Mẹ kế chương 31 | Sự cố gắng của Khiêm

11/10/2023 Tác giả: Hà Phong 618

Bài viết sau đây sẽ được viết lại bằng ngôn từ tình cảm gia đình, với các đoạn hội thoại được thay đổi sao cho không trùng lặp với bài viết gốc:

Diễm nức nở khiến cho mọi người quanh cô lo lắng. Cô ôm mặt và nói, “Cô ấy… Cô giáo của con anh sẽ kiện em. Cô ấy… Cô ta sẽ đưa em vào tù vì tội cố tình thuê người đánh An. Ba năm, anh biết không? Huhu! Em sẽ phải sống như thế trong thời gian đó huhu.”

Nhưng Diễm quá xúc động để nhớ rằng cô còn phải đối mặt với vụ thuê người đánh An.

Khiêm vừa nghe xong đã tỉnh táo. Anh quát lớn, “Vậy là cô mới là người đã thuê bọn xấu để đánh cô ấy sao? Cô… Cô thật độc ác. Cô dám hại cô ấy như vậy. Tôi sẽ đảm bảo cô không thoát khỏi trách nhiệm này.”

Bà Khoan, mẹ của An, không kìm nén được sự tức giận, thốt lên, “Loại người độc ác như cô sao dám xuất hiện ở đây và cầu xin con trai tôi? Cút ngay đi!” Bà Khoan đứng ngay tại cổng và la mắng. Bà đã nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng khóc, vì vậy đã chạy ra xem tình hình, không ngờ lại nghe được đoạn hội thoại về việc An bị hành hung.

Con bé Vân, con gái của Khiêm, mở cửa xe và chạy ra ôm bà nội mình, khóc thút thít. “Cô An của con bị người ta đánh rồi, bà ơi… Hu hu.”

Bà Khoan xoa đầu cháu và trấn an, “Cô An không sao, con đừng lo.”

Khiêm chạy lại gần và ôm con gái mình, cố gắng an ủi, “Không, đừng lo, con yêu. Anh sẽ làm mọi cách để đảm bảo cô ấy không bị tổn thương nữa.”

Nhưng con bé Vân tiếp tục, “Không, đau lắm, bố ạ. Con bị đánh thật đau.” Con bé nhìn thẳng vào mắt bố và nước mắt cứ trào ra. Khiêm cảm thấy tim mình nhói đau, không biết liệu đó là vì An, hay vì nhớ về quá khứ của con bé, hoặc cả hai điều đó đều đúng.

Bà Khoan cũng lo lắng hỏi, “Cô An có sao không con?”

Con bé Vân trả lời, “Chỉ bị trật khớp nhẹ thôi, mẹ ạ.”

Bà Khoan trách móc, “Tại sao con không nói cho mẹ biết trước?”

Diễm nhảy vào cuộc trò chuyện, “Cô ấy không bị sao cả. Chỉ là… cô ấy có người yêu ảnh hưởng, và cô ấy sẽ tận dụng mọi cơ hội để đưa em vào tù. Anh phải cứu em.”

Bà Khoan tức giận đẩy Diễm khiến cô ta ngã vào cửa xe và nói, “Hãy tránh xa con trai tôi! Làm sao cô dám nói điều này ở đây?” Diễm nhưng vẫn tiếp tục bày tỏ sự không khoan nhượng của mình. “Tôi sẽ lập tức kiện cô nếu An không làm như tôi nói. Tôi không hiểu làm thế nào cô có thể trở thành một người độc ác như vậy!”

Khiêm đứng trước Diễm, nói một cách thẳng thắn, không do dự: “Đúng, tất cả là do tôi. Tất cả là do tôi và sự lựa chọn của tôi. Tôi đã làm cho cả tình huống này trở nên phức tạp. Nếu tôi không mải mê với cô ta và để quên đi cô, thì có lẽ không có chuyện này xảy ra. Tôi và cô ta không phải là người thân. Tôi phải đối mặt với hậu quả của quyết định của mình. Và, xin lỗi, tôi không thể cứu giúp em. Em cần phải tự đối diện với những gì em đã làm.”

