Mẹ kế chương 22

10/10/2023 Tác giả: Hà Phong 956

Buổi sáng, bà Khoan bước ra từ giường sớm để chuẩn bị đồ đạc cho ngày mới và nấu mâm ăn sáng cho cả gia đình. Khiêm, con trai của bà, bất ngờ thức dậy và quyết định giúp bà nấu nướng. Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Khiêm nhẹ nhàng đánh thức bé Vân.

Bà Khoan nói nhỏ với Khiêm, yêu cầu anh gọi điện thoại cho An. Khiêm thấy hơi ngại vì biết An có thể đang rất bận sửa soạn để đi học. Nhưng bà Khoan cứ nhấn mạnh rằng anh nên gọi.

An đang ngồi ăn sáng khi thấy số điện thoại của Khiêm gọi tới. Cô đặt suất ăn xuống và đi vào phòng để nghe.

“Có việc gì vậy?” An hỏi lo lắng.

“Không có gì lớn đâu, chỉ là mẹ tôi muốn nói chuyện với cô một chút. Cô có phiền không?”

“Không phiền chút nào cả. Anh đưa điện thoại cho bà đi!”

Khiêm đưa điện thoại cho bà Khoan và bà nói chuyện:

“Bác gái ạ? Có việc gì vậy bác?”

“Chẳng có việc gì lớn đâu. Cháu ngoại của bác bị ốm và phải nhập viện. Bác cần về ngay để chăm sóc cháu bé. Hiện tại, không ai ở nhà để đưa đón bé Vân đến trường, vì vậy bác nghĩ đến con cháu của mình.”

“Ôi trời ơi! Cháu tưởng có chuyện lớn đây. Bác yên tâm, tôi sẽ về ngay và lo cho bé Vân.”

“Bác biết, bác rất an tâm khi giao bé Vân cho con. Nhưng hiện tại, có nhiều người không tốt, vì vậy tôi muốn bác giao chìa khóa của nhà cho con để tự chủ động. Sau đó, cháu sẽ đưa bác và bé Vân về nhà trước. Bác đồng ý không?”

An có chút do dự nhưng sau đó, cô gật đầu vui vẻ:

“Dạ, tôi đồng ý.”

“Tốt, thế thì Khiêm sẽ lái xe đưa bác và bé Vân đến trường sớm hơn mọi ngày một chút. Có vẻ bé Vân sẽ rất vui khi được gặp bác thêm một chút, phải không?”

“Vâng, đúng vậy ạ!”

“Cảm ơn cô nhiều.”

“Dạ, cháu chào bác!”

Thấy bà Khoan nói về việc giao chìa khóa cho An mà không thảo luận với anh trước, Khiêm tỏ ra ngạc nhiên và hỏi:

“Mẹ, ý mẹ là sao vậy?”

“Ý mẹ là sao là cái gì?”

“Thì mẹ nói về việc giao chìa khóa cho An.”

“Mẹ còn muốn giao cả cái nhà này và cả gia đình này cho An nữa chăng? Chìa khóa này thì quả thật không có ý nghĩa gì cả.”

“Mẹ!”

“Đừng cãi mẹ nữa. Anh là đàn ông trưởng thành rồi mà vẫn còn là thằng con trai bé bỏng của mẹ. Mẹ phải làm gì để ngăn trước khi rủi ro xảy ra.”

“Không có chuyện gì đâu mà mẹ phải lo.”

“Đúng thế đấy. Mẹ cứ lo, đừng để anh làm những điều điên rồ đấy. Hãy để mẹ sắp xếp mọi thứ. Anh chỉ cần đồng ý, không nói gì thêm.”

Khiêm cảm thấy bất lực và đành phải nghe mẹ quyết định. Bà Khoan chưa bao giờ thể hiện quyết đoán như vậy trước đây.
Sau khi cuộc trò chuyện với mẹ xong, An rời phòng và ra ngoài để tiếp tục bữa sáng. Bà Lành thấy con gái dạo này tâm trạng biến đổi liên tục, điều này khiến bà nảy sinh nhiều câu hỏi trong tâm. Cuộc gọi điện thoại mà An thường xuyên che giấu càng làm bà lo lắng hơn. Chắc chắn có điều gì đó đang xảy ra.

“Con có đang hẹn hò với ai không?” Bà Lành nói nhẹ và quan sát con gái.

“Sao mẹ lại hỏi vậy?”

“Con không cần phải giấu mẹ đâu. Cuộc điện thoại kia là của ai vậy?”

“Đó là của phụ huynh học sinh, mẹ ạ.”

“Không có phụ huynh nào gọi vào thời gian này cả. Và nếu thật sự là phụ huynh, con có lý do gì phải chạy vào phòng riêng để nghe?”

“Thôi mẹ. Chuyện này là chuyện riêng của con, mẹ đừng quan tâm.”

Ông Bình lặng lẽ can ngăn vợ:

“Đừng nói quá nhiều, vợ ơi.”

