Mẹ kế chương 28
Hùng ghé thăm để dành thời gian nói chuyện với bố mẹ của An. An tỏ ra mệt mỏi và không muốn tiếp, chỉ trò chuyện một vài câu rồi lên phòng. Bà Lành, mẹ An, nhận ra rằng con gái có vẻ buồn buồn và không muốn làm phiền thêm nên không nài nỉ.
Hùng, hiểu ý An, quan tâm và chiều chuộng cô. Anh ta không hài lòng, nhưng không để tâm trạng buồn bã làm mình chán nản. Có lẽ đã quen với điều này. Hùng vẫn hy vọng một ngày nào đó An sẽ chú ý đến anh, dù chỉ là một cái liếc mắt cũng đủ. Hôm nay, An thậm chí còn thấy khác biệt hơn, không đùa thả ga với Hùng như bình thường, khiến anh lo lắng. Anh cố ý ở lại để theo dõi tình hình An.
An lên phòng và không thể nào đóng mắt. Hình ảnh Diễm và Khiêm tay trong tay ở quán cà phê hôm trước luôn hiện về trong tâm trí cô. Liệu Khiêm có quên được người cũ không? Câu hỏi này làm cô đau lòng, nước mắt cứ rơi tự do. Tuy nhiên, cô nhận ra sự chú ý của Khiêm đối với mình và thậm chí cả bà Khoan cũng khẳng định điều này. Nhưng tại sao anh ta lại cư xử như vậy? Liệu cô có hiểu lầm? Nước mắt cô rơi xuống, cảm giác tủi thân đến không thể tả. Cô tức giận Khiêm, muốn tránh xa anh ta ngay cả khi nghĩ đến cũng không muốn. Anh ta đã làm cho An khóc, và nước mắt trở nên nặng nề hơn. An tự hỏi tại sao lại có cảm giác này. Cô yêu anh ta thế nào? Thậm chí là rất nhiều.
Cô nhìn điện thoại, muốn gọi cho anh ta. Nhưng sẽ nói gì? Có lẽ cô sẽ đối mặt với vấn đề, nói về việc anh ta nắm tay người khác. Nhưng anh ta đối với cô không có ý nghĩa gì cả, phải không? An tiếp tục khóc, cầm điện thoại lên và lại đặt xuống. Liên tục nhìn điện thoại, cô không biết đang mong đợi điều gì nữa.
Sáng sớm, Diễm đã đến nhà Khiêm và chuông cửa reo liên tục. Bà Khoan, đang bận nấu ăn, cảm thấy phiền lòng với tiếng chuông liên tục. Bà nhanh chóng tắt bếp và đi ra mở cửa, giận dữ: “Ai mà vô ý vô tứ thế không biết.”
“Cô đến làm gì?” Bà Khoan kéo Diễm ra ngoài, nhưng cô ta bất chấp và lao vào nhà như một cơn gió hung dữ. Bà Khoan, già và yếu đuối, không thể kiềm chế được sự hung hãn của Diễm.
“Anh Khiêm! Anh Khiêm ơi!” Cô ta tiến thẳng vào trong, gọi hùng hục như đang báo động cháy nhà.
Khiêm mới dậy và đang đánh răng trong phòng tắm, nghe tiếng Diễm la hét liền chạy ra. “Anh Khiêm! Anh ở đây rồi. Đêm qua em lo lắng cho anh lắm, anh không nghe máy điện thoại của em à?”
Diễm bước vào với một cử chỉ thân mật, quấn tay qua lưng Khiêm và ôm chặt anh, giống như việc vợ chồng xa nhau lâu ngày mới gặp lại.
Cả bà Khoan và cô bé Vân đều bất ngờ, không khỏi kêu lên:
“Trời ơi!”
Khiêm vặc tay của Diễm ra rồi đẩy cô ra xa:
“Cô đang làm gì vậy?”
“Phải, em đang điên đấy. Em đã điên lên vì anh. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em là bạn gái của anh, bạn gái của anh đấy.”
Diễm vẫn kiên định và lao vào Khiêm, không để ý đến sự đánh đấm của anh. Bà Khoan, nhìn thấy cảnh này, cảm thấy giận dữ. Cô không thể chấp nhận Diễm nữa, nhất là sau sự cố ở quán cà phê với Khiêm.
“Xin cô buông ra ngay cho tôi!”
Bà Khoan can dự kéo tay Diễm ra.
Nhưng Diễm nắm chặt tay bà Khoan và lại lao vào Khiêm. Lần này, Khiêm đẩy cô mạnh, khiến Diễm ngã.
“Em phải về ngay. Đừng để tôi phải đối mặt với phụ nữ một lần nữa.”
Diễm ngã xem nhẹ, nhưng cô không thể hiểu tại sao Khiêm lại đối xử với cô như vậy. Cú đẩy mạnh từ Khiêm làm cô shock.
“Anh… Anh…”
“Đừng có làm cho tôi phải lau giọt nước mắt của cô. Tôi không muốn làm vướng tới bà già này.”
Bà Khoan cảm thấy hài lòng khi thấy con trai quyết liệt.
“Tôi nhắc lại lần nữa, nếu cô không ra về tự nguyện, thì đừng trách tôi vô tình.”
Khiêm lạnh lùng nói, ánh mắt cương nghị của anh nhìn Diễm khiến cô phải cúi đầu và rút lui, sắc lạnh như lưỡi dao mài sắc.
Diễm cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Khiêm đối với mình và thất vọng. Cô tỏ ra hờn dỗi:
“Nếu anh đã vô tình như vậy, thì đừng trách tôi độc ác. Là do các bạn ép tôi.”