Diễm tức điên đùng, nhưng Khiêm đã không muốn tiếp tục cuộc tranh luận với cô ta nữa, để tránh bé Vân chứng kiến sự cãi vã và căng thẳng. Anh nói với mẹ của bé Vân, “Mẹ, hãy vào nhà đi, đừng để mẹ nghe những điều không hay từ cô ta. Hãy để con đưa bé Vân đến trường kịp giờ.”

Khiêm đã nói với mẹ và đưa bé Vân lên xe, sau đó đóng cửa lại. Diễm vẫn cố gắng níu kéo, “Anh! Anh không được xem thường em như vậy. Anh phải giúp em. Em xin lỗi, em đã sai. Em không nên nói với anh như vậy.”

Tuy nhiên, Khiêm không đáp lại và tiếp tục lái xe đi, không để ý đến Diễm đang cố gắng ngăn anh.

Hôm nay, trong lớp 6 C, không có tiết học của An. Bé Vân chờ mãi nhưng không thấy An đến. Cô bé chạy xuống phòng hội đồng để tìm An nhưng không thấy cô ấy. Trong khoảng thời gian giữa tiết 1 và tiết 2, có 5 phút cho thời gian ra chơi, nhưng Vân không thể đợi được An. Trống trong lớp học khiến nó buồn bã, nên nó quyết định quay trở lại lớp.

Vân chờ đợi, chờ đợi mãi. Thời gian trôi đi chậm rãi và chỉ sau 45 phút tiết học toán, trống lại vang lên. Vân quyết định lần nữa ù té chạy xuống phòng hội đồng.

Lần này, giờ giải lao dài hơn, nên nhiều giáo viên đang ngồi tại phòng hội đồng. Vân đứng ngoài cửa không dám bước vào. Bà bảo vệ thấy Vân đứng đó và hỏi, “Ồ, Vân, cậu đang tìm ai vậy?”

Vân run rẩy, không biết nên nói gì. Cuối cùng, nó ấp úng, “Cháu… Cháu…”

“Bé Vân, có phải bạn đang tìm cô An không?”

Bà bảo vệ thấy Vân lúng túng và nhiệt tình hỏi.

“Dạ! Cháu… cháu cảm ơn bác ạ!” Vân cúi đầu biết ơn bà bảo vệ và sau đó chạy nhanh xuống phòng y tế.

An đang trò chuyện với một nhân viên y tế về thẻ bảo hiểm. Khi thấy Vân, An liền bước tới và hỏi nhẹ, “Vân, cậu tìm tớ à?”

Vân vội vàng gật đầu và nói, “Dạ, An ơi, tớ lo lắng về cậu.”

“Cô ơi!” An giật mình và quay lại nhìn. “Vân, sao em lại xuống đây? Đến đây đi!” An vẫy tay gọi Vân lại gần. Bé Vân từ từ tiến lại gần chỗ An đang ngồi, mắt cắm chặt vào cánh tay của An. “Cô, cô bị đau ở đâu không?” “Hả?” An ngạc nhiên đặt câu hỏi. Cô không nhớ có nói cho Vân biết về vết thương của mình. Có lẽ là Khiêm đã kể cho bé biết. Nhưng tại sao anh ấy lại nói chuyện đó với Vân? Có gì đó lạ. An tự hỏi.

“Con bé đó xấu xa lắm cô ạ,” Vân nhẹ nhàng đụng vào cánh tay của An.

“Không phải tay này!” An cười vui vẻ vì bé Vân đang đụng vào cánh tay phải của mình, không phải cánh tay bị thương.

“Có đau không cô?” Con bé lại chạm vào cánh tay trái của An.