“Bà lại nói bố con rồi. Mẹ làm gì có ý định chèn ép ai đâu, chuyện gì mà phải đổ lỗi vào bố con.”

“Bố con làm gì có ý định tham gia vào mâu thuẫn của mẹ đâu?”

“Bà thấy không? Trong nhà này, bà chèn ép ai thì thôi, ai làm gì có can đảm đâu. Tôi thì không, An chắc cũng không đâu nhỉ?” ông Bình liếc mắt con gái, tạo hiệu ứng đồng tình.

“Tất nhiên rồi. Con không dám làm mà đánh lừa mẹ. Trong nhà này, mẹ là người quyết định. Lời mẹ là luật lệ của gia đình. Gia đình mình là cao nhất ở đây.”

An nói xong, đã xong bữa ăn và đứng dậy.

“Hôm nay con cần đến trường sớm. Cả hai có thể ở nhà từ từ ăn. Mẹ, đừng quá nạt bố con nữa nhé!”

An nhanh chóng nghiêng người nhìn bố và thoát ra khỏi tình huống gây căng thẳng. Thỉnh thoảng khi có xung đột trong nhà, cô thường tìm cách tránh để không phải đối đầu với mẹ, để để bố mình đối mặt với bà.

Khi An đến trường, cô thấy xe của Khiêm đã đỗ ở ngoài cổng. Bé Vân lập tức nhận ra An và gọi to:

“Cô ơi!”

“Cháu! Tại sao mọi người đến sớm thế?” An đậy xe và dừng bên cạnh xe của bà Khoan.

“Ừm, chị cũng mới đến được mươi phút thôi.”

Bà Khoan đưa An ra một nơi riêng:

“Chị có việc cần trao đổi. Chị không ở nhà, nên chị hơi lo cho bố con nhà anh ấy. Chị mong An có thể giúp, tất cả mọi việc đều dựa vào An. Chuyện hôm trước chị nói với An đấy. An nhớ giữ chính kiến của mình, đừng giấu chị. Hãy chia sẻ với chị, An nói có được không?”

“Vâng, chị. An sẽ nói cho chị biết. Chị đừng lo.”

“Ừm, mọi việc chị tin tưởng An!”

Bà Khoan đưa tay trao chìa khóa nhà của con trai mình cho An, như trao cả cuộc đời của bố con anh ấy cho cô.
Bà Khoan vuốt nhẹ tay bé Vân và đưa cô quay lại bên cạnh An:

“Vân học rồi, cô An sẽ đón em về nhé, con nhớ ngoan và nghe lời cô.”

“Dạ!” Bé Vân vui vẻ đáp. Cô bé chẳng hiểu rõ những suy tư phức tạp của người lớn.

“Anh Khiêm, nhờ cô đón bé giúp em, ạ!” Khiêm nói nhẹ mà có chút ngượng ngùng.

“Anh yên tâm, ạ!”

“Được rồi, hai cô cháu vào lớp đi!”

Bà Khoan nhắc An.

“Vậy bác và anh về ạ! Hai cô cháu vào lớp đây, ạ!”

An nói rồi quay lại đứng trước bé Vân: “Em lên xe đi, sắp vào học rồi.”

An nổ máy và lái xe vào cổng trường. Bà Khoan nhìn theo bóng hai cô cháu trong một lúc, trái tim cô tràn đầy niềm hạnh phúc và lo lắng.

Diễm đã đến công ty Khiêm đợi đến 8 giờ sáng, nhưng không thấy anh. Cô lo lắng và quyết định tìm đến nhà anh, nhưng cửa nhà đã khóa. Diễm gọi điện nhưng không thấy Khiêm bắt máy. Cô càng lo lắng hơn, không biết anh có chuyện gì mà không thấy liên lạc được. Liệu anh đang cố tình tránh mình? Diễm không thể tin điều đó! Anh yêu cô, và nếu không phải cô từ bỏ anh, anh sẽ không bao giờ từ bỏ cô. Cô không thể tin rằng anh đang tránh cô. Việc cô quyết định trở về Việt Nam là để nối lại mối quan hệ đã đứt đoạn với anh, và cô sẽ làm bất kể điều gì để giữ anh lại.

Diễm nhớ về ngày định mệnh khiến cô phải rời xa anh. Khiêm không phải là người đầu tiên cô yêu, nhưng lại là người cô yêu nhất. Diễm xinh đẹp và làm quen dễ dàng, nên cô có rất nhiều người đàn ông theo đuổi.

Diễm là em gái của Lượng, bạn học của Khiêm từ thời cấp ba. Lần đầu tiên Khiêm gặp Diễm khi đến nhà Lượng chơi, và lúc ấy Diễm đã để lại ấn tượng mạnh mẽ với vẻ điển trai và lạnh lùng của Khiêm. Cô cố ý thu hút anh, mặc dù lúc đó Diễm đã có một người bạn trai.

