Mẹ kế chương 23
An đưa bé Vân về nhà, và ngay khi bước vào, anh đã thấy Hùng đang ở đó. Hùng đã ghé thăm trong một thời gian ngắn trước đó. Hôm nay, là ngày mùng tám tháng ba, anh đã mang theo một bó hoa tươi và một hộp quà sang trọng để tặng cô. Anh biết rằng cô thường tránh gặp anh, nên anh đã quyết định đến trước. Anh hi vọng rằng vào buổi trưa này, An sẽ ở nhà và không thể từ chối món quà của anh.
An thấy Hùng ở đấy, nên ngay khi về đến nhà, cô đã nhanh chóng nói rằng cô phải đưa một học sinh khác về nhà vì phụ huynh có việc gấp không thể đón. Bà Lành đã quen với cách con bé Vân nói dối, nhưng cô không muốn làm rơi vào tình huống khó xử trước mặt người con rể trong tương lai nên cô giữ im lặng. An biết rằng Hùng có thể cảm thấy thất vọng, và có lẽ anh ấy sẽ ở lại lâu hơn tại nhà cô. May mắn cho cô, bà Khoan vừa đưa chìa khóa của nhà Khiêm nên cô đã tìm được nơi để tránh anh.
An đã nhận lấy bó hoa và hộp quà của Hùng cho mẹ, và mẹ rất hài lòng với món quà đó. Sau đó, An xin phép và nói cô phải đến nhà một học sinh khác. Hùng chỉ cười và không biết phải làm gì tiếp theo, nhưng anh đã phải đợi ở đó trong thời gian dài.
An đưa bé Vân về nhà Khiêm và sau đó, cô mở tủ lạnh để xem có gì để nấu ăn. Vào lúc này, cô chỉ nấu mì ăn nhanh cho hai người và sau đó, họ nằm lại đọc truyện và nghỉ ngơi một chút. Khi nhìn vào đồng hồ, An nhận ra đã trễ và vội vàng gọi cho Khiêm để thông báo rằng cô đã đưa bé Vân về và anh không cần đến nhà mình đón bé Vân nữa. Thấy rằng An đã đến nhà, Khiêm quyết định tan làm việc sớm để về ngay. Vì vậy, Diễm đã không có cơ hội gặp anh.
Khiêm thấy mình không nên để An phải đưa bé Vân về và còn phải đến nhà anh nữa, anh nói: “Xin lỗi cô! Thật ngại quá! Lại để cô mắc công đưa con bé về đây.”
An đáp: “Không có gì đâu, hôm nay tôi cũng rảnh rỗi mà.” Tất nhiên, An không thể nói rằng cô đã tránh Hùng bằng cách rời khỏi nhà.
Khiêm tiếp tục: “Vậy thôi, anh về rồi tôi về nhé!”
An đồng ý và khi cô nói xong, bé Vân đã nắm lấy tay Khiêm và nói: “Bố! Bố chưa tặng quà cho cô An.”
Khiêm ngơ ngác nhìn con và hỏi: “Quà?”
“Bố, hôm nay là ngày mùng 8 tháng 3, các bạn trong lớp con đã tặng quà cho cô An hết rồi. Bố mẹ các bạn còn gửi quà lên cho các bạn ấy tặng cô. Mỗi đứa đều đã tặng quà, nhưng con chưa có quà để tặng cô An.”
Con bé Vân vừa nói, vừa nghiêng đầu xuống, thể hiện sự thất vọng của mình.
“Không sao đâu, em ngoan là món quà lớn nhất mà em tặng cho cô rồi đấy,” An ôm bé Vân và cố gắng an ủi.
“Tôi thật là vô tâm quá! Thế mà tôi không biết. Xin lỗi cô rất nhiều. Tôi vội quá nên chưa chuẩn bị được món quà nào cho cô cả. Hay thế này nhé! Tôi mời cô hôm nay ở lại nhà tôi ăn cơm được chứ ạ? Mong cô đừng từ chối!”
“Cô! Cô ở lại ăn cơm với em và bố đi cô!” Con bé Vân túm tay An và năn nỉ.
Khiêm nhìn An với ánh mắt ngượng ngùng và sau đó, anh nói: “Tôi cũng đồng ý, An.”
“Bố!” Bé Vân ôm chầm lấy An và vui vẻ reo lên.
Khiêm quay mặt đi xa xa để giấu cảm xúc của mình. Anh ngại khi người khác nhìn thấy tình cảm của anh. Đặc biệt là An.
“Giờ còn sớm! Hay chúng ta đi siêu thị mua thêm ít đồ nhỉ! Dù sao thì hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, chúng ta nên nấu một bữa tối ngon cho cô.”
