Mẹ kế chương 32 | Bà mẹ tuyệt vời của Khiêm
Cảm xúc gia đình tràn đầy trong căn phòng nhỏ. Bà Lành, một người mẹ lo lắng, không thể giữ im lặng khi con gái cô đọng suy tư.
“Điều mày nói, có thật không?” Bà Lành đặt câu hỏi lớn giữa không gian, ngẩng đầu nhìn con gái.
An nhìn Khiêm, và từ ánh mắt tự tin của anh, cô nhận ra rằng anh muốn nói với cô rằng mọi thứ đều sẽ ổn. Ánh mắt của họ gặp nhau, truyền đi một sức mạnh vô hình vào trái tim cô. An gật đầu, tiếng nói dịu dàng: “Vâng ạ!”
Bà Lành gần như bị shock. “Trời đất ơi!” Cô hét lên, may mắn là An đứng gần và kịp thời nắm chặt bà. “Mẹ! Mẹ có sao không ạ?” An lo lắng hỏi.
“Đưa bà lên giường đi, em!” Khiêm nói với An, và cả gia đình cùng nhau dìu bà Lành vào phòng.
Khiêm cần đến một cái gối, và An nhanh chóng lấy nó đến. Khiêm kê gối dưới đầu bà Lành và nhanh chóng nhận biết tình trạng bà. Bà Lành tỉnh táo trở lại trong một thời gian ngắn.
“Vợ ơi, mẹ thấy sao?” Ông Bình, người chồng, lo lắng hỏi.
“Con ơi, mẹ sao rồi?” An cũng thể hiện sự quan tâm.
“Mày! Mày còn hỏi mẹ mày làm gì! Con với chả cái. Mấy người mau ra ngoài hết đi cho tôi nhờ!” Bà Lành tỏ ra giận dữ.
An không dám tranh cãi và lặng lẽ ra khỏi phòng với bố, Khiêm và Hùng. Còn bà Lành và An ở lại trong căn phòng, bà không muốn nhìn thấy con gái.
An cố gắng nói lời xin lỗi mẹ mình, thấp giọng và đầy luyến tiếc. “Mẹ! Con xin lỗi mẹ! Con biết mình đã sai. Mẹ đừng giận con nữa được không mẹ!”
“Mày biết lỗi mà còn làm ra chuyện này hả con? Nếu mày muốn mẹ mày không giận nữa thì ngay lập tức cắt đứt quan hệ với thằng đó đi! Thằng Hùng nó tốt như thế mà mày lại chọn người khác, người đã có một đời vợ và con riêng nữa chứ! Sao mày lại ngu thế hả con?”
An tiếp tục cố gắng thuyết phục mẹ mình. “Mẹ! Con xin mẹ! Hãy cho con thời gian để sửa chữa mọi thứ. Giờ mẹ đừng nghĩ và lo lắng gì cả, nha mẹ! Mẹ đừng lo, bố con sẽ lo. Bố con còn trẻ, mà lỡ như…”
“Mày! Mày ra khỏi đây đi! Tao không cần mày lo!” Bà Lành quát tháo, vẫn còn tức giận. “Mày đi ngay đi! Nếu mày còn ở đây nữa, tao còn không khỏe đây! Con với chả cái!”
An nhận ra rằng mẹ chỉ đang tỏ ra giận dữ và không có vấn đề gì về sức khỏe. Bà Lành thường xuyên ngất xỉu khi có tin tức gây sốc, như khi mẹ chồng muốn cưới vợ cho ông Bình để sinh con trai. Vì vậy, khi nghe tin con gái hẹn hò với một người đàn ông có con riêng và đứng tuổi, bà đã shock.
Ông Bình, Khiêm và Hùng ngồi ngoài bàn, thảnh thơi uống nước và trò chuyện. Hùng không thể che giấu sự khó chịu, cảm xúc lẫn lộn và chút ghen tỵ. Trong khi đó, ông Bình tỏ ra ít bất ngờ hơn.
Ông Bình đã lâu rồi chú ý đến mối quan hệ giữa An và bé Vân. Đó là một mối quan hệ không bình thường, chỉ là quan hệ cô trò. Ông cũng đã dự đoán được tình cảm của con gái mình, nhưng không biết nhiều về người đàn ông đó.
Ông Bình không phản đối, nhưng cũng không ủng hộ hoàn toàn. Ông tin tưởng vào lựa chọn của con gái và hy vọng cô sẽ không sai lầm trong cuộc đời mình. Khiêm đánh giá cao sự hiểu biết này và họ có cuộc trò chuyện lịch sự và từ tốn.
Sau khi An ra khỏi phòng bà Lành, ông Bình nói: “Mẹ con chắc không sao đâu. Bà thỉnh thoảng hay làm vậy khi không vừa lòng chuyện gì. Hai đứa không cần lo lắng quá. Để bố vào nói chuyện với mẹ. Hai đứa cứ ngồi chơi.”
Khiêm cảm thấy lo lắng và xin lỗi An: “Anh xin lỗi vì đã không bàn bạc trước với em về chuyện này và đã làm cho bác gái giận như vậy. Xin lỗi em và hai bác!”
An không trả lời, khiến Khiêm tỏ ra lo lắng. “An! Em sao vậy? Em nói gì đi chứ? Chẳng lẽ em…”
“Em làm sao?” An phì cười: “Anh đứng dậy và về đi! Khuya rồi!”
Khiêm cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Liệu cô ấy không có tình cảm với anh? Cô ấy đang giận anh sao?
“An! Dù em quyết định thế nào, hôm nay anh cũng phải nói. Anh không muốn mất cơ hội nữa để bày tỏ tình cảm với em.”
