Mẹ kế chương 27
Khiêm nghe lời mẹ nói, trong lòng anh bùng cháy sự quyết tâm. “Mẹ ơi… Con thật sự cảm thấy yêu An. Con không thể nào diễn đạt được lúc nào con bắt đầu yêu cô ấy. Có lẽ mẹ cũng đã biết điều này rồi.”
Bà Khoan lắng nghe con trai và sau đó mỉm cười rạng ngời: “Tất nhiên là mẹ biết rồi, con yêu cô ấy không phải điều gì khó hiểu cả. Nhưng điều đáng trách là con đã để tình cảm của mình bị ảnh hưởng bởi cô bé Diễm đó. Con quá dễ dãi đấy. Nhưng mẹ muốn nhắc con, trong tình yêu, con đừng nên quá nhún nhường. Mẹ cũng biết con không yêu cô bé Diễm nhưng lại để cô ấy làm như vậy. Con thật là ngây thơ đấy.”
Bà Khoan nhấp nháy đầu, bày tỏ sự phê phán, sau đó tiếp tục: “Vào thời điểm này, con phải thực hiện hai việc cho mẹ. Thứ nhất, con phải nói thẳng với cô ấy, con không còn tình cảm gì với cô ấy nữa, để cô ấy không còn hi vọng vô ích. Nếu cô ấy vẫn cố chấp, con phải dùng biện pháp mạnh hơn. Cô ấy đã từng bỏ rơi con một lần, sẽ còn nhiều lần khác. Tôi đã tìm hiểu về cô ấy, và thật ra, cô ấy đã có hai ba chồng rồi đấy, không phải ít. Loại người như cô ấy, tôi sẽ không để cô ấy bước vào nhà tôi lần nữa. Thứ hai, con phải đến xin lỗi An ngay lập tức. Dù con nghĩ con không có lỗi, nhưng con đã để cô ấy gây hiểu lầm và làm người khác thấy phiền lòng. Dù sao thì, con cũng phải xin lỗi. Tôi cũng muốn nói thêm rằng, con bé An cũng có tình cảm với con, nên mới phản ứng như vậy. Tối nay, tôi sẽ ở nhà trông bé Vân, con phải đến ngay nhà cô ấy, không được trễ giờ nào.”
Khiêm nghe mẹ mình giải thích một cách tận tâm và ngoan ngoãn như một học trò ngoan ngoãn trước một người giáo viên nghiêm khắc. Đúng vậy, bà Khoan từng là giáo viên và đã dạy Khiêm suốt 3 năm cấp một.
Khi được mẹ hướng dẫn, Khiêm cảm thấy tự tin hơn và nhẹ nhõm hơn. Anh gói lại món quà từ hôm trước, viết một dòng lời xin lỗi trên một chiếc thiệp nhỏ và kín đáo. Sau đó, anh mua thêm một bó hoa hồng tươi đẹp.
Bà Khoan nhìn thấy sự chu đáo của con trai và cảm thấy hài lòng. Lần này, con trai bà đã tìm được dũng khí để thổ lộ tình cảm của mình. Bà rất hy vọng rằng con trai sắp có một mối tình lý tưởng. Đặc biệt là cô bé Vân, người đáng thương kia, sẽ có thêm người mẹ thứ hai, người đã đóng góp vào cuộc sống của cô bé một lần nữa.
Lúc 7 giờ tối, Khiêm đã đứng sẵn tại nhà của An, chuẩn bị sẵn tinh thần trước cuộc gặp. Anh hít thở sâu để tự động viên bản thân, mặc dù trái tim anh đang đập rất nhanh. Khiêm không tự tin lắm, bởi vì anh biết hôm nay sẽ gặp gia đình của bạn gái, và anh muốn để lại ấn tượng tốt.
Anh tự soi bản thân trong gương một lúc. Anh chưa bao giờ tỉ mỉ đến vậy. Nhưng hôm nay, anh thực sự lo lắng. “Thôi, đây không phải là lần đầu tiên,” Khiêm tự mình động viên, mang theo bó hoa và hộp quà, anh mở cửa xe.
Đột nhiên, một người đàn ông đang đứng trước cửa nhà An bắt đầu gõ cửa. Đó là người đàn ông mà Khiêm đã thấy hôm trước. Liệu anh ta đến đây để gặp An không? Khiêm tự tin rút lại bước sau mui xe để quan sát.