“Vâng ạ!” Bé Vân nhanh chóng đồng ý.
“Cô cùng đi chứ?” Khiêm nhìn An với sự quan tâm.
“Tất nhiên rồi,” An cười và đồng ý ngay lập tức.
Khiêm cười theo và không còn giấu nổi niềm vui của mình.
Ba người cùng lên xe máy của An và điều này làm cho mọi người vô cùng vui vẻ. An không thích đi xe ô tô vì cảm thấy bị hạn chế. Và đoạn đường đến siêu thị cũng khá gần, chỉ mất khoảng mười phút đi xe máy. Khiêm không phản đối việc chở hai cô cháu bằng xe máy của An.
Ba người cùng đi trên một chiếc xe máy Vespa màu trắng. Bé Vân ngồi ở giữa và cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nó ôm eo Khiêm và nhìn về phía An với nụ cười hạnh phúc trên môi. Khiêm không quen với việc chạy xe máy, nên đôi khi anh tăng ga mạnh rồi sau đó nhớ lại rằng anh đang chở theo con gái nên phải giảm tốc độ. An vụng về và ôm chặt lấy eo bé Vân. Con bé cười to và bám chặt tay An vào bên hông của mình. Khiêm nhìn thấy trong gương chiếu hậu rằng An đang tránh né ánh mắt của anh, và anh cảm thấy mình may mắn khi có được khoảnh khắc này. Khiêm cười trong lòng.
Bé Vân xuống xe và đưa tay An để họ đi vào siêu thị. Hai cô cháu đẩy xe vào quầy thực phẩm. Khiêm đi sau họ để hai người chọn món ăn. Con bé rất phấn khích, luôn nhặt thêm món gì đó để đặt vào giỏ, sau đó nhìn An với vẻ hỏi ý kiến. Thực ra, An cũng không rõ nên mua những thứ gì vì cô không phải là người nấu ăn. An nhìn Khiêm và hỏi:
“Cái này được chứ?” An hỏi Khiêm, trước khi đưa vào giỏ hàng một sản phẩm.
“Cô thích cái gì thì cứ mua,” Khiêm đáp, cố gắng làm cho An tự do trong việc chọn mua đồ.
“Nhưng tôi không biết nấu những món gì. Anh mới là người chủ trì mà,” An thú nhận.
Khiêm cười: “Vậy cô thích ăn món gì?”
“Món gì anh nấu tôi cũng thích,” An đáp, nhưng cả hai đều ngượng ngùng né tránh ánh mắt của nhau. Má An hơi đỏ, cô để cái xe đẩy lại cho Khiêm chọn, trong khi cô giả vờ lên chỗ quầy hoa quả.
Bé Vân đã chọn ba que kem và đưa chúng cho An: “Mình ăn kem nhé cô!”
An hơi chần chừ: “Nhưng giờ sắp đến giờ ăn cơm rồi.”
“Nhưng em đói,” Bé Vân xoa bóp cái bụng nhỏ của mình.
An cảm thấy có lỗi với bé Vân, nên cô nhanh chóng đồng ý: “Cũng được!”
An đi lại đến quầy ăn nhanh và sau đó tính tiền ba cây kem.
“Bố!” Bé Vân đưa một cây kem cho An, sau đó lại đưa một cây khác cho Khiêm.
“Lại bàn ăn đi, bố!” Con bé nhanh chóng kéo áo bố nó đi đến bàn ăn.
Khiêm nhìn An, và cô gật đầu: “Anh lại ăn để làm vui con bé.”
Khiêm cảm thấy ngượng ngùng vì anh ít khi ngồi ăn đồ ăn nhẹ như vậy, đặc biệt là tại nơi đông người như siêu thị. Nhưng khi thấy An nói vậy, anh cũng miễn cưỡng đi đến bàn và tham gia vào bữa tiệc kem cùng với con gái.
Bé Vân ngồi xuống bên cạnh An, Khiêm ngồi đối diện với họ. Cả An và bé Vân đều thích thú với cây kem ngon lành. Có lẽ là vì đói. Khiêm thì bóc cây kem ra và sau đó, chần chừ không ăn. Tay chân lóng ngóng đến tội.
“Sao? Anh không thích ăn kem à?” An hỏi, quan tâm đến Khiêm.
“Không phải vậy… Nhưng tôi…” Khiêm nói lắp bắp.
“Bố em chưa bao giờ ăn kem,” Bé Vân nhanh chóng giải thích.
“Anh ăn đi! Thế này này!” Con bé đứng dậy cầm que kem và chỉ dẫn Khiêm.
Cả An và Khiêm đều phì cười trước sự cố gắng của bé Vân để làm người lớn.
“Đấy, anh bắt trước con đi! Dễ mà, đúng không?” An đề nghị.