“Em nói rồi, anh đi về đi!” An nhẹ nhàng đẩy tay Khiêm ra xa mình.
“Ra ngoài với em!” An nhanh chóng dẫn Khiêm ra khỏi nhà, nhưng khi họ đến cổng, cô dừng lại.
“Anh làm em bất ngờ lắm có biết không?” An hỏi, ánh mắt tràn đầy tình cảm.
“Bất ngờ? Phải! Anh cũng không biết tại sao anh lại có thể làm như vậy. Có lẽ trái tim anh đã xui khiến anh làm như vậy. Trí óc anh chẳng thể cản nổi nữa rồi. Anh! Em có đồng ý làm bạn gái anh không?” Khiêm nói những lời này với vẻ phấn khích.
An gật đầu rồi mỉm cười, không cần nói thêm.
“Trời ơi! Cảm ơn trời phật! Cảm ơn em!” Khiêm tỏ ra hạnh phúc, ôm An thật chặt vào lòng. An để anh ôm mình, trái tim cô đập liên hồi. Quả thật, cô không thể tin vào những gì đang xảy ra, nhưng Khiêm đúng là người đặc biệt.
Khiêm trở về nhà khá muộn. Bà Khoan, mẹ anh, đã chờ đợi cửa con trai. Dù Khiêm đã trưởng thành và có tuổi, bà vẫn lo lắng cho anh mỗi khi anh ra ngoài vào buổi tối. Khiêm không nói với mẹ rằng anh đi đâu, và bà cũng không đặt câu hỏi.
Khiêm đã dành thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi ra khỏi phòng, và bà Khoan hiểu rằng có việc quan trọng. Khi anh nói: “Mẹ, con…” bà đã chuẩn bị sẵn tinh thần.
“Gớm! Tôi là mẹ anh mà anh còn ngượng. Thế với người ta thì còn làm ăn được gì nữa hả?” Bà Khoan đùa giỡn với con trai sau khi đã đóng cửa và treo chìa khóa lên góc nhà.
“Mẹ!” Khiêm phản ứng hơi ngượng ngùng.
“Sao? Nói đi! Tôi đang sẵn sàng để nghe anh kể đây.” Bà Khoan đùa, nhưng ánh mắt đầy tình cảm.
Khiêm không thể giữ bí mật hạnh phúc trong lòng mình nữa. “An… Cô ấy đồng ý làm bạn gái con rồi.”
“Hả? Thật vậy không?” Bà Khoan tỏ ra bất ngờ và vui mừng.
“Vâng ạ!”
“Ôi! Chúc mừng con trai của mẹ! Cuối cùng thì con cũng đã hái được quả ngọt. Thật may cho con bé Vân!” Bà Khoan vui mừng và cảm ơn trời đất.
“Nhưng con và cô ấy mới chỉ quen được 4 tháng.”
“Ôi dào! Quen bao lâu không quan trọng. Quan trọng là cảm giác khi gặp nhau. Có khi ngay từ lần đầu tiên gặp, người ta đã nhận ra đó là nửa kia của cuộc đời mình rồi. Mẹ vừa gặp cô bé thì đã biết ngay đó chính là người phụ nữ của đời con. Mẹ cứ lo mãi. Cuối cùng thì cũng được ngủ ngon rồi. Con giỏi lắm!” Bà Khoan nói vui vẻ, tỏ ra hạnh phúc vì con trai.
“Sao? Lại có gì sao?” Bà Khoan hỏi con với vẻ quan tâm.
“Mẹ cô ấy… Có vẻ như không thích con.” Khiêm nói với bà một cách thất vọng.
“Sao con biết bà ấy không thích con?” Bà Khoan hỏi cẩn thận, lo lắng cho con.
Khiêm tiếp tục kể lại sự việc tối nay cho mẹ nghe. Bà Khoan lắng nghe một cách chăm chỉ. Nghe xong, bà tỏ ra bình tĩnh:
“Bà ấy không đồng ý, con cũng có cái lý của bả. Con lớn hơn con bé mấy chục tuổi, lại có con gái riêng. Nếu là mẹ thì mẹ cũng không đồng ý. Huống hồ con bé điều kiện tốt thế, lại có nhiều người theo đuổi. Nhưng đó là cách suy nghĩ thông thường của những bà mẹ có con gái. Còn với trường hợp của con thì khác. Bà ấy chưa biết con là người như thế nào nên mới tạm thời chưa chấp nhận con. Đừng lo, cứ từ từ thuyết phục. Con may mắn là có bố con bé hiểu chuyện. Ông ấy sẽ đứng về phía hai đứa. Việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian và bản lĩnh của con. Nếu con cần giúp đỡ, mẹ sẽ đến gặp bà ấy để giúp con. Nhưng mẹ nghĩ là con trai mẹ đủ bản lĩnh để làm điều đó, phải không?”
Khiêm nghe mẹ nói xong thì anh cảm thấy an ủi hơn.
“Chả có con đường nào bằng phẳng cả, con hiểu chứ? Điều thuận lợi nhất của con chính là đã có người bày cho con con đường đi đúng, lại còn có người đi cùng nữa.”
Bà Khoan vỗ vai Khiêm và cười: “Ngủ thôi con trai! Bình minh sẽ bắt đầu vào ngày mai rồi đó.”
“Vâng mẹ!” Khiêm nhìn mẹ gật đầu ngoan ngoãn. Mỗi khi đối diện với mẹ, anh luôn cảm thấy như mình là một đứa trẻ nít. Như một nhà thơ đã viết:
“Trái tim con dù kiêu hãnh thế nào
Đứng trước mẹ dịu dàng chân chất
Con thấy mình nhỏ bé làm sao”