An cảm thấy nước mắt nổi lên trong mắt mình khi bé Vân quan tâm đến cơn đau của cô.

“Không, không đau đâu em!” An nói và đặt tay lên đầu bé Vân, vuốt nhẹ tóc đen mượt của bé.

“Để em về và nói với bà nội để cô được thoa thuốc. Bà nội của em thường làm vậy khi bị đau chân đau tay.”

Bé Vân tiếp tục quan sát cánh tay của An.

“Không cần đâu em. Cô đã khỏi rồi. Cô không còn đau nữa đâu. Em thật ngoan và giỏi đấy, làm sao cô có thể đau được.”

Bé Vân có vẻ không hiểu lý do, nhưng cô vui vẻ. An cố gắng giữ lại cảm xúc của mình để không khóc trước mặt bé Vân.

“Hôm nay, bà nội có tết tóc cho em phải không? Tóc em đẹp quá!”

An cố gắng chuyển đề để ngăn cơn xúc động bùng lên. “Không, em ơi. Cô không đẹp bằng em đâu. Cô thích em tết tóc cho cô hơn. Hãy nhanh khỏi bệnh để cô có thể tết tóc cho em nhé!”

“Được! Em thích vậy!”

Tiếng chuông báo giờ học vang lên. Bé Vân sững sờ.

“Cô ơi, trống rồi!”

“Ừ, em nhanh lên lớp đi, đừng để trễ.”

Con bé đi với sự yên tâm hơn. Mắt nó không còn lo lắng như lúc đầu nữa.

“Vâng, cô ơi! Em đi lớp rồi nhé, cô!”

“Ừm!” An nhìn bé Vân gật đầu và cười.

Con bé quay đi và chạy lên lớp, để lại niềm hạnh phúc trong trái tim An, cùng với những cảm xúc dịu dàng rơi xuống nhưng giọt nước mắt.

“Con bé ngoan quá,” cô y tá ngồi đó chứng kiến cuộc trò chuyện của họ không thể kìm nổi cảm xúc.

“Thực sự là nó đối xử với cô rất đặc biệt. Nó thật đáng thương! Có lẽ nó cảm thấy thiếu tình thương từ mẹ nên mới như vậy. Đứa con gái mà không có mẹ, thật đáng thương! Đặc biệt là lúc này, khi nó đang lớn lên.”

Cô y tá thở dài, đầy thương cảm đối với bé Vân.

“À… ừ,” An đáp lại, nhưng bất ngờ thấy má mình ửng đỏ.

Khiêm biết An bị thương ở cánh tay nên không còn đón Vân về từ trường nữa. Anh cố gắng đến trường sớm để đón con, và cũng để gặp An nếu cô còn ở trường. Tuy nhiên, An không xuất hiện ở trường. Anh đã nhắn tin cho cô, vậy mà cô không đến.

Không gặp An tại trường, Khiêm quyết định ghé qua nhà cô vào buổi tối. Lần này, anh muốn gặp bố mẹ của cô, bất kể tình huống nào, anh cũng muốn gặp họ. Anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào nữa.

Vào lúc 8 giờ đúng, Khiêm đứng trước cửa nhà An và nhấn chuông.

Một lúc sau, bà Lành, mẹ của An, mở cửa.

“Chào bác! Có gì bác?” Bà Lành nhanh chóng nhận ra Khiêm là bố của Vân. Cô nghĩ rằng anh đến để nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm của con gái mình, người bị thương. Bà mỉm cười mở cửa rộng.

“Cô An có ở nhà không, bà?” Khiêm hỏi.

Bà Lành thoáng nhìn anh, sau đó nhận ra rằng anh là bố của học sinh của cô, và bà mời anh vào.

“Dạ, có. Mời anh vào!”

Khiêm bước vào nhà và thấy Hùng đang nói chuyện với ông Bình, không thấy An đâu.

“Cháu chào bác! Chào cậu!” Khiêm lịch sự chào hỏi.

