Mẹ kế chương 33 | Mối quan hệ gia đình
Bà Lành trải lòng về mối quan hệ gia đình, ái thương vốn dồn lại mà con gái không dám đối diện. Mỗi khi An xuất hiện, mối quan hệ của họ càng trở nên căng thẳng hơn. An quay sang bố với ánh mắt cầu cứu. Bố cô gật đầu mỉm cười: “Đừng để tâm bà ấy. Chắc chắn rồi, sẽ qua thôi.”
Tuy bà Lành không mấy thiện cảm với con gái, nhưng An không từ bỏ. Cô ấy trở nên khác thường, luôn sẵn sàng giúp đỡ mẹ trong những buổi sáng sớm. Bà Lành vẫn giữ thái độ lạnh lùng, nhưng An không để tâm, luôn hiện diện bên mẹ, chẳng ngần ngại việc băm hành, nặn rau, rửa chén, và lấy gia vị. Cô ấy còn tận tâm hỏi mẹ về cách nêm món, lửa nấu, thời gian chế biến… An tự thấy mình là gương mẫu phụ nữ gia đình, mặc dù bà Lành vẫn truy cứu cô ra khỏi bếp nhiều lần.
Ông Bình, ngồi ngoài phòng khách, không ngừng cười trước tình cảnh này. Ông tin rằng điều này có thể mang lại điều tốt đẹp hơn. Có thể sau cuộc chiến lạnh này, mẹ và con sẽ hiểu nhau hơn, và An sẽ trở thành một phụ nữ có phẩm hạnh, khéo léo trong việc nước đảm việc nhà, không giống con trai ngày trước. Điều này chắc chắn sẽ khiến bà Lành vui sướng hơn nữa.
Bất chấp những nỗ lực của mẹ để đuổi cô đi, An vẫn tiếp tục làm việc với lòng nhiệt tình. Sau khi dọn xong bát đũa ăn sáng, cô khen ngợi mẹ một cách nồng nhiệt. Rồi cô tiếp tục rửa chén cho mẹ.
Điều đáng kinh ngạc hơn, An tuyên bố từ ngày mai cô sẽ đảm trách việc nấu ăn cho cả gia đình, để mẹ có thể nghỉ hưu. Ông Bình không kìm nén sự phấn khích và vỗ tay ủng hộ. Còn bà Lành, vẫn giữ bản tính lạnh lùng, không nói gì. Sau khi ăn xong, bà bỏ xuống bàn chén đũa để An tự dọn và rời vào phòng riêng.
Khi An đi làm, ông Bình tỏ ra quan tâm hơn đến vợ. “Bà vẫn còn giận con sao?” ông hỏi.
Bà Lành lắc đầu: “Không thể không giận được. Bà xem, ai mà ngu đến thế chứ? Trong khi người ta tốt bụng, có điều kiện gia đình tốt, lại quan tâm thật lòng đến chúng ta, con gái tôi lại đi yêu người đã có vợ con. Rồi sau này, khi người ta thành dì ghẻ, con gái tôi lại mang tiếng là người thứ ba. Thật xấu hổ, tôi không dám đối mặt với người khác. Đôi khi tôi tự hỏi, làm sao mình có thể có đứa con gái như thế này. Hức hức!”
Bà Lành thở dài và ấm ức.
Ông Bình cố gắng trấn an: “Bà đừng quá ấu trĩ. Chúng ta không thể đánh giá một người chỉ bằng vẻ ngoại hình. Để hiểu rõ một người, chúng ta cần thời gian và cơ hội để tiếp xúc, tìm hiểu về họ. Đừng phán đoán quá sớm về con trai ấy, anh nghĩ cậu ta không phải là người tệ như bà nghĩ đâu.”
“Bà Lành tức quát và truyền cơn tức tới ông Bình. “Cậu ta thì có gì hơn người?” Bà Lành tràn đầy cảm xúc, cảm giác mình đang bị đối diện với một thách thức lớn.
Ông Bình nhẹ nhàng đáp, cố gắng làm dịu bà Lành: “Tôi đã nói với bà rồi, bà cần từ từ tìm hiểu. Đừng chỉ nhìn bề ngoại, mà phải thấu hiểu con gái mình. Con gái chúng ta không phải dạng dễ dãi đâu. Cậu ấy đã làm cho con gái ta thay đổi, thậm chí chấp nhận khuất phục để tháng lòng bà. Anh tin rằng cô ấy đang trở thành một người phụ nữ đảm đang trong việc nội trợ, chẳng phải bà mong đợi sao?”
Bà Lành vẫn còn hoài nghi và tức giận. “Tôi không biết đâu!”
Ông Bình biết vợ mình, biết cách làm dịu bà. “Thôi, đừng lo lắng quá. Hãy để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Tôi luôn ở bên phe của bà, bạn đồng hành đấy!”
Bà Lành vẫn còn chưa hài lòng, quay lưng bước đi và thở dài. Cô vẫn khó lòng chấp nhận thực tế, nhưng từng lời của ông Bình đều khiến bà phải suy nghĩ.
Tối hôm đó, Khiêm liên hệ với An và cho biết ý định đến nhà cô để xin phép bố mẹ cô về mối quan hệ của họ. An cảm thấy lo lắng rằng bà Lành có thể đối xử lạnh lùng hoặc nói những lời làm tổn thương Khiêm, nhưng cuối cùng, cô cũng đồng ý với ý kiến của anh.
