói em đừng tìm tôi nữa rồi mà.”
“Nhưng em muốn gặp anh. Em muốn biết anh sống thế nào bây giờ. Chúng ta không thể gặp lại sao? Tại sao anh lại cảm thấy khó khăn như vậy?”
Diễm tỏ ra tức giận, miệng cong cong như xưa. Trái tim của Khiêm đập mạnh. Hóa ra, sau mọi thời gian, cô vẫn giữ nguyên bản chất. Những kí ức ngọt ngào từ quá khứ tràn về, và Khiêm cảm thấy lòng mình bắt đầu rung động.
“Hãy đi cùng em uống một ly cà phê,” Diễm đề nghị, đưa tay khoác qua tay Khiêm một cách tự nhiên. Cô không cảm thấy bất kỳ sự xấu hổ nào, mặc dù đã có 15 năm kể từ khi họ chia tay.
“Tôi…” Khiêm thử đẩy tay Diễm ra, nhưng cô ta lại nép sát vào anh.
“Anh có vẻ không thể từ chối em, đúng không? Em đã từ Canada trở về chỉ để gặp anh đấy.”
“Nhưng tôi…” Khiêm bắt đầu thay đổi ý định của mình, không hiểu tại sao anh lại không thể nói không khi đối diện với Diễm.
Thấy Khiêm có vẻ đổi ý, Diễm nở nụ cười và nói: “Vậy thì được rồi! Anh hãy lái xe vào công ty của em, và sau đó lên xe em.”
Diễm nắm tay Khiêm và dẫn anh về phía chiếc xe của cô ta.
“Nhanh lên đi, anh!” Diễm cổ vũ anh.
Khiêm có chút bối rối, nhưng cuối cùng cũng tuân theo ý của Diễm, như thể có sức mạnh nào đó đang thúc đẩy anh.
Hai người họ đến một quán cà phê sang trọng ở thị trấn.
Diễm rời khỏi xe và cố tình đến gần Khiêm, khoác tay anh. Tuy nhiên, Khiêm lùi lại và tránh xa cô một chút. Diễm cảm thấy một chút thất vọng, nhưng cô vẫn giữ nụ cười ấm áp và không ép buộc Khiêm.
Khiêm gọi một ly cà phê đen không đường. Diễm nhìn anh và ánh mắt cô rơi vào anh.
“Anh vẫn không thay đổi gì cả. Vẫn là anh của ngày xưa,” Diễm nói.
Khiêm không nhìn vào Diễm mà nhìn vào khoảng trời xa xăm.
“Em cũng thế. Chỉ có điều xinh đẹp hơn xưa rất nhiều,” Khiêm nói.
“Thật vậy à?”
Diễm cười nhẹ. “Nhưng sao anh không nhìn em?”
Khiêm tránh trả lời những câu hỏi của Diễm, anh nhìn điều gì đó xa xăm.
“Em tìm anh có việc gì?” Diễm hỏi.
“Em đã nói rồi, đúng không? Em muốn biết cuộc sống của anh hiện giờ thế nào?”
“Cũng tạm ổn.”
“Thật sao?”
“Em muốn nói gì?”
“Em nghe nói anh có một đứa con gái và đã ly hôn vợ.”
“Vợ chồng hết duyên nợ thì chia tay thôi. Không có gì là bất thường cả. Cũng giống như em và anh vậy.”
“Nhưng em và anh thì chưa hết duyên nợ.”
Diễm giảm giọng nhỏ lại và nhìn xuống đất. “Thực ra, em cũng không hạnh phúc. Em đã ly hôn với chồng từ hai năm trước.”
Lời nói của Diễm khiến Khiêm cảm thấy trái tim anh đập mạnh. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Bất ngờ, Diễm nắm lấy tay Khiêm và nói:
“Anh Khiêm! Là em sai rồi. Em đã phụ anh. Em đã phải trả giá mười mấy năm cô độc ở nước ngoài. Giờ em hối hận lắm. Em trở về đây để tìm anh. Anh đã ly hôn vợ. Thật may quá! Em cảm giác như ông trời đã thương chúng ta và đưa ta quay về nhau. Anh Khiêm, nếu anh còn tình cảm với em…”
“Diễm!” Khiêm cầm lấy tay cô nhẹ nhàng và rút nó ra khỏi tay anh.
“Anh rất tiếc về chuyện vợ chồng của em. Nhưng chuyện của chúng ta đã là quá khứ rồi. Anh không muốn nhắc lại nữa. Giờ anh phải về và ăn cơm cùng gia đình. Mẹ anh và con gái anh vẫn đợi anh ở nhà. Mình về thôi.”
Khiêm quyết đoán và gọi tiếp viên đến để thanh toán hóa đơn. Sau đó, anh đứng dậy và sẵn sàng rời đi. Diễm thấm thía nhận thức về thái độ của Khiêm và không cố gắng nài nỉ thêm.
Khiêm về đến nhà, đã là bảy giờ tối. Bà Khoan và bé Vân vẫn ngồi đợi bữa tối của anh.