Bị sức hút của cô gái xinh đẹp, ăn nói lôi cuốn của Diễm, Khiêm dễ dàng bị khuất phục. Diễm chia tay người yêu cũ và bắt đầu mối quan hệ với Khiêm. Diễm khéo léo và có kinh nghiệm trong tình yêu, nên Khiêm đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào của cô. Diễm yêu Khiêm thật lòng, mặc dù Khiêm thường xuyên phải xa cô vì công việc.

Công việc của Khiêm không bình thường, đôi khi anh phải đi nhiệm vụ bí mật và mất nhiều tháng trời mới quay về. Diễm không thể chịu đựng sự cô đơn và đã bắt đầu có mối quan hệ với người khác. Khi bị phát hiện, cô đã ly dị và đánh mất quyền nuôi con.

Diễm kết hôn lần thứ hai với một người đàn ông lớn tuổi hơn cô. Anh hứa sẽ đưa Diễm sang Canada để định cư nếu họ kết hôn. Diễm chấp nhận và rời Việt Nam trong thời gian Khiêm đang làm nhiệm vụ mà không biết gì về tình hình.

Diễm đã kết hôn lại, nhưng vẫn tiếp tục ngoại tình. Khi chồng phát hiện, họ đã ly dị và chồng cô giành quyền nuôi hai đứa con.

Là một hướng dẫn viên du lịch, cộng với tài ăn nói khéo léo, Diễm đã quen được một người đàn ông khác và kết hôn. Sau năm năm, người chồng thứ hai của cô qua đời. Cô đã bán tài sản của chồng để lấy tiền và trở về Việt Nam.

Diễm nghĩ lại. Cô có rất nhiều người đàn ông đã xuất hiện trong cuộc đời cô, nhưng Khiêm vẫn là người cô yêu nhất, người cô không thể quên. Bây giờ, với tài sản đủ dư, cô chỉ còn thiếu tình yêu. Và tình yêu đó chỉ có Khiêm mới có thể mang lại cho cô. Diễm yêu Khiêm, và cô sẽ làm mọi điều để có anh trở lại.

Diễm ngồi trong quán cà phê và nhớ về những kỷ niệm xưa. Cô mỉm cười khi xem lại những bức ảnh cũ chụp bằng phim. Cô vẫn mang theo những bức ảnh này khi đi đến Canada. Cô lật từng tấm hình và mỉm cười. Chắc chắn lần này khi trở về, cô sẽ không để anh ra đi lần nữa.

Ngồi trong xe một lúc, Diễm đặt mắt vào đồng hồ và nhận ra đã năm giờ chiều. Cô gấp rút bắt đầu lái xe đến công ty của Khiêm.

“Anh vừa mới về rồi,” bảo vệ nói với Diễm.

Cô mỉm cười một cách phấn khích và nhanh chóng lái xe theo sau Khiêm. Khi xe của anh đến cổng, cô nhận ra rồi và tấn công anh một cách bất ngờ.

Xe của Khiêm đang đỗ tại cổng, và anh xuống để nhấn chuông. Cánh cửa từ từ mở ra, và An đứng ở trước để giúp anh. Diễm nhìn đôi tình nhân trẻ này, mắt cô sáng lên. Cô gái kia là ai? Tại sao cô ấy lại ở trong nhà của anh? Cô cảm thấy nổi lên một cảm giác ghen tức, mặc dù cô chẳng có lý do gì để ghen.

Truyện mẹ kế chương 1

Truyện mẹ kế chương 2

Truyện mẹ kế chương 3

Truyện mẹ kế chương 4

Truyện mẹ kế chương 5

Truyện mẹ kế chương 6

Truyện mẹ kế chương 7

Truyện mẹ kế chương 8

Truyện mẹ kế chương 9

Truyện mẹ kế chương 10

Truyện mẹ kế chương 11

Truyện mẹ kế chương 12

Truyện mẹ kế chương 13

Truyện mẹ kế chương 14

Truyện mẹ kế chương 15

Truyện mẹ kế chương 16

Truyện mẹ kế chương 17

Truyện mẹ kế chương 18

Truyện mẹ kế chương 19

Truyện mẹ kế chương 20

Truyện mẹ kế chương 21

Truyện mẹ kế chương 22

Truyện mẹ kế chương 23

Truyện mẹ kế chương 24

Truyện mẹ kế chương 25

Truyện mẹ kế chương 26

Truyện mẹ kế chương 27

Truyện mẹ kế chương 28

Truyện mẹ kế chương 29

Truyện mẹ kế chương 30

Truyện mẹ kế chương 31

Truyện mẹ kế chương 32

Truyện mẹ kế chương 33

Truyện mẹ kế chương 34

Truyện mẹ kế chương 35

Truyện mẹ kế chương 36

Truyện mẹ kế chương 37

Truyện mẹ kế chương 38

Truyện mẹ kế chương 39

Truyện mẹ kế chương 40

Truyện mẹ kế chương 41

Truyện mẹ kế chương 42

Truyện mẹ kế chương 43

Bài viết liên quan