Tối đến, An đã sẵn sàng và chờ đợi. Dù Khiêm đã hẹn là 8 giờ nhưng cô đã sẵn sàng từ chiều và đứng chờ trước cổng. Khi nghe tiếng chuông cửa, bà Lành sắp đứng dậy mở cửa, nhưng An đã lên tiếng: “Mẹ để con!”
Bà Lành cảm thấy con gái mình thật lạ lùng, nhưng vẫn không muốn gây mất hòa khí trong gia đình, nên chỉ im lặng và không nói gì thêm.
An lo lắng khi thấy bà Lành sẽ ra mở cổng và có thể sẽ đuổi Khiêm về. Khi Khiêm bước vào nhà, đặt túi quà xuống bàn và lời chào nhẹ nhàng, bà Lành liền cau mày và nói: “Cháu chào hai bác!”
Bà Lành quay ra lại đột ngột: “Mọi người ở lại nói chuyện, tôi mệt!”
Ông Bình bước vào để giúp giải quyết tình huống: “Bà mệt thì vào nghỉ đi, còn tôi ở đây với cháu.”
An đứng bên cạnh Khiêm, cảm thấy căng thẳng. Nhưng may mắn, bà Lành không trực tiếp đối mặt với Khiêm.
Bà Lành nhắm mắt nhìn con gái một cái, sau đó quay mặt và ra phòng.
Ông Bình xin lỗi Khiêm: “Xin lỗi vì sự thái độ của bà ấy.”
Khiêm chỉ cười và nói: “Không sao cả, tôi hiểu.”
Khiêm và An cùng ngồi vào bàn đối diện ông Bình. Khiêm nói: “Cháu xin lỗi bác vì đã gây phiền lòng bà gái. Chuyện hôm trước, cháu rất hy vọng bác có thể tha thứ cho cháu.”
Ông Bình nhìn Khiêm với ánh mắt tử tế: “Không cần xin lỗi, cháu đã rất tốt.”
Khiêm biểu lộ lòng biết ơn và nói tiếp: “Hôm nay cháu đến để xin phép bác và bà để chúng cháu có thể tìm hiểu về nhau. Cháu xin bác và bà cho phép.”
Ông Bình gật đầu: “An đã lớn, có quyền tự do yêu đương và tìm hiểu người mình thích. Bố không có ý kiến gì và bố mong cháu đối xử nghiêm túc với con gái bố.”
Khiêm cảm ơn ông Bình và nói: “Cháu hoàn toàn nghiêm túc, xin bác hãy tin tưởng cháu.”
An cũng đồng tình: “Xin bố hãy tin tưởng chúng con, chúng con sẽ nghiêm túc.”
Ông Bình thấu hiểu và nghiêm túc: “Các con đã trưởng thành và có thể tự quyết định. Bố chỉ có thể khuyên và không thể can thiệp vào quyết định của con. Chúc các con hạnh phúc.”
“Con gái! Bố lúc nào cũng tin vào mọi quyết định của con. Bố luôn ủng hộ con gái của bố,” ông Bình nói với An với tình cảm cha mẹ.
Nói xong, ông quay đến Khiêm và nói: “Hi vọng là bác vẫn còn minh mẫn để không đánh giá sai về cháu.”
Khiêm đáp: “Dạ! Cháu rất cảm ơn bác! Cháu sẽ không làm bác thất vọng.”
“Ừm!” Ông Bình mỉm cười hài lòng.
An vui mừng khi thấy bố ủng hộ, nhưng sau đó cô tỏ ra lo lắng: “Nhưng… còn mẹ?”
Ông Bình đáp: “Con yên tâm! Mẹ con cứ để đấy bố lo. Chỉ cần các con sống vui vẻ và hạnh phúc, bà ấy sẽ hiểu thôi.”
“Chúng cháu sẽ làm được ạ!”
“Ừm! Thôi hai đứa có đi đâu chơi thì đi mà về kẻo cũng không còn sớm nữa,” ông Bình nói ý tứ.
“Con cảm ơn bố ạ!” An nhìn Khiêm vui vẻ cười rạng ngời. Khiêm cúi đầu cảm ơn ông Bình, sau đó họ cùng rời khỏi cổng.
Khi hai người vừa rời đi, Hùng xuất hiện. Anh nhận ra ngay An và Khiêm vừa đi vào một chiếc xe từ xa. Trái tim anh đau đớn. Anh đau lòng nhìn theo chiếc xe cho đến khi biến mất. An đã đi cùng người đàn ông đó, và anh ta đã thông báo với mọi người. Quan trọng nhất, An đã chấp nhận anh ta. Cô đã đi với người đàn ông đó. Vậy thì anh còn đến đây làm gì nữa!
Hùng đau khổ quay lại xe và mở cửa quay về nhà, trong lòng cảm thấy rơi rớt.
Khi anh về đến cổng, một chiếc xe khác đã sẵn sàng đứng ở đó. Khi thấy anh xuống xe, người phụ nữ khẩn trương bước xuống và tiến đến gặp anh.
“Thật không ngờ còn gặp cô ở đây. Cô đến làm gì?”
Hùng đang tức giận nên đã nói lớn.