“Mẹ, sao hai người vẫn chưa ăn?” Khiêm thấy bàn ăn vẫn chưa dọn, anh hỏi.
Bà Khoan thấy Khiêm về muộn, mặt không vui. Mặc dù anh thường xuyên về muộn, nhưng hôm nay bà cảm thấy khác biệt. Bà không nói nhiều và chỉ bảo bé Vân ra ngoài phòng để học, sau đó bà ngồi ở phòng khách để nói chuyện với Khiêm.
“Anh đi đâu thì đi, làm gì thì làm, nhưng đừng để ảnh hưởng đến con anh. Tôi nấu cơm xong, gọi nó ăn mà nó cứ nhất nhất đòi chờ bố về mới ăn. Con bé nó đã lớn, bắt đầu nhận thức được nhiều điều rồi.”
“Vâng! Con hiểu rồi, mẹ.”
“Còn nữa, về chuyện cô giáo An, tôi đã nói trực tiếp với anh rồi. Tôi thích cô giáo. Con bé Vân cũng thích cô ấy. Nhưng về phía anh, tôi không rõ ý anh thế nào. Tôi khuyên anh một điều, tìm được người như con bé không dễ. Phụ nữ có thể ích kỷ, và hiếm khi thương người khác. Nếu anh thương con gái mình, hãy suy nghĩ trước. Đừng để làm con bé buồn. Nếu làm vậy, tôi và anh không còn gì nữa.”
Bà Khoan nói với tâm hồn đau đớn.
Khiêm trở nên nghiêm trọng. Tại sao bà lại đột ngột nói như vậy? Anh không thể nghĩ bà đã phát hiện điều gì. Khiêm tỏ ra bối rối và lo lắng.
“Vâng! Con biết rồi. Mẹ đừng lo!”
“Biết rồi thì đừng để nó đấy. Nói phải đi kèm với làm.”
Bà Khoan đứng dậy và bước vào phòng cháu gái, giúp Khiêm giảm đi một phần căng thẳng trong tâm hồn.
Khi xong việc, Khiêm ngồi trước TV một lát thì nhận được một tin nhắn.
“Anh đang làm gì vậy?” – Đó là tin nhắn từ Diễm.
Khiêm do dự không biết có nên trả lời hay không, nhưng rồi lại nhận được một tin nhắn khác từ một số điện thoại lạ chưa được lưu trong danh bạ. Tuy nhiên, anh biết ngay đó là số điện thoại của Diễm, với hai số có đuôi tương ứng với ngày sinh của cả hai. Cuối cùng, Khiêm không thể cưỡng lại sự tò mò và nhấn vào tin nhắn đó. Trước mắt anh là những hình ảnh của họ từ những ngày đáng nhớ. Có lẽ cô ấy đã giữ những kỷ niệm này suốt thời gian qua. Trái tim Khiêm bắt đầu rung động và nhớ về quá khứ.
Bất ngờ, anh nghe thấy tiếng động từ phía trước. Đó là một quyển sách trên giá bị rơi xuống. Khiêm sợ bà Khoan sẽ đi ra và thấy anh đang xem những hình ảnh này, đặc biệt là khi hình ảnh này đến từ Diễm, anh đã nhanh chóng cất giữ quyển sách và tắt TV. Anh lo lắng và đầy căng thẳng.
Khiêm cẩn thận đặt cuốn sách lại vị trí cũ và sau đó tắt đèn đi vào phòng mình để xem tin nhắn.
“Anh đã thấy chưa? Anh vẫn giữ nguyên như ngày xưa. Thậm chí còn đẹp trai và phong độ hơn.”
Diễm nhắn lại trên Zalo với một icon mặt cười ngượng ngùng.
“Em vẫn giữ những thứ này à?”
“Tất nhiên! Tại sao không? Những kỷ niệm này đã khắc sâu vào tâm trí của người ta. Chính những khoảnh khắc như thế này khiến em không thể quên anh dù có bên cạnh bất kỳ người đàn ông nào.”
Câu nói của Diễm làm Khiêm ngập tràn trong cảm xúc.
“Khiêm! Con còn thức không?”
Tiếng bà Khoan từ ngoài cửa làm Khiêm tỉnh dậy.
“Dạ! Con còn thức.”
Khiêm nhanh chóng tắt điện thoại để không bị thông báo tin nhắn và sau đó mở cửa cho bà Khoan vào.
“Bố con vừa gọi điện cho mẹ. Thằng cu Tí nhà con Hoan bị sốt cao phải nhập viện. Mai mẹ phải về sớm để đến bệnh viện phụ em con. Bé Vân con chở đi học rồi, nhờ cô An đón giúp bé nhé. Đừng giao bé cho bất kỳ ai khác đấy. Mấy ngày này mẹ sẽ không ở nhà.”
“Vâng! Con biết rồi. Mai con đưa bé Vân đi học xong sẽ chở mẹ đến bệnh viện xem tình hình thằng bé thế nào.”
“Ừm. Vậy nếu không có việc gì quan trọng thì đi ngủ sớm đi! Mấy ngày không có mẹ ở nhà, tự lo cho hai cha con mình.”
“Con biết rồi, mẹ.”