“Mời cô ra về.”
“Các bạn đừng có làm phiền tôi nữa!”
Diễm nói cay độc và quay lưng bước ra khỏi cửa. Bà Khoan theo sau và đóng cửa khi Diễm đã ra ngoài, như thể cô đuổi đánh một con quỷ ác.
Khiêm đến nhà An nhưng đứng ở cổng không dám vào. Khi thấy bà Lành quay trở lại sau buổi tập thể dục, anh nhanh chóng bỏ chạy đến xe ô tô của mình và giả vờ xem xung quanh. Bà Lành, sau khi thấy anh đứng ở ngoài lâu không rời, cảm thấy lạ quá và tiến vào nhà.
Lúc đóng cửa và chuẩn bị đi ngủ, bà Lành nói với gia đình:
“Có ai đó đến nhà mình đấy. Nhưng lại không vào. Rất lạ!”
“Đến nhà mình vào giờ này là ai?” Ông Bình tỏ ra tò mò.
“Vậy nên đấy, cô thấy từ chiều tới tối không thấy động tĩnh gì ấy.”
“Ồ, từ chiều tới tối à, mẹ?”
“Vậy mà vẫn đứng đó, nhìn mãi không vào.”
An, nghe mẹ nói, cũng cảm thấy tò mò và chạy ra cổng để xem.
An nhận ra ngay chói mắt dáng vẻ cao lớn của Khiêm. Cô không thể tin vào mắt mình. Khiêm đến đây tìm cô sao? Trái tim An tràn đầy niềm vui. An quyết định để Khiêm thể hiện tình cảm của mình.
An đi lên tầng trên, bật đèn để có thể thấy rõ từ bên ngoài. Khiêm, thấy phòng sáng, nắm chặt vôi và nhìn lên trên. Anh ấp ủ hy vọng An sẽ nhìn xuống và thấy anh. Cảm xúc trong lòng anh tràn đầy. Tuy nhiên, sau một lúc, cửa sổ trên tầng trên đóng lại và đèn tắt mờ.
Khiêm buồn bã, nhưng anh biết rằng anh cần phải rời đi một mình.
An quyết định thử xem liệu Hùng có chân thành với mình hay không. Nếu anh ấy đến tìm cô, có nghĩa là anh ấy có một mức độ quan tâm đối với cô. Để kiểm tra điều này, An quyết định gọi Hùng và đề nghị anh ấy đưa cô đi chơi.
Khi Hùng nghe tin An gọi, anh ta thấy như đang mơ. Anh phải nhận thức sự thật sau khi An gọi một lần nữa để đảm bảo đây không phải là một giấc mơ. An phì cười và cảm thấy một chút xấu hổ vì đã sử dụng Hùng như một bài kiểm tra cho tình cảm của mình. Nhưng An không có cách nào khác, và Hùng đã trải qua mọi thử thách của cô trước đó mà vẫn không giận dữ.
Buổi tối, Hùng đến sớm và đã sắm cho mình một bộ trang phục chỉnh tề: áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày bóng loáng màu đen, và thậm chí cả nước hoa thơm ngào ngạt. An đã thông báo cho bố mẹ cô rằng cô sẽ đi chơi với Hùng, khiến họ ngạc nhiên và không tin vào điều này. Ông Bình nhìn con gái với ánh mắt nghi ngờ, cho rằng cô ấy đã nghĩ ra một trò gì đó, bởi ông biết về tính cách của con gái mình. Bà Lành, ngược lại, rất hạnh phúc và háo hức, sẵn sàng giúp đỡ An chuẩn bị và dọn dẹp.
An đã lên phòng và mở cửa sổ để nhìn xuống và chờ Khiêm. Khi Khiêm xuất hiện, anh ấy xuống xe và nhận thấy An đang nói chuyện và cười vui vẻ với Hùng trước khi lên xe.
Khiêm đứng đó một lúc, không thể tin vào điều này. Anh phải mất vài giây để thích nghi với sự thay đổi này. Khiêm nhanh chóng lên xe và theo sau An.
Hùng đã sẵn sàng để đưa An đi chơi. An muốn sử dụng chiếc xe máy của mình để Khiêm có thể thấy rõ. Hai người ngồi trên xe máy và bắt đầu cuộc hẹn.
Trên đường đi, Hùng không ngừng nói về các chủ đề thời sự nóng hổi như cuộc chiến ở Ukraina, chiến tranh giữa các nước phương Tây và các sự kiện liên quan. Nhưng An chẳng thể chú ý vào những gì anh ta đang nói, chỉ trả lời bằng những tiếng “vâng,” “à,” và “ừ” một cách không tập trung. Tiếng nói của Hùng trôi vào tai An như tiếng ruồi.
Sau một thời gian ngồi im, An cảm thấy chán và yêu cầu Hùng đưa cô về. Hùng cảm thấy thất vọng vì họ chưa có cơ hội trò chuyện về mối quan hệ của họ, nhưng anh ấy hiểu rằng An đã tự nguyện gọi anh ấy đi chơi là một điều tốt. Hùng tự an ủi mình rằng mọi chuyện sẽ từ từ tiến triển, và mối quan hệ của họ sẽ tiếp tục phát triển tốt đẹp.
Hai người đang trên đường khi thấy có hai chiếc xe máy đuôi theo họ, cách đó không xa. An bắt đầu nghi ngờ và nói với Hùng tăng tốc để xem xét tình hình. Khi Hùng tăng ga, hai chiếc xe máy đuôi theo họ cũng tăng ga và chặn đầu họ lại.