Người phụ nữ mở cửa ra, và đó lại là mẹ của An. Bà ấy trông tươi cười và mời người đàn ông vào nhà. Bà mở cửa để xe cho họ và đóng cửa trước mặt Khiêm, như thể đang đóng lại cơ hội của anh. Khiêm đứng đó, cảm giác buồn bã và hụt hẫng. Anh biết rằng họ đã vào nhà, và anh đã để người đàn ông kia vào trước mình. Khiêm nhận ra lỗi của mình và không trách ai khác.
Khiêm ngồi trong xe chờ cả tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không thấy Hùng ra. Liệu An có tức giận anh hay hiểu lầm? Khiêm đau lòng, tưởng tượng cảnh An bên người đàn ông khác thay vì anh. Tim anh đau nhói, và anh đập tay vào vô lăng, cảm thấy vô cùng vô vọng. Tất cả đều do anh, tại sao anh lại không giữ được An.
Khiêm không thể chấp nhận cảnh An ở bên người đàn ông khác. Anh không thể! Dù chỉ trong tưởng tượng, Khiêm cảm thấy cơn ghen tức bất chợt bùng lên. Nếu An ra ngoài cùng người đàn ông đó, anh sẽ làm gì? Anh không biết, nhưng chắc chắn rằng anh không thể ngồi yên như thế. Khiêm càng nghĩ càng thấy mình không thể kiềm chế được. Nếu tiếp tục đứng trước cửa nhà An như thế này, anh sẽ mất trí.
Khiêm rồi rời khỏi nhà và lái xe một lúc rồi mới quay lại. Anh lặng lẽ bước vào nhà, bà Khoan vẫn đợi ở cửa. Bé Vân đã đi ngủ. Khiêm chỉ chào mẹ và xin phép đi nghỉ ngơi trước.
Bà Khoan thấy con trai buồn bã, nhưng bà biết rằng đôi khi, con người cần phải tự trải qua những khó khăn để hiểu rõ hơn về mối quan hệ của họ. Bà tôn trọng quyền riêng tư của con và không can thiệp thêm. Bà muốn Khiêm tự mình suy ngẫm về mọi điều này.
Khiêm lên tới phòng mình nhưng không thể ngủ. Anh cầm điện thoại, suy nghĩ liệu nên gọi cho An hay không, nhưng nghĩ đến Hùng đang ở đó, anh lại thôi. Khiêm gửi hàng chục tin nhắn cho An, nhưng rồi lại để chúng trong hộp thư rác, không dám gửi đi. Hình ảnh của An và Hùng cùng nhau đang ăn sâu vào tâm hồn anh, gây ra cảm giác đau đớn ngày càng sâu. Khiêm không thể chịu đựng nổi nữa, nỗi đau này dường như không có điểm dừng. Anh chưa từng trải qua một cảm xúc đau đớn như vậy, thậm chí cả khi Diễm đã rời bỏ anh để theo chồng định cư ở nước ngoài cách đây mười lăm năm.
Vết thương lòng vẫn còn đau đớn và không ngừng chảy máu. Nó vượt qua giới hạn anh có thể chịu đựng. Khi nằm lại, hình ảnh An và Hùng vẫn hiện về trong tâm trí anh, gợi lên cảm giác bất lực và đau đớn. Khiêm không thể chịu đựng nổi và lên tầng thượng để hút thuốc. Đây là lần đầu anh lại hút thuốc sau một thời gian dài. Chỉ có việc này mới có thể giảm bớt chút nào đó nỗi đau và sầu muộn trong tâm hồn anh.
Bà Khoan ở dưới nghe tiếng động nhẹ và tỉnh giấc ngay lập tức. Người lớn tuổi thường khó ngủ, mọi tiếng động lớn hay nhỏ đều có thể làm bà tỉnh. Bà đi lên tầng thấy phòng con trai mở cửa. Không thấy anh ở trong phòng, bà bắt đầu lo lắng. Phòng khách trống trơn, và phòng ngủ cũng không có. Bà chắc chắn rằng anh đang ở trên sân thượng. Nhưng lúc này đã là hai giờ sáng, bà bắt đầu lo sợ.
Bà Khoan đi lên sân thượng và thấy con trai đang ngồi trên ghế đá, hút thuốc, ánh mắt xa xăm và u ám. Bà Khoan thở dài và tiến lại gần con trai: “Khiêm! Đêm khuya thế này con lên đây làm gì? Sương xuống nhiều, lạnh lắm đấy!”