“An ơi! Có phụ huynh học sinh đến thăm này con!” Bà Lành gọi con gái.

“Vâng ạ!” An nói vọng ra rồi cũng đi ra ngoài.

Hùng vừa trông thấy Khiêm thì mặt hớn hở tay bắt mặt mừng. Anh đứng dậy hồ hởi bắt tay Khiêm:

“Ôi thật bất ngờ quá! Lại được gặp anh ở đây!”

Hùng vừa cười vừa nói rồi khoe với ông Bình và bà Lành:

“Anh Khiêm này chính là người đã ra tay nghĩa hiệp cứu chúng con đấy ạ. Đúng là trái đất tròn. Tôi còn áy náy không biết phải làm cách nào để gặp anh mà cảm ơn một câu. Thế mà hôm nay lại gặp anh ở đây rồi.”

Bà Lành và ông Bình cũng ồ lên ngạc nhiên không kém:

“Thì ra là anh đã cứu con bé! Cảm ơn anh nhiều nhé!”

Ông Bình lịch sự đưa tay bắt tay Khiêm.

Hùng thấy vậy lại cười toe toét và bắt tay Khiêm lần nữa:

“Một lần nữa, tôi cảm ơn anh rất nhiều. Tôi làm ở Ủy ban nhân dân huyện. Có gì cần giúp đỡ anh cứ gọi cho tôi. Tôi nhất định sẽ giúp anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Hùng cứ nói một cách hào phóng và liên tục, không để cho Khiêm có cơ hội để nói gì.

Khi tìm số điện thoại trên điện thoại, Khiêm mới có cơ hội nói:

“Cậu không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi đã làm điều đó vì bản thân tôi.”

“Hả? Anh nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu.”

An cũng nhìn Khiêm khó hiểu. Không biết anh ấy định nói gì.

Khiêm nhìn An giây lát rồi từ tốn nói:

“Xin lỗi hai bác, cháu hơi đường đột một chút ạ. Cháu và An đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau.”

“Hả? Cái gì?” Bà Lành há hốc miệng ngạc nhiên rồi nhìn sang con gái:

“Là sao hả con?”

An nhìn Khiêm, cô cũng ngạc nhiên không kém. Anh ta dám! Khiêm đúng là ăn phải ăn hùm rồi.

Truyện mẹ kế chương 1

Truyện mẹ kế chương 2

Truyện mẹ kế chương 3

Truyện mẹ kế chương 4

Truyện mẹ kế chương 5

Truyện mẹ kế chương 6

Truyện mẹ kế chương 7

Truyện mẹ kế chương 8

Truyện mẹ kế chương 9

Truyện mẹ kế chương 10

Truyện mẹ kế chương 11

Truyện mẹ kế chương 12

Truyện mẹ kế chương 13

Truyện mẹ kế chương 14

Truyện mẹ kế chương 15

Truyện mẹ kế chương 16

Truyện mẹ kế chương 17

Truyện mẹ kế chương 18

Truyện mẹ kế chương 19

Truyện mẹ kế chương 20

Truyện mẹ kế chương 21

Truyện mẹ kế chương 22

Truyện mẹ kế chương 23

Truyện mẹ kế chương 24

Truyện mẹ kế chương 25

Truyện mẹ kế chương 26

Truyện mẹ kế chương 27

Truyện mẹ kế chương 28

Truyện mẹ kế chương 29

Truyện mẹ kế chương 30

Truyện mẹ kế chương 31

Truyện mẹ kế chương 32

Truyện mẹ kế chương 33

Truyện mẹ kế chương 34

Truyện mẹ kế chương 35

Truyện mẹ kế chương 36

Truyện mẹ kế chương 37

Truyện mẹ kế chương 38

Truyện mẹ kế chương 39

Truyện mẹ kế chương 40

Truyện mẹ kế chương 41

Truyện mẹ kế chương 42

Truyện mẹ kế chương 43

Bài viết liên quan