Bé Vân hướng dẫn Khiêm một lần nữa để anh làm theo.
Khiêm cười gượng: “À, được rồi. Bố biết rồi.”
Khiêm cắn một miếng kem mát lạnh.
“Ngon đúng không bố?” Bé Vân hỏi vui vẻ.
“Ừm! Rất ngon!” Khiêm trả lời.
“Đấy con nói rồi mà,” Bé Vân tự hào.
An cố gắng nuốt hết miếng kem trong miệng để không phải phì cười. Cả hai bố con nhà này thực sự biết cách làm vui nhau. Con bé dường như đã thay đổi và trở nên thân thiết hơn với Khiêm. Khiêm nhận ra rằng đây mới chính là tình cảm gia đình mà mọi người thường nói đến. Cảm giác ấm áp và thân thiết, anh chưa từng trải qua. Anh nhìn An, và ánh mắt của cô đang nhìn con bé với tình yêu và niềm vui. Ánh mắt ấy dường như cũng truyền cảm hứng niềm vui sang Khiêm.
Đêm đã buông xuống, và cả ba người đã trở về nhà. An xuống xe và mở cổng, còn Khiêm đỗ xe vào sân.
Bé Vân đã đi tắm, trong khi Khiêm và An bắt tay vào việc nấu nướng.
An giúp Khiêm nhặt rau và rửa thực phẩm. Thấy Khiêm đang tập trung nấu ăn ở bếp, An tiến lại gần và nói:
“Anh dạy tôi được không?”
“Hả?” Khiêm quay lại nhìn An với sự ngạc nhiên.
“Tôi nói thật lòng đấy. Tôi muốn học cách nấu ăn.”
Khiêm cười: “Được thôi. Cô thông minh, chắc cũng học nhanh thôi. Lần trước cô kho cá cũng rất ngon.”
“Anh còn nhớ hả?”
“Có chứ!”
An vui vẻ, không ngờ Khiêm nhớ những chi tiết nhỏ như vậy.
“Vậy anh đồng ý dạy tôi chứ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Khiêm nấu ăn vui vẻ và hướng dẫn An từng bước, từ cách chọn thực phẩm, cách điều chỉnh lửa, cách nêm gia vị… An chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Khi người ta đam mê, họ không ngại khó khăn.
Hai người đã loay hoay một lúc và sau đó, bữa cơm đã sẵn sàng. An ngày càng ngạc nhiên về Khiêm. Đúng như lời bà Khoan, khi tìm hiểu về anh, cô không thất vọng.
Khi bé Vân tắm rửa xong, bữa cơm cũng sắp xong. An gọi bé Vân và dạy cô bé cách sắp xếp bát đũa trên bàn. Cô bé vui vẻ vì được làm việc cùng hai người mà cô yêu quý. Không biết có phải vì đói hay là do cô bé đã góp phần trong việc nấu bữa cơm này, mà An ăn rất ngon. Cô chẳng còn ngại ngùng như lần trước khi ăn cùng bà Khoan.
Trong khi đó, Diễm đã gửi tin nhắn cho Khiêm nhưng không nhận được phản hồi. Cô gọi điện nhưng anh ta không nhấc máy. Trời tối đi, và vẫn chẳng có bất kỳ thông tin gì từ Khiêm. Cô lo sợ và quyết định đến nhà anh ta.
Cô xuống xe và sắp đến cửa nhà Khiêm, nhưng cô vội vàng rút lại khi cánh cửa mở ra. Khiêm đang dắt xe máy ra khỏi nhà. An theo sau, và bé Vân cũng đi cùng họ.
Khiêm đưa xe máy cho An và cả ba người nói chuyện vui vẻ trước khi chia tay.
Diễm phải né sang cánh cửa nhà bên cạnh. May là đêm tối, và đèn không sáng rõ nên không ai nhận ra Diễm. Không ai quan tâm đến cô.
Khi An bắt đầu chạy về nhà, Diễm vội vàng đưa xe lên và đuổi theo cô.
An chạy một lúc, nhưng Diễm đã đuổi kịp. Từ trong xe ô tô, cô ta nhấn còi liên tục. An cảm thấy lạ vì cô ta rõ ràng đang ở bên cạnh, đường vẫn còn rất rộng mà xe lại nhấn còi liên tục. Chắc chắn không phải để xin đường. Vậy là An đoán rằng có điều gì đó không ổn.
An đi sát vào lề đường bên phải và chống xe lại gần một quán nước để đảm bảo an toàn.
Chiếc xe ô tô cũng dừng lại gần An. Diễm xuống xe và tiến lại gần nói:
“Chào cô! Chắc cô chưa quên tôi chứ nhỉ?”