Khiêm quay lại nhìn mẹ, bất giác đứng dậy, và ánh mắt anh tràn đầy nỗi buồn: “Mẹ… Mẹ…”
“Không ngủ được đúng không?” Bà Khoan vỗ nhẹ vào vai con trai: “Có chuyện gì vậy? Hãy kể cho mẹ nghe đi!”
Khiêm chần chừ một lúc, sau đó anh bắt đầu nói thật với mẹ: “Có một người đàn ông đang theo đuổi cô ấy. Anh ta thường xuyên tới. Có vẻ như bố mẹ An rất ưa anh ta.”
“Vậy là con chưa gặp được cô bé à?”
Khiêm gật đầu buồn bã.
“Chỉ vậy thôi mà con lại buồn như thế ư?”
“Con chỉ sợ…”
“Con không tin vào bản thân mình à?”
Khiêm lại gật đầu: “Dù sao thì con…”
Mẹ Khiêm cắt lời con trai, bà biết Khiêm đang nói về điều gì.
“Con hãy tự tin vào bản thân mình đi, con không thể thấy bản thân yếu đuối ở điểm nào. Con khoẻ mạnh, tài năng, có sự nghiệp ổn định, gia đình đoàn kết, và không có bất kỳ tệ nạn nào… Đừng nghĩ rằng mẹ tự hào vì là mẹ con, mà là mẹ nói như vậy dựa trên sự thực. Trong mắt mẹ, con trai của mẹ đặc biệt và xuất sắc hơn rất nhiều người khác. Hãy tự tin vào những điểm mạnh của mình. Khi tự tin vào bản thân, con sẽ tỏa sáng như ngôi sao. Còn chuyện con từng thất bại, đừng tự trách mình. Điều đó không phải do con là người xấu xa. Đó là sự kết hợp giữa sự không may mắn trong tình yêu và việc con đã chọn sai đối tượng. Mọi người đều có thất bại và sai lầm. Quan trọng là sau mỗi sai lầm, con có thể học được bài học và đi đúng hướng. Mẹ tin tưởng con và luôn tự hào về con. Đừng làm mẹ thất vọng, đừng làm bản thân con thất vọng, đặc biệt là đừng để hối tiếc chi phối cuộc sống của con. Cơ hội chỉ đến một lần, hãy nắm bắt nó con ạ.”
Khiêm lắng nghe mẹ nói và cảm thấy xúc động. Đúng là mẹ đã nắm bắt tâm tư lo lắng của anh. Anh tự ti về hoàn cảnh khi gặp An và đặc biệt sợ ánh mắt chỉ trích của bà Lành. Nếu bà ấy biết anh đã có một đứa con, anh không biết bà ấy sẽ nghĩ gì và liệu bà ấy có chấp nhận không. Còn người đàn ông kia… Mẹ Khoan đã thấu hiểu tâm tư của anh hơn anh chính bản thân mình.
Khiêm cảm ơn mẹ mình vô cùng và cảm thấy lấy làm lỗi với bà. Anh không muốn bà phải lo lắng và buồn lòng về mình nữa. Đúng vậy! Anh phải tự tin vào bản thân mình, tự tin vào những giá trị mà anh đang có và quan trọng hơn hết là không để mất cơ hội. Anh không muốn hối tiếc.
“Mẹ! Mẹ yên tâm! Con sẽ không để mẹ phải lo lắng nữa. Mẹ hãy tin tưởng con! Nhé mẹ!”
“Đương nhiên là mẹ tin con trai của mẹ rồi.”
Bà Khoan vỗ nhẹ vai con trai: “Cô bé An là một người đặc biệt. Nó hiểu hoàn cảnh của con và đã chấp nhận con rồi. Quan trọng nhất là nó yêu thương con bé Vân. Nó yêu thương con, nên mới có lúc giận con. Còn những vấn đề khác, chúng ta sẽ từ từ giải quyết. Quan trọng nhất là con bé An và con phải thông cảm và hiểu cho nhau. Mẹ tin rằng hai đứa sẽ đạt được hạnh phúc. Sau sự hiểu lầm này, các con sẽ hiểu nhau hơn. Hãy mạnh mẽ lên! Không có gì đáng sợ cả. Những khó khăn trước đây, con đã vượt qua được, và chút hiểu lầm này cũng không có gì quá nghiêm trọng, phải không?”
“Vâng! Con cảm ơn mẹ! Con biết mình phải làm gì rồi.”
Bà Khoan nhìn con trai và mỉm cười hài lòng. Bà tin tưởng con trai bà lần này, cũng như vào cuộc tình của An và Khiêm. Hai người họ đã được định sẵn cho nhau từ khi sinh ra.